Sư Tôn Mèo Con Của Bổn Tọa

Chương 18


Editor: Bọt Bọt (Bubbubble)
- ----
Cảm xúc tiêu cực luôn có sức lan tỏa, lời này vừa nói ra, mọi người đều sôi nổi oán giận.
"Người hạng nhất vừa nói chỉ cần còn lại một trăm người là có thể kết thúc."
Lại là một trận im lặng.
Người đứng thứ hai lúc trước giờ đây đã nhảy lên thành đầu bảng, hơn nữa gã y phục gọn gàng, hai lần đánh đấm chỉ rớt vài sợi tóc mai, không thương tích gì, càng khiến người ta tin tưởng.
Một lúc lâu sau, một tiểu thị thấp bé mặt mũi bẩn thỉu, hơi thở mỏng manh hỏi: "Công tử, thật sự muốn...!Giết người à? Sẽ hữu dụng sao?"
Người đứng đầu bảng sắc mặt âm trầm, đa số người đều tự động lấy gã làm đầu, nín thờ chờ gã lên tiếng.
Gã liếc mấy người Vân Trì bên này, cắn răng một cái, rồi lại nhìn về phía người vóc dáng thấp bé trước mặt, nói: "Thử một lần là biết."
Vừa dứt lời, một thanh trường kiếm đâm xuyên qua bụng người thấp bé, hắn không thể tin được mở to hai mắt.
Mọi người đều sửng sốt, dường như không ngờ sự tình lại thành ra như vậy.
Lúc này, nội dung trên quyển trục đã thay đổi, tên người thấp bé biến mất, mà số lượng bên cạnh tên người đứng đầu bảng lại tăng thêm một cái.
"!!!"
Đám người ồ lên, thì ra không những có thể giảm bớt số người, còn có thể tăng số điểm.
Lợi ích tương quan, đã có người đầu tiên động thủ thì sẽ có kẻ đứng ngồi không yên: "Ta mặc kệ ta mặc kệ! Ta đang ở vị trí cuối cùng, không tăng điểm sẽ bị loại!"
Gã rút đao chém lung tung vào người bên cạnh, người nọ phản ứng lại, lập tức xuất chưởng đánh gã ngã xuống đất.
Nhìn đồng bạn ngã trên mặt đất, người nọ phỉ nhổ: "Chúng ta đồng hành nhiều ngày trời, ta còn chăm sóc ngươi đến như vậy, đồ tiểu nhân vô sỉ!"
Sau một đòn trí mạng, thứ tự trên quyển trục lại thay đổi.
"Vì điểm mà xuống tay với đồng bạn, loại chuyện này ta không làm được!"
Người xếp hạng cao chỉ cần hơi có chút nhân tính đều không muốn làm vậy, nhưng cũng không thiếu những kẻ xếp hạng dưới ra sức phản bác.
"Đây là bí cảnh do Đông Lũy Bích dựng lên, chỉ là giả dối, người chết ở nơi này khẳng định không phải chết thật, quy tắc đã như thế, sao ngươi không dùng bản lĩnh mà định thắng bại?"

Vân Trì nhìn ngón tay khi nãy đã cắn rách, máu trên đó chưa đông lại, chỉ cần bóp nhẹ là tràn ra, y như suy tư điều gì.
Lời này vừa nói ra, tuy có người vẫn không thể xuống tay, nhưng những kẻ không kiềm chế được lại càng nhiều.

Trong lúc nhất thời, những người không muốn động thủ cũng bị ép phải phản kháng.
Còn có vài tên không có mắt thấy bên Vân Trì ít người, nhào tới tấn công.
Vân Trì không phản kích, nhưng mỗi lần đều có thể nhẹ nhàng tránh thoát.

Bọn chúng cũng không chiếm được chỗ tốt trên người Tống Thời Việt, vì thế đồng thời muốn tấn công Trang Ngâm.

Trang Ngâm bị Tống Thời Việt và Vân Trì lôi kéo bảo vệ, tuy đầu óc choáng váng nhưng lại không hề tổn hao gì.
"Điên rồi! Điên hết rồi!" Cậu gân cổ la lên, "Một đám điên!"
Thời gian cấp bách, mọi người chẳng muốn tự làm khổ mình, quay đầu chém giết trong đám đông.
"Xin lỗi huynh đệ, ta thật sự rất muốn ở lại."
"A..."
Tiếng rống giận cùng tiếng kêu thảm thiết vang lên hết đợt này đến đợt khác, Vân Trì ở bên ngoài quan sát cuộc chiến, cằm căng chặt, bàn tay cũng siết đến gắt gao.
Không giống như lúc chém tinh quái, hiện tại nơi nào cũng có máu có thịt người, máu tươi đỏ thẫm văng ra, bị gió thổi chậm rãi đọng lại, dính trên y phục, trên mặt mỗi người.
Ngay cả một ít tu sĩ không muốn chủ động ra tay đả thương người khác nhưng vì tự vệ cũng không thể không dính máu.
Không biết qua bao lâu...
"Boong...!Boong...!Boong..."
Nơi ngọn núi xa xa vọng tới tiếng chuông sâu thẳm, mọi người giống như bị một lực tác động, chậm rãi ngừng tay, buông vũ khí, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía quyển trục.
Vừa vặn còn lại một trăm người, những tu sĩ lúc trước ở phía trên bị sát hại, tu sĩ phía dưới lập tức được tăng hạng thay thế.

Trang Ngâm không giết người, dưới sự bảo vệ của hai người cuối cùng đứng thứ một trăm.
Nhưng cậu lại không hề vui vẻ.
Ánh nắng xua tan bóng đêm, bầu trời cuối cùng cũng hửng sáng.
Những kẻ giết chóc đến đỏ cả mắt giờ phút này đều như trút được gánh nặng, nặng nề thở một hơi.
Dưới lớp mặt nạ, Tống Thời Việt cười lạnh.
Một đám tự xưng là tu tiên chính phái, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Nhị đệ tử Đông Lũy Bích Sở Tấu ngược sáng từ trong bóng đêm đi tới, dưới ánh nắng mai, trông y không khác nào một bóng ma, Trang Ngâm lại vô thức cảm thấy y còn xấu hơn cả hôm qua.
Đến trước mặt đám người, chỉ có một gương mặt lạnh nhạt.
Y dường như liếc mắt thấy Trang Ngâm, chỉ nhìn thoáng qua lại nhanh chóng dời tầm mắt, như thể chạm phải thứ đồ dơ bẩn gì.
"..." Trang Ngâm câm nín, hiện tại cậu không mặc áo ngoài, tóc tai bù xù có chút chật vật, nhưng dung mạo cũng tính là tuấn mĩ, không đến mức khó coi chứ nhỉ?
"Chúc mừng hoàn thành cửa thứ hai." Thanh âm Sở Tấu lạnh nhạt: "Hiện tại sẽ tính điểm lại một lần nữa."
Mọi người còn chưa kịp kiểu "tính điểm lại một lần nữa" là có ý gì, đã thấy quyển trục thay đổi, những cái tên biến mất lại được khôi phục, số điểm do giết người mà có cũng bị xóa đi.
Những thi thể la liệt trên mặt đất sống lại, hoặc là phẫn nộ, hoặc đau đớn kịch liệt nhìn người bên cạnh, kẻ lúc đầu động thủ phần lớn lộ ra biểu tình áy náy, còn lại chỉ giật giật môi, không biết nên nói gì.
"Kẻ vì bản thân mà tàn sát đồng bạn, Đông Lũy Bích sẽ không nhận." Ngữ khí không mang theo chút cảm xúc nào của Sở Tấu vừa vang lên, quyển trục lại thay đổi, một người lại một người bị xóa tên, đệ tử bên cạnh Sở Tấu không ngại phiền mà hô lớn.
"Đổng Hạo, xóa tên."
"Trương Hàng, xóa tên."
"Lưu Tồn Thế, xóa tên."
"..."
Một người lại một người bị gọi tên, tất cả đều là những tu sĩ chủ động đả thương người khác, sắc mặt bọn họ trắng bệch, nhưng không cách nào phản bác.
Cuối cùng, ngay cả người đứng đầu bảng cũng bị gạch tên, con số được ấn định là tám mươi bảy người, không đến một trăm người.

Trang Ngâm thầm thấy may mắn, nhưng không phải bởi vì cậu vừa lúc lọt vào vòng tám mươi bảy người, mà là may mắn không phải người chốt sổ.
Những tu sĩ kiên định, dù cho không giết được nhiều tinh quái nhưng cũng có thể thuận lợi qua vòng, kết quả như vậy có thể nói là vô cùng hợp lòng người.

Trang Ngâm đột nhiên phản ứng lại, cậu rõ ràng không có linh lực, lại có thể chỉ dựa vào một con dao mà dễ dàng...!Khụ, hơi gian nan một tí, giết chết những tinh quái đó, tuy rằng phần lớn công sức đều do hai người kia giúp đỡ, nhưng tinh quái này cũng quá yếu rồi.
Thì ra tất cả chỉ là một phép thử, dọn đường cho "giết hại lẫn nhau".
Tống Thời Việt nhìn một màn này, không biết nghĩ gì, ánh mắt rũ xuống bỗng nhiên va phải bàn tay vẫn luôn nắm chặt của Vân Trì.
Bàn tay trắng nõn bởi vì dùng sức hơi ửng hồng, sau khi Sở Tấu tuyên bố kết quả lại chậm rãi buông lỏng, giống như tùy ý rũ bên người.
Ánh mắt Tống Thời Việt hướng lên, dừng ở trên sườn mặt y.
Rõ ràng y rất để ý.
Có người vui mừng, có người tiếc hận, đa số không ai dám dị nghị, tóm lại là do mình đuối lý, nhưng vị đứng đầu bảng kia lại không chịu.
"Nếu không làm thế thì không có cách nào qua cửa.

Quy tắc là vậy, dựa vào cái gì xóa tên chúng ta?"
Lặng ngắt như tờ.
Ngay cả đám người bên cạnh gã cũng hiếm khi không phụ họa, người thấp bé khi nãy bị gã thọc một kiếm lại càng thù hận nhìn gã chằm chằm.
Gã có chút gian nan, thẹn quá hóa giận đá người bên cạnh mấy cái.

Người đó không dám phản bác, lại cũng không hé răng.
Sở Tấu bình tĩnh nhìn gã: "Ba ngày."
Người chung quanh đều không rõ nguyên do, đệ tử áo xanh bên người Sở Tấu nhanh miệng bổ sung: "Chỉ cần kiên trì ba ngày là có thể qua cửa, lấy một trăm người giết được nhiều tinh quái nhất."
Ba ngày nói thì ngắn, nhưng luôn có những kẻ chỉ ba ngày ngắn ngủi cũng không kiên trì nổi, dễ dàng làm ra việc hại người ích ta, thương tổn đồng bạn.
Người đứng đầu bảng tên là Trần Sĩ Đạt, rất có danh khí tại Hạ giới, khảo nghiệm linh căn là màu cam, biểu hiện trong đợt khảo nghiệm thứ hai cũng coi là xuất sắc, gã tất nhiên không phục:
"Lần đầu qua cửa cũng tính là qua cửa, kết quả đều giống nhau, hà tất phải để ý quá trình?"
Sở Tấu lộ ra chút biểu tình chán ghét nhưng chỉ trong một cái chớp mắt: "Những người bị đánh rớt chính là kẻ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích như ngươi."
Nếu là đệ tử môn phái, đó chính là tàn hại đồng môn, thậm chí có khả năng hủy diệt cả môn phái, dẫn tới hậu quả không dám tưởng tượng.

Trần Sĩ Đạt hung hăng: "Ngươi! Ngươi thì là cái thá gì, gọi thiếu chủ của các ngươi ra đây, ta tự nói với hắn."
"Ai tới cũng vô dụng." Sở Tấu dầu muối không ăn.
"Nhị sư huynh nói rất đúng!" Trang Ngâm đứng ở phía trước, cười cười dẫn đầu vỗ tay.

Những tu sĩ còn lại có kẻ áy náy cúi đầu, có người tán đồng phụ họa.
Trần Sĩ Đạt oán hận nhìn Trang Ngâm chằm chằm, người sau ngẩng đầu ưỡn ngực, không cam lòng yếu thế trừng lại.
Sở Tấu nhìn cậu một cái, mặt vô biểu tình quay đi, nói với đệ tử áo xanh: "Đưa bọn họ xuống núi, những người còn lại an bài chỗ nghỉ ngơi."
Y xoay người rời đi.
Trang Ngâm ỉu xìu: "..."
Ảo cảnh tan đi, hóa ra bọn họ đã tới giữa sườn núi, những người không vượt qua cuối cùng vẫn bị tiễn đi, thái độ của đệ tử áo xanh đối với những người còn lại ôn hòa hơn nhiều.
"Tối nay các vị có thể ngủ ngon rồi, vòng khảo nghiệm thứ ba đêm mai mới bắt đầu, thời hạn là hai ngày."
Mọi người vẫn còn sợ hãi trong lòng, đều bị hai chữ "đêm mai" của cậu thu hút, theo bản năng xem nhẹ câu nói kế tiếp.

Ai mà biết được có tấn công bất ngờ giống vòng trước không.
"Đừng bảo lại bắt đầu lúc nửa đêm nữa nha?"
Trang Ngâm cũng phụ họa: "Đúng rồi, lần này sẽ không vừa qua giờ Tý đã bắt đầu chứ?"
Đệ tử áo xanh nhìn Trang Ngâm, ôn hòa cười cười: "Không đâu.

Lần này bảo đảm sẽ để các ngươi nghỉ ngơi tử tế."
"Vâng." Trang Ngâm rất có hảo cảm với người tu tiên, huống chi Đông Lũy Bích là một trong tứ đại môn phái, đối với đệ tử Đông Lũy Bích, cậu lại càng tin tưởng.
Chỉ là cậu vẫn không rõ, vì sao vị nhị sư huynh kia hình như không thể hữu hảo với mình.
Mọi người yên lòng, đánh nhau hai đêm liền, bọn họ đều kiệt quệ cả tâm thần lẫn thể xác, nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi.
Trang Ngâm cứ như rất quen thuộc bá vai đệ tử áo xanh, vò đầu chân thành đặt câu hỏi: "Haiz, ngươi biết không? Rốt cuộc ta chọc tới nhị sư huynh của chúng ta chỗ nào vậy?".

Bình Luận (0)
Comment