Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Chương 2

Chương 02:

Cát vàng đầy trời.

Chỉ khi ở giới Thế Gian trong tầng trời Hồng Trần mới có thế thấy cảnh tượng hoang vu tàn lụi như thế.

Nơi đây là sa mạc hoang vu, phóng tầm mắt ra xa cũng chỉ nhìn thấy một mảnh cát vàng. Gió trong ngày lại càng lớn, thổi mấy cái, toàn thân đều là cát, vì thế mới có ít người tới nơi này.

Mà bây giờ, ở phía xa lại xuất hiện một đội xe.

Không, nói là một đội cũng đã là phóng đại rất nhiều.

Bởi vì trong đội xe này chỉ có hai người, còn lại đều là mấy con rối gỗ đá đơn giản, cử động cứng ngắc, tạo hình xấu xí, chỉ có thể làm vật dẫn đường.

Mà ngồi ở trước xe ngựa là một lão giả mặt mũi hiền lành, râu tóc cùng đạo bào bạc trắng. Hắn tóc bạc hồng nhan, dáng người thẳng tắp, dáng vẻ không nhiễm chút bụi trần, dù đang ở trong sa mạc đầy cát thì đạo bào trên người vẫn như cũ trắng tinh như mới, nếu có người đi ngang qua nhìn thấy, sợ là cũng muốn hô to tiên nhân hạ phàm.

Mà thanh niên bên cạnh lão giả, lại có dáng vẻ trái ngược hoàn toàn.

Màu da hắn tái nhợt, càng làm nổi bật lên vẻ xám xịt trên mặt càng lúc càng rõ ràng.

Cặp mắt đã không có chút thần thái nào thì thôi, lại thêm quầng thâm dưới mắt so với người khác còn đậm hơn không ít. Dáng vẻ bệnh tật như thế, cho dù có là người vô cùng đẹp thì cũng chỉ còn lại một hai phần mà thôi.

"Chỗ này hoang tàn vắng vẻ, nếu như ngươi muốn đào tẩu chắc chắn là cửu tử vô sinh. Nhưng nếu ngươi ngoan ngoãn, đợi đến khi lão hủ ta tìm được linh vật kéo dài thọ nguyên, nói không chừng sẽ tốt bụng cứu ngươi một mạng." Lão đạo nói lời dễ nghe, còn bày ra khí thế muốn tốt cho ngươi, thế nhưng ẩn ý bên trong mới thật sự làm cho người ta cảm thấy buồn nôn, "Loại người như ngươi sinh vào giờ âm, ngày âm, tháng âm, năm âm là kẻ thuần âm, trời sinh thu hút tử khí, nếu không có cơ duyên, khẳng định sống không quá hai mươi. Thân thể yếu ớt như vậy, có thể tìm được linh vật kéo dài thọ nguyên cho lão hủ ta, cũng là do tổ tiên ngươi tích phúc đức cho."

"Chắc là tổ tiên ta đã đào qua vô số mộ phần người ta, mới có thể tích được cơ duyên như thế." Thanh niên trào phúng không chút khách khí.

Lão đạo cũng không tức giận, với loại người chắc chắn phải chết này, lão cần gì phải hao tâm tổn trí? Đừng nói là lão, cho dù là tiên nhân đắc đạo phi thăng có tới, sợ là cũng cứu không được hắn. Nếu hắn muốn sống, e rằng phải rời khỏi tầng trời Hồng Trần, đi đến mấy tầng trời khác thì mới có cơ hội. Có người phàm thích kết bè lũ xu nịnh, có tu sĩ ngày ngày tu luyện gian khổ, nào có mấy người có thể rời khỏi tầng trời Hồng Trần, tiến lên đi tìm đại đạo?

Lão ta cũng đã từng cố gắng phấn đấu, muốn đắc thành đại đạo, truyền bá đạo thống, nhưng lão bỏ ra hơn nửa đời người mới ý thức được mình cũng chỉ là một kẻ nhỏ bé trong ngàn vạn chúng sinh. Đừng nói là đắc đạo phi thăng, chỉ là muốn kéo dài thọ nguyên cũng đã tốn hết tâm sức.

Một năm trước, lão bị đuổi gϊếŧ tới chỗ này, vốn dĩ thời gian cách cái chết đã không còn nhiều, không nghĩ tới lại phát hiện ra tận sâu dưới lòng hoang mạc lại chôn giữ một bảo vật, tình cờ tỏa ra một tia linh khí giúp cho hắn kéo dài sự sống, cơ duyên được kéo dài tuổi thọ, làm sao mà lão không vui mừng?

Tiếc là bảo vật tràn đầy sức sống như vậy, lại che dấu xảo diệu, nếu lão muốn đạt được, nhất định phải tìm ra linh vật tràn đầy tử khí, nhờ vào đạo lý tương sinh tương khắc để xác minh vị trí cụ thể của bảo vật. Cũng may trời không tuyệt đường người, lão đạo trong một lần tình cờ phát hiện ra kẻ mang tên Chu Trường Dung này, là một nam tử trẻ tuổi, tử khí tràn lan, ngũ hành thiếu bốn, mệnh cách đặc thù, chính là tuyệt hảo tầm bảo tế phẩm!

Lấy lý do hỗ trợ "chữa bệnh", lão đạo mới lừa gạt đưa người này tới đây.

Mượn hắn làm tuyệt hảo tế phẩm kéo dài thọ nguyên cho mình, lão đạo cũng không để ý đối phương mắng chửi mấy câu. Hắn sao có thể cùng một kẻ hấp hối sắp chết tính toán chi li?

Đội xe tốc độ đi đường cũng không chậm.

Lúc chạng vạng tối, bọn họ đã đi tới mục tiêu.

Nhưng mà ngoài trừ hai người bọn họ ở ngoài đã có bốn, năm người chờ ở chỗ này.

Đợi đến khi lão đạo nhìn thấy rõ diện mạo của những người kia, khí tức thế ngoại cao nhân liền không còn cách nào giữ vững nữa rồi.

Không xa lạ gì, bởi vì mấy người ở đây lão đều biết.

Mà toàn bộ đều là mấy lão già tuổi thọ gần bất tử!

Ngay lúc này, địa điểm này, bọn họ cùng xuất hiện ở đây, vì cái gì còn cần phải nói sao?

Chính là vì bảo bối kéo dài thọ nguyên!

Chẳng lẽ, tin tức bị lộ?

Lão đạo âm thầm đánh giá mấy "người trong đồng đạo" này một phen, phát hiện bọn họ hoặc là mang theo lệ quỷ tràn đầy tử khí, hoặc là mang theo pháp bảo truyền thừa quỷ tu, rất rõ ràng, bọn họ biết cũng không hề ít.

"Ta nói này Lý lão nhân, mọi người dù tốt hay xấu gì cũng đã quen biết nhau nhiều năm, ngươi tìm được bảo bối kéo dài thọ nguyên, vì sao còn muốn cất giấu một mình vậy? Một người vui không bằng mọi người cùng vui, mấy người chúng ta đến đây đều là muốn giúp ngươi." Một lão phụ chống quải trượng, ôn hòa khách khí nói.

"Đúng vậy, độc hưởng bảo vật, không phải là thói quen tốt." Một lão giả khác cũng lên tiếng phụ họa.

Mấy người bọn họ, danh lợi địa vị đều đã có, ai mà không muốn hưởng thụ nhiều thêm một chút? Tiếc là đại nạn thọ nguyên đã đến, bọn hắn cũng muốn chiến đấu cho bộ xương già này.

Lý lão đạo sắc mặt đen thui.

Bảo bối kéo dài thọ nguyên làm như khắp nơi đều có thể tìm được? Nếu là bảo bối có thể kéo dài trăm năm tuổi thọ, bị nhiều người chia ra như vậy thì còn có mấy phần công hiệu?

"Bảo vật nha, đương nhiên là chỉ người tài mới có thể có." Lý lão đạo làm bộ như hờ hững đem tuyệt hảo tế phẩm Chu Trường Dung đẩy ra sau, rồi lập tức bạo khởi, phóng tới mấy người bọn họ.

Lão tới nhanh, pháp thuật cũng là chiêu chiêu trí mạng.

Việc đánh lén này, đánh chính là dùng tốc độ trở tay không kịp mà đánh. Nếu như đợi mấy người bọn họ liên thủ lại, sợ rằng người chết đầu tiên chính là lão!

Những người này vì kéo dài thọ nguyên đã làm ra những chuyện gì, còn cần phải nói sao?

Lý lão đạo đa mưu túc trí, giờ phút này đương nhiên đã nhận ra thế cục vi diệu này.

Thời cơ khó có được, bây giờ chính là lúc tốt nhất để động thủ!

Mấy người kia tựa hồ cũng không nghĩ tới Lý lão đạo một lời không hợp liền động thủ, lúc bị đánh có chút không kịp phản ứng. Một lão giả khác càng xui xẻo hơn là bị Lý lão đạo trực tiếp dùng phất trần trong tay lấy đi sinh mệnh.

Nhưng những người còn lại rất nhanh đã phản ứng kịp, dồn dập lấy ra pháp bảo, công kích về phía Lý lão đạo.

Gϊếŧ bọn họ, bản thân mới có thể kéo dài duyên thọ!

Mấy người hỗn chiến thành một đoàn, không ai phát hiện ra thanh niên trên mặt thần sắc bệnh tật lại khéo léo đứng ở một bên, ngăn chặn con đường chạy trốn của những người đó.

Chu Trường Dung ho khan vài tiếng, từ trong túi lấy ra một trái đào mật còn tươi mới, cắn qua mấy cái, mới thấy cổ họng của mình tốt hơn không ít.

Tử khí trên cổ tay của hắn xuất hiện đậm đặc đến nổi mắt trần cũng có thể thấy, đổi là nhân loại khác chỉ sợ là đã sớm chết qua vô số lần, mà hắn thì vẫn còn kéo dài được chút hơi tàn.

Xui xẻo.

Hắn thật sự vô cùng xui xẻo.

Ngũ hành thiếu bốn, từ khi sinh ra đã bị quấn quanh một cỗ tử khí kéo dài không hết, thu hút vô vàn yêu ma quỷ quái thèm thuồng, mỗi ngày đều không biết mình có thể sống để trông thấy ánh sáng mặt trời ngày mai hay không.

Còn sống là chuyện vô cùng khó khăn đối với với Chu Trường Dung.

Đối với loại người sống từng ngày qua ngày mà nói, đại khái có thể chia làm hai loại.

Một loại là mỗi ngày đều sẽ thật vui vẻ, cố gắng đối xử hết mình với mọi người. Còn một loại thì nếu mình không vui, cũng sẽ làm cho người khác không vui theo.

Thật lấy làm tiếc, Chu Trường Dung rõ ràng là loại người phía sau.

Hắn xui xẻo, vậy làm cho người khác cũng phải xui xẻo theo hắn đi thôi!

Mấy lão bất tử này đánh trọn vẹn ba ngày ba đêm, cuối cùng vẫn là kẻ da mặt dày nhất, xảo trá nhất, tàn nhẫn nhất Lý lão đạo thắng.

Mặc dù lão thắng thì cũng chỉ là kéo hơi tàn hơn người chết một chút, cũng không kém cái chết là mấy.

Chu Trường Dung chậm rãi tiêu sái đi đến bên cạnh Lý lão đạo, cúi đầu nhìn lão.

"Ngươi... Ngươi đi tìm trên người những đó, đem nhẫn trữ vật của bọn hắn lại đây cho ta." Một nửa thân thể Lý lão đạo mơ hồ đều sắp hóa thành tro tàn, chỉ có phần eo trở lên là miễn cưỡng coi như còn sót lại. Nhưng cánh tay trái đã nát tươm đến không chịu nổi, tay phải cũng chỉ còn lại hai ngón tay.

Bây giờ người duy nhất lão có thể trông cậy vào cũng chỉ có tên Chu Trường Dung bệnh tật suy yếu này.

Chỉ cần có thể sống sót, lão chắc chắn sẽ đem pháp bảo trên người những người này cướp sạch không còn một mống, còn lấy thêm linh khí kéo dài thọ nguyên, sống thêm được mấy trăm năm!

"Ta cam đoan, ta có thể làm cho ngươi sống sót." Lý lão đạo sợ Chu Trường Dung không đáp ứng, tiếp tục nói, "Ngoại trừ ta, không một ai có thể cứu được ngươi."

"Vậy sao?" Chu Trường Dung cười khẽ một tiếng, "Lý Tín, nếu như ngươi có bản lĩnh cứu được ta, vậy tại sao còn chưa cứu được mình thế kia?"

Con ngươi trong mắt Lý lão đạo co rút, khuôn mặt tràn đầy vẻ không thể tin.

Lão chưa bao giờ đối với người bên ngoài nói ra tên của mình, tên thanh niên nhìn có vẻ sắp chết này làm thế nào lại biết được?

"Ngươi, Đàm Sơn lão quái, Cổ Bà Bà, Không Không Quân, còn có Trần Gia lão tổ, đều là người ở Tu Chân giới trong tầng trời Hồng Trần, tuổi thọ chỉ còn kéo dài mười năm, hơn nữa còn nổi tiếng là những kẻ chuyên làm việc ác. Vì để kéo dài tuổi thọ, các ngươi đã gϊếŧ qua rất nhiều đồng nam đồng nữ, bắt những thiên chi kiêu tử móc lấy Kim Đan, luyện chế Nguyên Anh của bọn họ, tàn sát qua ba tòa thành..."

Chu Trường Dung đem những chuyện mấy kẻ này đã làm, nói ra rõ ràng chi tiết từng việc từng việc một, sắc mặt Lý lão đạo theo đó càng ngày càng khó coi, đã xác định chắc chắn rằng người thanh niên này lúc trước là đang giả heo ăn thịt hổ.

"Ngươi chẳng lẽ là những người trong chính đạo, cố ý tới đây trừ ma vệ đạo hay sao?" Lý lão đạo ngữ khí trào phúng, người tu hành bọn họ vì mạng sống mà gϊếŧ mấy người thì có gì ghê gớm? Có ai tu tiên mà trên tay không dính mạng người?

"Dĩ nhiên là không." Chu Trường Dung cười nói, "Chỉ là ngươi không cảm thấy kỳ quái hay sao, làm thế nào mà bọn họ biết được chỗ này có thứ ngươi muốn, ngay cả thời gian và địa điểm cũng không sai biệt chút nào?"

"Là... Là ngươi?"

"Là ta." Chu Trường Dung từ chối cho ý kiến nói, "Tìm một người cũng là tìm, mà tìm năm người cũng là tìm. Vậy để các ngươi tự gϊếŧ lẫn nhau, không phải càng tốt hơn sao?"

Lý lão đạo tức giận đến mức phun ra một ngụm máu, "Ngay cả việc ta tìm được ngươi... cũng vậy..."

"Chính xác mà nói, là ta tìm được ngươi." Khóe miệng Chu Trường Dung nhếch lên một chút, "Mấy người các ngươi, vừa hay làm quỷ bộc của ta cũng được. Vừa lúc ta đang thiếu mấy kẻ lòng tham thì không đáy, tính cách lại ác liệt xấu xa như các ngươi."

Mọi chuyện, đều nằm trong tay hắn.

"Quỷ bộc? Ngươi là quỷ tu? Không, không có khả năng, ngươi rõ ràng là người sống..."

Muốn trở thành quỷ tu, điều đầu tiên chắc chắn phải là người chết.

Mà Chu Trường Dung mặc dù trên người tràn đầy tử khí, nhưng tuyệt đối là người sống.

Chu Trường Dung khẽ xoay cổ tay, lấy ra một cây dao găm lấp lánh ánh vàng, xem ra cũng không phải là phàm vật tầm thường.

"Không! Ngươi thả ta, ta có rất nhiều pháp bảo, ta..." Lý lão đạo thấy trong mắt Chu Trường Dung tràn đầy sát khí, trong lòng lạnh hơn phân nửa, chỉ là không nhịn được muốn cầu xin tha thứ.

Chỉ mới đây thôi lão xém chút đã có thể đông sơn tái khởi, làm sao lại có thể chết ở chỗ này?

Phập.

Dao găm đâm ngay chính giữa mi tâm Lý lão đạo, cắt đứt con đường sống sót cuối cùng của lão ta.

Đang đến gần hy vọng tái sinh lại bị một dao đâm chết, trên mặt Lý lão đạo còn lóe ra vẻ không thể tin, oán khí tràn lan.

Không sai, không sai.

Quả nhiên thứ tuyệt vọng nhất chính là ở trước mắt lão dập tắt đi hi vọng của lão.

Thu quỷ bộc, vẫn phải là càng tuyệt vọng càng tốt.

Không phải vậy thì Chu Trường Dung rảnh rang cùng hắn phí nhiều lời như vậy làm gì?

"Vừa rồi nói nhảm cùng ngươi thì được, nhưng tốt nhất vẫn nên dùng pháp bảo, phải để các ngươi chết hết ta mới an tâm." Chu Trường Dung nhìn lướt qua tàn trận, khẽ nhíu mày.

Những người này thực sự rất thê thảm, hài cốt cắt khúc, nhìn qua rất dễ làm cho người khác gặp ác mộng.

"Khụ khụ." Chu Trường Dung ho sặc sụa vài tiếng, mang theo một chút tơ máu, thân thể có chút lung la lung lay.

Phải tốc chiến tốc thắng rồi.

Chu Trường Dung nhắm mắt lại, chỗ sâu trong đan điền phun trào sức mạnh.

Hô --

Vô số lốc xoáy xuất hiện che giấu nơi này vô cùng chặt chẽ, một quyển thư tịch cổ xưa xuất hiện trực tiếp trên tay Chu Trường Dung.

Sổ Sinh Tử!

"Sống chết có số, thu -- "

Tính cả Lý lão đạo, linh hồn năm người Cổ Bà Bà ở bên trong tràn đầy huyết khí cùng oán khí trực tiếp bị thu vào trong sách.

"Là... Sổ Sinh Tử?"

"Làm, làm sao có thể?"

Đại đạo Thánh Binh làm sao lại xuất hiện ở trong tay một người trẻ tuổi nho nhỏ này?

Những âm linh tu sĩ sắc mặt dữ tợn, mưu đồ muốn thoát khỏi sách, nhưng họ không thể, vừa cử động một chút thì đã bị hút lại vào trong Sổ Sinh Tử.

Từ đây bọn họ cả ngày lẫn đêm không chỉ chịu đủ mọi loại tra tấn, mà còn bị thúc đẩy trở thành quỷ bộc của Chu Trường Dung, đời đời kiếp kiếp không được giải thoát!

Trên quyển đầu của Sổ Sinh Tử, chậm rãi xuất hiện tên của năm người Lý lão đạo.

Trong Quyển Quỷ Bộc vốn có 999 danh ngạch quỷ bộc, nay lại tăng thêm năm cái vì thế bây giờ đã có 998 cái tên rồi.

Trong Quyển Quỷ Bộc này, hắn còn thiếu một mệnh cách đặc biệt nữa để làm quỷ tướng, thống lĩnh những quỷ bộc còn lại. Đợi đến khi Quyển Quỷ Bộc này toàn bộ đều bị tế luyện xong, mới coi như là hắn có khả năng tự vệ ở tầng trời Hồng Trần.

Chu Trường Dung đem Quyển Quỷ Bộc - Sổ Sinh Tử lật qua, lảo đảo hai lần mới miễn cưỡng xem như đang đứng thẳng.

Hắn cúi đầu xem xét, phát hiện ba chữ "Chu Trường Dung" cũng loáng thoáng sắp sửa xuất hiện trên trang bìa của Sổ Sinh Tử, tử khí trên cổ tay cơ hồ như đã tràn đến đầu ngón tay.

Nói đùa cái gì vậy?

Hắn cực khổ như vậy mới có thể sống sót, tuyệt đối tuyệt đối đừng có mà đi làm cái quỷ gì!

Chu Trường Dung thu Sổ Sinh Tử lại, lấy ra một pháp bảo, hướng về phía bên trong hoang mạc bắt đầu đào bới.

Hắn đi tới thế giới này đã được hai mươi năm, bởi vì sinh ra đã tràn đầy tử khí, đối với những thứ trái ngược đặc biệt nhạy cảm. Hắn tìm kiếm khắp nơi, phát hiện nơi này có mười phần sức sống, nói không chừng có thể loại trừ triệt để tử khí trong thân thể hắn.

Đáng tiếc hắn ở đây trông coi một năm cũng không phát hiện bất cứ động tĩnh gì, hoàn toàn bất đắc dĩ mới đưa bọn người Lý lão đạo tới, với sức của bọn họ cũng chỉ thể tính ra chổ ở đại khái của bảo vật còn nếu muốn tìm ra vị trí cụ thể thì còn phải mất bao nhiêu thời gian?

Bất đắc dĩ, Chu Trường Dung chỉ có thể "chủ động đưa thân tới cửa", trở thành tế phẩm để Lý lão đạo mang đi. Giai đoạn trước phải tốn rất nhiều thời gian mới chọn được mấy người, rồi còn dẫn dắt bọn họ tự gϊếŧ lẫn nhau, đến bây giờ mới có thành công của ngày hôm nay.

Hiện tại, để hắn có thể sống sót, vậy thì phải xem bảo vật này rốt cuộc là thứ gì?

Ước chừng đào khoảng hai ngày, Chu Trường Dung vừa đào vừa nghỉ ngơi, nhiều lần thiếu chút nữa ngất đi, nhưng nhờ tín niệm trong lòng một mực chống đỡ mới có thể không ngã xuống.

Đòang.

Giống như đào được cái gì đó.

Trên mặt Chu Trường Dung lộ ra chút vẻ vui mừng, tăng nhanh tốc độ đào bới.

Đào đến lúc bảo vật cất giấu ở sâu bên dưới hoang mạc lộ ra hoàn toàn, Chu Trường Dung liền trầm mặc.

Giờ phút này thứ xuất hiện ở trước mặt hắn, lại là một cái quan tài bằng băng lóng lánh ánh sáng?!

Cái băng quan này nhìn qua cũng không phải phàm vật, nó vừa mới xuất hiện, nhiệt độ bốn phía xung quanh đang nóng như hỏa diệm lập tức hạ thấp xuống, Chu Trường Dung cũng không thể không lấy ra một bộ áo choàng lông cáo lửa mặc vào, mới xem như tốt hơn một chút.

Trong quan tài băng, nằm một người.

Dù là cách một lớp băng quan, cũng có thể nhìn ra chỗ phi phàm của người này.

Dù cho là Chu Trường Dung vào nam ra bắc, trải qua hai đời, kiếp trước ở Địa Phủ đến cả Ðát Kỷ Trần Viên Viên cũng đã gặp qua, nhưng chưa từng thấy người nào có dung mạo như thế này.

Hắn tựa như là nam tử, mà lại có khuôn mặt vô cùng lộng lẫy, thêm một phần thì quá diễm lệ, thiếu một phần thì lại quá nhu hòa, cũng không biết khi còn sống hắn ta là người có hoàn cảnh như thế nào.

Nằm cũng đã đẹp như này, chắc hẳn khi còn sống cũng là một mỹ nhân chấn kinh cửu thiên thập giới.

Đáng tiếc Chu Trường Dung lại không có kiên nhẫn đi thưởng thức vẻ đẹp này.

Hắn chỉ muốn biết đồ vật luôn không ngừng toả ra sức sống kia rốt cuộc là cái gì?

Chu Trường Dung hít vào một hơi thật sâu, nhảy xuống, bắt đầu chuẩn bị kiểm tra chung quanh băng quan, tìm kiếm đồ vật có thể giúp cho mình sống tiếp.

Lét két.

Lét két.

Lét két.

Âm thanh gì?

Chu Trường Dung sửng sốt một chút.

Hắn ngẩng đầu, phát hiện thế thật mà xung quanh cái băng quan bắt đầu xuất hiện vài khe hở.

Âm thanh kia, chính là từ cái băng quan phát ra.

Không thể nào.

Trong đầu Chu Trường Dung đột nhiên toát ra một luồng suy nghĩ.

Giống như là đáp lại ý nghĩ Chu Trường Dung, khe hở xung quanh băng quan càng ngày càng nhiều.

Chu Trường Dung không thể không bay lên không trung, chuẩn bị tùy thời đều có thể đem Sổ Sinh Tử ra.

Mặc kệ là xác chết vùng dậy hay là cái gì khác, hắn chắc chắn sẽ không cứ thế ra đi như vậy.

Đùng --

Băng quan triệt để vỡ vụn.

Một luồng sinh khí nồng đậm xém chút nữa làm cho Chu Trường Dung từ trên không dập mặt té xuống.

Tử khí ở đầu ngón tay bị sinh khí vọt lên, lúc này đã thối lui về phía cổ tay đến 2 tấc.

Nam nhân nằm trong quan tài băng mở mắt ra.

Một cặp mắt màu bích lục tựa như ngọc lục bảo thượng thừa nhất, xanh biếc làm cho lòng người say đắm.

Yêu tộc!

Chu Trường Dung xác định được thân phận của nam nhân trước mắt này, trong lòng lại có chút nhẹ nhõm.

Cũng đúng.

Dung mạo như vậy, hoàn toàn không giống bất kì một phàm nhân nào cả. Nghe nói yêu tộc có tu vi càng cao, huyết thống càng thượng thừa, khắp nơi được trời ưu ái, dung mạo đương nhiên cũng không hề tầm thường.

"Phản đồ chết tiệt, chắc cho rằng đem bản tọa nhốt trong băng quan là có thể ngủ ngon không lo rồi sao?"

"Ha ha ha ha, Sư Vô Cữu ta cuối cùng lại được thấy ánh mặt trời!"

Bình Luận (0)
Comment