*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Sao, Đông Phương Thiên Đế thấy ta trú tạm con rối này, không có sức lực phản kháng nên muốn bắt nạt ta hả?” Nhất Điểm Tú Sinh Đao lộ lúm đồng tiền tươi như hoa, gương mặt mỹ nữ đó kết hợp với đối mắt ngậm cười, đáng lẽ phải là một cảnh đẹp nức lòng, ấy thế nhưng chẳng hiểu sao lại ẩn hiện sự nguy hiểm âm trầm.
“Nếu Khí Vận Xích Châu đã thuộc về Văn đạo hữu rồi thì các hạ hà tất phải khổ sở chèn ép như thế? Đối với các hạ mà nói, Khí Vận Xích Châu cũng đâu có tác dụng to tát gì.” Nếu có thể, Thẩm Phá Thiên đương nhiên không muốn đối địch với Nhất Điểm Tú Sinh Đao. Tuy nhiên nếu Nhất Điểm Tú Sinh Đao muốn đối phó với Văn Xuân Tương, bất kể đứng trên cương vị bằng hữu hay Đông Phương Thiên Đế, Thẩm Phá Thiên đều sẽ đứng về phía Tạ Chinh Hồng.
“Sao lại không quan trọng chứ?” Nhất Điểm Tú Sinh Đao làm bộ ngạc nhiên, “Ta ở vực sâu nhiều năm như thế, cũng hơi phiền rồi. Nếu ta không tìm được chủ nhân thích hợp thì tạo luôn cho mình một chủ nhân thôi. Khí Vận Xích Châu này là quà gặp mặt ta dành tặng cho chủ nhân tương lai của ta. Văn Xuân Tương muốn chiếm nó làm của riêng thì phải chấp nhận thử thách của ta, xem xem có thể lấy được nó từ tay ta hay không.”
Thẩm Phá Thiên liếc nhìn Tạ Chinh Hồng.
Hắn đã tận mắt chứng kiến tình cảm của Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng sâu đậm đến nhường nào. Ở ngay trước mặt Tạ Chinh Hồng mà Nhất Điểm Tú Sinh Đao lại nói muốn Văn Xuân Tương chấp nhận thử thách của mình, đây chẳng phải là đang nói muốn dẫn Văn Xuân Tương đến Ma giới hay sao?
……Tuy rằng theo suy nghĩ ban đầu của hắn, Văn Xuân Tương đến Ma giới thì mới có lợi cho Tạ Chinh Hồng, giúp hắn sớm trở về làm Phật Tử. Nhưng là bằng hữu, Thẩm Phá Thiên thật sự không đành lòng, bởi vì thân phận, địa vị, đạo thống… mà Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương đã phải trải qua biết bao nhiêu chuyện, Văn Xuân Tương thậm chí còn gột tẩy ma khí để cùng thành tiên với Tạ Chinh Hồng, nếu đến Ma giới thì những gì họ trả giá trước kia chẳng phải sẽ thành trò cười sao?
“Khí Vận Xích Châu là của Quý Hiết cho, nếu Quý Hiết đã độc lập xuất thế làm Nhân tộc thì cũng có thể độc lập gánh vác nhân quả. Khí Vận Xích Châu là do hắn luyện thành, cũng là do hắn giao cho đạo lữ của bần tăng, các hạ nói Khí Vận Xích Châu vốn thuộc về ngươi là nhầm rồi. Không có sự đồng ý của người khác mà tự tiện đặt ra thử thách gì đó thì càng vô căn cứ hơn.” Tạ Chinh Hồng tiến lên một bước, điềm tĩnh nhìn Nhất Điểm Tú Sinh Đao nói, “Xin các hạ hãy mau chóng rời đi.”
Nhất Điểm Tú Sinh Đao kiên nhẫn lắng nghe Tạ Chinh Hồng nói xong, nhịn không được mà vỗ tay, “Đệ tử Phật giáo đều khéo mồm khéo miệng như ngươi sao? Tuy nhiên ngươi nói nhiều như vậy cũng chẳng ích gì, nếu Văn Xuân Tương dung hợp Khí Vận Xích Châu thì y chắc chắn sẽ nhập ma. Nếu Khí Vận Xích Châu chiếm hai chữ ‘Khí vận’ thì đương nhiên mấy thứ đồ của Thần đạo như Khí Vận hương gì đó chẳng thể so sánh được. Làm sao các ngươi biết mình đi đến nơi này có phải là do Khí Vận Xích Châu dẫn dắt hay không? Vào năm âm tháng âm ngày âm giờ âm, kết thành oán khí tại nơi đại hung đại sát, huyết khí có được từ việc huyết tế vô số thế giới sinh linh, cùng với ma khí được trời ưu ái, tích lũy qua năm tháng ở rừng Thiên Phạt này, ba thứ kết hợp cùng nhau, cho dù các ngươi không muốn thì đây vẫn là một Ma Đế cực kỳ lợi hại. Ta sẽ dẫn dắt y thống nhất Ma giới, kết hợp sức mạnh Ma giới để mở ra tầng luyện ngục từ mười sáu đến mười tám.” Gương mặt Nhất Điểm Tú Sinh Đao rạng rỡ một cách kỳ dị, như thể thật sự chứng kiến ngày đó vậy, “Đến lúc ấy, ngươi làm Phật Tử của ngươi, y làm Ma Đế của y, chẳng lẽ không tốt ư?”
“Đương nhiên không tốt.”
“Haiz, tình tình ái ái chẳng qua là lừa mình dối người, đạo lý đơn giản như vậy mà sao các ngươi còn không rõ?” Nhất Điểm Tú Sinh Đao khẽ dậm chân, dường như thể đang buồn bực vì sự “không thức thời” của Tạ Chinh Hồng, “Chi bằng chúng ta đánh cược đi.”
“Đánh cược gì?” Thẩm Phá Thiên tiếp lời.
“Đánh cược xem sau khi tỉnh lại, Văn Xuân Tương có nguyện ý đến Ma giới cùng ta hay không.” Nhất Điểm Tú Sinh Đao dự liệu sẵn, “Nếu y tình nguyện cùng ta đến Ma giới thì các ngươi không được ngăn cản. Ngược lại, nếu y tình nguyện mang cái thân đầy ma khí kia đi đến Tiên giới các ngươi, chỉ cần các ngươi dung nạp được, vậy thì viên Khí Vận Xích Châu kia xem như quà ta tặng cho y. Thế nào, có dám cược không?”
“Việc này còn cần phải đánh cược hả?” Thẩm Phá Thiên cười to, “Chỉ cần có Tạ Chinh Hồng ở đây, chúng ta nhất định thắng chắc.”
Thẩm Phá Thiên đã chứng kiến quá trình bọn họ vượt qua bao sóng gió để tới được đây, Văn Xuân Tương không đời nào sẽ bỏ lại Tạ Chinh Hồng để đi tới Ma giới.
“Ta không hỏi ngươi.” Nhất Điểm Tú Sinh Đao mỉm cười nhìn Thẩm Phá Thiên, “Phật Tử đại nhân, ngươi nghĩ sao?”
Tạ Chinh Hồng không trả lời.
“Tạ đạo hữu, ngươi còn phải nghĩ ư?” Thẩm Phá Thiên lấy làm lạ nhìn Tạ Chinh Hồng, “Việc này đâu cần suy nghĩ chứ.”
Tạ Chinh Hồng còn đang suy tư.
Đúng như Thẩm Phá Thiên nói, ván cược này hắn thực ra chẳng cần đắn đo suy nghĩ. Chỉ cần hắn nói một câu, mặc kệ Ma giới tốt đẹp đến nhường nào, Tiên giới tồi tệ đến bao nhiêu, tiền bối nhất định vẫn ở lại bên cạnh hắn.
Thế nhưng Tạ Chinh Hồng không thể mãi là Tạ Chinh Hồng.
Mọi chuyện về Phật Tử, Tạ Chinh Hồng vẫn chưa hoàn toàn nhớ hết, chỉ khi thấy thứ mà Phật Tử từng thấy, hắn mới nhớ ra được vài đoạn ngắn về những thứ ấy. Song chắc chắn rằng ký ức của hắn sẽ càng ngày càng hoàn chỉnh, cho đến khi một lần nữa biến thành Phật Tử trong truyền thuyết.
Dù là Bùi Ngọc Vận hay Thẩm Phá Thiên cũng vậy, bọn họ quay trở về, cũng không thể nói bọn họ không phải là hai người kia. Ký ức, tính tình hay thậm chí cách hành xử của bọn họ thực ra vẫn giống trước kia, vốn là chủ động luân hồi mà đến, tính cách của bọn họ đương nhiên cũng dựa theo tính cách trước khi luân hồi. Bởi vậy, bọn họ mới có thể duy trì bản tính của mình, không đến mức bỗng dưng bị một người khác thay thế.
Tương tự, Phật Tử nhất định cũng giống như vậy.
Một đại năng cấp bậc Chuẩn Thánh đỉnh phong rốt cuộc lợi hại đến nhường nào, Tạ Chinh Hồng khó mà tưởng tượng được. Đợi đến khi nhớ lại tất cả, trở thành Phật Tử, cho dù hắn vẫn là Tạ Chinh Hồng, nhưng sao có thể cam đoan hắn vẫn sẽ đối đãi với tiền bối như bình thường chứ?
Tiền bối trông có vẻ vô tư, nhưng thực tế thì lại rất thấu đáo.
Chỉ một sự thay đổi nhỏ thôi cũng không thể gạt được Văn Xuân Tương.
Nếu đến lúc nào đó tiền bối phát hiện, tiểu hòa thượng mà mình vất vả che chở nhiều năm bỗng chốc biến thành một kẻ xa lạ mang cái tên của Tạ Chinh Hồng, y sẽ nghĩ thế nào?
Mỗi khi nghĩ đến điều này, Tạ Chinh Hồng đều dời sự chú ý sang vấn đề khác, không nghĩ đến chuyện này nữa.
Nhưng Tạ Chinh Hồng không thể không lo lắng.
Ngoại trừ bệnh tương tư, trong tình yêu còn tồn tại một thứ gọi là “lo được lo mất.”
Quá mức để ý, sẽ trở thành chướng ngại vật.
Tạ Chinh Hồng là Phật tu, tất nhiên hiểu được từ Phật Tử tượng trưng cho ý nghĩa gì.
Phật Tử, tức là Phật Tổ đời tiếp theo.
Nhưng Phật Tổ, chưa từng có đạo lữ.
“……Được.” Tạ Chinh Hồng khẽ khép mắt, cuối cùng vẫn đồng ý với yêu cầu của Nhất Điểm Tú Sinh Đao.
Hắn nhìn ra được, Thẩm Phá Thiên là Đông Phương Thiên Đế nhưng chống lại Nhất Điểm Tú Sinh Đao thì cũng chẳng nắm chắc bao nhiêu phần thắng. Hơn nữa hiện tại mình cũng xem như là một gánh nặng, Thẩm đạo hữu sẽ phải phân tâm để bảo vệ hắn, tỷ lệ thắng được Nhất Điểm Tú Sinh Đao lại càng nhỏ hơn.
Ván cược này càng giống như một sự nhân nhượng từ phía Nhất Điểm Tú Sinh Đao.
“Phật Tử đại nhân đúng là quả quyết.” Nhất Điểm Tú Sinh Đao ngạc nhiên, “Chẳng trách các ngươi lại trở thành đạo lữ! Cơ mà ta đây cũng là vì tốt cho các ngươi thôi, bất kể là Phật Tử hay là Ma Đế, tốt nhất đừng nên có quá nhiều tình cảm, đặc biệt là Phật Tử đại nhân ngươi đấy, nếu hưởng thụ khí vận mà Phật giáo mang đến thì tất nhiên cũng phải gánh vác trách nhiệm. Thân bằng hảo hữu của ngươi hầu hết toàn là nhân vật đứng đầu, ai nấy đều có gia thế thân phận lớn, chỉ có Văn Xuân Tương là từng bước từng bước đi đến bên cạnh ngươi. Lúc đến đây ta cũng tính lai lịch của Văn Xuân Tương rồi, nếu y thật sự là đại năng chuyển thế thì không thể chẳng có dấu hiệu gì được.”
“Không sai.” Thẩm Phá Thiên phụ họa, “Ta đã tìm hỏi Linh Đế rồi. Xưa kia Linh Đế đời trước vì lưu lại huyết mạch của Linh tu nên mới sáng lập sơn cốc để cho các Linh tu sinh sống. Văn Xuân Tương chỉ là một hạt giống mẫu đơn lẫn vào trong đó, may mắn ở trong sơn cốc khai mở linh trí, sau này kết duyên cùng Phật Tử, rồi nhờ vào sự cố gắng của bản thân mà mới có được tu vi như thế.”
“Nhân quả của Phật Tử không phải ai cũng thừa nhận được.” Nhất Điểm Tú Sinh Đao nhìn Văn Xuân Tương ở phía sau, trên mặt hiện ra ác ý rõ ràng, “Y vốn dĩ có thể hưởng thụ lợi ích của Linh tu, suôn sẻ tu hành ở Tu Chân giới, nhận được truyền thừa của Linh Tu thiên cung. Nhưng gặp gỡ Phật Tử thì dường như chỉ nhận được xui xẻo, nửa đời trước chịu hết khổ sở, chẳng bè chẳng bạn, vận rủi liên miên, ấy thế mà mãi chẳng chết được. Vất vả lắm mới phi thăng thành tiên, nhưng vì để hoàn thành thần thoại của Phật Tử mà bị ép nhập Ma đạo, cho dù cùng ngươi đến Tiên giới, nhưng biết bao nhiêu người đang chờ ngươi mở tầng ba mươi, Văn Xuân Tương là tảng đá chặn đường, kẻ muốn loại bỏ y còn nhiều hơn sao trên trời, đến lúc đó, nếu các ngươi không bảo vệ nổi thì kết cục của Văn Xuân Tương sẽ ra sao? Phật Tử đại nhân, khi các ngươi đại chiến với Quý Hiết ở Tu Chân giới, Văn Xuân Tương vừa khéo bị tâm ma xâm nhập thần trí, ngươi cảm thấy đây là Thiên Đạo cố ý gây ra hay thật sự chỉ đơn thuần là trùng hợp thôi?”
“Ngươi…… Ngươi nói bậy bạ gì thế hả?” Thấy Nhất Điểm Tú Sinh Đao càng nói càng thái quá, Thẩm Phá Thiên ngắt lời y, “Ngươi thì hiểu cái gì, cho dù trải qua mấy chuyện đó, Văn đạo hữu cũng sẽ không rời bỏ Tạ đạo hữu!”
“Ồ, biết rõ ở bên Văn Xuân Tương sẽ chỉ hại y hao hết khí vận, suốt ngày sống trong hận thù giết chóc mà vẫn muốn trói buộc y bên cạnh mình, tình yêu như vậy, ta quả thực không hiểu lắm.” Nhất Điểm Tú Sinh Đao gật đầu ra vẻ “sáng tỏ”, “Lợi hại lợi hại, xem ra ta vẫn chẳng am hiểu về Nhân tộc các ngươi.”
“Tạ đạo hữu, ngươi đừng tin lời y, Văn đạo hữu……”
“Ta biết.” Tạ Chinh Hồng nhìn về phía Thẩm Phá Thiên, “Ta biết rõ hơn bất cứ ai.”
Thẩm Phá Thiên gãi gãi đầu.
Hắn xưa nay luôn chẳng hiểu mấy cái chuyện tình yêu này. Hắn được Chuẩn Thánh thu nhận từ rất sớm, một đường tu hành thuận lợi, cho dù có trở ngại gì thì cũng không phải liên quan đến tình yêu. Ngay cả khi luân hồi chuyển thế thì cũng chẳng rơi vào lưới tình với ai mà vẫn chỉ buồn sầu về Kiếm đạo và thể chất tán ma chi thể của mình. Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương đúng thật là thần tiên quyến lữ, nhưng lời Nhất Điểm Tú Sinh Đao nói dường như cũng không sai.
…….Rắc rối quá, hắn cứ im lặng thế này thì không ổn, giết con rối này, đắc tội với Nhất Điểm Tú Sinh Đao cũng không sao.
Thẩm Phá Thiên hắn chưa từng sợ ai bao giờ, hơn nữa hắn cũng phải báo mối thù năm đó Quý Hiết và Trảm Thương Sinh hại chết hắn!
Trong lúc ba người suy tính, màn khí đen bao phủ Văn Xuân Tương bỗng nhiên tăng thêm rất nhiều.
“Không xong rồi, khống chế không nổi!” Thẩm Phá Thiên giật mình, vội vàng túm vai Tạ Chinh Hồng nhảy ra ngoài.
✿Tác giả có lời muốn nói: Hương Hương sắp phải đến Ma giới rồi ~~~~ Thêm nữa là từ đầu chí cuối, Xuân Tương đều chỉ là một đóa hoa mẫu đơn thôi nhé. Nguyên nhân sâu xa cụ thể thì bây giờ vẫn chưa nói được, ngoao ngoao ~
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
Tuyết Lang Vương ngơ ngẩn nhìn Phật Tử bước ra, dụi dụi hai mắt mình.
“Ngươi…… Ngươi chính là hổ phách yêu kia?” Mẹ nó, sao lại cảm thấy hắn còn đẹp hơn cả nữ tu mà gã tâm tâm niệm niệm vậy?
Quan trọng nhất là, lúc nhìn thấy hổ phách yêu này, sát ý trong lòng gã bị áp chế đi rất nhiều.
Tuyết Lang Vương chưa từng nói với ai, rằng sở dĩ gã lấy lòng nữ tu loài người kia, không phải là vì ham mê sắc đẹp của nàng ta, mà là vì thể chất của nàng ta có thể giúp hắn giải quyết vấn đề tẩu hỏa nhập ma trong lần tu luyện trước đó. Trước đây Tuyết Lang vương vì tu luyện quá độ nên bất cẩn bị tổn hại căn cơ, thường xuyên bị bản năng thao túng, muốn cắn xé chém giết, cứ tiếp tục như vậy thì e không thể giữ được hình người nữa mà sẽ biến thành một con yêu thú chỉ biết gầm gừ.
Vậy phải làm sao?
Chỉ cần cưới nữ tu kia về là có thể dùng thể chất của nàng ta để giúp gã nhanh chóng khôi phục, cho nên gã mới không tiếc bất cứ giá nào để lấy lòng mỹ nhân.
Nhưng giờ phút này nhìn thấy hổ phách yêu, cảm giác còn tốt hơn cả nữ tu mang thể chất đặc biệt kia nữa.
Chẳng lẽ, đây mới là thuốc cứu mạng của mình?
Gã không biết rằng, hạt thông vàng vốn có tác dụng tiêu trừ mầm họa, tái tạo nguyên trạng, không thì đã chẳng bị nữ tu mang thai lấy làm thuốc dưỡng thai. Tuy Phật Tử ngụy trang thành hổ phách yêu, song thiên phú thì vẫn không đổi được.
“Ngươi…… Ngươi đi theo ta.” Tuyết Lang Vương phát hiện người trước mắt có khi còn hữu dụng hơn nữ tu kia, sao có thể dễ dàng bỏ qua? Gã lập tức kéo lấy Phật Tử, muốn mang hắn đi.
“Này! Tuyết Lang Vương ngươi khinh người quá đáng!” Hồ Cửu thấy Tuyết Lang Vương một lời không hợp liền kéo người thì tức đến bốc hơi, lập tức chửi đổng lên