Từ khi có được Nhiếp Hồn linh, chính là tử linh bên trong tử mẫu Nhiếp Hồn linh, cả hai đều là đạo khí, nắm giữ công năng có hiệu quả gây ảo thuật, mê hoặc tâm trí người.
Chỉ có điều thời điểm khi tử linh gặp phải mẫu linh, thì sẽ bị áp chế, căn bản sẽ không phát huy ra được uy lực gì.
Đương nhiên, mẫu linh lúc này là ở trong tay tông chủ của Huyết Ngân tông Dương Tư, căn bản là không thể nào xuất hiện ở chỗ này. Vì lẽ đó Diệp Thần bây giờ lấy ra Nhiếp Hồn linh này tới đối phó với Phệ Mệnh hoàn của Cô Phi Viêm, quả thực chính là miễn cưỡng trấn áp!
"Leng keng keng ~~~" Diệp Thần rung động Nhiếp Hồn linh trong tay, liền phát sinh một trận tiếng vang lanh lảnh.
Loại âm thanh này cực kỳ quỷ dị, thật giống như là âm thanh vọng lên từ âm phù, trực tiếp đánh úp về phía Cô Phi Viêm.
Cô Phi Viêm sau khi nghe được loại thanh âm này, cả người hắn cùng vẻ mặt nhất thời dại ra một hồi, sau đó trên mặt liền tràn ngập mê hoặc.
Con ngươi của hắn bắt đầu tan rã, trong đầu cũng là xuất hiện một trận mơ hồ.
Cùng lúc đó Phệ Mệnh hoàn rơi lên trên đỉnh đầu của Diệp Thần lập tức rơi xuống mặt đất, Diệp Thần đi tới, đem Phệ Mệnh hoàn đạp ở dưới chân.
Trong đầu Cô Phi Viêm lúc này xuất hiện một bóng người, đúng là con trai của hắn Cô Nho Vân, hắn nhìn thấy Cô Nho Vân đối mặt với mình cười, cười dường như là hài như thế.
Vẻn vẹn chỉ là trong nháy mắt đó, Cô Phi Viêm liền một hồi đầu đầy mồ hôi kinh tâm, trên mặt lộ ra sự sợ hãi.
Tuy rằng chỉ là trong nháy mắt đó, thế nhưng ở dưới loại tình huống chiến đấu sống chết này mà lại xuất hiện khoảnh khắc thất thần trong nháy mắt đó, quả thực chính là muốn chết! Hắn lập tức theo bản năng liếc mắt nhìn Diệp Thần, cũng còn tốt chính là người này chỉ có đạp lên trên Phệ Mệnh hoàn của chính mình, mà hoàn toàn không có làm sự tình đánh lén mình.
Có điều Cô Phi Viêm vừa nghĩ lại, chính mình đường đường là tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ, coi như là vừa rồi thất thần bị đánh lén. Khẳng định cũng có thể chống đỡ được.
Hắn căn bản cũng không biết, nếu như Diệp Thần vừa rồi có ý định muốn đánh giết hắn, thì hắn đã trở thành một người chết rồi.
Diệp Thần vừa rồi sở dĩ không có ra tay, chính là vì sợ Cô Nho Vân mới vừa tới còn không kịp phản kháng, thì đã bị chính mình trực tiếp đánh giết rồi. Trước đó hắn đã từng nói với Cô Nho Vân rằng, hắn sẽ không để cho Cô Nho Vân chết dễ dàng như vậy!
"Lại là một cái đạo khí. Ngươi cái con kiến hôi nho nhỏ này đến cùng là từ nơi nào nhô ra vậy? Thiên Linh tông lúc nào lại có gốc gác thâm hậu như thế?" Trên mặt Cô Phi Viêm lập tức lộ ra khiếp sợ, sững sờ nhìn Nhiếp Hồn linh trong tay Diệp Thần.
Đồng thời trải qua khoảnh khắc vừa rồi thất thần, hắn đã rõ ràng cái lục lạc trong tay Diệp Thần này có tác dụng gì, chính là đạo khí đặc thù có thể để cho kẻ địch sản sinh ra ảo giác.
Diệp Thần chân phải vẫn giẫm lên cái phệ mệnh hoàn kia, trên mặt lộ ra nụ cười gằn, nói: "Ngươi thật sự không quen biết ta hay sao?"
Vừa dứt lời, Diệp Thần liền đưa tay lên trên mặt của chính mình kéo xuống, tầng hóa trang trên mặt hắn liền bị kéo xuống, lộ ra khuôn mặt vốn có.
Mà đối với khuôn mặt này. Cô Phi Viêm thực sự là hận tới thấu xương.
"Diệp Thần, tông chủ Thiên Linh tông, lại là ngươi! ! !" Cô Phi Viêm rít lên một tiếng, trên mặt của hắn lần đầu tiên xuất hiện loại vẻ mặt tức giận như thế này.
Hắn nằm mộng cũng không nghĩ tới, tên tiểu tử đứng ở trước mặt mình lúc đầu, lại chính là tông chủ Thiên Linh tông, là một trong những hung thủ đã sát hại con trai của chính mình.
Cô Phi Viêm tuy rằng chưa từng tận mắt thấy mặt của Diệp Thần, thế nhưng chân dung của Diệp Thần đã sớm truyền khắp toàn bộ Tử Vân cương vực. Thậm chí trong phòng Cô Phi Viêm cũng có treo chân dung của Diệp Thần cùng Nhiếp Phong, hắn dù có nằm mộng cũng muốn giết hai người này!
"Đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xử.Đắc lai toàn xử bất công phu, ta thiên tân vạn khổ đi tìm các ngươi đều không có tìm được, không nghĩ tới ngươi lại chính mình đưa tới cửa tìm chết như vậy!" Con mắt của Cô Phi Viêm trợn trừng, trợn lên tròn vo, vô tận sát cơ từ bên trong con ngươi của hắn bạo phát ra.
Nếu như nói trước đây Cô Phi Viêm vẫn chỉ là ôm thái độ trêu chọc đùa bỡn Diệp Thần, thì bây giờ chính là thật sự hận thấu xương đối với Diệp Thần. Muốn băm vằm hắn thành trăm mảnh.
"Nếu là ngươi, như vậy ta sẽ rút lại những lời khi nãy ta đã nói, ta sẽ không để cho ngươi chết dễ dàng như vậy!"
Khả năng là ức chế lâu rồi, Cô Phi Viêm vẫn không tìm được người phát tiết, cho nên khi nhìn thấy Diệp Thần lời nói của hắn liền cuồng bạo hơn rất nhiều.
Diệp Thần vẫn là mặt đầy lãnh đạm. Hắn chỉ là đến giết Cô Phi Viêm mà thôi, cho nên hắn cũng không cần phí nhiều lời như vậy để phát tiết, cũng không cần nói nhảm nhiều như vậy để chứng minh cái gì.
"Phí lời thật nhiều!" Diệp Thần không có nhiều lời, trực tiếp nắm Thiên Toái đao trong tay, sau đó bỗng nhiên một đao chém ra.
Giải quyết nhanh chóng, chậm tất sinh biến, vì lẽ đó Diệp Thần liền chẳng muốn cùng Cô Phi Viêm lãng phí thời gian nữa, mà quyết định vận dụng lá bài tẩy của chính mình. Bởi vì Cô Phi Viêm là tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ, Diệp Thần muốn thắng hắn, nhất định phải toàn lực ứng phó.
"Xú tiểu tử, ta muốn cho ngươi biết cái gì là sám hối, để ngươi biết cái gì là sống không bằng chết!" Dứt lời, Cô Phi Viêm liền từ trong giới chỉ lấy ra một thanh thượng phẩm linh khí.
Đây là một thanh trường kiếm, Cô Phi Viêm tuy rằng không có Đạo khí, thế nhưng linh khí trên người cũng không phải là có một cái như vậy.
Diệp Thần cũng không nói gì, hắn nắm Thiên Toái đao trong tay, con mắt đột nhiên đóng lên, sau đó lại trong nháy mắt mở!
Đồng thời nương theo lần mở mắt này, khí thế trên người Diệp Thần bỗng nhiên bạo phát ra, một luồng khí tức điên cuồng, thô bạo bỗng xuất hiện, để khí chất cả người Diệp Thần đại biến, tràn ngập một loại tà mị.
Ma vực, mở!
Con mắt của Diệp Thần lúc này, đã đen lại càng thêm đen kịt, giống như có một loại hắc sắc hào quang không tên ở trong ánh mắt của hắn tỏa ra. Cùng lúc đó, quanh thân Diệp Thần cũng xuất hiện một luồng ma khí nhàn nhạt, những luồng ma khí này rất mỏng manh, nhỏ bé không thể nhận ra được, đồng thời chỉ lan tràn một trượng xung quanh Diệp Thần.
"Oanh ~~~" Diệp Thần tốc độ đột nhiên tăng lên, chân đạp Phong Thần thối, thân thể cả người liền uyển như cuồng phong vũ bão, nhanh kinh người, hầu như là thời gian chỉ trong chớp mắt liền đã đến trước mặt Cô Phi Viêm.
Mà thời gian cái chớp mắt này, cũng không tới một tức!
Ma vực vừa mở ra, Diệp Thần liền lập tức di chuyển, đi tới bên cạnh Cô Phi Viêm.
Mà Diệp Thần thời khắc này, khoảng cách cách Cô Phi Viêm chỉ có nửa trượng!
Tốc độ của Phong Thần thối nhanh không thể nghi ngờ, Diệp Thần tuy rằng cảnh giới không bằng Cô Phi Viêm, thế nhưng dựa vào Phong Thần thối thần tốc tuyệt thế, ở trên mặt tốc độ cũng thật là không kém Cô Phi Viêm một chút nào.
"Dám cùng ta cận chiến, ngươi đây là muốn chết mà!" Cô Phi Viêm gầm lên giận dữ, sau đó bỗng nhiên chém ra một chiêu kiếm.
Tinh Thần Thập Tự trảm!
Đây là một môn tuyệt kiếm thuật của Tử Vận tông, chính là võ kỹ hạ phẩm địa cấp, là khi Cô Phi Viêm thăng cấp trở thành trưởng lão mới có tư cách học tập một chiêu kiếm này.
Thập Tự trảm, một chiêu kiếm này vừa chém ra liền như là hai kiếm đan xen vào, gia cường lên oai của hai kiếm, phong mang của một kiếm này thế không thể đỡ. Bởi Cô Phi Viêm mới vừa học tập chiêu kiếm này không lâu. Cho nên còn không cách nào làm được tới trình độ lô hỏa thuần thanh, thế nhưng cho dù là như vậy, thì chiêu kiếm này vẫn là một chiêu kiếm mạnh nhất của Cô Phi Viêm, so với bất kỳ vũ kỹ nào của hắn trước đây đều mạnh mẽ hơn không ít.
"Hả? Không đúng. . . Chuyện gì thế này? ?" Ngay ở thời điểm Cô Phi Viêm vừa chém ra chiêu kiếm này, sắc mặt của hắn liền nhất thời đại biến, bởi vì hắn cảm giác được một chiêu kiếm này của chính mình như là hãm sâu trong bùn đàm. Uy lực so với lúc bình thường tu luyện chênh lệch rất nhiều.
Nếu như nói dưới tình huống bình thường, Cô Phi Viêm sử dụng Tinh Thần Thập Tự trảm, thì uy lực của nó có thể so với hóa thần hậu kì, thế nhưng mà uy lực của chiêu kiếm này bây giờ, không chỉ có không có tăng cường lên, mà trái lại so với tự thân tu vi càng thấp hơn không ít! Lần này Cô Phi Viêm sử dụng Tinh Thần Thập Tự trảm, tựa hồ chỉ có uy lực của hóa thần trung kỳ!
Loại biến cố kinh người này, tự nhiên là để cho sắc mặt Cô Phi Viêm đại biến, lộ ra sự sợ hãi cùng khó có thể tin tưởng được.
Mà trên mặt Diệp Thần nhưng lại là lộ ra nụ cười gằn cùng trào phúng. Khóe miệng của hắn nhoẻn lên, sau đó Thiên Toái đao trong tay liền lần nữa mạnh mẽ chém xuống.
Ma đao đệ nhất thức, ma khí tung hoành.
Diệp Thần tin tưởng, với thức thứ nhất này, đủ để trảm sát Cô Phi Viêm! !
Bởi vì Diệp Thần thời khắc này, chính là tồn tại mở ra ma vực, đây đối với tu sĩ không có ma vực tới mà nói quả thực chính là xiềng xích.
Bởi vì mặc kệ là bất luận lĩnh vực gì, đều có một hiệu quả chính là mình thân ở trong lĩnh vực. Tu vi và sức mạnh sẽ nhận được tăng cường, mà kẻ địch thân ở trong lĩnh vực lại sẽ bị yếu bớt đi không ít!
Vì lẽ đó Cô Phi Viêm rõ ràng là Hóa Thần hậu kỳ, thế nhưng chém ra chiêu kiếm này cũng chỉ có uy lực của Hóa Thần trung kỳ.
"Đây là báo ứng!" Diệp Thần lạnh lùng chém xuống một đao, ma khí tung hoành bên trên Thiên Toái đao, chẳng khác nào là hóa thành một thanh ma binh, tỏa ra sát khí kinh người.
"Xèo ~~" Âm thanh trường đao xẹt qua hư không kéo tới, sát cơ phun trào.
Lĩnh vực của Diệp Thần. Chỉ có thể chống đỡ trong ba tức, mà bây giờ ba tức thời gian sắp hết rồi. Diệp Thần liền cắn răng, đồng thời một đao này chém ra, hai chân của hắn cũng là điên cuồng chuyển động.
Ma đao đệ lục thức, ma đạp thất tinh!
Nói là ma đao đệ lục thức. Thế nhưng mà một chiêu cũng không phải là đao pháp, mà là thối pháp. Diệp Thần có gốc gác là Phong Thần thối, cho nên tu luyện ma đạp thất tinh này càng thêm là thủ đáo cầm lai.
"Leng keng!"
"Ca sát! !"
Liên tục hai tiếng vang giòn giã truyền đến, chỉ thấy trong hư không có một đoạn kiếm gãy bắn nhanh ra, đâm thủng trời cao.
Đoạn kiếm gãy này, tự nhiên là kiếm trong tay Cô Phi Viêm.
Ba tức thời gian, đã hết!
Ma vực tiêu tan.
"Xì xì!" Thiên Toái đao đâm vào vị trí đan điền của Cô Phi Viêm, đem khí hải đan điền của hắn đâm cho tan nát.
Cô Phi Viêm mặt không thể tin tưởng, hắn căn bản là không có cách tin tưởng được Diệp Thần lại có thể bùng nổ ra sức mạnh kinh khủng như thế, đối phương rõ ràng chỉ là một tu sĩ Thông Thần cảnh mà thôi, ngay cả cảnh giới Hóa Thần đều không có bước vào. Coi như là ỷ đạo khí trong tay, cũng không thể có được sức mạnh như thế mới đúng! !
Trên thực tế Cô Phi Viêm lúc này đã không phải là trọng thương nữa rồi, mà quả thực chính là triệt để bị phế, cảnh giới Hóa Thần mà thôi, một khi bị hủy diệt đan điền thì chẳng khác nào là bị hủy diệt tu vi.
"Cái này không thể nào, ta không tin, ta không cam lòng ~~~" Cô Phi Viêm trợn to hai mắt, không thể tin được loại chuyển biến này, rõ ràng là chính mình muốn giết cái tiểu tử này vì nhi tử của chính mình báo thù, thế nhưng mà tất cả những thứ này làm sao sẽ chuyển biến nhanh như vậy?
Cảm giác được đan điền của chính mình bị hủy cảm giác được chân khí bị trôi đi, trên mặt Cô Phi Viêm liền lộ ra vẻ dữ tợn, tâm thái của hắn từ lâu cũng đã bị vặn vẹo, nếu không cũng sẽ không tàn nhẫn ngược đãi những đệ tử Thiên Linh tông như vậy. Loại vặn vẹo này của hắn xuất phát từ linh hồn, tự nhiên là sẽ không sợ chết! Nói theo cách khác, kỳ thực người như hắn mới thật sự là nhập ma!
"Hủy đan điền của ta, phế tu vi của ta, ngươi điên rồi!" Cô Phi Viêm rất nhanh để cho mình bình tĩnh trở lại, hắn đối với người bên ngoài độc ác, thế nhưng vào lúc này đối với chính mình càng ác hơn.
"Còn nhỏ tuổi, mà đã có được thủ đoạn như thế này, con trai của ta chết ở trong tay các ngươi, xác thực là không oan! Có điều ngươi cho rằng như vậy liền kết thúc rồi sao? Ha ha ha, không, còn chưa kết thúc đâu, ngươi chết đi cho ta!"
Cô Phi Viêm nói ra hai chữ chết đi này rất nặng, hầu như là điên cuồng thô bạo rít gào ra.
Chân khí nơi đan điền của hắn tuy rằng đang điên cuồng trôi đi, thế nhưng dù sao hắn cũng là Hóa Thần cảnh, tu vi tinh xảo, cũng không phải là dễ dàng trôi đi sạch sẽ nhanh như vậy.