Sư Tôn Đừng Tới Đây

Chương 104



Hồ Ly nhỏ nằm trong ngực Sở Thanh Vân đã mờ đi trông thấy.

Không có bản thể, nó chỉ ra ngoài được một khắc là cực hạn.
“Chủ nhân, ta cần đi vào.”
Sở Thanh Vân nghe vậy, ném suy nghĩ dở dang ra sau đầu, vội vàng thả nó ra.
A Tuyệt luyến tiếc bàn tay của chủ nhân, cọ qua cọ lại, lại bị ánh mắt âm trầm của Bạch Cẩn Phong doạ sợ, nó cứng đờ người, vội lắp bắp:
“Chủ nhân, lúc trước ta tiến cấp, đích thị Huyễn Linh bí cảnh này đã chắn hộ lôi kiếp, nếu không pháp bảo thánh cấp, ít cũng phải chịu chín đạo.” A Tuyệt nói xong thì quẫy đuôi nhảy vào Sát Lục, sau đó cả thanh kiếm ngoan ngoãn chui vào đan điền Sở Thanh Vân.
Điều A Tuyệt nói xác thực làm tâm tư Bạch Cẩn Phong rục rịch.
Nếu như hắn tiến cấp Đại Thừa ở đây, có phải Huyễn Linh bí cảnh này sẽ che chắn đỡ đi phần nào không?
Tình trạng của Bạch Cẩn Phong hiện nay thật ra không quá hợp lý để tiến cấp, tâm ma của hắn còn chưa khắc chế được, dù không có lôi kiếp nhưng mà tỉ lệ thành công không cao.
Tuy nhiên hắn vẫn chia sẻ điều này với Sở Thanh Vân.
Sở Thanh Vân cân nhắc hồi lâu, cuối cùng ủng hộ Bạch Cẩn Phong tiến cấp, vì linh lực trong người hắn đã đạt mức báo động rồi, nếu trong này không thăng cấp, ra bên ngoài cũng không trì hoãn được lâu.

Hai người hành động nhanh chóng, Sở Thanh Vân đi xung quanh tìm kiếm hết thảy tài liệu, linh thảo, còn Bạch Cẩn Phong ở ngay tại chỗ bày trận.
Bày trận mất một ngày ròng rã, Sở Thanh Vân nhẩm tính còn có ba ngày nữa là bí cảnh mở ra, y nghiêm túc dốc hết đồ trong nhẫn ra rồi đưa cho Bạch Cẩn Phong.
“Sư tôn, đây là một số đan dược phụ thân đệ tử để lại, đến lúc thăng cấp, nếu thiếu hụt linh khí chúng ta có thể dùng.”
Nghe đến từ “chúng ta”, Bạch Cẩn Phong im lặng vài giây, sau đó khoé miệng khẽ cong lên.
“Được, Thanh Vân thật ngoan, còn biết nghĩ cho vi sư.”
Vì Sở Thanh Vân, vì hắn, vì tương lai của bọn họ, lần thăng cấp này, không thể để phạm một sai lầm nào xảy ra.
Phía bên ngoài Vạn Sơn sâm lâm, mây đen bắt đầu kéo đến ầm ầm, thiên địa xoay chuyển, bầu trời tối sầm, sấm sét liên tục đánh xuống vào một khoảng không vô định, nhưng mà không ai phát hiện ra đại năng nào đang độ kiếp cả.
Nhất thời cả Tu chân giới đều xôn xao.
Huyễn Linh bí cảnh quả nhiên là chắn được lôi kiếp, thế nhưng vẫn chịu ảnh hưởng rất nhiều, lôi kiếp đánh trúng không gian bí cảnh khiến mặt đất rung lắc dữ dội, vô vàn yêu thú và linh thú chạy nhốn nháo.
Sở Thanh Vân cầm Câu Ly đứng bên ngoài, nhanh chóng xử lý những con yêu thú tự tìm đường chết.

Còn Bạch Cẩn Phong bên kia đang chiến đấu với tâm ma.
Mồ hôi trêи trán Bạch Cẩn Phong toát ra, Sở Thanh Vân vĩnh viễn không bao giờ biết được tâm ma của hắn chỉ có một, lần nào cũng là cảnh Sở Thanh Vân bị giết chết, bị lột da một cách man rợ.
Dù trải qua bao nhiêu năm mà hắn vẫn không vượt qua nổi.
Sở Thanh Vân biết tâm ma rất lợi hại, y cũng từng dính một lần, nhớ lại lần đó Bạch Cẩn Phong đã kịp thời cứu mình, lần này y cũng cam nguyện cứu hắn.
Sở Thanh Vân bày ra kết giới đơn giản ở xung quanh hai người, sau đó tiến tới, quỳ xuống ôm lấy vai Bạch Cẩn Phong, truyền nhiệt lượng nóng bỏng của mình vào người hắn.
Ngày trước Sở Thanh Vân tưởng Bạch Cẩn Phong chủ tu hệ thuỷ, nhưng thực chất hắn chủ tu hệ băng, hệ này cực hiếm, nhưng mà cũng rất mạnh, hoả diễm thuận lợi đi vào thức hải trấn an hắn.
Chân mày Bạch Cẩn Phong nhanh chóng giãn ra, không phải vì linh lực của Sở Thanh Vân, mà là vì khí tức của y.
Khí tức này khiến cho Bạch Cẩn Phong cảm thấy cực kỳ an toàn, có thể nhanh chóng xua tan mây mù đêm đen trong lòng hắn.
Bạch Cẩn Phong nhanh chóng vượt qua tâm ma, miệng niệm pháp quyết đánh sâu vào vách ngăn Hợp Thể.

Chẳng mấy chốc vách ngăn cảnh giới đã nứt nẻ, linh khí từ bốn phương tám hướng nhanh chóng kéo về đây.
Phong vân biến sắc, linh khí tiến cấp Đại Thừa đổ đến nhiều đến mức đặc sánh, Sở Thanh Vân chỉ cần hít một hơi đã run rẩy, vội vã ngồi xuống tranh thủ hấp thu, mãi đến khi cảm thấy cơ thể đạt đến Kết đan hậu kỳ đỉnh phong mới dừng lại.
Huyễn Linh bí cảnh rung lắc dữ dội, Sở Thanh Vân tính toán thời gian, chỉ còn có một ngày nữa là bí cảnh đóng cửa.


Bạch Cẩn Phong có kịp thăng cấp không?
Quá trình chuyển hoá từ Hợp Thể sang đại thừa không phải ngắn, lúc này tu sĩ chuyển sang việc hiểu sâu đạo lý và quy luật phát triển của thế giới, hay nói ngắn gọn hơn là tìm hiểu thiên địa phép tắc để có thể nắm vững nhân quả và chuyển xoay thiên địa, linh lực từ trong cơ thể cũng dần dần đồng hoá thành thiên địa nguyên khí.
Bí cảnh sắp đóng lại, hết thời gian người bên trong sẽ tự khắc bị trục xuất ra ngoài.
Trong lúc này không thế để hoàn cảnh tác động, Sở Thanh Vân chỉ còn cách ngồi đây cầu nguyện cho Bạch Cẩn Phong thuận lợi vượt qua.
Bỗng nhiên một cỗ sóng khí mạnh mẽ bắn nhanh ra tứ phía, không gian bằng mắt thường trông thấy mà kết thành băng, nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng, hơi thở cuồng bạo tràn ra làm Sở Thanh Vân bay thẳng ra ngoài, ngã xuống đất.
Bạch Cẩn Phong mở mắt ra, sát khí hoá thành thực chất, tròng mắt đỏ gay.
Nguy rồi, tâm ma của Bạch Cẩn Phong lại tiếp tục quấy phá, dấu hiệu này là tẩu hoả nhập ma!
Sở Thanh Vân cuống quá, vội vàng bất chấp tất cả mà chạy tới, áp lực cực lớn làm miệng y phun ra một ngụm máu, nhưng y không dừng lại chút nào, lao tới ôm chầm lấy Bạch Cẩn Phong.
Bạch Cẩn Phong muốn đẩy người ra, cũng may bản năng cơ thể của hắn ngửi thấy mùi vị quen thuộc, sau đó là tiếng Sở Thanh Vân liên tục gọi.
“Sư tôn, tỉnh lại đi.”
“Cẩn Phong! Cẩn Phong!”
“Cẩn Phong, ta là Thanh Vân của người đây, cố gắng lên, người hứa sẽ mãi mãi bảo vệ ta mà…”
Đúng rồi, bảo vệ Sở Thanh Vân.
Chấp niệm lớn nhất của Bạch Cẩn Phong là bảo vệ Sở Thanh Vân!
Nhưng thanh âm trong ảo cảnh vẫn liên tục phát ra không ngừng nghỉ.
“Bạch Cẩn Phong cứu ta, cứu ta…”
“Bạch Cẩn Phong, bọn họ đã giết ta, sao người không tới cứu?”
Cơ thể Bạch Cẩn Phong run lên, dứt khoát nhắm mắt lại.
“Cẩn Phong, tỉnh lại đi…”
Tiếng nói của Sở Thanh Vân lại vang lên, hắn để mặc cho thanh âm mềm mại ấy chui vào tai, để khí tức của y len lỏi vào cơ thể.
Lý trí bắt đầu quay lại.

Cuối cùng hình ảnh “Sở Thanh Vân” chết đi vặn vẹo một lát rồi tan biến, khung cảnh âm u hoang tàn được ánh sáng len lỏi vào thay thế, bóng dáng tươi cười của Sở Thanh Vân hiện ra, đôi mắt sáng tựa sao trêи trời.
Sở Thanh Vân vẫn luôn ở đây!

Ảo cảnh tan đi hết, Bạch Cẩn Phong dần dần tỉnh lại, ổn định tinh thần, đôi mắt lấy lại vẻ thanh minh.
Oành!
Trong cơ thể như có thứ gì vỡ ra, vô số linh khí thông qua lũ lượt tràn vào, Bạch Cẩn Phong cảm giác như thân thể hắn cùng thiên địa hoà vào nhau, hắn có thể cảm nhận sinh cơ của vạn vật và quỹ tích của thế giới.
Chỉ cần một cái nhấc tay đã mang theo đạo vận, hắn tuỳ tiện chỉ vào một hướng.

Tảng đá nằm đó oành một cái vỡ tan thành từng mảnh.
Đây là cảnh giới Đại Thừa kỳ.
Bạch Cẩn Phong chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, điều chỉnh hô hấp, sau đó ôm lại Sở Thanh Vân, giọng nói mang theo vui sướиɠ không thể che giấu.
“Thanh Vân, ta thành công rồi!”
“Sư tôn, người làm ta sợ quá.” Sở Thanh Vân mừng không thể tả, vui sướиɠ hôn liên tiếp vài cái lên mặt Bạch Cẩn Phong.

“Vậy là người đã thành công tiến cấp Đại Thừa?”
“Đúng thế, vậy Thanh Vân có thưởng gì không?”
Bạch Cẩn Phong cả người nhếch nhác, đôi mắt đỏ gay, đầu tóc bù xù, nhưng Sở Thanh Vân thấy vẫn đẹp vô cùng, y hôn mạnh lên môi hắn, dứt khoát nói:
“Thưởng, sư tôn muốn gì cũng được.”
Câu nói này làm tâm tư Bạch Cẩn Phong rục rịch, hắn tính toán thời gian, tay siết mạnh eo Sở Thanh Vân.

“Thanh Vân, còn những nửa ngày nữa bí cảnh mới mở cửa, chúng ta có nên làm chút chuyện trọng đại không?”
Sở Thanh Vân: “…”.


Bình Luận (0)
Comment