Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Chương 59

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 58





“Thí chủ, ngài nhiễm ma chướng rồi.” Tạ Chinh Hồng yên lặng nghe xong, nhẹ giọng nói.

“Đúng, ta nhiễm ma chướng rồi.” Hoàng đế không hề phản bác, hắn khẽ cười, “Nếu không phải thế thì ta cũng vĩnh viễn không có được năng lực đối phó với đám tu sĩ.” Dứt lời, hoàng đế chắp tay sau lưng, giọng điệu có chút tự đắc, “Sau khi ta có được sức mạnh của yêu thú, đã giết không ít tu sĩ, Kim Đan và Nguyên Anh mà bọn chúng vất vả đạt được đều trở thành đồ ăn của ta.”

“Sao thế, ngươi không có gì muốn nói à?” Hoàng đế thấy Tạ Chinh Hồng nãy giờ chẳng nói gì, nhịn không được bèn hỏi.

“Bần tăng không có lời nào để nói cả.” Tạ Chinh Hồng lắc đầu, “Giết người gặp quả báo, đây vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa[1].”

“Xem ra ngươi không phải kẻ cổ hủ đâu nhỉ.” Hoàng đế cười ha ha, “Đáng tiếc là hòa thượng trẫm gặp lúc ấy không phải ngươi.”

Hoàng đế nói xong, sắc mặt dần trở nên âm trầm.

“Nguyên thần của trẫm bị nhốt ở đây, gã trận pháp sư đó lấy oán khí và linh lực của trẫm làm nền móng, tạo ra ảo cảnh này để giúp đám đồ tử đồ tôn của tên hòa thượng kia, đến khi nào nguyên thần của trẫm tiêu sạch thì trận pháp này cũng hết hiệu lực. Trẫm vốn đã tuyệt vọng, ngày qua ngày, năm qua năm, tăm tối mịt mù.”

“Nhưng nếu là ngươi thì lại khác.” Hoàng đế mỉm cười nhìn Tạ Chinh Hồng, như thể đang nhìn một món trân bảo quý giá vậy.

Lệ khí trên mặt gần như biến mất sạch.

Tạ Chinh Hồng nghi hoặc nhìn hắn.

“Trận pháp này là Tịch Linh trận, mục đích chính là làm hao mòn oán khí của trẫm. Nhưng nếu một Phật tu có khả năng siêu độ ta tiến vào đây, trận pháp này sẽ vô dụng. Ta đã ở trong này mấy trăm năm rồi, ngươi là người thứ hai như thế.” Hoàng đế tán dương nhìn Tạ Chinh Hồng, “Tu sĩ vào trước trước ngươi vốn cũng có năng lực siêu độ ta, nhưng hắn rất ranh ma. Vừa vào đã ngủ luôn rồi, ảo cảnh này căn bản không ảnh hưởng đến hắn.”

“Nếu bệ hạ đã buông xuống chấp niệm thì có thể tự cứu mình. Buông bỏ đồ đao, lập địa thành Phật[2].” Tạ Chinh Hồng bình tĩnh trả lời.

Đầu óc hoàng đế rất tỉnh táo, thực ra vốn không cần siêu độ.

“Ban đầu, trẫm đúng là muốn giết sạch đám tu sĩ.” Hoàng đế lắc đầu thở dài, “Tiếc là trẫm không có bản lĩnh này, hiện giờ, nếu trẫm có thể đoạt xá thì có lẽ vẫn có một tia hy vọng. Chẳng qua…….” Chẳng qua hoàng đế cũng không phải kẻ mù, hắn đương nhiên biết người nào có thể đoạt xá được, người nào không.

Vị Phật tu trước mặt hắn, tuy vẫn chưa quy y, nhưng tu vi và tâm cảnh gần như là đứng đầu.

Đó chính là trình độ mà một tu sĩ từ phàm nhân hóa yêu như hắn còn lâu mới đạt được.

So với việc đoạt xá một thân thể khác để rồi tiếp tục bị Quý Hiết lợi dụng, chi bằng giúp đối phương một lần. Chỉ cần Phật tu trước mắt này không ngừng tiến bộ, đến khi đạt tới cấp độ nhất định, chắc chắn sẽ có thể chống lại Quý Hiết!

Đặt toàn bộ hy vọng vào một Phật tu, thực ra là một món tiền cược rất mạo hiểm.

Nếu là trước kia, hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Nhưng mà hiện giờ, hắn còn có lựa chọn nào khác sao?

“Trẫm có thể trốn ra từ chỗ Quý Hiết là nhờ có được một thứ. Thứ này là một con dao hai lưỡi đối với tu sĩ, trên thế giới này, chỉ mình trẫm có thể lợi dụng được nó. Giờ đây, trẫm tặng nó cho ngươi.” Hoàng đế vỗ trán, từ giữa mi tâm dần hiện ra một nén hương.

Nén hương này dài khoảng hai ngón tay, thân màu trắng sữa, có thể thấy chân long ẩn hiện vòng quanh nó, trông như thể được điêu khắc từ ngọc vậy.

Tạ Chinh Hồng vừa nhìn thấy nó, liền cảm thấy cả người đều bị đè ép, ngay cả hô hấp cũng trở nên đứt quãng.

“Đất nước của trẫm truyền thừa ngàn năm, gần như đời nào cũng đều là minh quân. Khắp đất nước luôn chẳng có tu sĩ nào, khí vận quốc gia dài lâu bền vững.” Hoàng đế nhìn nén hương, thần sắc dịu dàng lạ thường, “Khi ấy người dân đều trở thành vật tế dưới lưỡi kiếm của Quý Hiết, toàn bộ khí vận của quốc gia đều tập trung ở chỗ trẫm. Lúc đó Quý Hiết từng nói chân long chi khí trên người trẫm rất đậm, thậm chí còn đủ để trở thành chủ hồn thứ nhất cho Trảm Thương Sinh của hắn. Khi linh hồn trẫm bị rút ra, đưa vào trong cơ thể của yêu thú, sau khi mượn long khí để biến hóa, trẫm liền phát hiện trên người xuất hiện chút biến hóa.”

“Đây là đất nước của trẫm, khí vận truyền thừa suốt ngàn năm ngưng tụ tạo thành Khí Vận hương.” Hoàng đế thấp giọng nở nụ cười, “Có lẽ các thần dân cũng không cam tâm, cuối cùng khí vận của họ đều ngưng tụ trong cơ thể trẫm, hóa thành nén hương này. Sau khi trẫm trở thành tu sĩ, từng ăn một Thần tu, có được ký ức của hắn. Trong đạo thống của Thần tu, chỉ một cây Khí Vận hương như thế này thôi cùng đủ khiến vô số Thần tu tranh giành đến chết. Nhờ có nó mà trẫm tạm thời thoát khỏi ma chưởng của Quý Hiết, nếu không phải do sau này trẫm liên tục tàn sát tu sĩ, có lẽ nó còn có thể giữ cho trẫm một cái mạng.”

Tạ Chinh Hồng có chút sững sờ.

Khí Vận hương, hắn từng ngẫu nhiên nghe Văn Xuân Tương nói về thứ nghịch thiên này.

Thần tu dựa vào việc truyền giáo tín ngưỡng để nâng cao tu vi, không câu nệ tu vi, nhập môn cũng nhanh. Tu sĩ muốn lừa gạt người thường thật sự là chuyện vô cùng đơn giản, có thể tập hợp một đống tín đồ dễ như trở bàn tay. Nhưng để ngưng tụ được Khí Vận hương, thường cần tín đồ truyền thừa từ đời này qua đời khác mới có được. Con người sống được bao lâu cơ chứ, tín ngưỡng sao có thể đời nào cũng giống nhau được? Bởi vậy, việc ngưng tụ Khí Vận hương có vẻ vô cùng gian nan.

Mà cây Khí Vận hương này, đúng như lời hoàng đế nói, chính là một con dao hai lưỡi đối với tu sĩ.

Một mặt, nó sẽ nâng cao khí vận của tu sĩ, hạ thấp khả năng phát sinh tâm ma, thậm chí còn có thể dùng làm đan dược pháp khí. Nếu đốt nó lên trong lúc đang bế quan, thì việc tu vi tiến bộ là điều chắc chắn. Nhưng mặt khác, có được Khí Vận hương, cũng phải gánh vác trách nhiệm tương ứng. Khí Vận hương ngưng tụ nhờ tín ngưỡng của vô số người, một mối nhân quả khổng lồ nện xuống, tu vi mất hết là chuyện nhỏ. Nếu không giải quyết được chuyện nhân quả, vậy cứ chờ chết đi.

Cho dù lợi hại như Văn Xuân Tương, là Ma Tôn nhưng y cũng chỉ mới gặp qua vài đại Thần tu có vô số tín đồ mà thôi. Nếu lấy thứ này giao dịch với Thần tu, bọn họ sẽ sẵn lòng đem bất cứ thứ gì ra để trao đổi, thậm chí độ trân quý của những thứ đó có thể so với cả tiên khí!

“Quý Hiết không biết trẫm có nó, mà dù có biết thì hắn cũng chẳng dám lấy đâu. Hắn có thể giết mấy trăm vạn người là một chuyện, nhưng món nhân quả lớn như vậy trực tiếp nện xuống thì lại là chuyện khác.” Hoàng đế cười lạnh nói.

Trong lòng Tạ Chinh Hồng đã ý thức được gì đó.

Hoàng đế nhanh chóng cắm Khí Vận hương vào trong đan điền của Tạ Chinh Hồng.

Khí vận tương liên, không thể nào tách ra được.

“Coi như là lễ vật trẫm tặng ngươi. Nếu ngươi không thể giải quyết được Quý Hiết thì hãy trả nợ thay cho tên Phật tu đã biến trẫm thành cái dạng này đi.” Hoàng đế cười ha ha, hai tay vung lên, trực tiếp đẩy Tạ Chinh Hồng ra ngoài.

Có lẽ hắn vẫn còn dở sống dở chết như vậy thêm mấy trăm năm nữa.

Nếu trời cao thương xót, nói không chừng có thể điều tra được chút tin tức về Quý Hiết.

Về phần Quý Hiết, e hèm, hắn vẫn chưa hồ đồ đến mức đó đâu.

Phật tu này tuy lợi hại, nhưng dù sao tu vi cũng mới chỉ ở kỳ Kim Đan thôi.

Khi Tạ Chinh Hồng rời đi, Hư Nhâm chân nhân đã đến trước trận pháp của Bi Môn, bỗng nhiên cảm thấy có chút kỳ quái.

Sao tự dưng lại cảm thấy oán khí trong Bi Môn nhạt đi một ít nhỉ?

Là ảo giác ư.

Tạ Chinh Hồng mở mắt ra, thấy mình đang đứng trước đường hầm, phía sau là hai cánh cửa đá đóng chặt.

Nơi này sẽ thâm nhập vào thần thức của những tu sĩ tiến vào, dẫn họ đến hết ảo cảnh này đến ảo cảnh khác, thực ra sau khi bước qua cánh cửa đá này, thân thể thật của họ vẫn luôn đứng im.

Giống hệt với suy đoán của Tạ Chinh Hồng.

Nếu không thì chẳng thể giải thích vì sao hắn không thể liên hệ được với Văn Xuân Tương, cũng không thể vận chuyển linh lực.

Muốn duy trì loại trận pháp ác liệt này rất khó, linh lực trong nguyên thần của Hoàng đế cũng không phải là vô hạn, vậy nên chỉ có thể đẩy họ vào các loại cảnh tượng thảm thiết để chèn ép ý chí của họ. Cuối cùng, khi tu sĩ không thể chịu đựng nổi nữa thì sẽ mở cửa thả họ ra.

Chuyện vốn là thế, song khi Tạ Chinh Hồng tiến vào thì liền xảy ra chút vấn đề.

Tịnh Linh trận là trận pháp được truyền thừa từ rất lâu về trước, không ai biết làm cách nào mà nó có thể phân biệt được bí mật của người thanh tẩy.

Giống như phù lục sư dù biết loại phù văn nào khi dùng có thể cho hiệu quả gì, nhưng lại không biết vì sao nó lại có hiệu quả như thế.

Trời đất bao la.

Có vài thứ, tu sĩ mãi mãi không thể nào biết được.

Tạ Chinh Hồng sờ đan điền của mình, sắc mặt không khỏi nghiêm lại.

Dù gì cũng đã ở trong ảo cảnh vài năm, khiến hắn cảm nhận được vài thứ.

“Tiểu hòa thượng, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh rồi.” Văn Xuân Tương mừng rỡ bay qua, thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Tạ Chinh Hồng, liền ngẩn ra. Tiểu hòa thượng rất hiếm khi biểu lộ cảm xúc rõ ràng như vậy đó.

“Tiền bối, bần tăng vào đây bao lâu rồi.” Tạ Chinh Hồng ngẩng đầu hỏi.

“Khoảng hai khắc.”

“Bần tăng nên đi ra thôi.”

Tạ Chinh Hồng không muốn phá vỡ thành tích của Bùi Ngọc Vận, cũng không muốn thể hiện quá mức kém cỏi, thời gian hai khắc không nhiều không ít, vừa đủ dùng. Tạ Chinh Hồng cố khiến sắc mặt mình hơi tái nhợt một chút rồi mới đặt hai tay trên cửa đá, định đẩy cửa đi ra.

Văn Xuân Tương cảm thấy tiểu hòa thượng có gì đó kỳ lạ, nhưng y nghĩ chắc là do tiểu hòa thượng bị đưa đến cảnh tượng kỳ quái đây mà, hiện giờ vẫn chưa tĩnh tâm lại, vậy nên không nghĩ nhiều nữa. Song khi y đang định chui vào trong chuỗi hạt trên tay phải Tạ Chinh Hồng lần nữa thì bỗng dừng lại.

“……….Tiểu hòa thượng, trên người ngươi có thêm thứ gì đó, bổn tọa thấy rất không thoải mái.” Văn Xuân Tương chán ghét ra mặt.

Thứ có thể khiến hắn cảm thấy không thoải mái, xem ra kỳ ngộ của tiểu hòa thượng không nhỏ đâu.

Văn Xuân Tương ưu thương nghĩ.

“Là Khí Vận hương.”

“Ồ, Khí Vận…….” Văn Xuân Tương chợt khựng lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tạ Chinh Hồng, “Khí Vận hương?!”

Mợ nó.

Y muốn chửi người lắm rồi đó!

Khí Vận hương đến y còn chẳng có! Nhưng mà ngẫm lại thì thứ này mang đến phiền toái, chút cảm giác hâm mộ trong lòng nhất thời liền bị ném lên tận chín tầng mây.

“Tiểu hòa thượng, ngươi muốn tìm chết hả?” Văn Xuân Tương bay tới bay lui quanh người Tạ Chinh Hồng, “Ngươi mới ở kỳ Kim Đan mà cũng dám lấy Khí Vận hương, không ai dám làm thế đâu. Nhân quả của nhiều người như vậy nện xuống, dù ngươi có luân hồi mấy kiếp cũng chẳng thành Phật nổi đâu!”

Hơn nữa lại còn là thứ vừa phiền phức vừa tầm thường, tu sĩ bình thường đâu có ai muốn làm một mình cơ chứ?

Tu sĩ có thể lấy được Khí Vận hương, hầu như đều phân phó thủ hạ của mình dần dần đi trả đủ nhân quả.

Tạ Chinh Hồng lại chỉ có một mình…….

Ớ!

Không, tiểu hòa thượng đã ký khế ước với y rồi, vậy xem ra y cũng phải gánh nửa phần nhân quả của Khí Vận hương.

Văn Xuân Tương: ………Giờ giải trừ khế ước còn kịp không?

Có đốt một vạn cây nến cũng không thể cứu vãn nổi tâm tình hiện giờ của bổn tọa đâu!

Tiểu hòa thượng luôn không khiến người ta phải lo lắng bao giờ, tự dưng khiến người ta phải lo thì lại chơi bổn tọa một vố lớn như vậy.

Văn Xuân Tương không cần xem cũng biết sắc mặt của mình hiện giờ cực kỳ cực kỳ kém.

“Nhân quả chỉ có một chuyện, là do chủ nhân của Khí Vận Hương yêu cầu bần tăng làm.” Tạ Chinh Hồng thấy sắc mặt Văn Xuân Tương khó coi tột độ, bèn giải thích.

“Chủ nhân của Khí Vận hương chính là yêu thú bị trấn áp trong Bi Môn này sao?” Văn Xuân Tương hỏi.

“Đúng vậy.”

“Chẳng lẽ hắn muốn ngươi đi tìm tên hòa thượng trước kia trấn áp hắn để tính sổ sao? Thế thì dễ thôi!” Tâm tình của Văn Xuân Tương nhanh chóng tốt lên, “Nhưng mà yêu thú kia lại có thể có được Khí Vận hương, kỳ quái thật đấy. Thứ như Khí Vận hương, trong đại thế giới cũng chưa chắc tìm được một cái đâu!”

“Ông ta từng là vua một nước.” Tạ Chinh Hồng tốt bụng nói, “Phải rồi, tiền bối, ngài từng nghe nói đến Trảm Thương Sinh chưa?”

“……….Tiểu thượng, đừng nói với ta nhân quả của ngươi là Trảm Thương Sinh nhé. Trảm Thương Sinh mà bổn tọa biết, nổi tiếng nhất hẳn là chỉ có một kẻ thôi.” Kẻ có thể công khai lấy tên kiếm là “Giết người”, căn bản chỉ có mỗi tên đó chứ không còn ai khác.

“Chủ nhân của nó hình như là một Ma tu tên Quý Hiết?” Tạ Chinh Hồng tiếp tục nói.

Văn Xuân Tương: ………

“Tiền bối, tiền bối, ngài làm sao vậy?” Tạ Chinh Hồng thấy vẻ mặt vô vọng của Văn Xuân Tương, không khỏi bị dọa.

“Ha ha, tiểu hòa thượng, bổn tọa tốt bụng chỉ bảo ngươi nè, tự bạo Kim Đan rồi đầu thai chuyển thế luôn đi.” Văn Xuân Tương nói bằng giọng dịu dàng như nước.

“Tiền…….”

“Đừng có gọi bổn tọa là tiền bối!” Bổn tọa phải gọi ngươi là tiền bối mới đúng, bản lĩnh gây chuyện này thật đúng là khiến người ta tức chết mà.

Văn Xuân Tương không cảm thấy tiểu hòa thượng vận may kinh người nữa.

Vận may kinh người chỗ nào chứ, nhất định là vận xấu kinh người thì có!

“Năm đó khi tu vi của bổn tọa cường thịnh nhất, là một trong sáu vị Ma tu mạnh nhất trong một trăm đại thế giới, được xưng là Ma Hoàng.” Văn Xuân Tương liếc nhìn Tạ Chinh Hồng, tiếp tục nói, “Chủ nhân Quý Hiết của Trảm Thương Sinh mà ngươi nói, chính là một trong sáu vị Ma Hoàng đó. Từ lâu hắn đã nổi tiếng là kẻ điên, tán tiên lợi hại nhất ở đại thế giới cũng không dám trêu chọc hắn, biết không?”

Tạ Chinh Hồng “Ồ” một tiếng, “Thế thì hình như không giống với thời gian mà vị bệ hạ kia nói.”

Cũng không biết Tạ Chinh Hồng là ngốc thật hay giả ngốc, chẳng hề để ý đến tính nghiêm trọng trong lời nói của Văn Xuân Tương, trái lại hắn còn đi bận tâm về thứ khác.

Tạ Chinh Hồng tiện thể kể sơ lược lại chuyện của hoàng đế kia cho Văn Xuân Tương.

Văn Xuân Tương giờ phút này đã bất lực.

“Là Ma Hoàng, ai cũng đều có bí thuật riêng. Quý Hiết dám dùng mấy trăm vạn phàm nhân để tế kiếm, nhất định là dùng hóa thân để ra ngoài. Chuyện như vậy hắn từng làm không ít, thời điểm kinh khủng nhất, hắn còn giết sạch cả một tiểu thế giới. Hiện giờ hắn độ kiếp chẳng dễ dàng gì, vì hắn mà độ kiếp thì nhất định sẽ gặp phải Cửu Trọng Thiên Kiếp lợi hại nhất!”

Văn Xuân Tương thành khẩn nhìn Tạ Chinh Hồng, nghiêm túc đề nghị, “Ngươi không muốn chết cũng được, cố sống đến nghìn năm nữa, có lẽ khi đó Quý Hiết sẽ bị Thiên kiếp đánh chết. Cuối cùng ngươi đâm hắn một đao, hẳn là nhân qua cũng có thể chấm dứt.”

Tạ Chinh Hồng lắc đầu, từ chối đề nghị của Văn Xuân Tương.

“Thế gian vạn chủng hữu lậu pháp, tứ đế tam khổ thủ khổ khổ[3]. Ý tốt của tiền bối, bần tăng xin nhận. Nhưng nhân quả đã thành, bần tăng không thể lui bước nữa rồi.” Tạ Chinh Hồng đặt tay lên cửa đá, cửa đá từ từ mở ra, Văn Xuân Tương không thể không bay vào trong chuỗi hạt nằm yên lặng được.

Tiểu hòa thượng, ngươi đúng là giỏi thật đấy.

Văn Xuân Tương hận đến nghiến răng, nhìn Tạ Chinh Hồng bình thản bước ra ngoài, cục nghẹn trong lòng chẳng biết xả đi đâu.

Lúc nên cố chấp thì không cố chấp, lúc không nên cố chấp thì lại tự đi tìm chết.

Mà thôi, cứ để bổn tọa lạnh nhạt ngươi vài ngày đi.

Hừ!

******

★Chú thích:

[1]Thiên kinh địa nghĩa: nghĩa là đạo lý hiển nhiên, lẽ thường ở đời.

[2]Buông bỏ đồ đao, lập địa thành Phật: nghĩa là buông đao đồ tể xuống là có thể thành Phật. Ý nói dù trước kia có làm điều sai lầm, tà ác nhưng nếu biết ăn năn hối cải, vứt bỏ ác nghiệp, quay đầu giác ngộ là có thể chứng đạo, được soi sáng chân lý. Câu nói xuất phát từ điển tích Phật giáo.

[3]Thế gian vạn chủng hữu lậu pháp, tứ đế tam khổ thủ khổ khổ: nghĩa là “Vạn vật trên thế gian đều tồn tại pháp hữu lậu, tứ đế tam khổ, đứng đầu là khổ khổ.”

Pháp hữu lậu là những hiện tượng, hay đối tượng khiến mình sinh uế nhiễm, phiền não, với điều kiện là tâm mình bị dính mắc vào sự sinh, hữu của hiện tượng, hay đối tượng đó.

Tứ đế (hay còn được gọi là Tứ thánh đế hay Tứ diệu đế) là bốn chân lý cao cả, là gốc cơ bản của Phật giáo. Tứ diệu đế là nội dung của kinh nghiệm giác ngộ của Phật Thích Ca Mâu Ni, và cũng là nội dung chính của bài kinh đầu tiên, Kinh Chuyển Pháp Luân (từng chú thích trong các chương trước). Tứ đế bao gồm Khổ đế, Tập đế, Diệt đế, Đạo đế.

Tam khổ là ba nỗi khổ xét theo nguyên nhân và mức độ gây khổ, gồm:

– Khổ khổ: nghĩa là khổ vì những sự khổ của thế tục, chẳng hạn khổ vì đói khát, khổ vì phải trải nạn chiến tranh. Đây là mức độ khổ thấp nhất mà ai cũng cảm nhận được.

– Hoại khổ: nghĩa là khổ vì sự thay đổi. Ở cấp độ này, ngay cả những kinh nghiệm tưởng có vẻ khoái lạc thì cũng là khổ.

– Hành khổ: nghĩa là cái khổ bao trùm tam giới, sáu cõi ( tất cả chúng sanh trong luân hồi). Sự nhận biết về khổ ở mức độ này là sâu sắc nhất.

Editor: Dạo này mình đang ôn thi nên tiến độ dịch truyện buộc phải giảm xuống, mong mọi người thông cảm(*_ _). Khi nào rảnh sẽ cày để bù lại.

P/s: Cầu trời tui qua môn hết ahuhu (╥﹏╥).
Bình Luận (0)
Comment