Sự Trở Lại Của Đại Thần Hết Thời

Chương 17

“Rầm rầm rầm”

Mới sáng sớm, Mạnh Cửu đã bị một tràng tiếng đập cửa ruỳnh ruỳnh đánh thức. Kẻ mù nào vậy, sáng sớm cuối tuần lại tới gõ cửa nhà người ta, Mạnh Cửu vừa ngáp vừa mơ màng ra mở cửa.

“Chào buổi sáng, Mạnh Cửu.” Ngoài cửa, một thân ảnh vừa quen thuộc, vừa xa lạ, “Em quả nhiên vẫn ở nơi này.”

Người đến là Bất Từ. Hắn mặc một bộ âu phục màu đen thẳng thướm, giày da bóng loáng, dù trang phục rất được chú trọng, nhưng con người vẫn tản ra khí tức uể oải.

Khi Mạnh Cửu thấy Bất Từ, vẫn thất thần như lần gặp gỡ mấy tháng trước. Thế nhưng, cậu rất nhanh lấy lại tinh thần, thốt lên: “Sao anh lại tới đây?”

“Không mời anh vào nhà ngồi sao?” Bất Từ mỉm cười, so với lần đầu gặp gỡ còn ôn nhu hơn nhiều, thiếu đi vài phần xa cách. “Hay là trong nhà có người, không tiện cho anh vào?” Bất Từ ngó vào trong thăm dò.

Mạnh Cửu nghiêng người tránh đường, nói: “Không có, anh vào đi.”

Chờ Bất Từ vào cửa xong, Mạnh Cửu nắm lấy tay nắm cửa, nhìn căn nhà hàng xóm một hồi, mới chậm rãi đóng cửa lại.

“Sao anh lại tới đây?” Mạnh Cửu vừa nói vừa đi vào nhà bếp, muốn pha tách trà mời khách, kết quả là luống cuống tìm kiếm nửa ngày vẫn không tìm thấy trà. “Không có trà, nước trắng có được không?”

Bất Từ nhíu mày, nói: “Không cần, anh không uống.”

Mạnh Cửu nhìn sắc mặt của anh, vẫn cúi đầu rót hai chén nước, bưng ra ngoài. Nước nóng hổi khiến cho ngón tay Mạnh Cửu đỏ rần lên, Bất Từ nhận chén nước, chỉ tùy ý đặt trên bàn.

“Mạnh Cửu, anh cả đêm bay từ S thị tới C thị, không phải vì tới xin một chén nước của em.” Bất Từ nhìn nghiêm túc nhìn chằm chằm Mạnh Cửu, nói: “Mạnh Cửu, em còn yêu anh không?”

Yêu? Mạnh Cửu khiếp sợ nhìn thẳng vào Bất Từ, không nói lời nào.

Có chút vắng lặng.

Không lâu sau, Bất Từ đột nhiên đứng lên, đi tới trước mặt Mạnh Cửu, ngồi xổm xuống, đầu hơi ngẩng lên nhìn cậu. Nét mặt hắn mang theo thâm tình thê lương chưa từng thấy.

Mạnh Cửu chỉ yên lặng, Bất Từ một mình nói: “Mạnh Cửu, anh phát hiện ra anh vẫn còn yêu em.” Ánh mắt Bất Từ tràn ngập chân thành tha thiết, ngữ khí ôn nhu như nước, so với tám năm trước càng có lực sát thương. Hắn khẽ nói, thâm tình không gì so sánh được, “Anh đã chia tay rồi, hiện tại chỉ có một mình, chúng ta quay lại với nhau có được không?”

Mạnh Cửu ngơ ngác nhìn Bất Từ, những lời này, tình cảnh này, cậu đã mơ bảy năm nay. Vô số ngày đêm, cậu đều dựa vào huyễn tưởng này mà đi vào giấc ngủ, mà tiếp tục sống. Hôm nay, ảo tưởng kia trở thành sự thật, thật sự xảy ra trước mắt. Mạnh Cửu đột nhiên nghĩ, chẳng qua cũng chỉ như thế.

Không có chút mừng rỡ, không có tia cảm động, thậm chí, cậu còn cảm thấy nặng nề.

“Bất Từ, nếu như anh nói những lời này vào lần gặp gỡ trước của chúng ta, tôi sẽ đáp ứng anh. Tôi sẽ liều lĩnh mà bước vào thế giới của anh.” Mạnh Cửu cẩn trọng từng từ, ngữ khí bình thản, chậm rãi nói: “Thế nhưng bây giờ, hình như đã trễ rồi.”

“Trễ? Trễ sao?”

Mạnh Cửu gật đầu, khẳng định nói: “Đúng thế, anh biết đấy, tôi hiện tại đang hẹn hò với Hạ Quang Niên.”

“Hạ Quang Niên…” Bất Từ nhắc lại cái tên này, không khỏi cười nhạo, nói: “Mạnh Cửu, từ tám năm trước gặp gỡ, em chính là người duy nhất anh không thể nào buông tay được. Chúng ta đã bỏ lỡ nhiều năm như vậy, đừng nên tiếp tục dằn vặt lẫn nhau nữa có được không? Quay lại đi.”

Lời nói của Bất Từ ôn nhu, dường như mang theo ma lực, khiến cho Mạnh Cửu phảng phất như trở lại tám năm về trước…

Chỉ là, trong nháy mắt, Mạnh Cửu hồi phục tinh thần, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt, không chút lưu tình, nói: “Chúng ta bây giờ không hề dằn vặt lẫn nhau, hiện tại tôi rất tốt, thật đấy. Tình cảm của tôi với Hạ Quang Niên rất ổn định.”

Sau khi nói xong câu đó, nụ cười nhàn nhạt bên môi Mạnh Cửu từ từ mở rộng. Cậu đột nhiên rất muốn gặp Hạ Sam, chôn đầu trong lồng ngực ấm áp của anh, ôm anh thật chặt.

Khi nói câu kia với Bất Từ, trái tim đã bị đóng băng nhiều năm của cậu bỗng nhiên mở ra, hóa ra chính cậu đã bất tri bất giác yêu Hạ sam tự bao giờ. Mà Bất Từ chỉ là si niệm nhiều năm qua mà thôi.

Bất Từ nhìn chằm chằm Mạnh Cửu một lúc, thấy cậu hoàn toàn không để ý đến “thổ lộ” của mình, lại còn tự chìm vào suy nghĩ của bản thân, bắt đầu cười khúc khích. Hắn có chút nhụt chí, đứng lên ngồi lại sô pha.

Hắn vẫn nghĩ rằng Mạnh Cửu còn thích hắn, từ lần gặp gỡ tình cờ kia, hắn có thể nhận ra điều đó. Nhiều năm như vậy, hắn cũng không phải không quan tâm tới Mạnh Cửu. Ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, về tới nhà, thỉnh thoảng, hắn cũng nhớ tới cậu.

Dù sao, Mạnh Cửu tuy rằng kiêu ngạo nhưng ở trước mặt hắn thì lại rất tốt, rất ngoan ngoãn. Bảy năm trước, chỉ vì một câu nói của hắn, Mạnh Cửu liền vứt bỏ sách vở, bài tập, vứt bỏ tất cả, cố gắng tới bên hắn.

Chỉ là hắn khi đó căn bản là quản không được bản thân, chỉ thích ăn chơi phóng túng.

Nhiều năm trôi qua, Bất Từ cũng quen với nhiều bạn trai, nhưng không có ai có thể so sánh với Mạnh Cửu. Mỗi lần Bất Từ đều tự nói với bản thân, chơi thêm một năm nữa, sau đó thu tâm, đi tìm Mạnh Cửu.

Thế nhưng lúc này hắn mới chợt phát hiện ra, nguyên lại người vẫn đứng tại nơi đây chờ đợi mình, bất tri bất giác đã đi rất xa.

Bất Từ ngồi lại trên sô pha, suy nghĩ một chút rồi nói: “Mạnh Cửu, đã như vậy, giúp anh một việc cuối cùng đi.”

“Cái gì?”

“Tiếp bộ kịch kia của anh.”

Tâm tư của Mạnh Cửu trầm xuống, cậu biết Hạ Sam dù không nói gì, nhưng trong lòng anh vẫn luôn mong cậu không còn liên hệ với Bất Từ nữa. Nếu như cậu phối kịch với Bất Từ, Hạ Sam nhất định sẽ không vui.

“Tôi không…”

“Đừng cự tuyệt anh! Chuyện này anh đã quyết rồi, em không thể thay đổi!” Bất Từ cau mày, mãnh liệt cắt ngang câu nói của cậu.

Mạnh Cửu ngạc nhiên, hỏi ngược lại: “Kia chỉ là một vai quần chúng, tôi không tiếp vì tôi không thể tiếp, anh làm gì có quyền?”

“Mạnh Cửu, trước đâyầynh muốn em cùng nhau hát, em chưa bao giờ cự tuyệt. Lần này anh muốn em phối một vai quần chúng, sao lại khó như vậy? Ha ha, quả nhiên là đủ lạnh lùng. Bảy năm không gặp, ngay cả chút tình nghĩa của quên sạch.”

Mạnh Cửu nhíu mày, có chút tức giận: “Bất Từ, anh hẳn đã biết lí do tôi cự tuyệt anh. Vai quần chúng này anh tùy tiện tìm ai, dù là phấn hồng hay tử hồng, đều sẽ có người tới giúp anh, chỉ tôi là không.”

“Thế nhưng anh chỉ muốn em phối. Chỉ có cùng em phối kịch mới có thể thu hút nhiều sự chú ý nhất, hấp dẫn được nhiều fan nhất.” Bất Từ có chút kích động quát.

“Anh từ khi nào đi quan tâm tới lượng fan?” Mạnh Cửu khó hiểu hỏi.

“Đương nhiên quan tâm. Em có biết quán bar của anh mấy tháng nay lỗ nặng, nếu không mời chào thêm khách, quán bar của anh sẽ phải đóng cửa.” Bất Từ có điểm cụt hứng ngồi trên sô pha.

Khiến cho một nam nhân luôn tự cho mình là giỏi phải thừa nhận thất bại là một chuyện vô cùng khó khăn. Bất Từ vẫn không muốn nói ra nguyên nhân này, bởi vì hắn muốn bảo trì tôn nghiêm trước mặt Mạnh Cửu, giữ lại chút mặt mũi. Thế nhưng bây giờ, đối mặt với một Mạnh Cửu cương quyết không chịu tiếp kịch, Bất Từ cũng chỉ có thể nói ra.

Mạnh Cửu ngẫm nghĩ một phen, giật mình kinh ngạc: “Anh dự định lợi dụng phối kịch để hấp dẫn fan, mời chào khách tới quán bar của anh sao?”

Bất Từ gật đầu, biểu thị đồng ý.

Mạnh Cửu bừng tỉnh đại ngộ, thảo nào Bất Từ bảy năm trước lui giới đột nhiên lại quay lại tiếp khánh kịch, khó trách hắn đột nhiên lưu tâm tới lượng fan, khó trách hắn không quản ngại ngàn dặm xa chạy từ S thị tới C thị tìm cậu. Tất cả đều vì thu hút fan.

Bất Từ trong ký ức của cậu là một người cao cao tại thượng, cúi xuống nhìn chúng sinh. Đối với những fan thích hắn từ trước tới nay đều chẳng đáng để hắn nhìn tới, có giá trị lợi dụng thì cùng trò chuyện một hai câu, không có thì mặc kệ.

Không thể nói là thắt lưng bạc triệu, nhưng chí ít cũng là tiểu tư sản, hôm nay sao lại sa cơ lỡ vận thế này?

Bất Từ ha ha cười hai tiếng, nói: “Chỉ là thu hút bọn họ tiêu chút tiền mà thôi, anh cũng không bảo họ tặng không tiền cho anh. Nếu như bọn họ thích, anh còn có thể cho họ thu âm lời chúc phúc làm âm báo thức, coi như quà khuyến mãi, bọn họ nên mừng mới phải. Đó vốn là chuyện tôi tình anh nguyện, em nói khó nghe vậy làm gì?”

“Tôi nhớ kĩ quán bar chỉ là nghề phụ của anh, anh còn có một công việc khá tốt, lần trước gặp, anh còn nói anh đang đi công tác. Quán bar buôn bán không tốt, vậy thì cố gắng làm việc đi, hà tất đi lãng phí tâm tư vào mấy chuyện này?” Mạnh Cửu tốt bụng kiến nghị.

“A, bị sa thải rồi.” Bất Từ lắc đầu, “Bỏ quá nhiều tâm tư vào kinh doanh quán bar, sớm biết rằng…”

“Thế nhưng quán bar của anh tôi nhớ rõ nó rất…”

“Đừng nói nữa.” Bất Từ nhắc tới chuyện này liền bực mình, sắc mặt khó chịu nói: “Hai năm trước, hai bên trái phải của quán anh mỗi bên mở một quán bar, cùng anh cạnh tranh, liên tục cướp khách của anh. Chẳng hiểu là mấy quán đó có gì tốt, khách đều chạy hết tới đó.”

“Vậy anh hẳn phải có biện pháp kéo khách về chứ không phải ở đây kéo tiền của fan.”

Trong lòng Mạnh Cửu có gì đó chậm rãi đổ vỡ. Người trước mắt này khi thì phẫn nộ, khi thì đắc ý, dường như chẳng phải con người của tám năm trước. Người cậu thích tám năm nay, hóa ra đã sớm chết trong trí nhớ của cậu.

“Anh về đi, nếu như anh dùng lí do đó để quay lại giới, tôi sẽ càng không giúp anh phối kịch. Tôi sẽ không nói chuyện này cho ai, coi như là việc cuối cùng tôi làm vì anh.” Mạnh Cửu lạnh lùng bắt đầu hạ lệnh tiễn khách.

“Em thực sự tuyệt tình vậy sao? Hoàn toàn không để ý tới tình cảm năm ấy?” Bất Từ hỏi.

Mạnh Cửu không nói lời nào, thừa nhận.

Bất Từ đứng lên, cười nhạt: “Nếu như em đã thực sự tuyệt tình tới thế, vậy cũng đừng trách anh nhẫn tâm. Trong tay anh còn có phần ghi âm tiếng của em làm tình, nếu như anh bán lấy tiền, công bố H âm, tiếng vang hẳn không tệ.”

Sắc mặt Mạnh Cửu biến trắng.

“Năm đó anh có ghi âm lại?” Môi Mạnh Cửu run run, lời nói ra đều mang âm rung.

Năm ấy hắn vứt bỏ sách vở học hành, một mình bay tới S thị, ở cùng Bất Từ hơn một tháng. Mấy ngày đó, Bất Từ thường ra ngoài chơi sớm về khuya, khi trở về thì cậu đã ngủ rồi.

Thế nhưng, Bất Từ vẫn cùng cậu làm tình.

Mạnh Cửu vĩnh viễn nhớ kĩ lần đầu tiền của cậu, đau tới mặt trắng bệch, máu chảy không ngừng, thế nhưng Bất Từ vẫn kiên trì làm đến cùng. Quãng thời gian ấy, hai tay cậu nắm chặt lấy ga giường, ngửa đầu đờ ra nhìn trần nhà, đau đớn phía sau không ngừng kéo tới. Hắn nói với cậu, đây mới chính là tư vị tình ái.

Rất lâu sau này, cho tới gần đây, Mạnh Cửu mới biết được, người thật sự yêu cậu, căn bản sẽ không làm cậu khó chịu.

Số lần cậu làm cùng Bất Từ có thể đếm trên đầu ngón tay. Mạnh Cửu ở trên giường không đáp lại Bất Từ, hắn thấy chán nên rất ít khi động vào cậu. Nhưng điều Mạnh Cửu trăm triệu lần không ngờ là Bất Từ lại lén ghi âm tiếng làm tình của họ.

Bất Từ làm bộ phải đi, Mạnh Cửu cắn môi, cầu xin nói: “Anh không thể đối xử với tôi như thế.”

Thanh âm của Mạnh Cửu trong giới võng phối tuyệt đối dễ phân biệt nhất, trong trẻo nhưng lạnh lùng kinh diễm, rồi lại quyến rũ tự nhiên. Nếu như bản ghi âm bị phát ra, có phủ nhận thế nào cũng không được. Bởi vì toàn bộ giới võng phối cũng tìm không ra người thứ hai có âm sắc tuyệt đến thế.

Bất Từ không để ý tới Mạnh Cửu, mở cửa đi ra. Mạnh Cửu vội vã đuổi theo, kéo tay áo hắn, “Bất Từ, tôi giúp anh phối âm, anh nói cái gì tôi cũng nghe, đừng phát tán âm có được không?”

Nếu ngay từ đầu Mạnh Cửu nói vậy, Bất Từ khẳng định sẽ bỏ qua cho cậu, không làm khó dễ cậu. Thế nhưng khi nãy hắn thổ lộ thất bại, còn bị Mạnh Cửu hung hăng chế nhạo, lòng tự trọng bị cậu tổn thương nặng nề.

Bất Từ tự tiếu phi tiếu nói: “Theo anh đi.”

“Đi?”

“Đúng vậy, theo anh quay về S thị, tận mắt nhìn thấy anh xóa ghi âm, em không phải càng an tâm hơn sao? Thuận tiện cùng anh phối âm luôn, không tốt sao?”

Mạnh Cửu suy nghĩ một chút, gật đầu, “Được, tôi quay về S thị với anh.”

Hạ Sam ở phòng khách nghe thấy một đoạn đối thoại không rõ lắm.

“Bất Từ… Anh nói cái gì tôi cũng nghe…”

“Theo anh đi.”

“Được, tôi quay về S thị với anh.”

Cậu phải đi sao? Bất Từ tới, cậu sẽ theo Bất Từ đi sao? Trái tim Hạ Sam đột nhiên như bị ngàn mũi nhọn đâm trúng, không thể kiềm chế đau đớn. Hóa ra chính mình chỉ là một kẻ tùy thời có thể bị vứt bỏ.

Hô hấp của Hạ Sam trở nên khó khăn, không được, anh muốn giữ cậu lại, muốn van xin cậu, dây dưa, quỳ xuống… Anh có thể làm bất cứ chuyện gì, chỉ mong cậu đừng đi. Hạ Sam loạng choạng ra tới cửa, cánh tay liên tục giơ lên rồi lại hạ xuống, mãi mới cầm lấy nắm cửa, anh mở cửa phòng. Hai người ở ngoài nghe thấy tiếng cửa mở, song song nhìn về phía anh.

“Đừng đi, Mạnh Cửu, đừng rời bỏ anh!” Hạ Sam tựa vào cửa, miễn cưỡng đứng thẳng, đối mặt với Mạnh Cửu, dùng khí lực toàn thân mà nói.
Bình Luận (0)
Comment