Sư Tôn Đừng Tới Đây

Chương 108



Bạch Cẩn Phong và Sở Thanh Vân vốn định tiếp tục khởi hành đi Băng Nguyên Tây Bắc, thế nhưng người tính không bằng trời tính, vừa ra đến cửa Bạch Cẩn Phong đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.
Mùi nồng đến mức Sở Thanh Vân cũng cảm thấy bất an, y nhíu mày, chuẩn xác nhìn sang bên đường.
Bên đó cũng là một khách điếm, nhưng có phần vắng khách, tử khí bốc ra từ trong đó.
Bạch Cẩn Phong nhanh chóng kéo Sở Thanh Vân vào người, sau đó phát tán uy áp.
Uy áp Đại Thừa kỳ như sóng tràn ra, làm người đi đường đều phải quỳ rạp xuống.
Bạch Cẩn Phong ôm Sở Thanh Vân phóng vào khách điếm, chân vừa chạm đất, hai người đã nhìn thấy một cảnh tượng hết sức kinh khủng, làm lông tóc trêи người Sở Thanh Vân dựng đứng lên.
Một loạt thi thể thanh niên trẻ trung nằm chồng chất lên nhau, tất cả đều có cùng một kiểu chết, bị hút khô sinh khí, đôi mắt mở lớn.

Máu tươi dưới đất đã chuyển thành màu đen, mùi tạnh hôi bốc lên nồng nặc trong không khí.
Bạch Cẩn Phong đếm sơ qua ở đây có mười một người, hắn tiến tới kiểm tra, quả nhiên linh hồn đám người này đều bị tước đoạt.
Lại là Dưỡng Quỷ trận.

Chỉ một lát sau người đứng đầu Vạn Sơn trấn đã dẫn người chạy đến, nhìn thấy thảm cảnh này một số người không chịu nổi quay sang nôn oẹ liên tục, chỉ có Trấn chủ bình tĩnh ôm quyền đi tới.
“Minh Ly thánh tôn, đây là có chuyện gì xảy ra, ngài có biết không?”
Bạch Cẩn Phong không hề ngạc nhiên khi người này có thể nhận ra mình, hắn nhíu mi, giải thích sơ qua về ma tu muốn bày Dưỡng Quỷ trận.
Đám ma tu này đã lộng hành cả năm nay, vô số phàm nhân vô tội đã bị giết, hiện tại bọn chúng lại chuyển mục tiêu sang các tu sĩ có tu vi thấp, bọn chúng ở trong tối cho nên rất khó để điều tra.
Trấn chủ dù sao cũng là chủ của một trấn lớn, tu vi Hoá thần kỳ, lão cũng nghe đến Dưỡng Quỷ trận vài lần rồi, trong lòng âm thầm run sợ, sau đó hỏi Bạch Cẩn Phong:
“Minh Ly thánh tôn, vậy bây giờ tiểu nhân phải làm gì?”
“Trong trấn này có nơi nào âm khí nặng không? Hoặc nơi cực hung?” Bạch Cẩn Phong hỏi thẳng.
Trấn chủ hơi ngẩn người, còn chưa liên tưởng được nơi nào, Sở Thanh Vân bên cạnh đã lên tiếng.
“Sư tôn, cách Vạn Sơn thành hai dặm đi vào trong Vạn Sơn sâm lâm có dấu hiệu của âm khí.”
Ánh mắt Bạch Cẩn Phong rơi vào người Sở Thanh Vân, thấy y nói tiếp.
“Sát Lục rất nhạy cảm với âm khí, chính nó cảnh báo cho đệ tử.”
Trấn chủ nuốt hết mấy lời định nói vào miệng, vội vàng gật đầu.
“Vị công tử này nói đúng, trong Vạn Sơn sâm lâm đích xác là có một khe núi chứa đầy âm khí, tu sĩ bình thường đi tầm bảo sẽ tránh xa nơi này.”
“Vậy ngươi dẫn đường.” Bạch Cẩn Phong hất hàm với Trấn chủ.

“Chúng ta đến đó thử xem sao?”
Xảy ra chuyện này, đương nhiên là kế hoạch bị phá vỡ, Bạch Cẩn Phong không thể làm ngơ trước tội ác tày trời như vậy được, hai người tạm gác chuyện bản đồ lại.
Trấn chủ sai người xử lý đám thi thể rồi đưa hai người đi.
Địa thế của khe núi này hơi khó đi, âm khí từ bên trong bốc ra làm xung quanh mười trượng không có đến một ngọn cỏ, ba người nhanh chóng tiến vào trong khe núi, càng đi vào sâu không khí càng âm u khó lường.
Sở Thanh Vân thả hoả diễm ra, chướng khí dạt sang hai bên, dần dần bọn họ nhìn thấy rõ đường, cũng nhìn thấy phía trước có một bóng đen đứng sừng sững.
Bóng đen này gục đầu, chân đi giày cỏ, mặc bộ y phục dạ hành gọn gàng, xung quanh không có linh khí ba động nhưng mà cả ba người đều ngửi thấy mùi huyết tinh gay mũi bốc lên từ cơ thể gã.
Sở Thanh Vân nhíu mày.


“Người này sao lại đứng yên một chỗ? Có phải gã là ma tu không?”
Bạch Cẩn Phong không đáp, chầm chậm tiến lại gần, đến khi khoảng cách còn một trượng, đột nhiên cổ người này ngoẹo sang một bên, thân hình đổ rạp xuống đất.
Thình thịch… Thình thịch!
Bạch Cẩn Phong vội vàng chạy lên kiểm tra, phát hiện hơi thở gã này vừa đứt đoạn, trêи người còn nguyên độ ấm, hắn kiểm tra trong đầu thi thể một lúc sau đó đứng lên.
"Đây chính là hung thủ, nhưng mà chỉ còn lại một cái xác rỗng, linh hồn đã bị lấy đi.
Ba người đồng thời im lặng, quyết định tìm kiếm dấu vết của Dưỡng quỷ trận, nhưng mà không thấy gì cả.
“Có vẻ như tên này đã bị đồng bọn thủ tiêu, như vậy thì hung thủ không chỉ có một người, đây rõ ràng là một tổ chức có mục đích, tổ chức này rải rác khắp đại lục, bọn chúng hút sinh cơ và thu gom linh hồn để dưỡng thành Lệ quỷ.” Cuối cùng Bạch Cẩn Phong tổng kết.
Người đứng sau tổ chức này là Vạn quỷ môn, hay là ma tôn Phùng Tư Triết?
Gã ta đang có âm mưu gì?
Bạch Cẩn Phong cùng Diệp Cô Tuyệt mấy tháng trước đã phá tan vô số Dưỡng Quỷ trận, nhưng thứ này vẫn cứ mọc lên liên tục, bây giờ muốn tiêu diệt dứt điểm cần phải giải quyết người đứng đằng sau.
Nhưng mà ma tôn Phùng Tư Triết không phải là hạng tôm tép dễ chơi, tu vi của hắn ở tu chân giới này là số một số hai, Bạch Cẩn Phong tuy rằng vừa thăng cấp Đại Thừa nhưng đứng trước mặt gã cũng chẳng là cái gì.
Bạch Cẩn Phong cân nhắc một lát rồi quyết định buông tha.

Dù sao hắn cũng chẳng còn là người của môn phái nào cả, một tán tu như hắn không nên nhúng tay vào vũng nước đục này.
Cuối cùng, Bạch Cẩn Phong giao mọi việc cho Trấn chủ Vạn Sơn trấn rồi dẫn Sở Thanh Vân tiếp tục hành trình của bọn họ.
Quãng đường đến vùng Băng Nguyên Tây Bắc mới được một đoạn ngắn mà đã bao nhiêu là chuyện xảy ra.

Bạch Cẩn Phong nắm chặt tay Sở Thanh Vân, hắn biết bọn họ còn phải đối mặt với nhiều nguy hiểm nữa, nhưng mà còn ở bên nhau là tốt rồi.
Nhưng bọn họ cũng chưa thể lên đường ngay được, vừa đi ra khỏi trấn, bọn họ đã gặp người quen.
Chính xác là người quen của Sở Thanh Vân.
“Lan ca, Triết ca!”
Sở Thanh Vân cực kỳ vui vẻ khi nhìn thấy Lan và A Triết, hai người họ đang rảnh rỗi ngồi ven sông nướng thịt, khói bay mù mịt, mùi thịt nướng bốc lên thơm phức.


Y kéo tay Bạch Cẩn Phong nhảy khỏi lưng linh thú rồi chạy đến.
“Lan ca!”
Lan đang điềm nhiên cầm một cuốn kinh thư để đọc, còn a Triết thì lúi húi nướng thịt, y phục đỏ của gã đã dính vài vệt đen, ngay cả tay cũng dính than đen nhẻm, thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến khí chất, gã đưa tay lên gạt vài sợi tóc đen rơi khỏi tai, nhoẻn miệng cười thân thiện.
“Sở Thanh Vân, chúng ta lại gặp nhau…”
Sở Thanh Vân thoáng sửng sốt, theo bản năng nuốt nước bọt, dè dặt đáp lại.
“Triết ca, vài ngày không gặp, ta cảm thấy tinh thần của huynh rất tốt, có chuyện gì vui sao?”
“Ngày nào đối với ta cũng là ngày vui.” A Triết phấn chấn, hệt như những ác cảm dành cho Sở Thanh Vân đã tan hết.
Nơi đây rất gần bí cảnh, bọn họ gặp nhau cũng không có gì là lạ, Bạch Cẩn Phong nhìn chăm chú vào Lan và A Triết, thấy khuôn mặt bị mặt nạ che lấp của Lan, nghi ngờ trong lòng càng tăng lên.
“Lan ca, Triết ca, ta là Bạch Cẩn Phong, tạ ơn hai người đã chiếu cố Thanh Vân trong Huyễn Linh bí cảnh.”
Nghe thấy vậy, cuối cùng Lan cũng ngẩng đầu lên, hắn nhìn Bạch Cẩn Phong một cách dò xét, sau đó cau mày.
“Ngươi là gì với Sở Thanh Vân mà phải tạ ơn ta?”
Câu hỏi thẳng thừng không làm Bạch Cẩn Phong nao núng, hắn mỉm cười lễ độ đáp lại, “Vãn bối là đạo lữ của Thanh Vân, việc tạ ơn tiền bối thật sự rất cần thiết.”
“Đạo lữ?” Bên trong lớp mặt nạ Lan nhíu mày càng sâu.

Hắn chậm rãi bỏ sách xuống, sau đó dửng dưng chất vấn.
“Ta đâu có nhìn thấy khế ước đạo lữ trêи người các ngươi, lừa người à?”.


Bình Luận (0)
Comment