Gần nhất Sở Nguyệt muốn bận bịu đến mức không thể chịu được, vốn là trên căn bản mỗi ngày mãn khóa, khóa xong còn phải tham gia các loại hoạt động chụp ảnh viết công văn của trường học, cuối tuần cũng không rảnh rỗi, quả thực bận bịu làm cho cậu muốn nhảy lầu.
Trong nháy mắt lại là thứ ba,sáu giờ tối,nhìn Sở Nguyệt đang chăm chú gõ chữ trên màn hình vi tính,các bạn cùng phòng vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Lão tứ, cơm nước xong trở về tiếp tục viết đi.” Sở Nguyệt uể oải nói: “Các anh đi đi, em muốn chết, không nhúc nhích”. “Vậy bọn anh mua trở về cho chú nhé, chú muốn ăn cái gì?” “Hừm, chỉ cần không phải cái gì không ăn được thì đều muốn ăn.”
“...”
Kết quả các bạn cùng phòng đi rồi mới gần mười phút, điện thoại Sở Nguyệt liền vang lên, là lão tam đánh tới.” Lão tứ lão tứ! Bọn anh ở căng tin nhìn thấy nam thần của chú rồi! Anh giúp chú chụp trộm y, lập tức gửi tin cho chú a! Ai xem đi, gọi chú đi xuống dưới dùng cơm, bỏ qua mất rồi!”
Sở Nguyệt rất muốn đem điện thoại di động cắn tới ăn luôn, nếu như không phải tin đã được gửi tới. Mở ra bức ảnh, nhìn thấy chính là một cái bóng lưng thon dài, ăn mặc áo khoác màu đen, quần jean màu xanh lam, một đôi chân dài, tay phải mang theo một quyển sách.
Máu mũi bay xa tới ba ngàn thước!
Cẩn thận từng li từng tí mà đem bức ảnh tải xuống điện thoại di động, lại nhắn một tin trở lại cho đối phương: “Nam thần nam thần, anh nắm chính là sách gì nha, muộn như vậy còn có lớp a, thật khổ cực QAQ” mặc dù đối phương biểu hiện đang không trực tuyến.
Sau đó nhiệt tình mười phần bắt đầu viết bản thảo.
Có nam thần thì có động lực! Sở Nguyệt mỗi ngày đều như vậy tự nhủ.
Viết xong ba trang bản thảo cũng không còn sớm, hơn tám giờ mới hoàn thành. Lúc này đột nhiên QQ người nọ sáng lên.
“Là kí hoạ hàng mẫu,mang đi cho học sinh cấp ba đi học.”
“Lợi hại như vậy, còn dạy học cho học sinh cấp ba QAQ sùng bái!!”
“Tùy tiện vui đùa một chút, bọn họ đều không có cơ sở gì. Tìm một ít chuyện làm đi, cả ngày chờ ở ký túc xá chơi máy vi tính cũng rất tẻ nhạt.”
“QAQ đúng rồi nam thần, buổi chiều thứ năm anh sẽ chờ ở phòng ngủ chứ?”
“Hừm, nhưng là tối nay sẽ đi dạy vẽ.”
“Oa! Nam thần anh thật là lợi hại!! Ha ha kỳ thực em là muốn nói tuần này bốn giờ chiều sẽ phát báo đoàn rồi QAQ ”
“Cái gì là báo đoàn a?”
“Chính là mỗi tháng sẽ phát một lần báo chí a, mỗi phòng ngủ một quyển.”
“(Icon mặt ngốc) ngoài bìa có gì hay,thứ này anh đều dùng để lót chân bàn.”
“Lót... Chân... Bàn... Cái này... Mặt trên có văn em viết a, mỗi một kỳ đều có QAQ lần sau em cũng thử đem lót chân bàn... (>_<)... ”
“(Icon đại binh) Nữ tác gia a!”
“Không, là bị bức ép, viết không tốt QAQ ai, nhưng đáng tiếc em không biết hội họa, vẽ con gà con mà còn vẽ không tốt.”
“Em không phải sẽ tả đồ vật mà, như thế được rồi.”
“Nhưng là viết ra đồ vật có thể sẽ bị cầm lót chân bàn, vẽ vời thì sẽ không nha QAQ ”
“( Icon đẩy mũi) vẽ vời a,chúng ta bình thường đều vứt thùng rác.”
“Ây...”
“Thật giống cảm mạo, muốn đi ngủ sớm một chút.”
“Gào gào nam thần anh cảm mạo?! Em lấy dược cho anh!”
“Không cần, buổi chiều chơi một chút bóng rổ, thêm vào vừa mới lên lớp trở về hơi mệt chút, ngủ một đêm là tốt rồi.”
“Ồ? Nam thần anh sẽ chơi bóng rổ sao? Em xem anh đánh cầu lông cũng đã có rất tốt a!”
Sở Nguyệt lại hồi tưởng tiết thể dục thứ tư của tuần đầu tiên. Buổi sáng hôm đó trời mưa, buổi chiều mưa tạnh, không khí rất trong lành. Buồn bực ngán ngẩm Sở Nguyệt ôm bóng chuyền ngồi xổm ở bên cạnh đờ ra, có người gọi mình mới phục hồi tinh thần lại, giương mắt đột nhiên nhìn thấy bóng người cao to vừa vặn khom lưng nhặt cầu lông, gò má rất nhu hòa, khi đứng dậy hơi quăng một cái ánh mắt, môi mỏng mang theo một tia nụ cười nhạt nhẽo. Chính là như thế trong nháy mắt, Sở Nguyệt cảm giác mình phát hiện tình yêu chân thành rồi!
“(Icon chấn kinh) không có a, cầu lông là do tiết thể dục học kì này tẻ nhạt mới bắt đầu chơi, đánh không được.”
“Tuy rằng thấy không nhiều nhưng luôn cảm giác anh rất ôn nhu a, thật sự không thể tưởng tượng dáng vẻ anh chơi bóng rổ QAQ ”
“( Icon đẩy mũi) kỳ thực anh rất bạo lực.”
“Thật sự? QAQ nhìn không giống a, bước đi tư thế đều đẹp đẽ như vậy.”
“Không phải là bình thường bước đi mà, có gì đáng xem. Người nhưng là nhiều mặt.”
“Thật giống là như vậy, người cùng nhìn qua như thế trái lại không hay lắm chứ. Nam thần em đi dưới lầu đào đất, ngày mai tiếp tục phiền anh.”
“Ừm.”
Sở Nguyệt lại hào hứng chạy đi hoa viên dưới lầu đào đất chuẩn bị trồng hai hàng mạn châu sa hoa mà mình vừa mới kiếm được.