*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Trận tỷ thí này, người thắng là Tạ Chinh Hồng.” Trần trưởng lão vẫy phất trần, nhẹ giọng nói.
Tân Ích vỗ vỗ cái đầu trọc của mình, thở dài một hơi rồi xoay người rời khỏi Diễn Võ trường. Nhiều đệ tử Phật tu bên dưới thì có vẻ đều hào hứng hẳn lên, sôi nổi bàn luận về quyền và chưởng vừa rồi của Tạ Chinh Hồng.
Tạ Chinh Hồng giãy nhẹ một cái, Tù Đan khóa đeo trên đan điền lập tức vỡ ra, thuận lợi chuyển động lần nữa.
Vừa xuống khỏi đài thì Tần Anh liền chạy đến vỗ bả vai Tạ Chinh Hồng, cười cười không nói lời nào.
Trận tỷ thí này vốn chẳng có gì hồi hộp cả.
“Tạ đạo hữu, ngươi định đi đâu vậy?” Tần Anh thấy Tạ Chinh Hồng không trở về theo hướng động phủ dành cho khách khanh, bèn hỏi.
“Bần tăng muốn đến Tàng Kinh các xem thử một chút.”
“Vậy sao, thế ta không tiễn nhé.”
Tần Anh nhìn quanh một lát, lén lút kéo sư muội chạy đi, nhân lúc sư phụ còn chưa phát hiện.
“Quang Minh quyền và Tán Hoa chưởng ngươi dùng ban nãy cũng không tệ, học lúc nào vậy?” Văn Xuân Tương hiếu kỳ hỏi. Theo y thấy, vừa rồi Tạ Chinh Hồng dùng quyền và chưởng kia rất hợp lý, sử dụng chiêu thức giống y hệt của đối phương, không để người khác nói hắn cậy thế hiếp người. Mặc dù xét về phương diện tuổi tác thì Tạ Chinh Hồng tuyệt đối trẻ hơn Tân Ích.
“Chẳng qua bần tăng chỉ vừa học vừa dùng thôi.” Tạ Chinh Hồng thuận miệng đáp, “Việc này cũng chẳng có gì khó, đạo thuật của Phật gia đều căn cứ vào kinh Phật cả, chỉ cần hiểu rõ hàm nghĩa trong đó, sau đó đánh ra chiêu thức là có thể sử dụng vô cùng hoàn mỹ rồi.”
………..Không, bổn tọa cảm thấy việc này cực khó.
Văn Xuân Tương rất muốn xé đầu Tạ Chinh Hồng ra xem bên trong rốt cuộc làm bằng cái gì? Tuy nhiên nhớ lại lúc trước y dạy Đại Nhật thần chưởng cho Tạ Chinh Hồng, Tạ Chinh Hồng cũng vừa học là hiểu, Văn Xuân Tương cũng chẳng nói nữa. Đại Nhật thần chưởng còn có thể vừa học là hiểu ngay, mấy cái chiêu thức thô thiển như Quang Minh quyền và Tán Hoa chưởng cỏn con này mà không học được mới là lạ.
May mà Tạ Chinh Hồng không có nói mấy lời này ra, nếu không tên hòa thượng gian xảo đáng thương kia sẽ chẳng còn tí mặt mũi nào.
Ầy! Kỳ tài thì đời nào chả có, Tạ Chinh Hồng chẳng qua là kẻ xuất chúng nhất mà thôi.
Mình hẳn phải cảm thấy vui vẻ mới đúng chứ.
Văn Xuân Tương ngẫm nghĩ, sau đó bỏ qua chuyện này coi như không có gì cả.
Nên làm quen với việc này thì tốt hơn. Dù sao Tạ Chinh Hồng cũng là đại năng Phật tu chuyển thế, không thể đánh giá hắn theo tiêu chuẩn thông thường được. Bổn tọa là Ma tu thì càng không đáng phải so đo với hắn làm gì.
Bình tĩnh lại, bình tĩnh lại nào.
Tàng Kinh các là nơi lưu giữ công pháp của môn phái, tất nhiên sẽ có tầng tầng lớp lớp canh gác nghiêm ngặt.
Dường như cứ mỗi bước đi thì ngọc bội khách khanh trên người Tạ Chinh Hồng lại nhấp nháy một cái, trong không khí không ngừng truyền đến những luồng dao động khác nhau, đôi khi còn có một tia thần thức cực mạnh quét qua người Tạ Chinh Hồng. Ước chừng khoảng một khắc mới tới được cửa chính của Tàng Kinh các.
Tàng Kinh các vốn chẳng phải nơi nguy nga tráng lệ gì cả.
Nó có hình dạng một tòa bảo tháp, càng lên cao thì càng có nhiều cấm chế, công pháp ở đó đương nhiên cũng cao cấp hơn. Tạ Chinh Hồng tuy là khách khanh nhất đẳng nhưng cũng chỉ có thể lên đến tầng thứ ba. Những tầng phía trên không nằm trong trong quyền hạn của một khách khanh nữa rồi.
“Khách khanh nhất đẳng có thể vào trong ba canh giờ, ở tầng thứ nhất ngài có thể chọn một bản khắc công pháp, tầng thứ hai thì ba bản. Nếu muốn chọn công pháp ở tầng thứ ba thì cần có một điểm cống hiến, góp đủ điểm mới có thể đổi.” Trưởng lão canh giữ tại Tàng Kinh các điểm nhẹ một cái trên ngọc bội khách khanh của Tạ Chinh Hồng rồi đưa lại cho hắn.
Sau khi nói lời cảm tạ, Tạ Chinh Hồng một lần nữa lại đeo ngọc bội lên, chậm rãi đi đến tầng thứ nhất.
Tầng thứ nhất là nơi lưu trữ Nguyên công pháp cơ bản nhất, bên trong có những bộ công pháp nhập môn của từng loại đạo thống khác nhau. Nguyên công pháp dành cho Phật tu cũng được đặt tại một khu vực nhỏ để mọi người lựa chọn. Tạ Chinh Hồng xem xét sơ qua vài bộ thì thấy đó đều là những bản ghi chép thô sơ đơn giản. Những công pháp nổi tiếng như《A La Hán thần công》,《Hàng Long Phục Tượng công》,《Tâm Ý Khí Hỗn Nguyên công》,《Bồ Đề tâm pháp》,….. đều không có ở đây. Tuy nhiên điều đó cũng bình thường thôi, nơi lưu giữ truyền thừa của Phật tu còn có Hoa Nghiêm tông nữa, những điển tịch quá mức trân quý không có khả năng lưu lạc bên ngoài. Điều thú vị là, trong số những công pháp Phật tu ở đây, còn có vài bộ thuộc sở hữu của Nhân Chân tự trước đây.
Tuy rằng năm đó Quy Nguyên tông không nằm trong nhóm những tông môn cướp phá Nhân Chân tự, vậy nhưng thu thập số điển tịch này từ tay kẻ khác lại là việc hết sức đơn giản.
Tầng thứ hai là nơi lưu trữ Ngoại công pháp.
Những ngọc giản ghi chép công pháp Phật đạo cũng nhiều hơn. Nguyên công pháp là gốc rễ, là thân cây, còn những chiêu thức bên ngoài chỉ có thể xem như cành lá thôi. Một bộ Ngoại công pháp cao cấp có thể sản sinh ra hơn trăm bộ công pháp khác, phạm vi chọn lựa cũng nhiều hơn. Quang Minh quyền và Tán Hoa chưởng mà Tân Ích học cũng nằm trong số đó.
Văn Xuân Tương không có ý kiến gì với lựa chọn của Tạ Chinh Hồng.
Dù sao thì tiểu hòa thượng cũng phải học cách tự lựa chọn cho mình. Công pháp nào thích hợp nhất chỉ có bản thân mình mới biết được.
Tuy nhiên………….
Hê hê.
Văn Xuân Tương tỏ vẻ rất tự đắc khi thấy những thứ trong Tàng Kinh các, bởi vì mấy bộ công pháp này gộp lại còn không nhiều bằng số lượng năm đó y thu thập được. Những công pháp năm xưa y lấy được có thể so với thế lực đứng đầu ở một đại thế giới đó! Ngày trước Văn Xuân Tương rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, trong một lần hóa thân thành Bàn Nhược thiền sư xâm nhập vào trong giới Phật tu, nghe ngóng được không ít tin tức về kinh Phật, sau đó liền hóa thành Ma Tôn tìm đến cửa cướp đồ. Sau khi tiện tay chiếm được lãnh địa của vài tên Ma tu liền đoạt hết những thứ có trong nhẫn trữ vật của chúng, làm phong phú thêm cho nhẫn trữ vật của mình.
Điều duy nhất khiến y tiếc nuối là ngoài vài bộ kinh điển Phật tu trọng yếu đã được y lưu giữ trong đầu thì còn một ít ngọc giản y đều phân loại ra rồi cất đi, vẫn còn mấy thứ y chưa kịp xem nữa!
Văn Xuân Tương không khỏi đắm chìm trong hồi ức về những ngày xưa cũ.
Khi người ta sống lâu thì không tránh khỏi việc thường xuyên hồi tưởng lại quá khứ.
Tạ Chinh Hồng thấy Văn Xuân Tương bỗng trầm mặc thì liền thức thời không quấy rầy y, tự mình lật xem ngọc giản, tiện thể xem xem hiện tại mình còn thiếu cái gì.
Ngoài một bộ pháp y và Chân Ngôn bảo phiến
(Cái quạt ghi lời chân ngôn đó) mà Văn tiền bối luyện chế cho hắn ra, hắn còn có một Tam Phương ấn, một tấm gương Kính Trung Mê, một ngọn Thanh Quang Phật đăng, còn có ba thanh bảo kiếm chưa kịp đem đổi. Mà Ngoại công pháp cũng mới chỉ có ba thức đầu của Đại Nhật thần chưởng mà Văn Xuân Tương dạy hắn mà thôi. Tính ra thì thứ hắn thiếu vẫn còn nhiều lắm.
Tạ Chinh Hồng xem xét sơ qua một lượt, cuối cùng chọn được năm ngọc giản ghi công pháp.
Quyền pháp thì chọn Thiên Hoa Thất Tinh quyền, chia làm bảy quyền, quyền cuối cùng hội tụ những gì tinh hoa nhất trong thất quyền, uy lực của một quyền này có thể ngang bằng với một chiêu toàn lực của pháp khí cực phẩm, khó mà chống đỡ. Quang Minh quyền và La Hán quyền tuy rằng rất nổi tiếng nhưng không thích hợp bằng Thiên Hoa Thất Tinh quyền.
Chưởng pháp thì chọn Đại Từ Đại Bi Thiên Diệp Thủ, biến hóa khó lường, khi sử dụng sẽ trông giống như Thiên Thủ Quan Âm. Chia làm bốn thức, gồm Bồi Nguyên Cố Bản, Thiên Vương Thác Tráp, Tứ Tượng Hợp Nhất và Phách Không thần chưởng. Có thể bù lại việc không có chiêu thức nào để dùng ngoài Đại Nhật thần chưởng.
(Thiên thủ Quan Âm)Chỉ pháp thì chọn hai loại, lần lượt là Đa La Diệp chỉ và Niêm Hoa chỉ, chiêu trước mười ngón luân phiên, chiêu sau chế ngự địch thủ.
Còn thân pháp thì chọn Cửu Đồ Lục Tọa Tượng, gồm năm mươi tư tư thế đả tọa khác nhau, thích hợp dùng trong lúc niệm kinh.
Về phần hai loại có uy lực mạnh mẽ là Đạt Ma kiếm pháp và Phá Giới đao pháp, Tạ Chinh Hồng muốn chờ đến khi có chút tài học rồi mới luyện thử. Tham nhiều ăn không hết, vẫn nên đợi có nền tảng vững chắc thì hơn.
Năm ngọc giản này Tạ Chinh Hồng chọn đi chọn lại mới quyết định được, có chút phân vân cái nào nên lấy cái nào nên bỏ.
Cuối cùng, Tạ Chinh Hồng vẫn chọn Thiên Hoa Thất Tinh quyền, Niêm Hoa chỉ và Cửu Đồ Lục Tọa Tượng, còn đâu đều trả lại hết.
Khi Văn Xuân Tương nhìn thấy ngọc giản ghi Niêm Hoa chỉ thì liền cảm thấy có chút khó chịu, y quả thật không quá thích thuật pháp này. Nhưng y không thể nói vậy với Tạ Chinh Hồng được, đành làm bộ như không thấy gì.
“Ngài chọn xong rồi chứ?” Trưởng lão ở Tàng Kinh các thấy Tạ Chinh Hồng lấy ra ba miếng ngọc giản, bèn hỏi theo lệ.
“Phải.” Tạ Chinh Hồng khẳng định.
“Ừm, ta sẽ sao chép một bản cho ngài.” Trưởng lão nọ lấy ra ba miếng ngọc giản trống, lần lượt chạm nhẹ vào ba bộ khắc công pháp kia, sao chép đã xong. “Sau khi học xong xin ngài nhớ phải tiêu hủy chúng đi, không được để lộ ra ngoài, cũng không được truyền cho người khác.”
“Bần tăng hiểu rồi.” Tạ Chinh Hồng nhận lấy ba miếng ngọc giản.
Ra khỏi cửa Tàng Kinh các rồi, Tạ Chinh Hồng cảm thấy thoải mái lên nhiều. Trong Tàng Kinh các quả thật có quá nhiều ánh mắt theo dõi, dù là ai cũng đều cảm thấy không thoải mái nổi.
“Tiểu hòa thượng, ngươi định đến Pháp Khí các hả?” Văn Xuân Tương thấy Tạ Chinh Hồng lấy ba thanh bảo kiếm ra, bèn hỏi. Những thứ này là chiến lợi phẩm thu được sau trận đấu pháp với đám đệ tử Nguyên Dương tông, Kim Long kiếm đã dùng để đổi Thanh Quang Phật đăng, một thanh nữa cũng dùng để đổi lấy Kính Trung Mê. Còn ba thanh vẫn chưa tìm được pháp khí thích hợp để trao đổi, vậy nên hắn chưa từng lấy ra.
“Ban nãy khi đi lấy Tù Đan khóa thì phát hiện Pháp Khí đài bên kia cũng thu mua pháp khí, có thể trao đổi đồ vật. Bần tăng muốn đi mua mấy tấm phù lục, tiện thể đổi lấy chút linh thạch.” Tạ Chinh Hồng nói ra dự định của mình.
“Sau này khi ngươi học Đạt Ma kiếm pháp, thể nào cũng cần một thanh linh kiếm thuận tay.” Văn Xuân Tương tốt bụng nhắc nhở, “Đạt Ma kiếm pháp tuy rằng đơn giản nhưng lại biến hóa không lường. Còn cả Phá Giới đao pháp kia nữa, cả hai đều nằm trong số ít những công pháp Phật môn có lực công kích cao. Đa số Phật tu khi ra ngoài đều chọn một trong số đó để tu hành.” Do đó tốt nhất vẫn nên giữ lại một thanh linh kiếm để dùng.
“Bần tăng cũng không am hiểu về pháp khí cho lắm, tiền bối thấy thanh nào thích hợp hơn?” Tạ Chinh Hồng khiêm tốn thỉnh giáo.
“Thanh Ám Vũ kiếm màu đen kia cũng tạm chấp nhận được, ngươi đi tìm một ít vật liệu rồi nhờ tu sĩ trong Luyện Khí các tế luyện giúp ngươi là ổn.” Văn Xuân Tương duỗi thắt lưng nói. Lúc trước dùng mấy thứ tài liệu rách nát để luyện chế một bộ pháp y và Chân Ngôn bảo phiến cho Tạ Chinh Hồng đã đủ khiến y ngán ngẩm rồi, đến tận kỳ Nguyên Anh y mới bắt đầu học luyện khí, mấy loại tài liệu rác rưởi này trước đây y chẳng hề để vào mắt, thứ nào nặng một chút cũng vứt luôn, thực sự rất phiền toái. Bây giờ trừ khi cần thiết thì Văn Xuân Tương quả thật không muốn tự chuốc lấy phiền phức làm gì.
“Đa tạ tiền bối dạy bảo.” Tạ Chinh Hồng cất Ám Vũ kiếm đi, trước tiên cầm hai thanh kiếm còn lại trong tay đi vào trong Pháp Khí các, nhờ nhóm luyện khí sư định giá giúp mình.
“Thủ pháp luyện chế này hình như đã từ rất xưa rồi.” Các luyện khí sư chuyền tay nhau xem xét hai thanh linh kiếm một lượt, “Không biết đạo hữu lấy được chúng từ đâu?”
“Tình cờ lấy được sau khi cứu hai tu sĩ thôi.” Tạ Chinh Hồng rất hiểu cách ăn nói, trả lời một cách nhẹ nhàng bâng quơ.