Sư Tôn Cứ Muốn Thử Bổ Cứu Lần Nữa

Chương 60



【 tư tư tư… 】
Chung quanh nơi nơi đều là tiếng dòng điện, thời điểm hắn tỉnh lại, chỉ thấy một không gian mờ mịt, hắn nhìn thấy giới hạn của không gian này, nhưng không nhìn thấy bất kỳ thứ gì.
Hắn không có mục đích, không có phương hướng đi lung tung, thậm chí không biết mình đang làm gì.
Bỗng nhiên, hắn thấy được một vầng sáng màu đen.
Vầng sáng kia làm hắn cảm thấy rất quen thuộc, lại mang theo vài phần chán ghét, nhưng thời điểm hắn muốn vươn tay chạm đến, mới phát hiện mình không có tay, không, đừng nói tay, hắn thậm chí không có thân thể.
Hắn là ai?
Hắn là cái gì?
Hắn đến từ nơi nào?
Những thứ này, tất cả hắn đều không biết.
Hắn đột nhiên ngơ ngẩn, suy nghĩ trắng xóa làm hắn mờ mịt luống cuống, rồi lại rất nhanh không đau không vui, hắn nghĩ, có lẽ hắn quên mất thứ gì.
Hắn có chút hấp tấp mà lắc lư vài cái, sau đó lại bắt buộc mình yên tĩnh, chẳng phân biệt được rõ mà nhìn chằm chằm vầng sáng kia.
Hắn ở gần vầng sáng màu đen, tỉ mỉ nghiên cứu, cẩn thận đem một tia năng lượng ngưng tụ thành sợi, dò xét vầng sáng, sau đó đưa vào bên trong vầng sáng màu đen.
Ở bên trong là một khối tâm phiến* màu đen nát vụn, có thứ màu đen giống như dòng điện đang không ngừng ra ra vào vào, như là đang chữa trị cho vết rách trên khối tâm phiến kia, cho tới khi hắn cũng cảm thấy qua thật lâu, khối tâm phiến kia mới chữa trị một nửa vết rách nhỏ mà thôi.
*tâm phiến: đại loại là một mảnh vỡ ở trung tâm
Phải bao lâu a?
Hắn có chút mờ mịt mà nghĩ, không biết vì sao có chút sốt ruột, như là có chuyện gì chưa làm xong, nhưng nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra.
Hắn chỉ có thể theo bản năng tách ra một chút nửa vầng sáng không biết mở rộng lúc nào, sau đó từ khe hở cứng rắn đi vào.
Thời điểm tách năng lượng trên người ra rất đau, thống khổ khó nhịn giống như xé rách linh hồn, nhưng hắn vẫn làm như vậy, mặc dù hắn cũng không biết tại sao mình muốn làm như vậy.
Qua rất lâu, lâu đến mức khối tâm phiến nát vụn kia đã bị ánh sáng màu trắng thuộc về hắn bao trùm, mà những hắc khí đó cũng không thể đem “Bộ phận” của hắn trục xuất nữa, khối tâm phiến cũng bị ép tiếp nhận những vầng năng lượng màu trắng đó, sau đó bắt đầu dùng những năng lượng đó chữa trị, hắn mới thoải mái giống như hoàn thành đại sự, thậm chí không khỏi cảm thấy  có chút sung sướng.

Sau đó hắn liền tỉnh.
Đó là một loại cảm giác hết sức huyền diệu, hắn chỉ cảm thấy mình như từ trong không gian mờ mịt kia chui lên, sau đó thỏa mãn phủi hết đất, chờ đến khi hắn lại có ý thức một lần nữa, rốt cuộc có thể thật sự mở mắt ra.
Đây là một căn phòng rất yên tĩnh, đá cẩm thạch trắng noãn lát sạch sẽ trong suốt, liên tục kéo dài đến giường ngọc băng lãnh cũng sạch sẽ như vậy.
Hắn nhịn không được hơi run một chút, cảm thấy có chút lạnh.
Nơi này là chỗ nào?
Hắn lại là… ai?
Mắt mê mang cầm bàn tay của mình, tay kia tái nhợt như ngọc, lại hết sức có lực.

Hắn cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, chất vải xa hoa kia làm hắn không khỏi cảm thấy, mặt trên tựa hồ kèm theo trận pháp gì rất lợi hại.
Mặc dù, giờ phút này hắn cũng không biết trận pháp là gì.
Hắn từ trên giường đi xuống, thời điểm đi lại, toàn bộ thân thể cứng ngắc đến phát ra tiếng vang răng rắc, như là đã nằm thật lâu rồi.
Sau khi hắn thoáng tự hỏi, liền cẩn thận mà đi tới mở cửa, xuyên qua sân, mới rốt cuộc cảm thấy hoàn toàn khống chế được thân thể của chính mình.
Cả tòa phủ đệ lớn đến kinh người, kỳ quái duy nhất chính là, sân lớn như vậy, nhưng lại không có một bóng người.
Hắn lại đi một lúc lâu, mới rốt cuộc thấy được cánh cổng cách đó không xa.
Cổng màu đỏ thắm thoạt nhìn hết sức có uy thế, vả lại mang theo một năng lượng kỳ quái.
Hắn đi tới trước, rồi lại theo bản năng mà dừng lại bước chân, đưa tay, quả nhiên chạm vào một tầng mỏng manh.
Hắn không biết tại sao mình biết thứ này tên là kết giới, nhưng từ trên kết giới cảm nhận được một cảm giác hết sức thoải mái.

Loại cảm giác này, giống như kết giới bất cứ lúc nào cũng có thể hoà hợp cùng huyết mạch của hắn.
Mặc dù, thứ này thoạt nhìn đối có vài người tựa hồ hết sức có hại.
“Vù!”
Một tiếng vù cơ hồ nháy mắt vang lên ngay khi hắn thu hồi tay, toàn bộ kết giới đều run lên một chút, ngay sau đó, hắn nhìn thấy người trèo tường tiến vào, vẻ mặt chật vật đánh vào tầng mỏng manh kia, sau đó bị lá chắn bắn ngược bay ra ngoài, lại không có động tĩnh.
Đã chết rồi sao?
Hắn mờ mịt nghĩ, theo bản năng lại duỗi tay ra.

Tầng lá chắn kia vừa rồi còn công kích rất mạnh, giờ phút này lại ôn ôn nhu nhu mà tùy ý hắn đụng vào.
Hắn có thể cảm giác được, chỉ cần hắn muốn, là có thể dễ dàng từ trong này ra ngoài.
Đi, hay là không đi?
Hắn nhíu mày nghĩ, đầu óc trống rỗng làm hắn cảm thấy rất không thoải mái, tựa hồ có thứ gì không chịu khống chế lên men, mà hắn, tựa hồ quên đi thứ rất trọng yếu.
Đúng lúc này, hắn nhìn thấy cửa đóng chặt đột nhiên bị đẩy ra, một đám người xuất hiện ở cửa, người đi đầu xuyên qua lớp màng nhìn hắn, hiển nhiên mang theo vài phần kinh ngạc, sau đó cười khẽ ra tiếng: “Thanh Tiêu, ngươi quả nhiên ở trong này, ha ha, thật sự là để ta dễ tìm.”
Đó là một người diện mạo ôn nhu, nhất cử nhất động đều mây bay nước chảy lưu loát sinh động, loại tích tụ này thế gia trăm năm mới có thể lắng đọng, làm cả người người nọ thoạt nhìn vô cùng văn nhã tuấn lãng.
Nhìn hắn không động, sóng mắt người nọ hơi di chuyển, khẽ cười nói: “Vì sao không nói lời nào? Thanh Tiêu, ngươi quả nhiên là bị đồ đệ ngươi giam giữ sao? Ha ha, lại nói tiếp tiểu tử kia là điển hình chính đạo, nhưng sao ta lại cảm thấy, hắn còn đáng sợ hơn cả ma tu? Hắn lại đem ngươi giấu đi, vả lại còn giấu hai năm.

Thứ này, vì không cho ngươi tìm sư huynh ta, quả nhiên là bỏ ra khí lực lớn.”
Người nọ nói, khẽ cười đưa tay sờ vị trí cánh môi dưới chóp mũi, nụ cười vẫn sâu sắc ôn nhu: “Sư huynh của ta luôn luôn tìm ngươi, khi đó ngươi đuổi theo hắn gần một tháng, hắn đối với ngươi cảm thấy rất hứng thú, thế nào? Không muốn đi gặp hắn sao?”
Thanh Tiêu, là tên của mình sao? Người kia là ai? Sư huynh người nọ là ai? Còn có đồ nhi… đồ nhi người nọ nói là ai?
Hắn nhíu mày, không biến sắc nhìn thẳng động tác nhỏ của người nọ, nhưng một khắc liền phân biệt được, người này cố ý làm như vậy cho hắn nhìn.
Trong lòng hắn không khỏi mang theo mấy phần phản cảm và lạnh nhạt, mím môi, trầm mặc không nói.
Người nọ là đang châm ngòi sao?

Đáy lòng hắn đột nhiên dâng lên sát ý, cơ hồ theo bản năng liền nhấc lên chân khí trong thân thể, trong nháy mắt như vậy, hắn muốn đem kẻ trước mắt đánh chết dưới chưởng!
Khi hắn vừa mới ngưng tụ chân khí, tâm phiến trong biển ý thức bỗng nhiên phát ra một tiếng vù vù, sau đó một âm thanh lạnh như băng mấp mô vang lên.
【 tích —— hấp thu năng lượng, số liệu bắt đầu sửa lại ——】
【 tích —— đầu não hư hao, số liệu tổ chức lại —— kí chủ Lâm Tiêu, số liệu đã quy cách hóa, số liệu cơ sở bằng không —— số liệu chờ khôi phục ——】
【 tích —— hệ thống tiến vào trạng thái tự sửa chữa, khởi động lại chương trình, bắt đầu sao lưu dữ liệu —— sau khi khởi động đồng bộ tiến trình mới nhất —— năm, bốn, ba, hai, một! Đinh —— hệ thống khởi động lại ——】
Hệ thống là cái gì?
Hắn bỗng ngẩn ngơ, nhưng “Hệ thống” trong biển ý thức lại một lần nữa lâm vào yên lặng, chỉ có những tiếng dòng điện tư tư tư càng thêm chặt chẽ, như là khẩn cấp tập hợp.
Thời điểm hắn nhíu mày suy tư, lại nhìn thấy một màn hình không ngừng chớp động xuất hiện trước mặt mình.
Màu xanh biếc, giống như khu bình luận.
Hắn theo bản năng lật một cái, nhưng không lật được, màn hình kia giống như bịt kín một lớp bụi màu xám, chỉ có một khung vuông ghi tiến độ, tiến độ đang không ngừng đi tới, tiến độ hiện tại, là một phần trăm.
Kia là những thứ gì?
Hắn rốt cuộc… vì sao cái gì cũng không biết?!
Hắn nhịn không được lâm vào trầm tư, đầu cũng có chút trướng đau, thẳng đến khi trước mặt chợt đánh tới một trận chưởng phong, người vừa mới nói chuyện với hắn lại đột phá kết giới, bỗng vọt tới trước mặt hắn, vươn tay bắt lấy hắn.
Hắn mới nhất thời hoàn hồn lại, đánh lại một chưởng!
Bàn tay hai người “Ầm” một tiếng đánh vào đồng thời, lực đạo chấn động thật lớn làm hắn lảo đảo lui về phía sau hai bước, sau đó ngã vào ngực một người.
Sau lưng, một bàn tay của người nọ vòng qua thắt lưng hắn, đem hắn gắt gao ôm lấy, mà một tay khác thì đột nhiên nhấc lên, hướng tới người trẻ tuổi tuấn nhã kia, tát bay ra ngoài.
“Sư tôn, ngươi rốt cuộc tỉnh.”
Hắn nghe được người sau lưng run giọng nói, hai tay ôm thật chặt thắt lưng hắn, giống như hận không thể đem mình tiến vào trong thân thể.
Người này so với hắn cao hơn một ít, thời điểm ôm hắn, cằm gầy yếu đặt trên đỉnh đầu hắn, nhưng lại hữu lực đến cực điểm.
Người này nhất định rất gầy, hắn nhịn không được nghĩ.
Ánh mắt mờ mịt của hắn giờ khắc này giống như rốt cuộc tìm được điểm bám vào, trở nên mềm mại, lo lắng cho tới nay, giống như sau khi nghe được âm thanh của người này liền bình ổn xuống —— người đang ôm hắn, làm hắn cảm thấy thân thiết, loại cảm giác này làm người ta hoàn toàn không sinh ra phòng bị, làm hắn theo bản năng cảm thấy vui sướng.
Kết giới bị vũ lực mở ra chậm rãi khép lại, hắn mơ hồ nhìn thấy người trẻ tuổi bị đánh ra ngoài nhíu mày lau đi máu bên môi, sau khi ý vị sâu xa nhìn hắn một cái, lại không giận, ngược lại cười, động tác tao nhã ngăn lại thủ hạ muốn động thủ, đi tới.
Đôi mắt người trẻ tuổi nhìn thẳng hắn, mà không nhìn người sau lưng đã đả thương mình, cười nhích tới gần mấy bước: “Ta biết ngày đó người đuổi theo sư huynh là ngươi, sư huynh cũng biết.

Đáng tiếc sau đó ngươi tẩu hỏa nhập ma, bị đồ đệ ngươi mang đi, còn nhân cơ hội đem ngươi… Ha ha… sư huynh vì tìm ngươi, tốn khí lực thật lớn.

Hai năm, sư huynh cho tới bây giờ cũng không quên ngươi.”
“Sư huynh của ngươi?”
Hắn chậm rãi hỏi lại một câu.
Tay người sau lưng ôm hắn phút chốc buộc chặt, trước khi kẻ kia mở miệng đã nói: “Vương Thanh Hoan, ngậm miệng chó của ngươi lại, sau đó rời khỏi chỗ của ta, không nên ép ta bây giờ liền giết chết ngươi.”
Người tên là Vương Thanh Hoan kia, thần sắc trong nháy mắt lạnh lùng, nhưng trong chớp mắt liền nói cười rộn ràng, tinh tế mà nhìn thẳng hắn, chợt nói: “Lâm Tiêu, sư huynh Lý Thuần Phong của ta luôn luôn chờ ngươi, ngươi thật sự không muốn gặp hắn sao?! Theo ta đi, ta mang ngươi đi gặp hắn.”
Lâm Tiêu?
Lý Thuần Phong?
Người đầu tiên chính là mình đi, mà người thứ hai…
Cái tên kia làm trong đầu Lâm Tiêu đột nhiên lạnh lùng, thần sắc không tự chủ lạnh như băng.

Hắn cơ hồ theo bản năng liền muốn cất bước, nhưng cảm nhận được người sau lưng ôm hắn run rẩy và khổ sở, hắn lại không tự chủ được mà giậm chân tại chỗ.
Vương Thanh Hoan đem tất cả động tác của hắn nhìn vào mắt, đáy mắt hiện lên một vẻ không thể tin, ngay sau đó cũng chỉ còn lại có hưng phấn và thú vị che dấu rất sâu.
“Sư tôn, ngươi… ngươi đừng tin hắn! Cái gì cũng đừng tin!” Người sau lưng âm thanh run rẩy nỉ non, tay ôm hắn lại nắm thật chặt, như là ấu thú lúc nào cũng lo lắng bị vứt bỏ.

Lâm Tiêu nhìn vẻ đắc ý và tính kế ở đáy mắt Vương Thanh Hoan, bỗng cảm thấy khó chịu.
Loại cảm giác người một nhà bị người ngoài khi dễ làm hắn nhíu mày, bình tĩnh vỗ vỗ đôi tay đang ôm mình, nhíu mày, trong mắt cố ý lộ ra vài phần chần chờ hướng về phía Vương Thanh Hoan nói: “Ngươi có thể… tới đây một chút không?”
Đáy mắt Vương Thanh Hoan hiện lên một tia cười nhạt, chậm rãi nói: “Lâm Tiêu, ngươi cứ yên tâm, cho dù hiện tại Quân Mặc thành công tiến giai nguyên anh, nhưng nếu ta thật sự động thủ, hắn cũng không thắng được.”
Vương Thanh Hoan nói xong, vận chân khí, lại một lần nữa xé ra kết giới, sau đó hướng phía Lâm Tiêu đi tới, nhìn Quân Mặc sau lưng Lâm Tiêu, sâu trong đáy mắt mang theo châm chọc nồng đậm và cười nhạo: “Loại nghiệt đồ này ngay cả sư tôn cũng dám mơ tưởng, không bằng, ta giúp ngươi đập chết đi.

Chỉ cần hắn chết, liền không có ai biết những chuyện lúc trước hắn làm với ngươi, mà ngươi, chỉ cần đi theo ta và sư huynh, chúng ta cũng sẽ không để ý quá khứ của ngươi.”
Vương Thanh Hoan dừng một chút, ái muội mà cười ra tiếng: “Sư huynh nhất định sẽ thích ngươi, ngươi xem, ngươi từ Hoa Hạ đuổi tới Long Uyên, thiên hạ này, còn có ai có thể làm được như ngươi vậy? Mặc dù là ngươi đã bị Quân Mặc…”
Vương Thanh Hoan hiển nhiên ý có ám chỉ, đáng tiếc người duy nhất có thể nghe hiểu, lại cũng không nghĩ ra cái gì.
“Vương Thanh Hoan, ngươi câm miệng!” Quân Mặc đột nhiên nâng tay lên.
Vương Thanh Hoan cười lạnh một tiếng, há mồm còn muốn nói gì nữa, đã thấy trước mặt bỗng nhiên có thêm một bàn tay trắng thuần sạch sẽ, ngón tay thon dài xinh đẹp xuất hiện thoáng qua trước mặt hắn, chờ hắn kịp phản ứng muốn tránh, đã chậm.
Bốp!
Một bạt tay này, tát đến cực kỳ vang dội!
Tay mang theo chân khí có vẻ hữu lực mà hoàn mỹ, lại đem Vương Thanh Hoan không hề phòng bị tát bay khỏi kết giới.
Chân khí vào não thống khổ, va chạm với kết giới bị nội thương, làm Vương Thanh Hoan đột nhiên hộc ra một mồm máu tươi, nhưng đau xót này cũng không phải làm hắn không thể chịu đựng được, làm cho hắn không thể chịu đựng được, chính là tiểu sâu bọ trong mắt của mình nhất định sẽ hướng về phía mình nịnh hót lấy lòng kia, cũng dám ra tay với mình!
Tiểu sâu bọ đáng thương thế nhưng lựa chọn tiểu tạp chủng Quân Mặc này, thật là đáng chết!
“Lâm Tiêu, ngươi giỏi lắm!” Vương Thanh Hoan lau vết máu bên môi, cười âm lãnh, ánh mắt giống như độc xà gắt gao mà nhìn thẳng Lâm Tiêu: “Sư đồ dan díu cùng nhau, chẳng trách dám đùa bỡn ta như vậy, ha ha, ngươi giỏi lắm, thật sự giỏi lắm!”
“Cút.” Lâm Tiêu lạnh lùng mà nhìn người kia, khuôn mặt tuấn tú không cảm xúc, miễn cưỡng bỏ qua một bên: “Chuyện của ta, không cần bất luận kẻ nào xen vào.”
So với những thứ mình đã quên, Lâm Tiêu càng nguyện ý tin tưởng trực giác của mình —— so với kẻ từ đầu đến cuối đều châm ngòi này, vả lại còn làm ngay cả tiềm thức của hắn đều chán ghét, hắn thà rằng tin tưởng đứa ngốc sau lưng ngay cả ôm hắn cũng ôm đến thật cẩn thận.
Vương Thanh Hoan cười lạnh một tiếng, thật sâu nhìn chăm chú hắn một cái, như là rốt cuộc xác định cái gì, cười nho nhã lại lạnh lẽo: “Ta cùng sư huynh, đều sẽ vô cùng nhớ ngươi, Lâm Tiêu, ngươi nói, lúc này đây, hai chân còn có hai tay, làm sao đây?”
Vương Thanh Hoan nói xong, xoay người liền mang thủ hạ đi, giống như thời điểm đi tới, không chút do dự.
Lâm Tiêu nhíu mày tản đi sắc lạnh giữa mày, có chút gian nan xoay người, nhìn người trẻ tuổi ôm mình không buông tay, hơi híp mắt nhìn gương mặt tuấn lãng, sau khi cao thấp đánh giá một phen, trong đầu như bỗng nhiên nảy lên thứ gì.
“Tiểu… Mặc…” Hắn thấp giọng gọi một tiếng, theo bản năng đưa tay xoa xoa đầu người trước mặt so với mình đã cao hơn, trong tiềm thức mang theo vài phần mềm mại.
“Sư tôn, sư tôn…” Người trước mặt cười đến hết sức vui vẻ, một tay ôm hắn vào ngực: “Hai năm, ta chờ sư tôn hai năm… sư tôn cuối cùng tỉnh… nếu sư tôn bất tỉnh nữa, ta nhất định… sẽ nổi điên…”
Trong thanh âm người này mang theo thống khổ mất mà có lại, còn có một tia cẩn thận che dấu thật sâu.
Lâm Tiêu có chút không vui mím môi, theo bản năng không muốn nhìn thấy bộ dáng chán nản tuyệt vọng của người này.
Hắn trầm mặc thật lâu, đến khi người trước mặt này cả người cứng ngắc buông lỏng tay ra, sau đó nhịn không được sợ hãi nắm chặt cổ tay của hắn, e sợ hắn đột nhiên biến mất nhìn chằm chằm hắn, hắn mới rốt cuộc giật giật.
Hắn mặt không đổi sắc mà nhìn người trước mặt, chậm rãi nói: “Buông tay.”
Dừng một chút, tại thời điểm người kia sửng sốt, bổ sung một chữ: “Đau.”
Người trước mặt này nhất thời mặt lộ vẻ ảo não và đau lòng, luống cuống tay chân đem thuốc mỡ màu xanh hơi lạnh thoa lên cổ tay của hắn.
Hắn hí mắt nhìn, theo dõi tất cả biểu lộ trên mặt người nọ, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ta giống như mất trí nhớ.”
Người trước mặt ngẩn ngơ, đôi mắt trừng lớn, thuốc mỡ trong tay “Lạch cạch” một tiếng, rơi trên mặt đất….


Bình Luận (0)
Comment