Sở Nguyệt tuy rằng có lúc ngốc, nhưng cũng không phải cái người dễ ở chung. Cậu thích dùng ấn tượng đầu tiên đi yêu thích một người, nếu như ấn tượng đầu tiên đối với một người liền không được, vậy cậu là tám đời cũng sẽ không chủ động đi làm quen với người kia. Hơn nữa cậu là một người đặc biệt sợ phiền phức, trừ khi là bạn rất thân, bằng không chuyện của người khác cậu xưa nay tuyệt không hỏi tới.
Vì lẽ đó Sở Nguyệt ở đại học ngoại trừ các bạn cùng phòng bên ngoài cũng chỉ cùng một bạn học nữ là bạn tốt. Cô nữ sinh này trước đây cùng Sở Nguyệt nói qua muốn học vẽ vời, nhưng nàng cũng là từ nơi khác đến, không biết làm sao tìm được lão sư. Biết việc này sau, Sở Nguyệt liền đang suy nghĩ giúp thế nào nàng. Lần này biết nam thần đang dạy học, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này.
Khi Sở Nguyệt đem tin tức này nói cho tiểu A, tiểu A ngoại trừ cảm kích cũng rõ ràng dụng ý trong lòng Sở Nguyệt.” Yên tâm đi A Nguyệt, tớ sẽ giúp cậu theo dõi.”
Kết quả buổi chiều ngày thứ hai mới năm giờ, Sở Nguyệt liền thôi thúc tiểu A chuẩn bị, còn nói: “Nhất định phải cố gắng học a, nghe lời của lão sư, năm giờ bốn mươi liền bắt đầu hướng về phòng học đi, không thể đến muộn, phải cho lão sư lưu lại ấn tượng tốt.” Tiểu A chu chu mỏ: “Biết rồi sư nương.” Sở Nguyệt sững sờ: “Cái gì?” Tiểu A cười nói: “Nam thần của cậu nếu làm lão sư tớ, cậu tự nhiên chính là sư nương của tớ a.”
Sở Nguyệt lỗ tai đều đỏ, cúi đầu trách cứ: “Đừng... Chớ nói lung tung a... Bát tự còn không cong lên đây.”
Chờ đến chín giờ Sở Nguyệt mới tan họp về ký túc xá, nhìn thấy ảnh chân dung người kia sáng, Sở Nguyệt mau mau phát tin tức: “Bằng hữu em không làm anh sợ chứ?”
“Không có.”
“Lúc tám giờ em đi họp mới vừa đi tới khúc quanh liền nhìn thấy anh, sợ đến em vùi đầu liền chạy QAQ ”
“Chuyện này...”
“Anh vẽ đây là... Tổ chim?”
“( khốc) ân, đúng vậy.”
Thời điểm tiểu A đem tấm họa cho Sở Nguyệt, nàng vui cười hớn hở nói: “Đây là nam thần của cậu vẽ, cho cậu. Ngốc chết rồi a, muốn y vẽ quả táo mà đều không biết. Đúng rồi, tớ cho cậu sáu cái video cùng ghi âm,đã gửi vào hòm thư của cậu.”
“Em đang nghe âm thanh của anh.”
“(Icon kinh hãi) Cái gì, anh lại không mở ngữ âm* (* giống voice chat).”
“Là ghi âm lại.”
“... Chính là dạy vẽ vời nha, không có gì hay để nghe.”
“Em chưa từng nghe tới giọng của anh a, thanh âm rất êm tai.”
“Có đúng không.”
“Anh vẽ chính là quả táo nha lại...”
“(Icon đại binh) Là tổ chim.”
“Bằng hữu em đều đã nói cho em, em đầu tiên nhìn nhìn lại xem thành tổ chim QAQ ”
“( Icon bối rối)”
“Bằng hữu em khen anh nho nhã lễ độ a O(∩_∩)O~ ”
“Thẹn thùng...”
“Tay anh bị thương a?”
“Chơi bóng rổ mà, rất bình thường.”
“Lần sau em cũng muốn đi vẽ vời.”
“Được, bất quá anh thứ ba muốn nghỉ sớm.”
“Sẽ không là hội giao lưu ở võng quản của chỗ các anh chứ?”
(Trường học đem tên của mạng lưới quản lý trung tâm gọi tắt là võng quản.)
“Không có a, bạn học anh chơi thế giới ma thú thứ năm có CD chương mới, hắn thứ năm sớm tan, anh liền thứ ba tan sớm chút.”
Sở Nguyệt nhớ tới đến tiểu A thật giống đã nói với cậu bọn họ có hai vị lão sư, xem ra một lão sư khác chính là bạn học của nam thần.
“Vậy em cũng không đi võng quản giao lưu.”
“Em muốn làm gì thì cứ làm đi.”
“Em cho rằng anh sẽ ở đấy em mới đáp ứng đi... (>_<)... ”
“Anh ở đó cũng không thể gặp nhau nha, còn không bằng cùng bằng hữu em đồng thời đến vẽ vời.”
“Không được... (>_<)... Vừa nói chơi thôi, em làm sao có khả năng đi vẽ vời, em muốn xem anh em còn có thể vẽ được sao, khẳng định liên tục nhìn chằm chằm vào anh nha. Gào gào, không nói cái này, lại nói anh thích âm nhạc gì a?”
“Êm tai đều yêu thích.”
“Cổ Phong âm nhạc thích không?”
“( Icon đẩy mũi) Gửi qua một bài nghe một chút.”
Sở Nguyệt nhanh chóng gửi tới một bài gần đây vẫn đang chiếu nhiều tên là “Dạ lưu quang”
Khoảng năm phút sau.
“Em có một chút muộn tao nha.”
“Muộn tao? Anh mới là muộn tao!”
“( Icon đẩy mũi) làm sao có khả năng, tao khí theo anh không đáp.”
“Xem ra thuần lương vô hại tiểu thanh tân, ai biết trong xương cốt anh là cái gì tính chất a.”
“( Icon đẩy mũi)...”
“Đúng rồi nam thần, anh đã nói anh cũng đang truy lùng người nổi tiếng đi, anh yêu thích ai?
Kết quả người kia không trả lời, Sở Nguyệt có chút mất mát, nghĩ thầm: khẳng định là chê ta phiền đi. Đồng thời quyết định gần đây sẽ không tìm y tán gẫu nữa. Hừ, có gì đặc biệt, bổn đại gia ưu tú như vậy, được ta yêu thích ngươi còn có cái gì không hài lòng! Sở Nguyệt giận đùng đùng rửa mặt xong xuôi đi ngủ, trong lòng khó chịu vô cùng, lăn qua lộn lại làm thế nào cũng ngủ không được.