Sư Tôn Đừng Tới Đây

Chương 130



“Huynh nghĩ xem?” Bạch Cẩn Phong thản nhiên nói, “Nói đùa với huynh thì ta được gì cơ chứ?”
Diệp Cô Tuyệt còn chưa tiêu hoá được tin tức này, một lúc lâu sau lão mới trầm ngâm nói.

“Giờ Thanh Phong môn và Vạn Bảo tông đều đã mất đi một tu sĩ Đại Thừa.

Bạch Cẩn Phong, đệ có thể quay lại Thanh Phong môn không? Ta sợ không có ai trấn áp, nơi đây không giữ được.”
Bạch Cẩn Phong mỉm cười.

“Không lo, tu chân giới đã trở lại như cũ, mấy lão quái vật Đại Thừa kỳ không tranh nhau phi thăng mới là lạ, lúc đó tu chân giới lại ổn định ngay, hơn nữa…”
Bạch Cẩn Phong nhướng mày, chỉ đống Ngọc giản vừa đưa cho Diệp Cô Tuyệt.
“Huynh nhìn thử xem ta đưa cho huynh thứ gì rồi hẵng nói nào, biết đâu sau này Thanh Phong môn lại có thể trở thành thế lực đứng đầu cũng nên.”
Diệp Cô Tuyệt bị Bạch Cẩn Phong nói cho tỉnh ra, lão vội nhìn tới đống ngọc giản nằm đầy mặt bàn thành một ngọn núi nhỏ, đếm sơ sơ cũng phải có ba trăm cái.

“Hoả Hồng mạn thiên kinh!”
“Thái Ly Tam thức.”
“Thanh Long Lục kiếm phổ!!!”
Diệp Cô Tuyệt vừa mới đọc có mấy cái tên đã choáng váng đầu óc.

Trời ạ, những thứ này toàn là công pháp đỉnh cấp đã thất truyền, chỉ cần một cái đã có giá trị liên thành, không ngờ ở đây còn có mấy trăm cái.

Lão run rẩy, lập cập kéo tay Bạch Cẩn Phong.
“Bạch Cẩn Phong, đệ thử véo ta một cái xem ta có bị mộng du không? Ta… ta nghĩ ta không khoẻ.”
Bạch Cẩn Phong bật cười, “Không, là thật!” Nói xong hắn liền kể sơ qua việc Sở Thanh Vân gặp phải tiền bối Tiêu Mặc."
“Đệ nói là Tiêu Mặc?” Diệp Cô Tuyệt lúc này mới hiểu ra.

“Vậy thì ta hiểu rồi, Tiêu Mặc này sống ở thời kỳ thịnh vượng nhất của Tu chân giới, nghe đồn tu vi ngài ấy đã siêu thoát tam giới, thế nhưng lại mắc kẹt tại đại lục này, hoá ra còn có chuyện như vậy.”
Bạch Cẩn Phong không vòng vo nữa, “Ta đưa huynh đống này, huynh thích sử dụng sao thì sử dụng, muốn tặng hay muốn bán cho ai cũng được.”
Bạch Cẩn Phong nghĩ kỹ rồi, hắn không có nhu cầu khai tông lập phái, mục tiêu của hắn bây giờ chỉ là bồi Sở Thanh Vân trải qua những tháng ngày của hai người, giúp y tu luyện, sau đó cùng nhau phi thăng, hắn không muốn nhúng tay vào bất cứ việc gì của tu chân giới nữa.
Đưa đám Ngọc giản này cho Diệp Cô Tuyệt, thứ nhất là Bạch Cẩn Phong tin tưởng cách làm người của lão, thứ hai là hắn cũng có tâm tư riêng, muốn Diệp Cô Tuyệt xây dựng thế lực lớn mạnh, sau này làm việc gì cũng dễ.
Trong hai tháng ngồi trêи phi hành pháp bảo, hắn và Sở Thanh Vân đã sao chép hết thảy đám Ngọc giản này làm hai bản rồi, cũng không sợ Diệp Cô Tuyệt lật lọng.
Diệp Cô Tuyệt trịnh trọng cảm ơn.
“Cảm ơn, Bạch Cẩn Phong, lần này đệ đã giúp ta giải quyết vấn đề lớn, sau này có gì cần Diệp Cô Tuyệt ta giúp, ta sẽ dùng hết sức mình hoàn thành.”
Bạch Cẩn Phong không để ý, hai người hàn huyên một lát hắn mới hỏi:
“Sư huynh, huynh có biết Sở tiền bối và Phùng tiền bối đi đâu rồi không?”
Diệp Cô Tuyệt nghe xong liền lắc đầu.

“Lúc đó tình hình nguy cấp, Phùng tiền bối vết thương quá nặng, Sở tiền bối vội vàng bế người phóng đi, ta cũng không biết hai người đi đâu.”

Bạch Cẩn Phong tiếc nuối thở dài.

“Ài, thế này thì khó khăn rồi, Thanh Vân vẫn để bụng chuyện Sở tiền bối lắm.”
“Hừm.” Diệp Cô Tuyệt khinh bỉ.

“Y để bụng ngươi lại không biết dỗ à?”
Bạch Cẩn Phong gượng cười, tình cảm phụ tử của người ta nói dỗ là dỗ được chắc? Hắn biết Sở Thanh Vân vẫn luôn khát khao tìm hiểu về phụ thân mình, nhưng việc này chỉ có người buộc dây mới tự cởi được dây, tốt hơn hết hắn không nên xen vào.
“Bạch Cẩn Phong.” Diệp Cô Tuyệt đột nhiên gọi.

“Vậy bây giờ hai người định đi đâu?”
“Bọn ta ấy hả?” Bạch Cẩn Phong cười, “Chắc là bọn ta sẽ đi diệt trừ nốt dư đảng của Vạn Quỷ môn và phá hết Dưỡng quỷ trận, sau đó tìm một nơi để định cư.”
“Các ngươi…” Diệp Cô Tuyệt ngập ngừng rồi hỏi.

“Các ngươi có tổ chức đại điển song tu không?”
Lão còn muốn nói các ngươi tổ chức ta cho mượn chỗ, dù sao Đoạ Tinh đài của Thanh Phong môn cũng rất lớn.
“Có chứ!” Bạch Cẩn Phong cười khẽ, dường như hắn nói câu này liền nghĩ đến Sở Thanh Vân, ánh mắt bỗng dịu dàng đi không ít.

“Đến lúc đó sẽ có thiệp mời cho huynh.”
Diệp Cô Tuyệt bèn ngậm miệng.
Bạch Cẩn Phong trò chuyện với Diệp Cô Tuyệt xong xuôi liền đi tìm Sở Thanh Vân, nhận thấy y đang đứng hàn huyên cùng mấy nữ đệ tử ngoại môn thì đen mặt, vội vàng phóng tới.
“Thanh Vân, có chuyện gì mà vui vẻ vậy?”
“Thỉnh an Minh Ly thánh tôn.” Mấy nữ đệ tử nhao nhao lên chào, còn Sở Thanh Vân cười khẽ.
“Sư tôn, không có gì, đệ tử đang cùng mấy vị sư tỉ hàn huyên linh tinh thôi, sư tôn xong việc chưa?”
“Xong rồi, chúng ta xuống núi thôi.”
“Vâng.” Sở Thanh Vân quay sang chỗ mấy nữ đệ tử.


“Tạm biệt các sư tỉ, nếu rảnh ta sẽ về thăm các tỉ.”
“Tạm biệt Minh Ly thánh tôn, tạm biệt Thanh Vân đệ đệ.” Mấy nữ đệ tử đồng thanh.
Bạch Cẩn Phong thản nhiên gật đầu với mấy nàng rồi nắm tay Sở Thanh Vân bước đi.
“Sư tôn, giờ chúng ta đi đâu?”
“Thanh Vân muốn đi đâu chúng ta sẽ đi đó.”
Sở Thanh Vân ngẫm nghĩ.

“Ừm, vậy trước tiên phải kiếm một nơi để dừng chân đã, đệ tử muốn chúng ta có một căn nhà của riêng mình.”
Bạch Cẩn Phong sững sờ, Sở Thanh Vân vừa nói gì…
Nhà ư? Nhà của bọn họ, không có ai làm phiền, là một nơi để trở về…
Bạch Cẩn Phong nghe thấy câu này cảm thấy người lâng lâng vì vui sướиɠ, hắn siết tay Sở Thanh Vân kéo y lại rồi gấp gáp hôn lên đôi môi hồng, đầu lưỡi nhanh chóng công thành đoạt đất, hút hết thảy mật ngọt trong đó, đến lúc Sở Thanh Vân không thở được nữa hắn mới buông ra, đầu gục vào vai y rồi thì thầm.
“Thanh Vân, cho dù chúng ta sau này còn rất nhiều thời gian, nhưng vi sư vẫn muốn nói ngay bây giờ, vi sư yêu ngươi, rất rất yêu ngươi…”
Tiếng nói như có như không bên tai nghe ngứa ngáy, tim Sở Thanh Vân đập thình thịch, khoé môi ướt nước run rẩy đáp lời.
“Đệ tử cũng vĩnh viễn yêu sư tôn.”
Giữa rừng hoa Thanh Lương trà, một cơn gió thổi qua, cánh trắng bay lả tả khắp không gian, bao phủ lấy hai thân ảnh đang siết chặt lấy nhau.
Sở Thanh Vân nhắm mắt lại, chuyên tâm hưởng thụ cái ôm ngọt ngào này, trong lòng bỗng dưng cảm thấy cực kỳ thoả mãn.
Mùi cỏ thơm xanh mát từ đâu bay tới quanh quẩn nơi đầu mũi, báo hiệu mùa xuân đã đến rồi.
Hoàn chính văn..


Bình Luận (0)
Comment