Sư Tôn Cứ Muốn Thử Bổ Cứu Lần Nữa

Chương 13



Loại cốt truyện này, trong lúc vô tình liền sai lệch, về sau sẽ trở lại như trước đây.

Lâm Tiêu từ lúc giảm mười phần trăm kia, cũng đã có giác ngộ này, hắn không ngờ tới chính là, cốt truyện đã sai, thế nhưng bất tri bất giác lại trở về.

Thời điểm hắn biết chuyện này, cách lúc hắn bế quan đã nửa tháng.

Nửa tháng này, hắn nhiều lần bị chân khí hành hạ đến chết, lại từ trong nửa chết nửa sống được chân khí chữa khỏi, sau đó sảng khoái từ đầu đến chân, đúng lúc lại nháy mắt từ thiên đường té xuống địa ngục, tiếp tục một lần rèn luyện thân thể, sức lực.

Suốt nửa tháng về sau, thời điểm hắn mở mắt lần nữa, cấp độ đã nâng lên một bậc, từ kim đan trung kỳ lúc đầu biến thành kim đan hậu kỳ, chỉ một cơ hội là có thể trở thành cường giả nguyên anh!
Nhưng sau khi biết được tu vi của mình, tùy ý nhìn lướt qua biển ý thức mới phát hiện không biết lúc nào giá trị cốt truyện tăng trở lại một phần trăm.

Hắn nhịn không được nhíu mày, thấp giọng hỏi một câu: “Vì sao?”
【 kí chủ quyền hạn không đủ, không thể tìm đọc! 】

Nhìn dòng chữ to màu đỏ rõ ràng mang theo cảm xúc này, Lâm Tiêu nếu đoán không ra hệ thống lừa đảo này lại đang giận dỗi thì hắn chính là kẻ ngốc.

Nhưng đồ chơi này ép một hai lần còn có thể, bức bách quá cũng không thú vị.

Huống chi, cùng thứ xuẩn manh tức giận, thời gian dài sẽ kéo thấp chỉ số thông minh.

Cho nên dưới tình huống không biết chuyện, hắn lại bắt đầu thời gian củng cố nửa tháng, mà lúc này đồ đệ nhà hắn đã ở Tĩnh Tư Nhai đợi một tháng!
Một tháng này Quân Mặc trôi qua thật giống như là Tiểu Bạch Thái*, lúc đầu còn có người nhớ đưa cho hắn một ít đồ dùng sinh hoạt, về sau vì Lâm Tiêu bế quan mà quản sự duy nhất Lâm Thanh Thanh lại vội vàng đi theo tiểu sư đệ Hiên Viên Triệt liên hệ tình cảm, cho nên dần dần lại không có ai nhớ còn có một Đại sư huynh bị nhốt tại Tĩnh Tư Nhai.

*nhân vật đáng thương không có cha mẹ, phải lưu lạc
Cho nên nói, lịch sử luôn tồn tại điểm tương đồng và quán tính, bất tri bất giác có thể đâm vào đầu gối người nào đó một đao.

Một ngày này, Lâm Thanh Thanh hiếm khi nhớ tới mình còn có phụ thân đang bế quan, còn bế quan suốt một tháng, những tiểu đệ tử khác tự nhiên không dám vào thăm, chỉ có nàng có quyền này, đến cũng sẽ không bị Lâm Tiêu răn dạy.

Cho nên, Lâm Thanh Thanh liền mang theo một chút điểm tâm đến, vừa vặn Lâm Tiêu đang tu luyện đến thời điểm cuối, cuối cùng đi một chu thiên lớn tới một nửa, thấy nàng tiến vào, hơi nâng mắt liền nhắm lại.

Suy nghĩ một chút, cảm thấy không đúng, lại mở mắt ra: “Bên ngoài như thế nào?”
Lâm Thanh Thanh chớp chớp đôi mắt, tùy ý mà nói: “Mọi thứ cũng ổn a.


Nói đến chỗ này dừng một chút, trên mặt nổi lên một tầng đỏ ửng: “Phụ thân, người có nhớ một lần chúng ta đi đế đô, thời điểm chúng ta cùng đi hoàng cung, ta chính là sớm thấy qua Hiên Viên Triệt.


Nàng lại gần bên Lâm Tiêu, cười hì hì nói: “Tuy rằng phụ thân không thu hắn cho nữ nhi làm tiểu sư đệ, nhưng cơ duyên của hắn cũng không tồi, được Sở sư thúc thu nhận, bây giờ chính là đệ tử bảo bối của Sở sư thúc, tu vi so với Đại sư huynh còn mạnh hơn!”
Nàng cười hì hì khen, mắt thấy Lâm Tiêu mặt không đổi sắc, tựa hồ cũng không bị mình làm tức giận, liền có chút do dự muốn hỏi Lâm Tiêu —— có phải có thể giúp Hiên Viên Triệt tra một chút chuyện mẫu thân của hắn hay không.

Lâm Tiêu lại bỗng lạnh lùng hỏi: “Đại sư huynh của ngươi đâu?”

Loại hành vi con mình bị người ghét bỏ quên mất, còn đến trước mặt “Thân cha” là hắn tán dương nam nhân khác, hắn cực kỳ không thích, được chứ?
Lại không nghĩ, một câu hỏi mà thôi, Lâm Thanh Thanh lại bỗng như nhớ ra cái gì đó, kinh hô một tiếng: “A!”
Trong lòng Lâm Tiêu bỗng dưng trầm xuống, một loại dự cảm xấu làm hắn nháy mắt mở mắt: “Ân?”
Một tiếng này, xem như tương đối nghiêm khắc.

Nhìn Lâm Thanh Thanh biểu tình có chút chột dạ, lại có chút áy náy, trong lòng Lâm Tiêu lộp bộp một tiếng.

Tới!
Độc giả trước kia cũng đã có nói —— nữ chính và nam chính ở cùng một chỗ để làm chi? Ngược Mặc Mặc!
“Ta, ta đem Đại sư huynh ném vào Tĩnh Tư Nhai.

” Lâm Thanh Thanh hèn nhát nói.

Lâm Tiêu trong nháy mắt liền nín thở, nhìn vẻ mặt xấu hổ của Lâm Thanh Thanh, nghe nàng đem sự tình nói ra, chân khí vốn sắp trở về vị trí cũ, nháy mắt đứt đoạn, kích thích tâm trạng hắn chấn động, liền phun ra một búng máu, nhiễm đỏ mảng lớn quần áo.

“Ta, ta lúc ấy rất tức giận, rõ ràng chính là Đại sư huynh sợ Hiên Viên đến đây, về sau phụ thân thích Hiên Viên, lại còn kéo tay áo phụ thân không cho phụ thân thu người! Hừ, ta chính là không ưa hắn như vậy!
Hiên Viên đáng thương như vậy, từ nhỏ không có mẫu thân, lại có nhiều người khi dễ hắn như vậy, Đại sư huynh sao có thể như vậy? Huống chi Đại sư huynh đã làm sai, một chút áy náy cũng không có, chỉ lo đuổi theo phụ thân trở về, thật sự là quá đáng ghét!
Ta, ta thấy bộ dáng hắn như vậy, liền lừa hắn, nói phụ thân cho hắn đi Tĩnh Tư Nhai hối lỗi, không được phụ thân cho phép liền không cho hắn xuống!”
Nữ nhân này, lại tự mình truyền mệnh lệnh của hắn, làm đồ đệ ngốc bạch ngọt của hắn lên Tĩnh Tư Nhai?!
Tĩnh Tư Nhai!
Tĩnh Tư Nhai!
Tĩnh! Tư! Nhai!
Chỉ cần là ba chữ kia, chính là bắt đầu nhân sinh đau đớn thê thảm của Quân Mặc!
Giống như đời trước hắn xảy ra bước ngoặt tai nạn xe, từ nay bắt đầu góp nhặt từng ngày, thực tủy tri vị* mà hủy đi một người!
*ăn quen miệng
Một phần trăm!
Ha!

Hắn cuối cùng là biết một phần trăm này là thế nào tới, hẳn là phát sinh với mệnh đồ của tiểu tử ngốc nghếch sao?!
Thật là đáng chết!
“Đã bao lâu?” Lâm Tiêu âm thanh rất lãnh, trong ánh mắt mang theo bén nhọn.

“Một, một tháng… Phụ thân! Phụ thân hộc máu, phụ thân không sao chứ? Ta, ta sai, ta về sau cũng không dám…” Lâm Thanh Thanh thất kinh mà kêu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

Nhưng mà Lâm Tiêu đã không rảnh để ý tới nàng, trong tim của hắn tràn đầy dự cảm xấu.

Hắn đã đến, hắn thay đổi cốt truyện không thu Hiên Viên Triệt làm đồ đệ, sau đó, hắn phát hiện thi cổ vốn sẽ không có trên người mình lại có, phát hiện “lời nói dối của Lâm Thanh Thanh” vốn không có lại có, như vậy, không phải đây là nói rõ —— thiên đạo, tự động sửa chữa toàn bộ cốt truyện, tự động làm đúng cốt truyện?
Như vậy, giờ phút này Quân Mặc…
Hắn cơ hồ không dám nghĩ tiếp, miễn cưỡng nuốt xuống tanh ngọt, cứng rắn đem chân khí rối loạn nhét vào đan điền, hoàn thành chu thiên cuối cùng, chỉ vì dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Tĩnh Tư Nhai.

Hắn sẽ che chở Quân Mặc, bất kể thế lực hạ thi cổ cho hắn đáng sợ thế nào, hắn cũng sẽ che chở tên tiểu tử kia.

Hoàng hôn buông xuống, màn đêm sắp đến, một thân bạch y hiện ra trong gió đêm, phát ra tiếng vang kịch liệt, vết máu dính trước ngực hắn và vệt máu bên môi chưa khô, mặc dù trong đêm tối cũng chói mắt đến cực điểm, chẳng qua là liếc mắt nhìn sẽ khiến cho lòng người nhịn không được hung hăng thắt lại…
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Quân Mặc: tôn tôn ta đau quá, bị sư muội lừa thật là khổ sở.

Lâm Tiêu: ngốc bạch ngọt, nữ nhân càng xinh đẹp càng sẽ gạt người, t*ng trùng thượng não thì chỉ số thông minh liền sẽ hạ thấp.

Quân Mặc: cho nên tôn tôn, nữ nhân thật sự không thích hợp với ta, ta rất dễ lừa… Vả lại ta đối với các nàng không thượng não…
Lâm Tiêu: ….


Bình Luận (0)
Comment