*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tạ Chinh Hồng thừa nhận quá mức thẳng thắn, khiến những lời Chu Ninh định nói đều nghẹn trong họng.
“Đạo hữu quả là thẳng thắn.” Chu Ninh cười cười.
“Không cần phải giấu làm gì.” Tạ Chinh Hồng cũng cười đáp lại.
Nụ cười trên mặt Chu Ninh dần cứng ngắc. Rõ ràng hắn muốn nói chuyện với Tạ Chinh Hồng về việc đối phương giết các sư đệ của mình, không hiểu sao Tạ Chinh Hồng nói vậy lại làm hắn có cảm giác cả hai như đang tán gẫu xem hôm nay thời tiết thế nào nhỉ? Nhất định là do biểu hiện của đối phương rất bình tĩnh nên hắn mới cảm thấy vậy.
“Một khi đã vậy, tại hạ thân là đệ tử của Nguyên Dương tông thì không thể không quản chuyện này được.” Chu Ninh bất đắc dĩ thở dài, “Hi vọng Tạ đạo hữu có thể nói tiền nhân hậu quả[1] cho ta biết.” Chu Ninh căn bản không hề quen biết những đệ tử bị giết kia, chẳng qua sư phụ hắn và sư phụ của những đệ tử đó cũng có qua lại với nhau, không thể không nhận lời đến tìm Tạ Chinh Hồng gây khó dễ được.
Từ khi Tạ Chinh Hồng xuất hiện ở Tạm Đao sơn, Chu Ninh vẫn luôn quan sát Tạ Chinh Hồng. Tạ Chinh Hồng cho người ta cảm giác hắn rất sáng suốt, cũng rất lạnh nhạt. Kiểu người như thế sẽ không chủ động gây chuyện, khả năng cao là năm tên sư đệ kia tự gây thù rồi nhận lấy cái chết. Theo lý mà nói, việc giết chóc lẫn nhau giữa các tu sĩ vốn là chuyện thường, không tới lượt hắn quản. Có điều trong Nguyên Dương tông, chỉ có hắn xếp hạng cao hơn Tạ Chinh Hồng mà thôi, vì thế Chu Ninh không thể không lấy cớ này để tranh hạng được.
“Xin lỗi, bần tăng quên mất rồi.” Tạ Chinh Hồng chắp tay thành chữ thập nói.
Văn Xuân Tương không khỏi che mặt.
Tạ Chinh Hồng cái gì cũng tốt, có điều hắn chẳng bao giờ để tâm đến mấy chuyện vặt vãnh. Những việc không dính dáng tới nhân quả, những người hắn không biết, hắn đều đảo mắt là quên.
Không thể không nói, với tính cách như vậy tu Phật thật sự là không thể tốt hơn.
Thế nhưng trong tình huống này, câu nói thật lòng của Tạ Chinh Hồng lại nghe như lời khiêu khích.
Thực sự là…… làm tốt lắm!
Văn Xuân Tương không khỏi bật cười, thế mới đúng chứ, trong khi kẻ khác đều đang đấu pháp tranh giành thứ hạng, Tạ Chinh Hồng lại phủi mông bỏ đi thì thật khác người. Tuy Văn Xuân Tương không thể hiện ra thư giãn gân cốt, nhưng nhìn Tạ Chinh Hồng ra tay cũng coi như giải trí vậy.
Phật tu mà y vất vả dạy dỗ, không cho người ngoài xem thì làm sao thể hiện năng lực của mình được chứ?
Phải đánh, nhất định phải đánh!
Khóe mắt Chu Ninh không khỏi giật giật, hắn vốn không muốn đánh thật, còn định chờ Tạ Chinh Hồng đưa ra lý do hợp lý để hòa giải. Giờ thì hay rồi, không muốn đánh cũng phải đánh.
“Vậy xin cùng Tạ đạo hữu luận bàn một phen.” Chu Ninh xòe tay, lấy ra một trận bàn bát quái, “Tạ đạo hữu, mời.”
“Bần tăng xin thất lễ.” Đã đến nước này, Tạ Chinh Hồng cũng hiểu trận đấu pháp này là không thể tránh khỏi. Chu Ninh đã lấy pháp khí của mình ra, lúc này không phải Tạ Chinh Hồng nói dừng là có thể dừng được.
Lửa chiến ở Tạm Đao sơn bấy giờ mới bùng lên mạnh mẽ, rốt cuộc các tu sĩ ở đây cũng bắt đầu đấu pháp với nhau.
Mà hai người khởi xướng là Lịch Hòa Quang và Cảnh Dĩ Phong vẫn đứng ở trên cao, bỗng đồng loạt ngừng lại.
“Bất phân thắng bại.” Cảnh Dĩ Phong mỉm cười nhìn Lịch Hòa Quang, “Xem ra mấy năm nay ngươi không hề chểnh mảng chút nào nhỉ.”
Lịch Hòa Quang không trả lời.
Hắn từng có thể thắng được Cảnh Dĩ Phong trong gang tấc, hôm nay lại bất phân thắng bại. Nói cách khác, mấy năm nay Cảnh Dĩ Phong đã tiến bộ vượt xa tưởng tượng của hắn. Hắn có thể cảm nhận được Cảnh Dĩ Phong còn chưa dùng hết năm phần lực, mà hắn, đã dùng hết tám phần lực rồi.
“Không bao lâu nữa ta sẽ trải qua Thiên kiếp để đột phá đến kỳ Nguyên Anh, hôm nay đấu hết sức với ngươi chỉ làm giảm tỷ lệ kết Anh của ta thôi. Những tu sĩ kỳ Kim Đan hiện nay đã không còn ai xứng làm đối thủ của ta, thật đáng tiếc.” Cảnh Dĩ Phong mỉm cười thở dài, y cũng không hài lòng với biểu hiện của Lịch Hòa Quang, y biết nếu tiếp tục trận đấu pháp này, tỷ lệ thắng của y sẽ rất cao.
Đám Tiên tu chính là thế đấy, càng về sau càng gặp nhiều bình cảnh, người y có thể xem như đối thủ càng ngày càng ít. Có lẽ, đợi sau khi y đạt đến kỳ Nguyên Anh, y nên tìm cơ hội đến đại thế giới xem sao.
“Thiên tư của ngươi quả đúng là khó gặp.” Lịch Hòa Quang gật đầu, “Nhưng khéo quá hóa vụng, khi làm việc ngươi cần phải khiêm tốn hơn một chút. Con đường phía trước dài mênh mông, ta cuối cùng cũng sẽ tiến bộ, lúc đó còn cần ngươi chỉ giáo.”
“Không dám. Đáng tiếc, ngươi là một Kiếm tu tài năng như vậy lại bái nhập vào Quy Nguyên tông, nếu không, có lẽ thành tựu hiện tại của ngươi còn cao hơn bây giờ nhiều.” Cảnh Dĩ Phong lười biếng duỗi eo, “Nếu chúng ta không đánh nữa thì chi bằng ngồi xuống xem bọn họ đấu pháp ra sao đi. Có muốn đánh cược một ván với ta xem thứ hạng trên Thiên Đan bảng lần này sẽ thay đổi thế nào không?” Cảnh Dĩ Phong biến ra một tấm thủy tinh khổng lồ, bên trong chia làm chín phần, lần lượt tương ứng với chín cặp tu sĩ đang đấu pháp.
Lịch Hòa Quang trầm tư một lát, sau đó chỉ tay về khu vực thứ tư, bên trong xuất hiện cảnh tượng Thẩm Phá Thiên đang đấu pháp với Cuồng Phong chân quân Tần Anh, “Kẻ này có sát khí kinh người, thiên phú kiếm đạo khó gặp, rất có khả năng sẽ lọt vào mười hạng đầu.”
“Tần Anh là đệ tử của Quy Nguyên tông các ngươi mà, ngươi lại không hề thiên vị nhỉ.” Cảnh Dĩ Phong cười nói.
“Tần Anh kém hơn một chút.” Lịch Hòa Quang thản nhiên trả lời.
“Thẩm Phá Thiên đúng là không tệ thật.” Cảnh Dĩ Phong vuốt cằm, tuy nhiên y vẫn cảm giác có người lợi hại hơn, “Bán Phật chân quân Tạ Chinh Hồng, ít nhất hắn cũng có thể lọt vào năm hạng đầu trên Thiên Đan bảng. Tiếc quá, nếu sớm hơn mười mấy năm, nói không chừng hắn có thể tranh giành vị trí đầu bảng trên Thiên Đan bảng với ngươi.”
Lịch Hòa Quang nhìn Tạ Chinh Hồng đấu pháp với Chu Ninh, không nói gì.
Tạ Chinh Hồng lúc này rõ ràng đang đè Chu Ninh ra mà đánh.
Trận bàn trong tay Chu NInh là thứ cực kỳ khó có được, có thể tạo ra một trận pháp chỉ trong nháy mắt. Nếu Kỳ Vĩnh Duyên là bậc thầy về phù lục thì Chu Ninh chính là Kỳ Vĩnh Duyên trong lĩnh vực trận pháp. Trong Nguyên Dương tông cũng trùng hợp có không ít tu sĩ tinh thông bói toán và trận pháp, có vẻ Chu Ninh chính là truyền nhân tâm đắc của bọn họ. Tuy thứ hạng của Chu Ninh không cao, nhưng thực lực tuyệt đối không thua kém mười hạng đầu. Thứ như trận pháp, sai một ly đi một dặm, rất khó đoán được rốt cuộc Chu NInh lợi hại cỡ nào!
Không ngờ tới, giờ phút này trong lòng Chu Ninh đang kêu khổ thấu trời.
Chu Ninh am hiểu về ảo trận và sát trận, hắn chỉ đấu pháp với Tạ Chinh Hồng mà thôi, không đáng phải dùng đến sát trận để hại người. Nhưng ảo trận căn bản không hề có tác dụng với Tạ Chinh Hồng! Trong thiên hạ này thực sự còn có người vô dục vô cầu ư? Hơn nữa Tam Phương ấn trong tay Tạ Chinh Hồng cũng có hiệu quả giống với ảo trận của hắn, khi đối phó với Tạ Chinh Hồng, ảo trận của hắn tất nhiên sẽ giảm tác dụng.
Ai có thể nói cho hắn biết vì sao một Phật tu lại đánh hay như vậy được không?
Chu Ninh bị buộc phải liên tục lùi về phía sau, vất vả lắm mới tránh được một chưởng của Tạ Chinh Hồng, nhanh chóng đổi một trận pháp khác.
“Hắn vẫn còn là tán tu.” Lịch Hòa Quang bỗng lên tiếng, “Sau khi đại hội lần này kết thúc, ta sẽ mời hắn đến Quy Nguyên tông.”
“Ngươi ra tay nhanh thật đấy.” Cảnh Dĩ Phong châm chọc liếc hắn một cái. Thiên phú của Lịch Hòa Quang rất tốt, thế nhưng luôn quá xem trọng chuyện của tông môn, là đại đệ tử đích truyền của Quy Nguyên tông nên phải chưởng quản không ít sự vụ. Do đó, thời gian để Lịch Hòa Quang tu hành cũng ít đi.
Cảnh Dĩ Phong ngược lại muốn đưa Tạ Chinh Hồng gia nhập Vạn Ma cốc, nhưng mỹ nhân như Ngọc Phù Dung còn bị Tạ Chinh Hồng ép đến nước này, xem ra mỹ nhân kế không có tác dụng với hắn rồi. Công pháp của Vạn Ma cốc cũng không thích hợp với Phật tu nữa chứ! Vả lại, mấy tên Ma Phật trong Vạn Ma cốc mà thấy Tạ Chinh Hồng thì chắc hẳn sẽ tìm giết hắn.
“Không ngờ Ngọc Phù Dung lại bất phân thắng bại với Tả Tâm Song, không, hình như còn hơi chiếm thượng phong!” Cảnh Dĩ Phong thực sự kinh ngạc.
Lịch Hòa Quang chuyển dời tầm mắt, nhìn về khu vực của Tả Tâm Song và Ngọc Phù Dung.
Hoa văn trên khóe mắt Ngọc Phù Dung giống như có sự sống, không ngừng chuyển động quanh mắt, con ngươi của nàng cũng trở nên đỏ thẫm, tràn ngập màu máu tươi.
Tuy mới chuyển qua làm Ma tu được mấy tháng mà nhìn qua cứ như đã là một Ma tu lâu năm vậy.
“Công pháp mà ả ta luyện rất kỳ quái, từ khi ả đến Chẩm Hồng môn thì hầu như ngày nào cũng đào một viên Kim Đan. Nếu không phải các chưởng lão của Chẩm Hồng môn đã cảnh cáo ả, nói không chừng tu sĩ kỳ Kim Đan trên dưới Chẩm Hồng môn đều bị ả ta đào rỗng.” Cảnh Dĩ Phong không chút cố kỵ vạch trần bí mật của Ngọc Phù Dung, “Hiện giờ ả ta đang nuôi dưỡng vài tên tu sĩ vô dụng, khi rảnh rỗi thì sẽ dùng dược vật và bí pháp ép đám phế vật đó kết Đan, sau đó đào ra ăn. Ăn càng nhiều thì công lực của ả lại càng mạnh.”
“Phía Tạ Chinh Hồng bên kia đã phân thắng bại, nhanh thật đấy!”
Tay Tạ Chinh Hồng đặt trên vai Chu Ninh, thắng bại đã rõ.
Chu Ninh là một trận pháp sư, khi đã bị người khác tới gần thì gần như chẳng có bao nhiêu năng lực phản kháng.
Hơn nữa, hắn căn bản cũng không thấy rõ ngọn Phật đăng của Tạ Chinh Hồng rốt cuộc xuất hiện sau lưng hắn từ khi nào.
“Tại hạ thua rồi, pháp thuật của đạo hữu quả là cao thâm.” Chu Ninh rất có phong độ chắp tay nhận thua, thu lại trận bàn trên tay, “Chuyện của mấy sự đệ đó ta sẽ nói rõ cho sư phụ. Chỉ có điều vị sư bá kia của ta tính tình khá hà khắc, lại có không ít đệ tử hỗ trợ, e rằng sẽ gây phiền phức cho đạo hữu về sau.” Chu Ninh nói xong thì chợt thấy mình có hơi nhiều chuyện.
Sau khi trận chiến trên Tạm Đao sơn kết thúc, nói không chừng các chưởng lão của Quy Nguyên tông hay Phi Hà tông đều sẽ nhiệt tình mời chào Tạ Chinh Hồng. Nguyên Dương tông của bọn họ tuy nói là tông môn lớn, thế nhưng so ra vẫn còn thua kém những tông môn đó rất nhiều.
“Đa tạ đạo hữu đã báo cho ta biết.” Tạ Chinh Hồng nói lời cảm tạ.
“Tài không bằng người, ta cũng không còn gì để nói nữa.” Chu Ninh cười khổ nói. “Đạo hữu, mời.”
Chu Ninh tránh đường để Tạ Chinh Hồng rời đi.
Mà Thạch Tịch Nhi bên kia, đã tung một đại chiêu vây khốn Trần Định An, chỉ cần chờ pháp bảo của nàng ăn mòn nguyên kiếm bản mạng của Trần Định An thì coi như đã loại bỏ được một mối họa lớn. Mắt thấy Tạ Chinh Hồng có vẻ muốn rời đi, trong lòng nàng liền xao động.
Một Phật tu mạnh như vậy không dễ gặp chút nào, nhân lúc hắn còn chưa tiến bộ hơn nữa, phải mau chóng chèn ép một phen mới được!
******
★Chú thích:
[1]Tiền nhân hậu quả: Kiếp trước là nguyên nhân cho hậu quả ở kiếp này. Theo thuyết Luân Hồi của đạo Phật thì kiếp trước tạo ra cái “nhân” thì kiếp này hưởng cái “quả” và cứ thế Luân Hồi. Trong văn cảnh trên có thể hiểu là Chu Ninh muốn hỏi nguyên nhân của vụ việc kia.
Editor: Mọi người có thấy chap này hint gei của 2 bạn Quang & Phong bay tá lả không, một tiên một ma mà ngồi nói chuyện tâm tình như vợ chồng lâu năm ấy nhờ ٩
(♡
ε♡
)۶