Sư Tôn Mèo Con Của Bổn Tọa

Chương 25


Editor: Bọt Bọt (Bubbubble)
- ----
Y vừa nói xong, Tống Thời Việt nhào về phía y, nhưng dù sao thân thể hắn không ổn, chẳng có bao nhiêu sức lực, Vân Trì đỡ lấy hắn, đặt hai tay hắn bắt chéo sau lưng mình.
Từ lúc đó, Vân Trì tựa như đang ôm hắn, kéo hắn lên.
Tống Thời Việt nghiêng đầu, thấy trên cổ y có một vết máu chưa khô, tò mò lại gần, híp mắt, đầu lưỡi liếm nhẹ.
Thân thể Vân Trì cứng đờ, đau đầu nhìn Sở Kha đúng lúc chạy lên đỉnh núi.
"Lăng Thu ca ca..."
Vân Trì che cổ lùi về phía sau, có chút hoảng, "Sở Kha..."
"Lăng Thu ca ca, các huynh ở..." Sở Kha mở to hai mắt nhìn.
Ánh mắt Tống Thời Việt đỏ thẫm, nhuốm đầy sự khát máu bạo ngược, một tay kéo tay y xuống, trong nháy mắt khi Sở Kha hô lên câu "Lăng Thu ca ca" thì hung hăng cắn xuống cần cổ trắng nõn của Vân Trì.
"Á..." Không đau lắm, chỉ là cảnh tượng này nhìn thế nào cũng thấy kỳ cục.

Sau khi y xuất hiện, Hoàng Vũ càng xao động mãnh liệt hơn, ngày trước chưa từng xảy ra tình huống như vậy, hiển nhiên nó cũng đang vô cùng bất an.

Y duỗi tay vỗ về Tống Thời Việt, muốn cả hắn và Hoàng Vũ bình tĩnh lại.
Tống Thời Việt sau khi cắn được cổ thì an tĩnh hơn nhiều, cúi đầu chuyên chú liếm láp làn da mỏng manh
Vẻ mặt Sở Kha phức tạp, nhưng vẫn quật cường không dời mắt: "Ta vừa vặn luyện công gần đây, nhận thấy bức tượng thần có dị động nên tới xem sao..."
"Không phải như ngươi thấy đâu..." Vân Trì cảm thấy da đầu tê dại, cổ cũng rất ngứa, cứng nhắc giải thích với Sở Kha: "Tóm lại là có chuyện xảy ra.

Sở Kha, ta nhớ Đông Lũy Bích có một suối nước lạnh..."

Y do dự một chút, "Hắn tẩu hỏa nhập ma, có thể cho chúng ta tới suối nước không?"
"Là vậy sao?" Sở Kha có chút hoài nghi, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng Vân Trì, dẫn bọn họ tới cửa suối nước lạnh: "Các huynh vào đi, gần đây thời tiết lạnh lẽo nên không có ai tới đây.

Nơi này luôn do nhị sư huynh phụ trách tuần tra, ngày mai ta sẽ tận lực quấn lấy y, các ngươi tốt nhất...!Đừng kéo dài quá."
Dọc đường đi, Tống Thời Việt tuy không gặm cổ y nữa nhưng lại cực kỳ dính người, y suy đoán là do sức mạnh Hoàng Vũ đang đấu tranh với ma khí tán loạn.

Vì thế y cũng không kháng cự, ngược lại còn ra sức trấn an hắn.
Chỉ là tâm tình của Sở Kha không quá tốt đẹp, biểu tình trên mặt vô cùng quái dị, thỉnh thoảng còn liếc trộm bọn họ một cái.
Chưa thấy ai tẩu hỏa nhập ma mà là cái dạng này.
Vân Trì kéo Tống Thời Việt vào suối nước lạnh.
Vừa dính chút nước, Tống Thời Việt giãy giụa kịch liệt, sức mạnh trong cơ thể lại càng bùng phát.
Suối nước lạnh có thể áp chế tà niệm, có tác dụng duy trì thanh tỉnh, nhưng ma tính trong cơ thể Ma Tôn quá mạnh, để áp chế hoàn toàn cần thời gian dài.
Vân Trì đành phải dùng linh lực chính mình phụ trợ, song linh lực của y cũng mới chỉ khôi phục được một nửa, vận dụng tất cả, thuật dịch dung không duy trì nổi nữa, chân dung hiện ra.
Hàng mày như họa khẽ nhíu, đôi mắt tựa lá liễu mênh mang nước tràn ngập lo lắng đối với đồ nhi.
Ánh mắt Tống Thời Việt theo đường cong nhu hòa của cánh mũi đi xuống, ngây ngốc nhìn y, tầm mắt dừng ở khóe miệng còn vương vết máu, dung nhan tuyệt sắc lại thêm vài phần hương diễm.
"Sư tôn..." Tiếng nỉ non khàn khàn, ngón tay lạnh lẽo của Tống Thời Việt nắm lấy cằm y, đột ngột cúi đầu.
Nước suối bao trùm đến hông, áo bào trắng đã sớm ướt đẫm, cái lạnh lẽo thấu xương từ dưới chân lan lên trên.

Nhiệt độ trên người Tống Thời Việt che trời lấp đất vây trọn lấy y.
Bất ngờ không kịp đề phòng như vậy so với bị đánh lén càng khiến y không chống đỡ nổi hơn, Vân Trì mở to hai mắt, sau khi phản ứng lại vội vàng tát một cái lên mặt hắn, linh lực gián đoạn.
Bản tôn...!Bị khinh bạc?

Công hiệu của suối nước không ngừng tăng lên, đôi môi Tống Thời Việt càng nóng, Vân Trì lại cảm thấy chung quanh càng lạnh, nhưng y cố gắng chịu đựng không dựa vào người đồ nhi.
Nhất định là biểu hiện của phệ hồn sát, y cưỡng ép chính mình duy trì bình tĩnh, kéo cánh tay đang càng lúc càng ôm chặt người mình ra.
Đôi mắt Tống Thời Việt sâu vô cùng, màu đỏ tươi hơi rút đi, chỉ chừa lại một vệt ửng đỏ nơi đuôi mắt, hàng mi rũ xuống che đi lệ khí, vẻ bất mãn trên gương mặt lại không thèm che giấu.
Nhưng chỉ một chớp mắt, hắn lại bao phủ lên, dùng vài phần sức lực cắn cánh môi y, mơ hồ nói: "Chỉ nhìn một mình ta, không được sao?"
Vân Trì không nghe rõ, chỉ cảm thấy vô cùng khẩn trương, giây tiếp theo, bàn tay to rộng cường thế nắm lấy eo y, Vân Trì bị kéo va vào phía trước.
"4...404, làm hắn bất tỉnh đi! Làm kiểu gì cũng được! Đánh đập gì cũng được! Nhanh lên!!"
Lòng bàn tay ấn cổ y rốt cuộc dừng lại, trọng lượng Tống Thời Việt rơi xuống người y, Vân Trì bị đè nặng dựa vào bờ suối, cả tâm thần và thể xác đều mệt mỏi.
Y lau khóe miệng, "A..."
Hình như bị cắn rách rồi.
Người đã ngất.

Y thô bạo đẩy một cái, thân thể Tống Thời Việt trượt xuống, đầu cúi thấp, nửa gương mặt chìm trong nước.
Vân Trì vừa tức vừa bất đắc dĩ, lạnh mặt nâng đầu hắn lên, đỡ hắn dựa cẩn thận.
Suối nước lạnh cũng đủ để áp chế hắn, Tống Thời Việt đã hoàn toàn an phận, biểu tình giãn ra, thả lỏng như đang ngủ.
Hoàn toàn là bộ dạng hiền lành vô hại.
Vân Trì thở dài một hơi, có vẻ như hắn không có ý thức, đến lúc tỉnh lại cái gì cũng không nhớ.
Còn có thể thế nào nữa, chịu vậy thôi chứ sao giờ.
Y vị sư tôn này, làm đến mức đó cũng coi như tận tình tận nghĩa.
Xong xuôi, y ra khỏi cửa động, dùng linh lực hong khô thân thể.

Đến khi trời tảng sáng, y mới đi vào vớt người lên.
Tóc mai rũ xuống hai bên dán trên mặt Tống Thời Việt, đôi môi tái nhợt không chút huyết sắc, mặt mày dịu ngoan, lúc này mới có vài phần cảm giác thiếu niên đúng tuổi.
Chạm đến làn da lạnh băng, Vân Trì đành phải độ chút linh lực cho hắn, giúp hắn hong khô quần áo.
Bàn tay đặt trên vai vẫn không ấm lại, Vân Trì thở dài, một lần nữa đỡ hắn dậy, để người hôn mê vô lực dựa vào vai y, đôi môi cọ qua cằm, hơi thở ấm áp nhè nhẹ phả lên cổ.
Vân Trì cúi đầu, sắc môi thật ra đã hồng hào hơn nhiều, thân thể rõ ràng lạnh như vậy, đôi môi lại ấm áp hơn bất kỳ thứ gì, còn rất mềm.
Vân Trì thu hồi ánh mắt, đưa hắn về Từ Tinh uyển.
Cũng may Từ Tinh uyển mới được xây, hiện tại chỉ có hai người họ ở, không lo quấy rầy người khác.
An trí xong xuôi, Vân Trì trở về phòng mình, cuối cùng cũng được ngủ.
***
Khi Vân Trì bừng tỉnh, phát hiện ánh nắng đã lẻn vào trong phòng.
Y vội vàng ngồi dậy, đang kinh ngạc vì muộn buổi giảng mà không có ai tới gọi mình, vừa ra khỏi cửa liền thấy Sở Kha.
Sở Kha đang ngồi trên cầu thang, hai tay ôm má, một bộ vô cùng buồn rầu, thấy y bước ra lập tức đứng lên dậm chân.
"Ta đi học liền đây." Vân Trì không dám nhìn cậu, lúc này còn có chút xấu hổ.
"Không cần đi, hôm nay trưởng lão có việc."
"Ồ..." Vân Trì trầm ngâm, cứng quèo hỏi: "Tới bao lâu rồi?"
"Không lâu lắm." Sở Kha tức giận đáp, dường như có chút oán trách, thấy Vân Trì đến, ánh mắt vô thức nhìn về phía phòng cách vách, hừ một tiếng, lại đè thấp thanh âm, "Hắn vẫn chưa tỉnh."
Vân Trì gật đầu, Sở Kha nhìn y một cái, đưa tay kéo y đến rừng đào cách đó không xa, xác nhận sẽ không quấy rầy đến Tống Thời Việt mới dừng lại.
Sở Kha ôm tay, vẻ mặt không tín nhiệm nhìn y: "Lăng Thu ca ca, rốt cuộc là sao lại thế này?"
Vân Trì có chút khó xử, y thật sự không muốn lừa Sở Kha.
Thấy dáng vẻ này của y, trong lòng Sở Kha càng chắc chắn, còn chưa nói ra mặt đã đỏ, lần này là tức giận đến đỏ mặt: "Lăng Thu ca ca, sao huynh có thể làm ra loại sự tình này?"
"Hả?" Vân Trì sửng sốt, không đuổi kịp suy nghĩ của cậu.
"Huynh có thể đáp ứng ta, sau này đừng làm mấy chuyện quá mức trước tượng Thiên Đế không?" Sở Kha nói đến đây có chút thẹn thùng, "Dù cho các ngươi muốn làm chuyện đó, huynh cũng không thể làm trước mặt tượng thần, đây là đại bất kính..."
"Hả?" Vân Trì hoàn toàn ngu người.


Chuyện quá mức là cái chuyện gì? Chuyện đó là chuyện nào?
"Huynh thích dạng người gì ta không can thiệp, chỉ là huynh phải chú ý một chút, dù sao loại chuyện này nếu bị phát hiện ta cũng không bảo vệ được huynh, huynh biết không?"
"A..." Vân Trì rốt cuộc đã phản ứng lại, quả nhiên cậu vẫn hiểu lầm, có chút đau đầu, "Sở Kha à, không phải như ngươi nghĩ đâu, chúng ta...!Chúng ta không phải..."
"Không phải cái gì?" Sở Kha nhìn y chằm chằm, "Vậy các ngươi đang làm cái gì?"
Sở Kha nhìn rất rõ ràng, Tống Thời Việt ôm y, còn làm ra động tác thân mật như vậy, Vân Trì không thể nào giảo biện.
Biểu tình từ khó xử đến vô tội, cuối cùng thành ngu ngốc, cảm giác có khổ mà không nói nên lời.
Sở Kha nghiêm túc nhìn y: "Lăng Thu ca ca, nam nhân phải có trách nhiệm, dám làm dám chịu."
Cậu thấy rõ mồn một, ngày hôm qua là Lạc Thời Tụng quấn lấy Lăng Thu trước, tuy rằng Lăng Thu không đáp lại nhưng cũng không cự tuyệt, nghĩa là Lăng Thu đã ngầm chấp nhận.

Sở Kha vẫn là có chút không hài lòng với thái độ phủ nhận của y.
Kể cả đối phương là nam tử thì cũng không thể bội tình bạc nghĩa.
"A..." Vân Trì khóc không ra nước mắt, nhưng cũng không biết nên giải thích thế nào, dứt khoát mặc kệ cậu, trên mặt không biểu tình gì, tâm lại như tro tàn.
Thấy y không phủ nhận nữa, Sở Kha lúc này mới vừa lòng: "Vậy mới đúng chứ."
"Ngươi vừa nói trưởng lão có việc, không sắp xếp trưởng lão khác tới dạy sao?"
"Hình như là đột ngột bị chưởng môn gọi đi, nghe nói chưởng môn Thanh Hư Bắc cảnh quy tiên, hiện tại môn phái đại loạn, ta cũng mới sáng sớm nay nghe nhị sư huynh nhắc tới, tình hình cụ thể thì không rõ."
Đầu óc Vân Trì ong ong, bên tai lặp lại bốn chữ "chưởng môn quy tiên".
Sư huynh y?
"Ngươi nói cái gì cơ? Ai?"
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Trì: Nghịch đồ!
Tháng Mười: Sư tôn không nói lý! Ta còn chưa nghịch! (づωど)
Vân Trì:...!Ta đã trả giá vì đồ nhi cũ quá nhiều...!o(╥﹏╥)o.

Bình Luận (0)
Comment