Nằm trên giường, bên cạnh có Xuyên Giang đang nằm ngủ, Lưu Phong run lẩy bẩy, không có gan xuống giường.
Cô gọi gấp hệ thống trong đêm.
- Ê hệ thống, ngươi có cách nào có thể khiến nữ chính không biết ta đã rời đi hay không?
- “Không thể a.
Ngoại trừ nữ chính chết, bằng không cho dù ở bên cạnh nữ chính ngài làm gì nàng ta cũng biết.”
- Thế chỗ ngươi có bán loại pháp bảo gì có thể qua mắt nữ chính không?
- “Xin lỗi thí chủ, hiện trạng trong cửa hàng không có thứ như thế!”
- …
Hệ thống rách, nuôi tốn cơm tốn gạo mà chẳng được tích sự gì! Lại còn ăn hại! May là không báo mấy, bằng không nhất định Nhã Tịnh kiếm này sẽ phanh thây ngươi ra!
Lưu Phong thở dài bất lực, thôi tối nay đừng đi thám thính vậy.
Thà giữ cho cái mạng nhỏ này an toàn trước đã a!
Sáng hôm sau, có thể số cô còn chút may mắn, nên vẫn an toàn qua khỏi đêm kinh hoàng đó.
Trái lại, Xuyên Giang bên cạnh cô mắt thâm như gấu trúc, khuôn mặt phờ phạc, hệt như cái lá khô vừa rụng.
Nàng ta liên tục mắng mỏ Lưu Phong:
- Từ lần sau mau chỉnh lại tư thế ngủ của ngươi đi! Còn giữ cái tật ngủ đó, khi ra ngoài 1 mình ngươi tính thế nào??? Lẽ nào ngươi tính để thiên hạ đàm điếu rằng tông chủ Phùng Chu phái này không biết dạy dỗ, huấn luyện đệ tử hả???
Lưu Phong vẫn đang quỳ dưới đất, gãi má cười khì khì, chẳng dám phản bác.
Ai dám phản thì lên đi a, chứ cô vẫn còn yêu đời lắm, chẳng muốn được ngắm gà khỏa thân sớm đâu!
Cũng không lâu lắm, Xuyên Giang xoay người rời đi, nói vọng lại:
- Mau chuẩn bị nhanh chút, hôm nay có lịch thi đấu của ngươi đó! Trận này ngươi mà làm mất mặt cả phái Phùng Chu, thì chuẩn bị sẵn sàng tâm lý quỳ trước cổng tông môn 7 ngày đi!
Nghe được câu sau, Lưu Phong mồ hôi đổ rần rần.
May cô là người tu tiên, có thể tích cốc, chứ nếu mà thua trận tỉ thí này, còn mang thêm tư chất phàm nhân nữa, chắc chưa đến ngày thứ 5 cô đã hóa thành cái xác khô rồi a!
Vốn vòng loại của Giao Kiệt đại hội này phải diễn ra liên tiếp 4 ngày, nhưng trong thời gian thi đấu có khá nhiều người bỏ cuộc, cho nên thí sinh còn tiếp tục tham gia đại hội lần này còn ít hơn cả số lượng thí sinh mới đầu tham gia những 10 lần!
Thế cũng tốt, giảm thời gian thi đấu lại, có thể đấu nhanh thắng nhanh, tiết kiệm thời gian để làm việc khác cũng được, bớt phung phí lại 1 chút.
Hôm nay, lịch thi đấu của Phùng Chu phái chỉ còn lại nhị sư huynh, đại sư tỷ, tứ sư đệ và thất sư đệ.
Trận đấu đầu tiên, là của tứ sư đệ phái Phùng Chu - Hạ Tử Đằng với… 1 vị đệ tử chân truyền khác của phái Minh Thành.
Ừ thì… có vẻ bọn họ có duyên với đệ tử Minh Thành phái quá ha! Đi đâu cũng chạm mặt!
Vẫn như cũ, 2 bên đều chắp tay thi lễ.
Tử Đằng thoắt biến áp sát, tiện tay triệu hồi Tinh Húc kiếm lao thẳng về phía đối thủ.
Mà vị đệ tử này tuy trông khá chững chạc, nhưng khi thấy Tử Đằng lao đến, lại luống cuống tay chân, không kịp triệu kiếm tới đỡ đòn, chật vật né đòn tấn công của tứ sư đệ.
Sau đó tuy hắn ta có triệu kiếm tới, nhưng lại chỉ toàn tránh né, không hề có ý định phản công cậu ta chút nào.
Lúc sau, đồ đệ phái đối thủ lại dính chiêu khá dễ dàng, chấp nhận thua cuộc.
Đáng lẽ ra Tử Đằng nên phải vui vẻ vì được tiến vào vòng trong 1 cách dễ dàng mới phải.
Nhưng cậu ta lại tức giận, ném mạnh Tinh Húc kiếm xuống đất, toan bỏ đi.
Mới rời đi có vài bước, trong đầu Tử Đằng không biết suy nghĩ gì, lại quay lại nhặt kiếm, rồi hậm hực bỏ đi.
Dương An hoang mang nhìn theo bóng lưng lục y kia rời xa, tò mò hỏi:
- Cớ gì tứ sư huynh lại căm tức đến nhường kia? Bộ lần này sức mạnh của đối thủ lại không thỏa mãn với huynh ấy sao?
Niệm Chân chăm chăm nhìn bóng lưng Tử Đằng, thở dài:
- Tốt nhất đừng qua làm phiền nó a.
Tên nhóc đấy là người có khá nhiều tâm sự, nếu cố ý chọc trúng gai nhọn của nó thì không tốt chút nào đâu!
Lưu Phong sau khi nhìn thấy cảnh Tử Đằng ném mạnh kiếm xuống, mắt trùng xuống suy tư, trong lòng lại có thêm chút bừa bộn.
Chỉ là nhân vật qua đường xuất hiện còn chưa được 1 trang giấy, cớ gì cảm xúc lại mãnh liệt đến thế kia?
Trận đấu thứ 2 trong ngày, là trận đấu của nhị sư huynh phái Phùng Chu - Mạc Niệm Chân, cùng với nữ đệ tử của tông môn nhỏ khác, tu vi ngang ngửa nhau a!
Vị đệ tử kia tiến lên thi lễ trước, giọng có chút õng ẹo:
- Bái kiến Niệm Chân sư huynh! Không biết huynh còn nhớ muội là ai không nè~
Niệm Chân cũng chắp tay thi lễ, đưa con mắt lạnh lùng nhìn về phía nữ đệ tử đó:
- Thật thứ lỗi, người như cô ít nhiều ta cũng gặp qua khá nhiều, không biết cô nương tự danh gì?
Ả ta đang hào hứng, nhưng khi Niệm Chân nói câu kia xong, lập tức đen mặt lại, nhưng sau đó lại thay đổi thái độ, cười tươi:
- Không sao a, sau trận đấu này, thì chắc chắn Niệm Chân sư huynh sẽ nhớ ta là ai thôi a!.