Sư Tôn Đừng Tới Đây

Chương 127



Sở Thanh Vân tận mắt chứng kiến thi hài khổng lồ bắt đầu vỡ ra tan thành mảnh nhỏ, vô số đạo linh văn từ trêи thân thể ngài ấy bay lên tán loạn khắp nơi, không gian được chiếu rọi, y nương theo ánh sáng ngẩng đầu nhìn lên mới biết mình đang đứng ở trong một không gian có hình thù kỳ lạ, xung quanh vách đá là vô số công pháp được điêu khắc lên, còn bên trêи trống trải, chỉ có bầu trời tối đen như mực.

“Hài tử, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau…”
Giọng nói như từ hư vô vọng tới làm Sở Thanh Vân giật bắn mình, đầu quay qua quay lại nhưng không thể nhận ra giọng nói này phát ra từ đâu, y nuốt nước bọt, dè dặt đáp lại:
“Vãn bối Sở Thanh Vân bái kiến tiền bối.


“Hài tử, đừng căng thẳng, tính ra chúng ta cũng chẳng xa lạ gì… không cần câu nệ.


Sở Thanh Vân nghi hoặc nhìn xung quanh, cuối cùng phát hiện trong đám linh văn nhảy nhót trêи kia có một quả cầu khá lớn, quả cầu này có màu đỏ rực, ánh lửa bao quanh, trêи bề mặt còn có nhiều đường gân óng ánh bạc.

Giọng nói phát ra từ đó.

Sở Thanh Vân ngập ngừng.


“Tiền bối nói gì vãn bối không hiểu, mong ngài nói rõ được không?”
“Sau khi ngươi bị ảnh hưởng bởi công pháp Vạn Luân quy nhất của Bạch gia, linh hồn đã bị thời không nhiễu loạn đem đến một thế giới khác, ta chính là người lợi dụng quy tắc thế giới hao hụt đem ngươi trở về đây.


Giọng nói từ từ trở nên rõ ràng, quả cầu cuối cùng cũng vỡ tung ra, sau đó hợp lại thành một nam tử có mái tóc bạc, đôi mắt đỏ như máu, khuôn mặt đẹp như điêu khắc.

Sở Thanh Vân nhìn đến sững người.

“Tính ra số ngươi cũng may, khi không lại được Khoá Thiên Mệnh nhận làm chủ.

” Nam tử nhìn thiếu niên căng thẳng đến nỗi hai tay vò vào nhau thì mỉm cười, tay phất ra, một luồng khí nhu hoà lan tràn khắp không gian, Sở Thanh Vân ngửi thấy khí tức này liền cảm thấy dễ chịu, sinh cơ từ từ quay trở lại, làn da cũng trở nên căng bóng như xưa.

Áp lực xung quanh đột nhiên biến mất, linh khí đua nhau chen chúc xông vào người Sở Thanh Vân, tuy vậy y không dám trầm mê trong đó mà vội vàng chắp tay cảm tạ nam tử trước mặt.

“Đa tạ tiền bối đã chiếu cố, vãn bối mạo muội hỏi một câu, Khoá Thiên Mệnh là gì?”
“Không cần khách sáo, ta tên là Tiêu Mặc, Khoá Thiên Mệnh chính là chìa khoá để mở phong ấn, nó đây này.

” Tiêu Mặc ngừng một chút rồi lấy ra một miếng ngọc đưa cho Sở Thanh Vân, y nhận ra miếng ngọc đó chính là Vọng Nguyệt sơn hà đồ biến thành.

Thì ra thứ này là Khoá Thiên Mệnh.

Sở Thanh Vân im lặng cầm lấy nó để quan sát, bên trêи được điêu khắc một Vọng nguyệt sơn hà đồ trọn vẹn.

Tiêu Mặc lại tiếp tục nói:
“Kiếp trước Khoá Thiên Mệnh nhận ngươi làm chủ, không ngờ ngươi chết đi mang theo khí linh của nó, khí linh cần hấp thu tinh huyết để sống nên cơ thể phàm nhân của ngươi không chịu nổi, vì vậy mới gây ra tình trạng quanh năm ốm yếu.


Sở Thanh Vân nghe vậy liền hiểu ra, y vội vàng hỏi điều đã canh cánh trong lòng từ lâu rồi: “Tiêu tiền bối, nhưng lúc mới trở lại đây, ký ức của ta lại có thêm một cuốn tiểu…” Y định nói tiểu thuyết nhưng nghĩ Tiêu Mặc không hiểu, bèn đổi giọng, “…ký ức của ta lại có thêm một cuốn thoại bản về thời không này, có phải là trùng hợp không hay là ai đó đã cố tình tác động?”
“Hừm… ký ức giả? Có thể là trò đùa của khí linh thôi.

” Tiêu Mặc nhún vai, “Lúc ta đem linh hồn của ngươi trở về, khí linh đã tu luyện đến đại thành rồi, ta bắt buộc phải phong ấn nó vào trong Khoá Thiên Mệnh, có lẽ nó ấm ức nên mới bày trò.



Tiêu Mặc nói xong búng tay vào Khoá Thiên Mệnh đang nằm trêи tay Sở Thanh Vân, một làn khói trắng từ đó toát ra, sau đó biến thành một tên nhóc con bay lơ lửng.

“Lão Tiêu, cuối cùng ta cũng được gặp ngươi.


Sở Thanh Vân á khẩu, bị tình cảnh trước mắt doạ sợ, Tiêu Mặc thấy vậy liền đi vào vấn đề chính, hỏi cặn kẽ, khí linh cũng đáp lời.

Thì ra cuốn tiểu thuyết đó đúng là do khí linh giở trò mà ra, nó ấm ức vì không được tự do, bèn gây khó dễ cho Sở Thanh Vân.

“Thì ra là vậy…” Sở Thanh Vân cái hiểu cái không, nhưng y đoán mình được quay lại thời không này bởi vì chỉ có chủ nhân Khoá Thiên Mệnh thì mới có thể đi vào cánh cửa kia thôi.

Tiêu Mặc càng nhìn Sở Thanh Vân càng cảm thấy hài lòng, tư chất hài tử này rất tốt, chỉ mỗi tội đã phá mất Nguyên âm, nếu không công pháp của hắn đã có người kế thừa rồi.

“Thật ra ta còn phải cảm ơn ngươi, nếu ngươi không đến đây thì ta sẽ bị nhốt lại vĩnh viễn ở nơi này, tuy tu luyện cũng tốt nhưng mà ngồi yên một chỗ mấy chục vạn năm cũng chán lắm.


Sở Thanh Vân biết Tiêu Mặc chính là vị đại năng đã giúp nhân loại phong ấn lại kết giới, thế mà y đã tưởng là ngài ấy đã chết.

Sở Thanh Vân trả lại Khoá Thiên Mệnh cho Tiêu Mặc, sau đó dò hỏi.

“Tiêu tiền bối, như vậy kết giới thì…”
“Đã được sửa chữa.

” Tiêu Mặc ngắt lời Sở Thanh Vân, hắn chỉ lên trời.

“Nhìn kìa.


Sở Thanh Vân ngước nhìn theo ngón tay Tiêu Mặc, thấy từng quy tắc hoá thành quang mang rồi tan biến trong không trung.


Tiêu Mặc giải thích: “Đó chính là quy tắc và năng lượng thế giới, ta chỉ trả mọi thứ về chỗ cũ mà thôi.


“Thì ra là vậy…” Sở Thanh Vân thấy bất ngờ, không thể tin nổi việc làm toàn bộ tu chân giới trăn trở bấy lâu nay lại được hoá giải đơn giản đến thế.

“Như vậy Vĩnh Sinh đại lục đã có thể phi thăng đúng không Tiêu Mặc tiền bối?”
“Đúng vậy, ta cũng nán lại nơi đây quá lâu rồi.

” Tiêu Mặc gật đầu rồi quay sang nhìn Sở Thanh Vân, trong lòng chợt động, đột nhiên vung tay lên, một hạt châu lập tức bay vào tử phủ của y, “Hài tử, ngươi đã giúp ta một việc lớn, ta tặng ngươi thứ này.

Giờ thì tạm biệt, ta phải đi rồi.


Sở Thanh Vân không kịp phản ứng thì trêи bầu trời đã sáng lên, ngũ sắc tường vân hiện ra, vô vàn linh văn vàng óng từ bên trêи rơi xuống, y mới chỉ lờ mờ nhận ra đó là thứ gì thì thân thể Tiêu Mặc đã bị linh văn bao phủ, biến thành đốm sáng, sau đó từ từ bay lên.

Y há hốc miệng nhìn theo cho đến khi cả Tiêu Mặc lẫn ngũ sắc tường vân đều biến mất.

Đây… đây… chẳng lẽ đây là phi thăng?
Không thể nào, bao nhiêu tài liệu đã nói rõ về quá trình phi thăng, nào là độ kiếp, nào là tâm ma, đâu thể nào bảo phi là phi nhanh vậy được.

Sở Thanh Vân không hề biết là vô vàn công đức mà Tiêu Mặc làm cho Vĩnh Sinh đại lục đã giúp ngài ấy có thể thuận lợi phi thăng mà không phải chịu lôi kiếp, hơn nữa bị vây khốn ở nơi này mấy chục vạn năm, tu vi của ngài ấy hẳn là thế giới này không dung nạp nổi nữa.

Đang ngẩn người, bỗng nhiên từ đằng sau vang lên tiếng gọi quen thuộc, Sở Thanh Vân bừng tỉnh, quay đầu lại, nhìn thấy Bạch Cẩn Phong, y vui mừng xoay người, sau đó nhào vào lòng hắn.

“Sư tôn…”.


Bình Luận (0)
Comment