Chờ Sở Nguyệt quyết định thứ ba muốn đích thân đi bên ngoài phòng dạy học của người đó lén lút nhìn y, cậu mới ý thức được một vấn đề nghiêm trọng: Nằm tào, vì sao ta vẫn không nói cho nam thần ta là một nam nhân a!” Nhưng là này với việc cậu ở ngoài cửa lén lút nhìn y lại có cái gì mâu thuẫn đây? Gào gào gào, ngược lại rất muốn đi lại không dám đi các loại xoắn xuýt a!
Kỳ thực Sở Nguyệt cũng rất muốn đi học vẽ, thế nhưng thật không tiện thấy nam thần, trước tiên không nói mình là một nam nhân, này liền cái người con gà con giản bút họa đều họa không tốt đi học kí hoạ quả thực tới tấp chung ngược khóc chính mình còn ngược khóc lão sư a.
Đúng rồi, Sở Nguyệt nhớ tới đến nam thần thứ ba sẽ sớm tan! Vậy thì là nói hắn có thể ở ngoài cửa lén lút nhìn, chờ nam thần đi rồi sau lại đi vào học, như vậy thì có thể làm cho một lão sư khác dạy mình nha.
Sắp bị sự thông minh, tài trí của chính mình cảm động đến rơi lệ, Sở Nguyệt ở buổi trưa thứ ba đi mua bút chì cùng tẩy, trở lại ký túc xá tỉ mỉ gọt bút chì, gọt rất đẹp. Bảy giờ tối, Sở Nguyệt cầm tẩy cùng mấy cây bút chì đã được gọt thật đẹp xuất phát.
A109 ở phòng cuối cùng của hành lang, cửa sau đi ra cầu thang. Sở Nguyệt không dám đứng ở cửa trước, liền lén lút ở cửa phía sau rướn cổ lên xuyên thấu qua tấm cửa pha lê nhìn xem.
Kết quả...
Nói cẩn thận sớm đi! Nhân gia đều ở ngoài cửa đứng hai mươi phút là nháo loại nào a! Còn có mười phút liền muốn tan học a!
Muốn gặp trở ngại, Sở Nguyệt ngồi xuống cầu thang, liếc mắt nhìn cây lựu hai bên, xù lông nắm một cái cành cây liền bắt đầu bứt lá cây.
Chờ lá cây bứt hết, Sở Nguyệt đi tới bậc thang vào trong nhìn lên, dựa vào, đèn bên trong phòng học đều tắt!
Các ngươi khi nào thì về mất a! Vì là sao ra cửa a! Chính là tốt xấu đi cũng phải chi một tiếng a! Sở Nguyệt rủ xuống đầu về ký túc xá.
Vừa mới lên net, tiểu A liền phát tới tin tức: “A Nguyệt A Nguyệt, tớ ngày hôm nay muốn cười chết rồi.”
“Làm sao?”
“Tớ hỏi nam thần của cậu ‘ thầy có bạn gái hay không ’, y nói không có. Tớ lại hỏi y ‘có người nhìn thấy thầy cùng một người nữ sinh cùng đi a ’, y cười nói ‘ không có a, em lúc nào nhìn thấy?’. Tớ một mực chắc chắn nói có, y liền khẽ vuốt cằm nói: ‘ em thật phiền a ’. Ha ha ha ha ha cậu là không thấy vẻ mặt y nói ‘ em thật phiền a ’, ai nha má ơi khỏi nói có bao nhiêu chịu đựng! Y đều không có bạn gái, A Nguyệt cố lên, cậu có cơ hội.”
“Như vậy a...”
Sở Nguyệt có chút khổ sở, cậu luôn cảm thấy nam thần thật giống có chút phản cảm chính mình, câu kia “em thật phiền a” kỳ thực là thông qua tiểu A truyền đạt cho chính mình.
Nhìn thấy QQ của người kia đang trực tuyến, Sở Nguyệt gửi qua tin: “Xin lỗi.”
“?”
“Hỏi anh những vấn đề kia có thể hay không để anh cảm thấy rất phản cảm?”
“Em chính là hôm nay tới học vẽ cái kia a, em không phải nói nàng là bằng hữu em sao?”
“Đúng đấy, nàng chính là bằng hữu em a QAQ ”
“Em thật phiền a.”
Nhất thời, Sở Nguyệt cảm giác mình phảng phất bị một cái lợi kiếm đâm thủng trái tim, khổ sở đến không thở nổi.
“Câu nói này anh nói với nàng chơi thôi.”
Làm sao anh biết em đang suy nghĩ gì QAQ Sở Nguyệt ở trong lòng nói.
“Ha ha ha ha như vậy a, nàng nhìn ra rồi, bởi vì anh lúc nói lời này đang cười.”
“Làm sao bây giờ, Phong Tín Tử thật giống sắp không xong rồi.”
“Em cho rằng anh không muốn dưỡng nó QAQ ”
“Vốn là nước rất trong suốt đã biến vẩn đục.”
“Anh... Sẽ không phải không đổi qua nước chứ?”
“Phải thay đổi nước sao? Anh đã đổ sao vào trong đó a.”
“Anh là cái đại nam nhân hai mươi tuổi 1 mét 89 không biết ngại ngùng sao!”
“( Icon đẩy mũi) Anh thật giống như đã nhìn thấy em.”
“!!!!!! Cái gì?!!!!! Cái này không thể nào!”
“Thứ năm rảnh rỗi đồng thời đến vẽ nha.”
“Anh ánh mắt kém như vậy làm sao có khả năng nhìn thấy em!”
“( Icon đẩy mũi) Động tĩnh lớn như vậy anh lại không phải người mù.”
“Nào có động tác lớn, không phải chỉ bứt một chút lá cây sao QAQ? Em nếu tới khẳng định liên tục nhìn chằm chằm vào anh nào có tâm tư vẽ vời a, vẽ anh còn tạm được!”
“( ngốc) em cao thủ như thế a, vừa bắt đầu liền trực tiếp vẽ động thái của nhân vật.”
“Nhưng em... Không có chút nào biết hội họa a!”
“Bọn họ đều sẽ không, từ từ đi chứ.”
Sở Nguyệt suy nghĩ một chút, nhớ đến quá khứ vẽ cái đơn giản một con gà con còn thất bại của mình.
“Điều này đại biểu em có tài nghệ cao, anh xác định sẽ không bị em tức chết?”
“( Đẩy mũi) Vậy phải xem ai dạy, anh đối với mình có lòng tin là được.”
“... Vậy em liền đến làm anh tức, anh không nên bị em tức khóc là được.”
“( Đẩy mũi) Cái kia hay là thôi đi.”
“Nằm tào?!! Em liền muốn đến tức chết anh!!!”
“( Đẩy mũi) anh đấu không lại em.”
“Hừ, anh là thụ, em là công! Chuẩn bị thứ năm tiếp giá, xem em không tức chết anh, để anh tự yêu mình như thế! Đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon!”
” Ngủ ngon.”