Sư Tôn Cứ Muốn Thử Bổ Cứu Lần Nữa

Chương 77



Lâm Tiêu cảm thấy đầu gối mình có thể trúng một mũi tên*, nếu không tại sao chuyện kia qua lâu như vậy, nhưng chỉ cần thấy đứa ngốc, hắn lại cảm thấy đầu gối bị đau?
*Ví von với việc bị đâm chọc, chọc ngoáy đau đớn mà không làm gì được
“Sư tôn…”
Âm thanh trầm thấp, dễ nghe, mê người bên tai, thật sự là một giọng nói rất hay, chỉ tiếc chủ nhân của thanh âm này, Lâm Tiêu không muốn gặp lại dù chỉ một khắc.
Theo bản năng mà duỗi tay kéo chăn ra, đắp lên hai chân mình, Lâm Tiêu khoanh chân ngồi không động, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không mở.
“Sư tôn…”
Lại là một tiếng cực thấp quấn quýt si mê đến cực điểm, Lâm Tiêu vẫn không muốn mở mắt.
“Sư tôn…”
“Sư tôn…”

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?!” Lâm Tiêu phút chốc mở mắt, con ngươi trong trẻo lạnh lùng mang theo vài phần tức giận.

Quân Mặc đứng ở trước mặt hắn ngưng trệ, đáy mắt nổi lên vẻ không sai: “Thật xin lỗi sư tôn, ta… là ta mạo phạm sư tôn.”
Lâm Tiêu a một tiếng, không biểu lộ nhìn Quân Mặc.
Người trẻ tuổi trước mặt vẫn trong sáng sạch sẽ như vậy, mặc dù hắn mang trên mặt bất đắc dĩ cùng đau lòng, cũng vẫn chói mắt ấm áp, làm người ta muốn thân cận, nhưng cái liếc mắt nhẹ nhàng hôm đó, giống như cái gai đâm vào lòng Lâm Tiêu.
Thứ này có lẽ vĩnh viễn không biết vẻ mặt lúc ấy hắn nhìn mình, chỉ liếc mắt một cái, khiến cho lòng mình lạnh như băng cơ hồ quên mất hô hấp.
Ánh mắt kia, là ác mộng suốt mười năm của Lâm Tiêu!
Lý Thuần Phong đã từng nói qua, mình và hắn là cùng một loại người, ở một mức độ nào đó mà nói, Lý Thuần Phong kỳ thật nói không sai, hay nói cách khác, một ít chuyện mình cũng tương tự Quân Mặc, kỳ thật so với người như Lý Thuần Phong chỉ kém một chút, mà Quân Mặc, so với mình càng nguy hiểm.
Quân Mặc, hoặc Lý Thuần Phong, giữa hai người này có lẽ chỉ cần nhẹ nhàng bước một cái, từ nay về sau liền không thể trở lại.
Dễ như trở bàn tay.
Tiện tay vứt bỏ.
Một ngày nào đó, mình trong mắt người này, có lẽ giống như đồ vật.
Trong lòng Lâm Tiêu sinh ra cười nhạt, vừa đối với mình, cũng là đối với Quân Mặc.
Hắn giễu cợt mình không buông tay, càng giễu cợt Quân Mặc bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi, nhưng biết rõ đây là một trận đánh cuộc, sau khi thua cuộc, kết quả của hắn thậm chí còn thảm hại hơn so với chống lại Lý Thuần Phong, hắn lại vẫn đứng tại chỗ không động.
Hết thảy, chỉ vì hắn không bỏ được.
Có một số việc, chỉ vì nghĩ sai thì hỏng hết, mà hắn đem quyền lựa chọn cho người trước mắt, có lẽ, hắn ngay từ đầu, đã thua?
Đáng tiếc không tới một khắc cuối cùng, không người nào cho hắn được câu trả lời.
“Sư tôn rốt cuộc làm sao mới bằng lòng tha thứ ta?” Quân Mặc bị ánh mắt như vậy nhìn đến co rút, chỉ còn lại sợ hãi tràn đầy, không biết rốt cuộc là làm sao, mặc dù trong miệng nói mạo phạm, nhưng hắn tự mình biết không phải.
Sư tôn để ý cái gì, hắn lần đầu tiên không thấy rõ không hiểu.
Sư tôn không ghét bỏ mình, điểm này, hắn vô cùng khẳng định.
Ngày đó đùa giỡn và làm càn, trong lòng sư tôn tức giận, thậm chí còn bị dọa, hắn biết, nhưng sư tôn không phải đang tức giận cái này, hắn cũng dám khẳng định.
Thời điểm sư tôn nhìn hắn, giống như đang nhìn một người khác, ánh mắt ngẫu nhiên sẽ lạnh lùng tĩnh mịch, làm lòng hắn sinh ra sợ hãi, giống như, sư tôn chờ mình cho một đáp án, mà đáp án kia nếu không hài lòng, sư tôn liền muốn xé bỏ hết thảy giữa hai người, để cho mình dù phá vỡ hư không cũng không gặp lại.
“Có phải ta làm chỗ nào không đúng hay không?” Hắn nhịn không được đi lên phía trước, ôm cả người Lâm Tiêu vào lòng: “Ta có thể sửa! Chúng ta vẫn luôn dây dưa, sư tôn dung túng ta, đồng ý dễ dàng tha thứ ta, ta vẫn luôn biết.


Tính tình ta không tốt, có đôi khi sinh ra vặn vẹo.

Nhưng chỉ cần là ta sai, ta liền nhất định sửa.”
Vấn đề không thể giải quyết lớn hơn nữa, có khả năng hủy hoại tình cảm của hai người, đều nên nghĩ biện pháp loại bỏ, không phải sao? Bọn họ một đường không phải đều là như vậy sao?
Cho nên, nói cho hắn biết, chỉ cần nói cho hắn biết, hai người cùng nhau, liền nhất định có thể đem vấn đề này giải quyết.
Lâm Tiêu ngẩng đầu nhìn Quân Mặc, trong con ngươi đứa ngốc chỉ có mình, tất cả cảm xúc cũng chỉ vì mình mà dao động không ngừng, Lâm Tiêu đột nhiên cảm thấy phần thắng của mình lớn một chút, tuy rằng, phần thua thoạt nhìn nhiều hơn.
Không, hắn thật sự không nên dối gạt mình quan tâm thắng thua, hắn để ý, chưa bao giờ là cái này.
Người tu luyện đều sẽ gặp tâm ma, bản thân mình không phải là vì tâm ma, mới biến thành bộ dáng hiện giờ sao?
Quân Mặc dĩ nhiên cũng có, mà tâm ma này của Quân Mặc, làm Lâm Tiêu cảm thấy bất an, chỉ liếc mắt một cái, Lâm Tiêu vẫn tinh tường ý thức được, tâm ma này sẽ mang đến cho Quân Mặc vấn đề và thay đổi lớn cỡ nào.

Mà loại thay đổi này, thậm chí đảo điên tính cách.
Có lẽ Quân Mặc đúng, có một số việc, phải nói ra mới có thể giải quyết.
Hắn nắm lấy cánh tay Quân Mặc, hỏi gằn từng chữ: “Nói cho ta biết, ngươi, rốt cuộc là ai?”
Thân mình Quân Mặc hơi cứng đờ, nhìn ánh mắt như nhìn thấu hết thảy của Lâm Tiêu, biết mình quả nhiên không lừa gạt nổi nữa.
Sau khi sư tôn mất trí nhớ, vai diễn “Phụ thân” bàng quan kia liền mất, tự nhiên sẽ không còn bộ dáng có vấn đề sẽ theo bản năng dứt bỏ như trước.
Hắn chiếm được chỗ tốt trong đó, thời điểm quan hệ “Phụ tử” yếu nhất, thành công đem người này kéo vào gút mắt tình yêu, dĩ nhiên cũng phải nhận quả đắng trong đó, ví dụ như, có một số việc rốt cuộc không thể lừa gạt nữa, mà giấu diếm, ngoại trừ sẽ dẫn đến càng nhiều ngờ vực vô căn cứ ra, không có chỗ tốt gì.
“Ta…” Quân Mặc hơi dừng một chút, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói thế nào.
Thần sắc Lâm Tiêu dịu đi một ít, nguyện ý nói là được.

Lâm Tiêu đưa tay vỗ giường trước mặt mình, ý bảo Quân Mặc ngồi xuống chậm rãi nói.
Quân Mặc thấy thần sắc Lâm Tiêu mềm mại một ít, trong lòng cũng thoải mái vài phần theo, liền ngoan ngoãn ngồi xuống, suy nghĩ một chút mới rốt cuộc nói: “Ta vẫn là ta, chẳng qua, so với ta bây giờ đã trải qua nhiều chuyện hơn, ta cũng không thể tưởng được, sẽ trở lại thời điểm còn trẻ như vậy, càng không tưởng được, sẽ đụng phải sư tôn hiện tại.”
Trong lòng Lâm Tiêu sinh ra cảm giác quả nhiên như thế, gật đầu: “Cho nên, là trọng sinh?”

Quân Mặc thấy trong mắt Lâm Tiêu cũng không có vẻ chán ghét phẫn nộ, trong lòng liền yên tâm một chút, nghĩ đến mình đã từng tính kế, làm tên sư tôn đó bỏ mình, đổi người hôm nay tới, thần sắc của hắn liền không nhịn được mềm mại.
Hắn đưa tay nắm tay Lâm Tiêu, thấy Lâm Tiêu không cự tuyệt, lo sợ không yên mấy ngày nay tới giờ tựa hồ cũng phai nhạt rất nhiều: “Khi ta tới, sư tôn còn không đến.

Hắn… vẫn bắt kịp đời trước, chỉ muốn đoạt bí mật Quân gia, đoạt ngọc bội của ta, lại muốn để cho ta trong đại hội luyện đan xấu mặt bị thương, cho nên, ta liền, liền tính kế hắn, nổ lò, cũng đem hắn nổ thành trọng thương, sau, sư tôn liền tới.”
Lâm Tiêu cũng không nhớ rõ sự tình ngày đó, nếu nhớ rõ, liền có thể nhớ tới việc tiểu tử này ngày đó lẻn vào phòng tắm.
Bất quá mặc dù không có ký ức, nhưng cũng không khó đoán được, thứ này tất nhiên đối với mình từng có nhiều lần thăm dò cùng tính kế.

Nhưng đứng ở góc độ người xem mà nói, Lâm Tiêu không cảm thấy Quân Mặc làm sai, đổi lại là mình, sẽ làm giống như vậy.
Người đáng chết, giết liền giết, nếu trọng sinh mà đến, liền không cần thiết ủy khuất chính mình.
Quân Mặc hỏi: “Sư tôn có trách ta tính kế ngươi?”
Lâm Tiêu lắc đầu: “Ngươi làm rất đúng.”
Quân Mặc thầm nghĩ, đích thật là làm đúng, nếu không, làm sao có thể để ta gặp được ngươi? Hắn nghĩ đến lần đầu tiên thấy người này, bộ dáng người này lãnh mặt nói đau, liền nhịn không được lộ ra nụ cười.
Kỳ thật sư tôn, đôi khi thật sự là một người rất đáng yêu a.
Đối với Quân Mặc như vậy, Lâm Tiêu cho tới bây giờ đều không cứng rắn được, đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu của hắn, trong âm thanh mang theo chút run rẩy không dễ phát giác: “Đời trước, ngươi… chết như thế nào…”
Vấn đề như vậy, Lâm Tiêu kỳ thật cũng không muốn hỏi.
Nhìn Quân Mặc phút chốc thay đổi thần sắc, tay đặt ở đỉnh đầu hắn cũng không thu hồi, mà trấn an theo tóc dài của hắn.
Mặc dù còn không biết đáp án, Lâm Tiêu cũng đã nhịn không được đau lòng….


Bình Luận (0)
Comment