Tam Phương ấn quả thật là hàng tốt khó gặp, nhưng tuyệt đối không đáng giá tận năm trăm linh thạch thượng phẩm.
Năm trăm linh thạch thượng phẩm, cái giá này cũng đủ mua được vài món pháp khí thượng phẩm rồi.
Đa số Kim Đan chân quân đều là người có tiền, nhưng nhiều tiền cỡ này cũng hiếm thấy.
Hai người Tạ Chinh Chinh Hồng và chưởng quầy cùng nhìn về phía người vừa lên tiếng, thấy được đó là một thanh niên có diện mạo tuấn lãng nhưng trên mi gian lại mang theo tà khí, sát khí trên người hắn càng làm cho người ta sợ hãi hơn, khó mà nhìn thẳng được.
(Mi gian là khoảng giữa hai mày ấy)“Việc này……. Vị đạo hữu này, nên tuân theo thứ tự trước sau.” Chưởng quầy bị một thân sát khí của người nọ dọa sợ, gần như không nói được một câu hoàn chỉnh. Năm trăm linh thạch thượng phẩm tuy rằng nhiều thật đấy, nhưng cũng phải xem đối tượng là ai đã. Thanh niên này vừa nhìn đã biết không dễ chọc, chưởng quầy thật sự không muốn làm hắn tức giận. Ai mà biết năm trăm linh thạch này có phải tiền mua mạng người hay không?
Thanh niên nọ thấy bộ dáng nơm nớp lo sợ của chưởng quầy, cũng không để ở trong lòng. Từ khi hắn xuất sư tới nay, đa phần tu sĩ nhìn thấy hắn đều như thể gặp phải yêu ma quỷ quái, nếu không phải hắn xuất thân từ danh môn chính phái, e là đã có không ít kẻ tìm hắn để “trừ ma vệ đạo”. Hắn cũng biết đoạt đồ của người khác thì không tốt lắm, chỉ là hắn đã tìm qua vài cửa hàng bán pháp khí rồi, nhưng vẫn chưa ưng ý. Tam Phương ấn này tuy bị mất giá, nhưng phẩm tướng quả thật không tầm thường, nên hắn mới muốn mua.
“Tiểu tử này, thế mà lại là mầm tốt để tu ma, thú vị thú vị”, Giọng nói của Văn Xuân Tương lại vang lên trong đầu Tạ Chinh Hồng, “Hắn hẳn là mang Tán Ma chi thể, cực kỳ hiếm thấy, song ở trong thế giới sắp sửa lụi bại này, cũng chẳng mấy ai có thể nhận ra được. Ngươi nhìn sát khí của hắn xem, gần như sắp biến thành thực thể rồi, nếu mà cố gắng tu luyện, chậc chậc…….”
“Ngươi cũng muốn mua nó sao?” Thanh niên nhìn về phía Tạ Chinh Hồng, thấy hắn không hề bị kích động khi nhìn mình, khí tức tu vi thoát ra cũng vô cùng thuần túy, sắc mặt thoáng đã dịu đi đôi chút. Hắn đưa tay chỉ về phía Tam Phương ấn, thần sắc có chút lãnh tĩnh, “Mấy ngày trước tại hạ có đắc tội người của Vạn Ma cốc, đang cần một ít Phật bảo phòng thân, có điều Phật bảo hiếm gặp, mong đạo hữu nhượng lại.”
Tạ Chính Hồng cũng không ngờ thanh niên trước mặt lại mở miệng giải thích. Thanh danh của Vạn Ma cốc rất lớn, địa vị tại trong giới Ma đạo cũng gần tương đương với địa vị của Quy Nguyên tông trong giới Chính đạo, những ma đầu có tên trên Thiên Đan bảng, một nửa là người thuộc Vạn Ma cốc. Ai cũng biết pháp bảo tốt nhất để đối phó với Ma tu chính là pháp khí của Phật tu. Thanh niên trước mặt đã nói đến nước này, Tạ Chinh Hồng thật sự cũng không tiện từ chối.
“Ngươi hãy nói ra thân phận Phật tu của mình rồi đi cùng với hắn”, Văn Xuân Tương bỗng lên tiếng, ” Hiện giờ thứ ngươi còn thiếu chính là kinh nghiệm thực chiến, ta thấy Kim Đan của hắn nhìn qua thông thấu, có lẽ cũng là nhân vật có tiếng trên Thiên Đan bảng. Tuy rằng bây giờ ngươi xếp thứ hai mươi bảy, nhưng chung quy cũng chưa có danh tiếng gì.” Về phần Tạ Chinh Hồng có thể chống lại Vạn Ma cốc cùng đối phương hay không, Văn Xuân Tương hoàn toàn không để ý.
Y đã là Ma Tôn nổi danh số một Ma đạo, vô cùng am hiểu kỹ xảo của tu sĩ Ma đạo, dù bây giờ đang trong tình cảnh hổ lạc đồng bằng, cũng không phải kẻ mà mấy tên tiểu lâu la có thể đối phó được. Thêm nữa, Văn Xuân Tương thấy, e là đến giờ tay của Tạ Chinh Hồng chưa từng vấy máu.
Đã vậy, Văn Xuân Tương cũng rất muốn dùng búa tạ mà dạy bảo hắn một phen. Nếu không thì đến bao giờ Khốn Tiên thằng trên người y mới gỡ bỏ được?
Tạ Chinh Hồng ngầm hiểu được ý của Văn Xuân Tương.
“Tại hạ có một cách có thể vẹn toàn cho đôi bên.”
“Mời nói nghe xem.”
“Tại hạ là Tạ Chinh Hồng, vốn cũng là Phật tu. Ta thấy Tam Phương ấn này có duyên với mình, quả thực rất khó bỏ được. Còn nữa, tại hạ có pháp môn đặc thù, có thể ôn dưỡng pháp bảo. Đạo hữu nếu mua Tam Phương ấn này e cũng khó có thể phát huy uy lực của nó. Chi bằng hợp tác cùng tại hạ, nếu có Ma tu tấn công, cũng có thể giúp đạo hữu một tay.” Tạ Chinh Hồng vốn đã ưa nhìn, một thân khí chất lại càng khiến người ta tin cậy, nói ra thân phận Phật tu cũng không quá khiến người khác ngỡ ngàng. Những lời này nếu là kẻ khác nói ra, sẽ khiến người ta sinh ra cảm giác nghi ngờ, nhưng nếu do Tạ Chinh Hồng nói ra, lại có phong phạm của một cao tăng.
Đừng nói thanh niên trước mặt, dù là Văn Xuân Tương tự nhận mình kiến thức rộng rãi cũng bị biểu hiện của hắn dọa sợ.
Hòa thượng rất biết cách diễn kịch nha! Nếu không phải Văn Xuân Tương vừa tự mình chỉ điểm cho Tạ Chinh Hồng, có lẽ y cũng bị biểu hiện vừa rồi của Tạ Chinh Hồng lừa gạt luôn rồi. Văn Xuân Tương vốn cho là mình đã hiểu rõ Tạ Chinh Hồng như lòng bàn tay, không ngờ y chỉ mới chạm đến một góc của núi băng thôi.
Ai mà ngờ, Tạ Chinh Hồng dù ở phương diện nào đó rất chậm hiểu, nhưng tốt xấu gì cũng là người đã sống một mình từ mấy tuổi đầu, muốn giữ mạng, còn muốn tu hành công pháp, sao có thể giống như một tờ giấy trắng được? Hắn như thể bẩm sinh đã biết giao hữu, biết làm việc, chỉ là ngày thường cực ít gặp người, nên cũng khó phát huy thôi.
“Ngươi chính là vị Bán Phật chân quân vừa mới thành Kim Đan đã xếp hạng hai mươi bảy kia ư?” Thanh niên nọ đưa mắt đánh giá Tạ Chinh Hồng từ trên xuống dưới, đặc biệt nhìn lâu mái tóc của hắn một chút, “Chẳng trách lại có danh hiệu là Bán Phật.” Chắc là một tán tu tình cờ được Phật tu truyền thừa nên mới như thế. “Đã thế xin đa tạ đạo hữu. Tại hạ là Thẩm Phá Thiên, đệ tử của Lạc Kiếm tông.”
“Ra là Thẩm đạo hữu.” Tạ Chinh Hồng khiêm tốn nói.
“Cách ngươi nói quả là có thể vẹn toàn cho cả đôi bên. Có điều ma đầu mà ta gặp phải là kẻ xếp thứ mười một trên Thiên Đan bảng – ‘U Quỷ ngũ khách’, cũng là danh hiệu duy nhất do năm người hợp thành trên Thiên Đan bảng. Bọn chúng chính là huynh đệ ruột thịt, vô cùng ăn ý, nếu không đủ năm tên thì chẳng vào nổi mười hạng đầu Thiên Đan bảng, có khi cũng chẳng đấu nổi một trong mười hạng đầu. Ta đấu với chúng cũng chỉ có thể vừa đánh vừa lui.” Thẩm Phá Thiên thành thực nói.
Nếu người khác gặp tình cảnh này, chắc cũng muốn có càng nhiều người chia sẻ bớt áp lực với mình, người “thành thực” như Thẩm Phá Thiên quả là hiếm thấy.
“Đa tạ đạo hữu có lời nhắc nhở, song U Quỷ ngũ khách là tu sĩ Ma đạo, chính là kẻ địch không đội trời chung với Phật tu chúng ta. Hôm nay dù ta không hỗ trợ, ngày sau sớm muộn chúng cũng đến tìm ta gây chiến. Mong Thẩm đạo hữu đừng chối từ.” Tạ Chinh Hồng bình tĩnh trả lời.
Thẩm Phá Thiên trầm tư giây lát, “Đạo hữu nói có lý, vậy xin phiền đạo hữu.”
Tạ Chinh Hồng gật đầu tỏ vẻ không có gì, sau đó quay về phía chưởng quầy, “Ta muốn mua Tam Phương ấn này, xin chưởng quầy hãy ra giá.”
Biểu hiện này khiến Thẩm Phá Thiên và chưởng quầy càng thêm xem trọng Tạ Chinh Hồng.
Có thể đối mặt với vị Thất Sát chân quân xếp hạng thứ mười ba và U Quỷ ngũ khách mà vẫn lạnh nhạt như vậy, tố chất tâm lý quả thực không tồi, sau này chắc chắn sẽ tiền đồ vô lượng!
“Đa tạ.” Tạ Chinh Hồng đưa linh thạch cho chưởng quầy, đem Tam Phương ấn và Thất Bảo phật châu nhận chủ, chuỗi phật châu thì đeo trên cổ tay, còn lại Tam Phương ấn thì thu vào mi tâmđể ôn dưỡng, sau đó chắp tay với Thẩm Phá Thiên, “Thẩm đạo hữu, mời.”
Thẩm Phá Thiên gật đầu, đi cùng một đường với Tạ Chinh Hồng.
Chưởng quầy vội kêu nhân viên lại, đem bán tin tức này cho người của Thiên Cơ các.
Vị Kim Đan chân quân xếp hạng thứ hai mươi bảy cùng Thất Sát chân quân bắt tay cùng nhau hành động, e là Thiên Đan bảng kế tiếp lại sắp có chút biến động rồi!