Sư Tôn Cứ Muốn Thử Bổ Cứu Lần Nữa

Chương 24



“Sư, sư tôn…”
Quân Mặc sợ ngây người, nhìn người đè trên người mình, vùi đầu vào cổ, cứng ngắc đến không biết làm sao.

Đầu lưỡi mềm mại ấm áp đảo qua da thịt, khiêu khích một cảm giác run rẩy.

Thực xa lạ, cũng thực… làm người kinh tâm động phách.

Lôi quang bốn phía vẫn hung tàn như trước, việc duy nhất hắn có thể làm chính là cố chống cự lại, thời điểm từ chỗ cao rơi xuống, hắn cơ hồ thiếu chút nữa đã bị sét đánh thành mảnh vụn.

Thời gian chốc lát ngắn ngủi, pháp bảo suốt một năm của hắn đều dùng hết, khó khăn lắm mới rơi vào đáy hố tìm được người này.

Nhìn thấy người này còn sống, hắn thậm chí cảm thấy may mắn hơn so với một lần trọng sinh.

Sau đó, không chút nghĩ ngợi mà cắt cổ tay cho người này máu.

Làm sao cũng không nghĩ ra, người này lại lật ngược hắn, đè lên, còn tiến đến cổ hắn duyện cắn.

Người này hiển nhiên đã mất đi thần trí, lại còn giúp mình ngăn cản lôi kiếp, vẫn muốn che chở mình!
“Ngô.



Trên cổ từng đợt đau, Quân Mặc nhịn không được than nhẹ một tiếng, theo bản năng đưa tay vòng qua eo Lâm Tiêu, vào tay là một mảnh trắng mịn đầy máu, hắn có thể rõ ràng cảm giác được da thịt của người này đang không ngừng tổn hại, tái tạo, lặp đi lặp lại như thế.

Hắn cắn chặt răng, không dám đưa tay đẩy người này, sợ mình làm tăng thêm vết thương.

Nhưng…
Nhưng!
Sư tôn! Ngươi nhả ra!
Nắm tay của Quân Mặc nhịn không được nắm chặt, cảm giác tê ngứa trên cổ kia làm hắn hoàn toàn không biết làm sao.

Không biết có phải là vì sấm sét hay không, lại làm cho toàn bộ thân thể của hắn đều tê liệt theo, vả lại còn có một cảm giác tê tê…
Nhưng người trong ngực này cái gì cũng không biết, vẫn tùy hứng như vậy mà mút vào cổ của hắn, thậm chí khẽ cắn hầu kết của hắn.

Thật, thật là khó chịu.

Hắn nhịn không được nhíu mày, chỉ cảm thấy tâm như là bị cái gì nhẹ nhàng gãi qua, không nhẹ không nặng, tự đau tự nhột.

Hoặc có lẽ là vì lôi quang chung quanh làm Lâm Tiêu quá khó chịu, hoặc cũng có lẽ là vì máu này có sức hấp dẫn quá lớn với Lâm Tiêu, cánh tay ôm Quân Mặc càng ngày càng chặt, càng ngày càng chặt.

Quân Mặc khó chịu giật giật, nhất thời chọc cho người này bất mãn, sau khi hừ một tiếng, hơi co đùi phải, kín kẽ đặt trên hai đầu gối hắn, một bàn tay vẫn ở lại trong quần áo, kéo thân mình thiếu niên đến càng gần sát chính mình, một tay khác từ trong quần áo di chuyển ra, bắt được hai cổ tay của Quân Mặc, đem hai cổ tay kia chồng lên đặt tại đỉnh đầu Quân Mặc.

“Sư… tôn…”
Gian nan cúi đầu nhìn lại, Quân Mặc chỉ thấy dưới mày kiếm sắc bén thanh lãnh của Lâm Tiêu, lông mi thật dài, một đôi mắt phượng hơi híp lại, dung mạo xinh đẹp tràn ngập cấm dục kia, giờ phút này lại mang theo vẻ mê mẩn và ham muốn, giống như tiên nhân bị lạc khỏi mây, rơi vào dục vọng…
Hầu kết nhịn không được khô khốc mà chuyển động một cái, Quân Mặc kinh ngạc nhìn cảnh sắc hiếm thấy trước mắt này, lại quên mất hoàn cảnh quanh mình.

Không biết có phải vì mất máu quá nhiều hay không, hắn cảm thấy miệng mình rất khô, đầu óc có chút mông lung, nhìn người nọ ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, môi mỏng dính máu, thế nhưng cảm thấy trong lòng sinh ra một loại… rung động… khó hiểu …
Két két két.

Thiên lôi quanh mình không biết thời điểm nào bắt đầu, đã từ lực lượng nóng nảy hủy diệt biến thành ngọc lộ ôn hòa dễ chịu, mặc dù Quân Mặc không liên quan cũng cảm giác từng đợt sảng khoái, càng không cần nói Lâm Tiêu.

Trận lôi kiếp này, tới vừa nhanh lại hung ác, cũng may rốt cuộc đi qua.

Lôi kiếp, qua chín đạo tử kiếp, một đạo cuối cùng, chính là cánh cửa cửu tử nhất sinh, phương pháp rèn luyện gân cốt tuyệt hảo.

Lâm Tiêu đã được lôi kiếp tẩy trừ chế tạo ra thân thể, rất nhanh liền thích ứng lần tẩm bổ cuối cùng này, thân thể vốn trầy da sứt thịt, cũng trong nháy mắt khôi phục như lúc ban đầu.

Gân cốt băng chạm ngọc khắc, thanh sương hóa thành da thịt, mặc thạch* nhuộm thành tóc đen, hết thảy hết thảy tràn ngập sạch sẽ và tinh khiết, từ trong tới ngoài, hoàn toàn tái tạo.

*mặc thạch: đá giống như ngọc, màu đen như nước sơn
Lại chỉ đập vào mắt một người.


Quân Mặc trố mắt ngửa đầu nhìn người trong ngực lộ ra cần cổ duyên dáng, một thân chật vật kia cũng chỉ còn lại có sạch sẽ thanh nhã và tinh khiết nhất trong thiên địa.

Tóc đen lạnh lẽo theo gió tung bay, phất qua gò má của hắn, ngứa.

Rõ ràng là một thân quần áo rách nát, lại được xương quai xanh sắc bén như đao, đầu vai oánh nhuận đến cực điểm và lồng ngực như bạch ngọc mài dũa làm nổi bật lên vẻ tao nhã đến vô hạn, làm người ta nhịn không được muốn đưa tay hung hăng xoa bóp một phen, đem tuấn nhan cấm dục kia nhiễm màu đỏ nhạt động tình.

Hầu kết Quân Mặc chuyển động lên xuống, ánh mắt như dính trên người này, kéo cũng không kéo được.

Bỗng nhiên, đôi mắt phượng hẹp dài của người nọ dần dần ngưng tụ như sao, cúi đầu, đối diện mắt của hắn.

“Tiểu Mặc…” Âm thanh trầm thấp dễ nghe mang theo vài phần khàn khàn, thanh lãnh, biếng nhác, đúng là phá lệ câu nhân.

Người này giống như vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, lắc lư đầu, ánh mắt mê mang dừng trên mặt hắn, sau đó chậm rãi dời đi, tựa hồ nghi hoặc chính mình vì sao phải giam cầm hắn.

Đầu ngón tay hơi lạnh xẹt qua ngực, trong lơ đãng lướt qua một điểm nhô ra, làm Quân Mặc nhịn không được run rẩy thân mình.

“Ngô.

” Lâm Tiêu chớp chớp đôi mắt, hồ quang tử sắc nhỏ vụn quanh mình chậm rãi ngưng tụ phía sau Lâm Tiêu, toàn bộ nhảy lên ấn đường của hắn, ở giữa trán để lại một dấu vết tia chớp màu đỏ nhạt.

“Sư tôn…” Thật xinh đẹp.

Quân Mặc gọi hắn một tiếng, đầu ngón tay hơi co lại, cơ hồ nhịn không được xúc động muốn chạm đến người này.

Trả lời Quân Mặc, cũng là thân hình ngã xuống của Lâm Tiêu.

Người kia nện ở lồng ngực hắn, môi mỏng vừa mới đập vào hắn, hai môi cùng va chạm, giữa lúc hơi đau mang theo vài phần huyết tinh, đúng là ngọt.

Quân Mặc ngẩn ngơ, không biết thế nào lại nhớ tới đầu lưỡi ấm áp kia, theo bản năng liếm môi của mình, nhất thời sát qua đôi môi mềm.

Thật, thật ngọt.

Hắn ngây dại.


“Lâm sư… Ưm!”
Tiêu Tử Diệp há mồm muốn phát ra tiếng kinh hô, bị tay Sở Thu không chút do dự ấn vào cổ họng, Sở Thu mặt không đổi sắc nhìn hai người kia, trên mặt là thản nhiên, trong ánh mắt lại rõ ràng mang theo vài phần đờ đẫn.

Thiếu niên rõ ràng được che chở rất tốt, nhưng quần áo vẫn tả tơi, người lớn tuổi tiên phong đạo cốt kia ngược lại, tiếc là một bàn tay chui vào quần áo thiếu niên, một bàn tay đem hai tay thiếu niên gắt gao đè trên đất, chân còn đè ép người ta!
Đây là, đang làm gì thế?

Trả thù?
Phản kháng?
Cầm thú!
Loại thời điểm này lại vẫn có loại tâm tư này!
Từ từ! Tiểu súc sinh làm gì?!
Đôi mắt phi thường sắc bén của Sở Thu chăm chú nhìn người nào đó đang liếm môi, cả người đều không khỏe —— cho nên nói, kỳ thật Lâm Tiêu là bị tiểu súc sinh này cảm động, đến sau cùng muốn cuồng hoan sao?
Ngẫm lại người nào đó lần trước tại đại hội tuyển đồ đệ cùng hắn động thủ, tác phong không muốn sống, càng nghĩ càng cảm thấy giống.

“Phụ thân người có sao không?!” Phía trên hố truyền đến tiếng kêu dồn dập của Lâm Thanh Thanh: “Hiên Viên ngươi mau nhìn xem phụ thân ta thế nào?!”
“Lâm sư thúc không có việc gì!” Hiên Viên Triệt âm thanh rất lớn, cũng rất gấp, tiếng bước chân rõ ràng còn xa.

Sở Thu nhíu mày, quay đầu nhìn thoáng qua Hiên Viên Triệt theo sát người của trưởng lão đường phía sau hướng tới, phút chốc quay đầu —— nếu bị những người này thấy được bộ dáng giờ phút này của Lâm Tiêu, thanh danh của Lâm Tiêu, liền hoàn toàn xong rồi!
Nghĩ đến đây, kéo tay áo Tiêu Tử Diệp, ý bảo hắn cản trở người phía sau, nhưng Tiêu Tử Diệp lại chỉ ngây ra, giống như là bị kinh sợ vậy.

Sở Thu theo ánh mắt của hắn nhìn lại, chỉ cảm thấy một cảm giác quen thuộc đập vào mặt.

Chỉ thấy Quân Mặc không biết khi nào đã đứng lên, đang ôm Lâm Tiêu vào ngực, mỗi một động tác đều tràn ngập một loại chiếm hữu dục và cẩn cẩn dực dực* chói mắt.

*cẩn thận từng li từng tí
Lâm Tiêu rõ ràng đã hôn mê, tóc dài đen như mực theo gió hất lên, nhưng người giống như tiên nhân tóc dài kia lại theo bản năng nhíu mày, đem đầu… vùi vào ngực thiếu niên.

“Tiểu súc sinh chạy đi đâu?!” Sở Thu quát khẽ ra tiếng, theo bản năng liền muốn đuổi theo.

Loại tình huống này, loại thời điểm này, quen thuộc dữ dội!
Vẫn là một người hôn mê, một kẻ lòng muông dạ thú còn thần trí thanh tỉnh, hậu quả quả thực không đành lòng nhìn thẳng.

Hắn hầu như dám chắc, nếu để cho tiểu súc sinh này chạy, Lâm Tiêu nhất định sẽ bị như vậy như vậy, ngộ nhỡ… thành thói quen thì làm sao bây giờ?! Tiểu súc sinh khi sư diệt tổ này!
“Sư thúc! Dưới chân!” Quân Mặc hoảng sợ quát khẽ một tiếng, Sở Thu theo bản năng mà cúi đầu, trên đất trụi lủi, cái gì cũng không có.

truyện teen hay
Ta giống như… lại bị lừa!
Sở Thu cứng ngắc ngẩng đầu lên, mặt không đổi sắc nhìn hố to trống rỗng, mặt búp bê từ từ nứt ra….


Bình Luận (0)
Comment