*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi một vị Kim Đan chân quân ra ngoài du lịch, thường thì chưa đến tám hay mười năm đều chưa trở về.
Bởi vậy khi Tạ Chinh Hồng nói muốn đi du lịch, trưởng lão quản sự của Quy Nguyên tông liền an bài người giảng pháp ở Phật Pháp đường trong năm năm tới.
Không ngờ rằng, chỉ sau hai năm ngắn ngủi, Tạ Chinh Hồng đã trở lại, hơn nữa tu vi đã tăng đến Kim Đan hậu kỳ?
Tốc độ này, thậm chí còn nhanh hơn cả Lịch Hòa Quang nữa.
Trưởng lão quản sự yên lặng viết hai chữ “Đã về” trên danh sách, lòng thầm cảm thán. Vận khí của Tạ Chinh Hồng tốt như vậy, tu vi còn tiến bộ cực nhanh, thảo nào trước đây khi Lịch Hòa Quang chuẩn bị kết Anh đã mời hắn đến làm khách khanh nhất phẩm, nếu tốc độ tu hành của Tạ Chinh Hồng mà truyền ra ngoài, e rằng cả đống môn phái đều sẽ hối hận trách mình ra tay chậm mất thôi.
Quy Nguyên tông vẫn giống như hai năm trước, Lịch Hòa Quang còn đang bế quan kết Anh, Tần Anh vẫn đang du lịch ở bên ngoài chưa về.
Hai năm ngắn ngủi, đối với tu sĩ, chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.
Đám người Thẩm Phá Thiên và Chu Ninh đang ngồi trong tửu lâu lớn nhất của chợ Phi Tiên, chờ Tạ Chinh Hồng đến.
May là hiện giờ tu vi của Tạ Chinh Hồng đã tăng đến Kim Đan hậu kỳ, hơn nữa khi nhập chân định cũng lĩnh ngộ được nhiều chân ý thuật pháp, vậy nên tốc độ tinh lọc những pháp bảo kia cũng nhanh hơn nhiều. Trên đường trở về Quy Nguyên tông, hắn đã loại bỏ hoàn toàn ma khí trên những món pháp bảo đó.
“Tạ đạo hữu, bên này nè.” Tạ Chinh Hồng còn chưa đến tửu lâu thì Thẩm Phá Thiên đã dùng thần thức truyền âm đến.
Hai người Chu Ninh và Thẩm Phá Thiên đang ngồi đối diện với Tạ Chinh Hồng, mỉm cười nâng chén nhìn hắn.
“Bần tăng đến muộn rồi.” Tạ Chinh Hồng không phải người thích chậm trễ, song đã để người khác phải chờ mình mấy lần, trong lòng không khỏi có chút áy náy.
“Ha ha, là do bọn ta đến hơi sớm thôi.” Thẩm Phá Thiên cười đáp, sau đó lại kinh ngạc đánh giá Tạ Chinh Hồng vài lần, “Tạ đạo hữu, mới hai năm ngắn ngủi không gặp, không ngờ ngươi đã tiến tới Kim Đan hậu kỳ rồi? Tốc độ này quả thật khiến ta sửng sốt lắm đó! Ta vốn còn cho là tốc độ của mình đã nhanh lắm rồi chứ.”
Sau khi Thẩm Phá Thiên đổi lấy Hàn Sương thạch từ tay Kỳ Vĩnh Duyên, khi trở lại Lạc Kiếm tông liền đem tài sản gom góp nhiều năm đổi hết thành vật liệu đúc kiếm, định tế luyện Long Thúy của mình một phen, ít ra cũng phải biến nó thành đẳng cấp pháp bảo mới được. Hiện tại hai năm đã qua, quá trình tế luyện Long Thúy mới hoàn thành một phần thôi, vẫn còn cần thời gian để dung hợp, tu vi của Thẩm Phá Thiên tăng theo uy lực của nguyên kiếm bản mạng, chỉ cách một đoạn nữa là đạt đến Kim Đan hậu kỳ rồi.
Lần thám hiểm di phủ Hướng Nguyệt này, quả thật đã giúp ích rất nhiều cho hắn.
“Thẩm đạo hữu quá khen rồi.”
“Nào nào nào, cho họ xem thử đi, ha ha.” Thẩm Phá Thiên đẩy Tạ Chinh Hồng vào trong phòng, đóng cửa lại lần nữa.
Tuy giá thuê của căn phòng này rất đắt, nhưng hiệu quả cũng tốt không kém, ngay cả tu sĩ kỳ Nguyên Anh cũng không thể nhìn thấu qua phòng để theo dõi họ.
Hai người Chu Ninh và Kỳ Vĩnh Duyên cũng đều có tiến bộ, nhưng vẫn hơi chậm hơn so với Tạ Chinh Hồng, nhất thời liền hô hào bắt Tạ Chinh Hồng phải uống thêm mấy chén mới chịu.
Linh tửu họ mang đến lần này cũng chẳng phải thứ tầm thường, nghe nói Thẩm Phá Thiên phải nhõng nhẽo nài nỉ mãi mới xin được từ chỗ sư phụ nhà mình, rượu vừa vào miệng đã cảm giác được hương vị ngây ngất lòng người.
Trước kia Văn Xuân Tương không uống rượu thì còn nhịn được, nhưng hai ngày trước y lại vừa uống rượu xong, bây giờ nhìn thấy rượu này, nhất thời sắp chịu không nổi nữa.
Tạ Chinh Hồng trấn an y một hồi, hứa đợi chút nữa sẽ xin một ít từ chỗ Thẩm Phá Thiên.
“Chỗ bần tăng cũng có vài thứ muốn trả lại cho chư vị.” Tạ Chinh Hồng lấy ra những món pháp bảo đã tinh lọc xong từ trong túi trữ vật, đưa cho ba người mỗi người một món. Ánh sáng lấp lánh, trông rất không tệ.
“Chúng ta cũng có đồ muốn tặng ngươi đây.” Thẩm Phá Thiên chẳng buồn nhìn món pháp bảo nọ, mà lấy lễ vật từ trong túi trữ vật của mình ra.
“Khi sư phụ ta còn trẻ, từng tình cờ đi đến một tiểu thế giới nơi Phật tu phát triển mạnh mẽ, lấy được vài món bảo vật dành cho Phật tu. Không ít trong số đó đã bị mấy tay hòa thượng của Quy Nguyên tông đổi đi mất rồi, những món còn lại đều được sư phụ hết sức quý trọng.” Thẩm Phá Thiên mỉm cười, lấy ra một quyển sách ố vàng, “Nghe nói đây là bản duy nhất, sư phụ ta xem mấy chục năm rồi mà chẳng hiểu, ta vừa xin là người cho luôn. Mượn hoa dâng Phật ấy mà, Tạ đạo hữu đừng chê nhé.”
Tạ Chinh Hồng cúi đầu nhìn, thấy trên mặt sách viết《Viên Tâm Thủ Trát》
(Bản chép tay của Viên Tâm), mặt chữ còn ẩn hiện chút Phật quang.
Đây……… hẳn là bản chép tay của một đại năng Phật tu, trước hết không bàn đến nội dung, chỉ mấy chữ này thôi cũng đủ khiến Tạ Chinh Hồng nghiên cứu cẩn thận một phen. Đây tuyệt đối là một đại lễ!
Tạ Chinh Hồng cẩn thận nhận lấy, nghiêm túc nói lời cảm ơn.
“Không có gì đâu, nghe nói mấy tay hòa thượng của Hoa Nghiêm tông vẫn đang tìm vật như vậy, sư phụ ta cũng muốn trao đổi nó để lấy thứ tốt nên vẫn luôn cất giữ cẩn thận không lấy ra. Nhưng ngươi biết đấy, Kiếm tu bọn ta vốn rất nặng sát khí, không hợp với quyển sách này.” Có điều Thẩm Phá Thiên là đồ đệ cưng của sư phụ hắn, hiện giờ vừa ra ngoài một chuyến đã đạt được tiến bộ không nhỏ, khối Hàn Sương thạch nọ hắn cũng chia một nửa để hiếu kính sư phụ, Đồ đệ ngoan như thế thì sư phụ nào mà lại chẳng thích cơ chứ? Bởi vậy nên tuy rằng sư phụ của Thẩm Phá Thiên cảm thấy có thể đổi quyển sách này lấy được nhiều đồ quý từ đám Phật tu của Hoa Nghiêm tông, song vẫn rất hào phóng đưa cho Thẩm Phá Thiên.
“Khéo ghê, ta và Thẩm đạo hữu lại cùng nghĩ đến một vật.” Chu Ninh thấy vậy không khỏi cười to, “Tạ đạo hữu đừng xem bên đó vội, chỗ ta cũng có một quyển sách đây.” Dứt lời, Chu Ninh cũng bắt chước bộ dáng của Thẩm Phá Thiên, lấy ra một chiếc hộp trang trọng kín kẽ.
Chu Ninh cậy nhẹ một cái, nắp hộp liền mở ra trước mắt mọi người, bên trong là một quyển pháp điển dày như cục gạch.
“Là《Kinh Kim Cang》sao?” Thẩm Phá Thiên cúi đầu nhìn thoáng, trên mặt đầy vẻ ghét bỏ, ý bảo không phải cái này có đầy ngoài đường hay sao?
“Khụ khụ, tuy rằng《Kinh Kim Cang》nơi nào cũng có, nhưng bản《Kinh Kim Cang》này là do Hoằng Nhẫn thiền sư tự tay chép, rất khó kiếm đấy.” Hoằng Nhẫn thiền sư mà Chu Ninh nói chính là Thái thượng trưởng lão hiện nay của Hoa Nghiêm tông, là sư tổ của Tam Tư, là vị đại năng Phật tu đầu tiên có được Thứ Pháp ấn.
Tạ Chinh Hồng chỉ nổi tiếng trong số những tu sĩ kỳ Kim Đan, còn thanh danh của Hoằng Nhẫn thiền sư đã truyền đến tận những thế giới khác, có nói ông là Phật tu nổi tiếng nhất trong Đạo Xuân trung thế giới cũng không quá chút nào. Bởi vậy, nước lên thì thuyền cũng lên, giá trị của những bản kinh Phật chép tay của Hoằng Nhẫn thiền sư trong lúc tu hành cũng theo đó mà tăng mạnh, không thể tìm được ngoài chợ, hầu hết số đó đều được để ở Hoa Nghiêm tông hoặc trở thành được người ta cất giữ cẩn thận. Không biết làm cách nào Chu Ninh có thể tìm được nó!
“Đa tạ.” Tạ Chinh Hồng đóng hộp lại, quả thật không biết nên nói gì để bày tỏ sự cảm kích của mình.
“Các ngươi đều tặng sách, làm ta chẳng biết có nên lấy đồ của mình ra không nữa.” Kỳ Vĩnh Duyên vừa trêu chọc vừa buồn bực nói, yên lặng lấy đồ mình chuẩn bị ra, “Đây là viên Xá Lợi mà ta lấy được trong một lần đi du lịch, cũng không biết là của ai.”
Tạ Chinh Hồng nhận lấy rồi xem thử, quả thật cũng không xác định rõ được.
Tuy nhiên Xá Lợi có ý nghĩa rất to lớn đối với Phật tu, vậy nên Tạ Chinh Hồng lại cảm ơn lần nữa.
“Không có gì đâu, lúc trước chúng ta đã nhất trí rồi mà, mình ngươi cứ lấy một phần trước, còn đâu thì bốn người chúng ta chia đều. Nhưng lúc đó tình thế nguy cấp nên đành để ngươi chịu thiệt, ngươi còn tinh lọc mấy món pháp bảo này giúp bọn ta nữa, nếu không đưa tặng vài thứ thì chúng ta đâu có mặt mũi để tới gặp ngươi?” Thẩm Phá Thiên xua tay, nghiêm túc nói.
“Nếu Kỳ đạo hữu không phiền, chi bằng đến Nguyên dương tông đi, ta cam đoan ngươi nhất định sẽ nhận được đãi ngộ tốt nhất.” Chu Ninh nhịn không được xen vào một câu.
“Thôi thôi, ta thấy cuộc sống của tán tu vẫn hợp với mình hơn.” Kỳ Vĩnh Duyên lắc đầu, “Nào nào nào, hai năm không gặp, chúng ta phải uống một trận đã đời mới được.”
Tạ Chinh Hồng cũng hàn huyên cùng họ hồi lâu.
Nói đi nói lại, cuối cùng đề tài của bốn người chuyển đến chuyện về Ma tu.
“Nói đến chuyện này, Ma tu lợi hại nhất hiện nay chắc hẳn là Văn Xuân Tương từng xuất hiện hơn hai mươi năm trước, sư phụ ta nói, lúc đó không chỉ có Tiên tu vây đánh y mà còn có cả mấy tên Ma tu ngầm đánh lén nữa, nhưng hầu như chẳng làm được trò trống gì, chết rồi thì hồn phi phách tán, một mảnh Nguyên Thần cũng chẳng còn. Những người sống sót trở về sau đại nạn đó cũng chưa đến vài năm đều chết cả, hiện tại người còn sống chỉ có một vị Thái thượng trưởng lão của Quy Nguyên tông và một vị đại sư của Hoa Nghiêm tông thôi.” Thẩm Phá Thiên đã hơi quá chén, hiện tại đang cất cao giọng, “Ta thật sự muốn xem thử, trận đấu pháp đó nhất định là vô cùng kịch tính!”
Văn Xuân Tương nằm thôi cũng dính đạn.
Song cũng chẳng có cách nào, đành phải nhìn đám tiểu bối đang tám chuyện về mình ngay trước mặt mình.
“Hê hê, ta thì nghe nói một phiên bản như vầy nè.” Kỳ Vĩnh Duyên uống nhiều nhất, theo lời y thì trên chợ không có rượu ngon như thế này đâu, cho nên phải cố uống nhiều một chút mới được. Trong giới tán tu, tin tức bao giờ cũng lan nhanh nhất.
“Có không ít tán tu lớn tuổi vẫn còn nhớ rõ chuyện năm đó, họ nói ban đầu hình như có một vị tiên tử phải lòng Ma Tôn Văn Xuân Tương, nguyện ý chung gối với y, kết quả không biết làm gì chọc tức y nên liền bị y hút khô, vì thế nên những kẻ ái mộ vị tiên tử kia liền lấy cớ đó đi gây sự, cuối cùng không hiểu sao lại biến thành một cuộc đại hỗn chiến! Ợ ~ Nghe nói vị tiên tử kia là một đại mỹ nhân, có mười Tả Tâm Song ở hiện tại so ra cũng kém nàng nữa đó!”
Khóe miệng Văn Xuân Tương giật giật.
Nếu y nhớ không lầm, mĩ nữ nổi tiếng nhất Đạo Xuân trung thế giới hai mươi năm trước đã có đạo lữ lâu rồi, chẳng có liên quan gì tới y cả. Tu sĩ đòi trèo lên giường y thì nhiều lắm, nhưng y còn chưa thèm nhìn đã trực tiếp ném bọn chúng ra ngoài rồi.
Y là người giữ mình trong sạch đấy nhé!
“Hừ, tự dưng lại làm hỏng thanh danh của bổn tọa!” Văn Xuân Tương khinh thường hừ một tiếng, tỏ vẻ rất bất mãn khi biến thành nhân vật để người khác buôn chuyện.
Trái lại, lúc này Tạ Chinh Hồng vô cùng tỉnh táo.
Rượu vừa vào trong người liền bị hắn tự động phân giải thành linh khí.
“Thanh giả tự thanh[1], tiền bối không cần để ý việc này làm gì.” Tạ Chinh Hồng tốt bụng khuyên nhủ.
“Thông tin của ngươi rõ là bịa đặt mà.” Chu Ninh khinh bỉ nhìn Kỳ Vĩnh Duyên, “Trong môn phái của ta có không ít trưởng lão giỏi xem bói, nghe nói năm đó bọn họ đã tính thử, những kẻ đấu với Văn Xuân Tương đều sẽ một đi không trở lại, nhưng chẳng ai tin cả. Ta nói với các ngươi nè, chuyện này ta cũng tình cờ nghe được thôi, quên là nghe lúc nào do ai nói rồi. Trước đây bọn họ lấy danh nghĩa là đòi lại công đạo cho cho những Phật tu bị Văn Xuân Tương cướp đi công pháp, nhưng thực ra đều nhắm vào một bí mật.”
“Để ta nhớ xem nào, hình như là thế này.”
“Có người nói Văn Xuân Tương có phương pháp dù phi thăng thất bại cũng không cần chuyển thế hay binh giải[2], cho nên tất cả bọn họ mới…….. tranh nhau lao vào.”
Sắc mặt Văn Xuân Tương lập tức trở nên nghiêm túc.
******
★Chú thích:
[1]Thanh giả tự thanh: nguyên câu là “Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc”. “Thanh giả tự thanh” nghĩa là người ngay thẳng, chính trực thì dù bị vu oan, bêu xấu thì họ vẫn không cần thanh minh, biện bạch mà sự thật sẽ tự phơi bày. “Trọc giả tự trọc” nghĩa là người làm việc xấu thì dù có che đậy, ngụy biện như thế nào đi nữa thì cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.
[2]Binh giải: Khi tu sĩ phi thăng thất bại thì có thể chọn cách binh giải, tức là không đi chuyển thế đầu thai mà trở thành tán tiên, vẫn giữ nguyên tu vi của mình nhưng không có cơ hội phi thăng nữa. Các tán tiên cứ cách một khoảng thời gian sẽ phải hứng chịu Thiên kiếp, sau mỗi lần độ kiếp thì tu vi sẽ mạnh hơn, nhưng rồi cuối cùng vẫn sẽ có ngày chết dưới Thiên kiếp. Tán tiên độ kiếp một lần thì gọi là tán tiên nhất kiếp, độ hai lần thì gọi là tán tiên nhị kiếp…