Sư Tôn Đừng Tới Đây

Chương 114



Sở Thanh Vân không hiểu vì sao Lục Thanh Sương lại liên tiếp giở trò hãm hại bọn họ như vậy, rõ ràng ngày xưa hắn đâu có như bây giờ, dù không ưa nhau thế nào đi chăng nữa cũng không phải thâm thù đại hận gì, liệu có cần cắn mãi không buông như thế không?
Lục Thanh Sương được Bạch Cẩn Phong nhét vào hai viên đan dược, cơ thể dần dần có ý thức, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Sở Thanh Vân khoanh tay đứng đó, đôi môi mấp máy muốn nói lại thôi.
Hắn đang định mở miệng, bỗng ánh mắt của Bạch Cẩn Phong ghim thẳng tới, ánh mắt này chứa đầy sát khí, làm hắn không dám thở mạnh.
“Sư tôn…”
“Sư tôn à?” Bạch Cẩn Phong cười giễu cợt, “Ngươi lúc nào thì coi ta là sư tôn?”
“Sư tôn, người đừng nói thế, đệ tử vẫn luôn kính trọng người…” Lục Thanh Sương quỳ xuống, đôi mắt đẫm lệ.

“Sư tôn nói gì vậy đệ tử không hiểu, đây là đâu? Tại sao đệ tử lại ở đây?”
Lục Thanh Sương hơi cuống, hắn không ngờ Bạch Cẩn Phong lại đích thân đến chỗ này, rõ ràng chỉ cần một lần này nữa thôi là hắn sẽ được tự do, chẳng lẽ phải chịu chết ở đây?
Lục Thanh Sương đang tìm cách thoát thân, lại nghe Bạch Cẩn Phong cất tiếng đều đều.

“Ta không phải sư tôn của ngươi, khế ước đệ tử trêи người ngươi cũng nên lấy lại rồi, sau đó ta sẽ tính sổ với ngươi từng cái từng cái một.”

“Sư tôn nói gì vậy? Đệ tử không có làm gì hết… đệ tử bị oan…”
“Oan à?” Sở Thanh Vân mặt không cảm xúc, khinh thường nhìn hắn, “Oan thì giải thích xem làm sao nhị sư huynh lại có mặt ở đây?”
“Ta… ta…” Lục Thanh Sương lúng túng nói.

“Ta nhìn thấy Diệp Thần bị một đám người truy sát nên đến giúp đỡ hắn…”
Sở Thanh Vân nhìn hắn với ánh mắt thương hại.
“Thật không? Giúp đỡ cướp đi tin tức trêи người Diệp Thần hả? Lúc nãy tên Bắc Hàn Minh đã khai hết rồi.”
Khoé môi Lục Thanh Sương cứng đờ, bàng hoàng nhìn chằm chằm vào Sở Thanh Vân, sau đó hắn quay người bò đến túm áo Bạch Cẩn Phong rồi run rẩy cầu xin.

“Sư tôn, tất cả mọi chuyện không như ngài nghĩ, đệ tử là bị sai khiến, đệ tử chỉ nghe lời Quang Ân thánh tôn mà thôi.”
Sở Thanh Vân nhếch miệng cười, tiến đến đẩy mạnh Lục Thanh Sương ra.
“Đừng chạm vào người hắn, ngươi không xứng!”
Lục Thanh Sương trợn mắt lên nhìn y, gương mặt cũng trở nên vặn vẹo.

“Ta không xứng? Vậy ngươi thì xứng sao?”
“Sở Thanh Vân! Ngươi nghĩ không có Bạch Cẩn Phong che chở, ngươi còn có thể sống đến ngày hôm nay sao? Người luôn sống hạnh phúc như ngươi thì làm sao có tư cách chỉ trích ta chứ???” Hắn ngừng lại một chút rồi bi ai nói tiếp.

“Ta cũng đâu có muốn nơi nơi chọc tức ngươi, nhưng mà vốn dĩ ta đã chẳng có quyền quyết định, đành phải chấp nhận vậy thôi chứ sao?”
Lục Thanh Sương nói như trút hết nỗi lòng của mình ra, hắn căm hận nhìn Sở Thanh Vân.
"Sở Thanh Vân, ngươi đâu có biết những lúc chính mình đang nằm ngủ trong giường ấm đệm êm, ta đã bị ép học vô số những thứ trêи trời dưới biển, chỉ để có chung sở thích với Bạch Cẩn Phong.

Những lúc ngươi mải mê rong chơi, ta đã ở bên ngài ấy ngoan ngoãn nhu thuận, ta đã được huấn luyện thành người hợp với Bạch Cẩn Phong nhất, tại sao ngài ấy lại không nhìn đến ta?
Lục Thanh Sương lại nhìn sang Bạch Cẩn Phong.
“Bạch Cẩn Phong, uổng cho ta luôn coi người là sư tôn kính yêu nhất, ta dành tất cả tình cảm cho người, vậy mà người lại không để ý đến ta, chỉ chăm chăm bênh vực tên phế vật này, từ đầu tới cuối ngươi đều phòng bị ta, không coi ta là đệ tử!” Giọng nói đến cuối cơ hồ là rít lên, khuôn mặt vặn vẹo, trông thật đáng sợ.
Bạch Cẩn Phong khoanh tay, không cho Lục Thanh Sương một ánh mắt dư thừa nào, chầm chậm bước tới, đặt tay lên đầu hắn.

“Lục Thanh Sương, nếu ngươi an phận làm đệ tử, ta thân làm sư tôn sẽ không bạc đãi ngươi, rất tiếc ngươi đã chạm đến điểm mấu chốt của ta, cho nên đều là ngươi tự làm tự chịu.”
Nói xong hắn dứt khoát sử dụng sưu hồn thuật, không cho Lục Thanh Sương bất cứ cơ hội nào tránh thoát.
Vô vàn ký ức của Lục Thanh Sương bị khuấy đảo, Bạch Cẩn Phong càng xem, mày nhíu vào càng chặt, đến lúc cuối cùng, hắn hất mạnh tay, Lục Thanh Sương rơi xuống như con diều đứt dây.
“Khốn kiếp!” Bạch Cẩn Phong nhìn những thứ Lục Thanh Sương đã từng âm mưu tính kế Sở Thanh Vân, những suy nghĩ dơ bẩn trong đầu hắn, một cơn bạo nộ dâng lên trong lồng ngực, và đến khi nhìn thấy người đứng đằng sau tất cả những chuyện này, Bạch Cẩn Phong chính thức mất đi lý trí.
Bạch Cẩn Phong lúc nãy dùng Sưu hồn thuật đã nương tay không phá huỷ trí óc của kẻ này, giờ đây hắn dùng ánh mắt lạnh tanh nhìn xuống Lục Thanh Sương như nhìn vật chết, rì rầm nói với Sở Thanh Vân.
“Thanh Vân, ngươi muốn xử lý hắn ta làm sao?”
Sở Thanh Vân cụp mắt, tuy không đoán được Lục Thanh Sương nghĩ gì nhưng cũng biết hắn rất hận mình, mềm lòng bây giờ là mối nguy hại về sau, y thong thả mở miệng.
“Tuỳ ý sư tôn, nhưng kẻ này… không nên giữ lại!”
“Sở Thanh Vân! Ta có làm ma cũng phải kéo ngươi đi cùng!!!” Lục Thanh Sương không biết lấy đâu ra sức mạnh đột nhiên vùng lên, xông tới chỗ Sở Thanh Vân, Bạch Cẩn Phong liền vung tay, đánh một chưởng vào ngực hắn.
“Ý của Thanh Vân là giết hắn?” Bạch Cẩn Phong lắc đầu, ánh mắt toát lên sát khí nhàn nhạt.

“Ta có cách này hay hơn nhiều.”
Bạch Cẩn Phong túm Lục Thanh Sương lên, đột nhiên lôi một chiếc tiểu đao sắc bén ra, “Đem tin tức Thanh Vân giữ Vọng Nguyệt Sơn Hà đồ thả ra, khiến y suýt nữa thì bị bắt, cái lưỡi này thực không cần để lại…”
Tiếng nói như ma quỷ đòi mạng dội vào tai Lục Thanh Sương, hắn điên cuồng lắc đầu nhưng Bạch Cẩn Phong đã ấn vào huyệt đạo khiến cơ thể cứng đờ.

Lục Thanh Sương bị ép buộc mở miệng, cảm giác dao cắt qua lưỡi thật sự đau đến buốt óc, máu và nước bọt từ miệng chảy ra ròng ròng.
Bạch Cẩn Phong ghét bỏ lau tay vào áo hắn, tiếp tục nói:
“Đổ oan cho Sở Thanh Vân giết người, khiến y bị đánh gãy chân, nhốt vào hàn đàm, chân tay này có lẽ không nên giữ…”
Lúc này Sở Thanh Vân ở bên cạnh đột nhiên ngắt lời.
“Sư tôn, đánh gãy chân tay hắn sẽ không đi được, như vậy sẽ chết nhanh lắm.”
“Thanh Vân nói phải.” Bạch Cẩn Phong gật gù.

“Vậy thì giữ chân tay hắn lại, phế bỏ tu vi vậy.”
Lục Thanh Sương trợn ngược mắt, miệng phát ra vài từ ú ớ, nhưng Bạch Cẩn Phong không quan tâm, bàn tay liên tục điểm vào vô số huyệt đạo trêи người hắn, sau đó dùng một chưởng đánh vỡ đan điền.
Lục Thanh Sương đau đớn quá liền quỳ gục xuống đất.

“Được rồi, từ giờ trở đi, cứ hễ vận chuyển linh lực là ngươi sẽ sống không bằng chết, đừng hòng vọng tưởng làm tu sĩ nữa.

Thôi chấp nhận làm phàm nhân đi.”
Bạch Cẩn Phong lạnh lùng kể ra tội tiếp theo.
“Dám lừa Diệp Thần đưa cho Sở Thanh Vân viên Thái Dương châu, khiến y liên tục bị đuổi giết… tội này thì nên trừng phạt thế nào?”
Sở Thanh Vân cả người chấn động, không ngờ Lục Thanh Sương lại nghĩ ra chiêu độc ác như vậy, nghĩ đến mình từng nghi oan cho Diệp chưởng môn, y xấu hổ không thôi.
Càng nghĩ càng tức, y bèn nói:
“Đơn giản thôi sư tôn, Thái Dương châu là của hắn, cho hắn nếm thử cảm giác bị đuổi giết là được.”
“Thanh Vân nói có lý.” Bạch Cẩn Phong lấy ra viên châu giấu trong tử phủ của mình, đánh nó vào trong thức hải của Lục Thanh Sương.

“Ai mà dại dột lấy nó ra thì cũng là ngày chết của Lục Thanh Sương… Chậc, mong rằng không có người dại dột.”
Lục Thanh Sương lúc này cả người đau đớn, không còn chút sức lực nào, miệng liên tục ộc ra máu, nằm bẹp ở đấy như chó chết.
Sở Thanh Vân cau mày nhìn Lục Thanh Sương rồi lâm vào trầm tư.
“Không được, sư tôn, nếu ta mà là hắn thì chết quách đi cho rồi, nhỡ may hắn yếu ớt không chịu nổi mà tự tử mất thì sao? Lúc đó không phải dễ dàng cho hắn quá à?”
Lục Thanh Sương trợn ngược mắt lên nhìn Sở Thanh Vân, nhưng y vẫn thản nhiên nhìn lại, trong ánh mắt trong suốt chứa vài phần khinh thường.
Bạch Cẩn Phong cảm thấy vô cùng có lý, hắn nhếch môi.

“Đơn giản thôi, xé một nửa linh hồn của hắn sau đó đem nhốt lại, lúc đó chết rồi cũng vĩnh viễn không được siêu sinh, để xem hắn có dám chết không?”
Lúc này Sở Thanh Vân mới hài lòng gật đầu..


Bình Luận (0)
Comment