Ủa cái gì vậy??? Sao chưa gì lại liên quan tới quê hương của nam chính là sao???
Lưu Phong sốc đến bay màu.
Rõ ràng là bản thân đã quyết định đóng cửa về ở ẩn rồi, sao rắc rối cứ tự tìm đến mình là sao aaaaaaaaa!
Cô ngẫm nghĩ hồi lâu, sau đó nói:
- Tạm thời vụ việc mất đồ đã hoàn thành.
Các ngươi mau dẹp cái trò diễu binh dở hơi kia đi, đừng để dân chúng xung quanh phải liên tục nộp đơn tố cáo các ngươi vì tội gây mất an ninh và gây ồn nữa!
Tiếu Dư vội nhận lệnh:
- Tiểu nhân xin tuân lệnh.
Mà thưa ma chủ, còn về phía Phá Vân quốc…
- Việc đấy gác lại sau đi.
- Lưu Phong xoa xoa thái dương, thở dài.
- Ân.
- Xong việc rồi, chúng ta đi về đây!
Dứt lời Lưu Phong kéo tay Xuyên Giang rời đi.
Tiếu Dư vội vàng ôm chặt chân Lưu Phong cô lại, mếu máo nói:
- Nhưng thưa ma chủ, ngài có thể cho ta biết danh tính vị tiểu thư xinh đẹp này không nga?
Xuyên Giang đen mặt lại, lập tức nhanh chóng triệu hồi Ngọc Tuyên đến, rồi tụ linh lực lại, 1 phát tiễn hắn ra xa!
- Lắm chuyện! Mau đi thôi!
—
Quay về thành, tại phòng Lưu Phong.
Xuyên Giang đang lau chùi mấy món vũ khí mà nàng đã từng lôi ra, còn Lưu Phong lúc này đang cố gắng xử lý nốt mấy tệp công văn mà cô đã rời đi trong mấy ngày qua.
Nàng ta lau xong, thu hồi pháp khí lại, quay sang thấy cô vẫn đang miệt mài, nên nàng cũng chăm chú ngắm nhìn Lưu Phong.
Chẳng biết qua mấy canh giờ, mà Lưu Phong cô vẫn chưa làm xong, nên Xuyên Giang phải cất tiếng hỏi:
- Sao mãi chưa xong?
Nghe thấy câu hỏi kia, Lưu Phong chỉ bình thản đáp lời:
- Làm cho xong, đến lúc quay về thì đỡ nhọc.
- Ngươi tính về nhân giới?
Cô dừng bút lại.
- Phải, có thể ta sẽ quay lại nơi đấy 1 chuyến.
Chứ không thì Lưu Phong cô không thể yên ổn an dưỡng tuổi già được aaaaaaaaaa!
Xuyên Giang lặng đi 1 hồi lâu, sau đó mới nói tiếp:
- Những lời ta từng nói với ngươi nơi Minh Thành, ngươi còn nhớ?
Lưu Phong đáp lời:
- Ý của ngươi là…
- Hôm đấy tính tình ta hơi bất ổn, nên nói năng không được chuẩn mực.
Ngươi vẫn là đại đệ tử của Phùng Chu phái, cho nên mấy lời nói lúc đó mau quên đi!
Đây chính là lần đầu tiên trong đời Xuyên Giang nàng lại nhượng bộ vì 1 người nga!
Cô mở to đôi đồng tử đang hướng về phía nàng ra, không tin vào chính những gì mà mình nghe được.
Thế mà… Xuyên Giang tông chủ lại cho cô quay về làm đại đệ tử Phùng Chu phái??? Có phải là ảo giác không đấy???
- Nhưng ta là ma tộc, hơn nữa còn là ma chủ, đâu thể…
- Không phải ngươi có thể tu cả quỷ lẫn tiên? - Xuyên Giang ngắt lời - Thế thì khi quay lại đấy ngươi phong ấn lại ma khí của ngươi là được mà?
- Nhưng không phải ngươi ghét ma tộc lắm sao?
Câu hỏi này lại khiến Xuyên Giang nàng có chút lưỡng lự.
- Hồi trước thì có, nhưng bây giờ mới phát hiện ma tộc có người tốt kẻ xấu, giống với nhân tộc thôi.
- Nhưng…
- Nhưng nhị gì! Ngươi muốn bị đá khỏi phái Phùng Chu thật à???
Lưu Phong cô nhanh chóng đứng lên, di chuyển đến chỗ Xuyên Giang rồi chắp tay quỳ xuống hành lễ:
- Đại đệ tử Chi Lưu Phong, bái kiến sư tôn!
Nàng ta cũng vội đứng lên, đi đến đỡ cô dậy.
Xuyên Giang nàng lại vô tình thấy chiếc vòng bạc từ Giao Kiệt đại hội lúc đó vẫn còn đó, trong lòng nàng đột nhiên lại có chút vui sướng.
- Ngươi vẫn còn đeo nó?
Lưu Phong phát hiện ra sư tôn của mình đang nhìn chiếc vòng bạc cô hay đeo trêu tay đó, vội vạch tay áo rồi giơ tay ra.
- A… vâng.
Đệ tử rất thích nó nga!
Sau khi nghe câu trả lời từ phía cô, Xuyên Giang quay người lại, nhanh chóng leo lên giường rồi nói vọng ra:
- Nhanh lên rồi đi ngủ.
Mai khởi hành sớm về tông môn.
Cô nhóc này liên tục gật đầu, rồi tắt nến, leo lên giường đi ngủ.
Nhưng hôm đó, cả 2 người đều mất ngủ.
Xuyên Giang mất ngủ, vì nàng đang suy nghĩ.
Nàng ta suy nghĩ vì mục đích của Phá Vân quốc, rồi lại suy nghĩ đến Lưu Phong.
Không rõ nàng đã tự suy diễn ra như thế nào, nhưng bản thân Xuyên Giang nàng đã sớm nhận ra.
Thế mà nàng lại thích “nghịch đồ” Lưu Phong kia?
Không được không được! Chỉ nên dừng lại ở chữ sư đồ, tuyệt đối không thể tiến xa hơn nga!
Đúng vậy, bọn họ chỉ là sư đồ!
Nhưng nàng ta lại không hiểu, mà khi nghĩ đến việc Lưu Phong có đạo lữ, rồi cùng người đó sánh vai đến hết kiếp, thì tim nàng lại nhói đau.
Nàng cố quên đi, nhưng càng quên thì lại càng nhớ rõ.
Biết làm sao được, hình dáng, giọng nói, điệu cười của cô đã khắc sâu vào trong tim nàng, làm sao mà quên được?
Giá như nàng không động lòng vì những hành động nhỏ nhặt của đối phương khi đó, thì tốt biết mấy a!
Có thế, thì nàng ta mới có thể làm tròn bổn phận của 1 sư phụ, hết lòng hỗ trợ cho Lưu Phong được.
Còn về phía Lưu Phong, cô cũng đang trầm tư suy nghĩ.
Cô nhóc này lại chẳng nghĩ đi đâu xa, lại suy nghĩ về người đang nằm cạnh mình.
Từ lúc mới gặp, nhìn phong thái của nàng cô đã phải run sợ, dần dần cô chẳng sợ nữa, thậm chí còn trêu chọc cho nàng ta đến phát điên lên.
Chẳng rõ bao lâu nữa, cô lại có thói quen trêu đùa với sư tôn của cô, nhiều khi cô còn vui vẻ lãnh phạt.
Cô còn nhớ rõ khuôn mặt của Xuyên Giang năm đó, trong lòng cô khi đấy lại có chút chua xót, chỉ hận lúc đấy không thể ôm chầm nàng ta vào lòng mà an ủi.
Đang miên man hồi tưởng lại, đột nhiên trong đầu Lưu Phong lại hiện ra chữ “Yêu”.
Thôi nào, chỉ là tình sư đồ thôi mà, yêu đương gì ở đây! Mà Lưu Phong cô là thẳng nha, không hề có lệch lạc đi đâu được!
Huống hồ năm đó, cô đã yêu say đắm, rồi bị tổn thương rất nhiều sau mối tình đầu kia.
Tổn thương đến nỗi, cô đã vứt xó thứ gọi là “tình yêu” tự khi nào..