Sự Trở Lại Của Đại Thần Hết Thời

Chương 21

Khắp bầu trời đen huyền rải đầy những vì tinh tú, trong không khí tĩnh lặng dường như nghe được từng nhịp thở, khuôn mặt Hạ Sam dịu dàng cười ấm áp, “Mạnh Cửu, anh hát cho em nghe, có được không?’ Thế nhưng, lời vừa dứt, gương mặt anh ngày càng trở nên mờ nhạt, hình bóng cứ lúc gần lúc xa.

“Mạnh Cửu, anh yêu em, nhưng em không yêu anh. Em đi rồi, vậy anh cũng ra đi. Cứ vô vọng chờ đợi một người không yêu mình thực sự quá mệt mỏi…”

“Mạnh Cửu, giờ đây, anh phải rời khỏi em rồi…”

Thanh âm của Hạ Sam tựa hồ như truyền tới từ một nơi sâu thẳm, xa xôi mà kỳ ảo.

Đừng! Đừng đi! Hạ Sam, em còn chưa kịp nói với anh rằng em yêu anh, đừng đột ngột xuất hiện trong cuộc đời em, ban cho em tia nắng ấm áp, rồi lại đột ngột rời bỏ em.

“Đừng đi, Hạ Sam, đừng rời bỏ em…” Mạnh Cửu giãy dụa tứ chi, vùng lông mày nhíu chặt toát ra ý sợ hãi, miệng bất giác kêu lên những lời này, thanh âm rất khàn.

Mà đôi mắt luôn nhắm chặt của cậu rốt cục chậm rãi mở ra.

Là mơ sao? Vì sao Hạ Sam lại hiện hữu trước mặt mình? Hơn nữa, trên mặt anh lại hiện ra không phải là biểu tính lạnh lùng ưu thương, mà toàn là khẩn trương, chân thành.

“Em tỉnh? Vừa rồi chỉ là ác mộng thôi, yên tâm, anh ở đây.” Hạ Sam cúi người, lau mồ hôi trên trán Mạnh Cửu. Cậu ngốc lăng nhìn anh, cảm nhận được nhiệt độ từ ngón tay anh. “Hạ Sam?” Cậu không dám tin hô.

“Anh đây, anh thực sự ở đây, anh vẫn luôn ở đây.” Hạ Sam dùng ngữ khí ôn nhu chiều chuông, một lần lại một lần nói “Anh ở đây.”

Nước mắt Mạnh Cửu lại rơi, “Thật là anh rồi, Hạ Sam, anh đã trở về.”

Hạ Sam vừa nhìn thấy cậu khóc, cả người đều luống cuống, vội vàng cẩn thận giúp cậu lau nước mắt, tự trách nói: “Xin lỗi, xin lỗi. Đều tại anh không tốt, khiến em phải chịu khổ rồi. Đừng khóc có được không? Đừng khóc, em phải nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng khóc, ngoan.”

Nhìn thấy Hạ Sam gần trong gang tấc, Mạnh Cửu nhịn không được giơ tay lên xoa xoa khuôn mặt anh, chỉ là vừa khẽ động, tay đã truyền tới đau đớn. Hạ Sam thấy thế, một bên cố gắng cúi thấp người hơn, để Mạnh Cửu có thể chạm vào anh, một bên vội vàng ngăn bàn tay lộn xộn của cậu.

“Đừng nhúc nhích, trên tay cắm kim.”

Mạnh Cửu đột nhiên được nhìn Hạ Sam chỉ cách có mười cm, trái tim cảm thấy bồi hồi, gần như thế, mỗi tấc da thịt của Hạ Sam cậu đều có thể nhìn thấy rõ ràng, thậm chỉ ở trong ánh mắt khẩn trương của anh, cậu nhìn thấy chính mình.

Mạnh Cửu ngẩng đầu lên, nhanh chóng hôn một cái lên mặt anh, “Được, em không động.”

Đột nhiên bị cậu hôn, Hạ Sam sững sờ, bàn tay vươn lên sờ sờ gương mặt, nhìn Mạnh Cửu nở nụ cười. Hai người cứ anh ngắm em rồi em ngắm anh, tình cảm nồng nàm, tuy rằng không nói gì, nhưng đều có thể cảm nhận được trong không khí tràn ngập yêu thương.

“Uy, các cậu đủ rồi nha, còn có người ngoài ở đây!” Một thanh âm rất vô duyên cắt đứt không gian tình ái của họ.

Nhìn theo nơi giọng nói truyền tới, Mạnh Cửu mới phát hiện ra, trong phòng bệnh, ngoại trừ Hạ Sam, đúng là vẫn còn một người. “Quy Khư, cậu đến lúc nào?”

“Kháo! Lão tử ngày từ đầy đã ở đây! Lão tử bồi cậu một ngày một đêm, cậu đã không thèm để ý tới lão tử thì thôi, bây giờ còn dám hỏi tôi đến lúc nào, mẹ nó, Mạnh Cửu, cậu đúng là tên khốn vô lương tâm! Lão tử không thèm lo cho cậu nữa!” Quy Khư tức giận, trực tiếp xông tới muốn cấu Mạnh Cửu, kết quả lại bị Hạ Sam ngăn cản.

“A, ngại quá, tôi không chú ý…” Mạnh Cửu áy náy. Hạ Sam cười, nói rằng: “Không sao đâu, tự cậu ta muốn tới, em không thấy hắn cũng không phải tại em, không thể trách em được.”

Quy Khư bị hai người kẻ tung người hứng làm cho tức muốn thổ huyết. Vươn tay chỉ chỉ Hạ Sam, liên tục nói: “Hạ Sam, đồ khốn nhà cậu, nếu không phải lão tử gọi điện tìm cậu khắp nơi, cậu có thể nhanh chóng chạy về C thị như vậy sao? Cùng với tiểu tử Mạnh Cửu vong ân phụ nghĩa, hai người quả nhiên là trời sinh tuyệt phối!”

“Cảm ơn đã khích lệ ^_^” Mạnh Cửu cùng Hạ Sam trăm miệng một lời nói.

Quy Khư: “…”

Quy Khư bị hai người chọc cho tức không nhẹ, chạy tới góc tường dỗi nghịch điện thoại. Hạ Sam cười với Mạnh Cửu, hai người bắt đầu nói về chuyện xảy ra mấy ngày nay. Hạ Sam vẻ mặt đầy ảo não hổ thẹn.

Vốn ngày đó Hạ Sam đột nhiên rời kênh là vì nhận được điện thoại của người nhà. Ba Hạ Sam bị tai nạn giao thông, hôn mê bất tỉnh, mẹ anh gọi điện kêu anh trở về. Cho nên Hạ Sam mới suốt đêm rời khỏi C thị.

Thực ra anh cũng định gọi điện báo cho cậu một tiếng, nhưng vội vã rời nhà nên quên mất việc này. Đợi tới khi nhớ ra, anh mới biết điện thoại mình đã hết pin từ lâu. Bởi vì cả đêm ở lại trong bệnh viện trông ba, Hạ Sam không gọi điện cho Mạnh Cửu. Nếu như muốn gọi, nhất định anh sẽ gọi cho cậu. Chỉ là anh cũng có chút tức giận, hơn nữa Mạnh Cửu lại đang ở bên Bất Từ, anh nghĩ mấy ngày nay trước hết không nên tìm cậu.

Vậy mới xảy ra sự tình này.

Khi Quy Khư cho rằng Mạnh Cửu đã quay về C thị cùng Hạ Sam hòa giải rồi, hai người sốgn hạnh phúc bên nhau rồi, lại đột nhiên nghe người ta nói Mạnh Cửu đang hát trong kênh của Hạ Sam, vừa hát vừa khóc, làm cho người nghe trái tim đều tan nát.

Quy Khư chạy tới nghe, trực giác báo y chắc chắn đã xảy ra chuyện. Vội vàng gọi điện cho Mạnh Cửu, điện thoại tắt máy. Lại gọi điện cho Hạ Sam, cũng là trạng thái tắt máy. Quy Khư thực muốn điên rồi, hai người kia rốt cuộc đang làm gì vậy?

S thị với C thị cách nhau rất xa, muốn ngăn cản cũng không thể làm được, việc cấp bách bây giờ chính là tìm cho ra Hạ Sam. Quy Khư lăn lộn tìm kiếm thông tin, rốt cục cũng tìm được mấy người bạn của Hạ Sam ở S thị, từ bọn họ lấy được số điện thoại của anh.

Khi biết được Hạ Sam đang ở trong bệnh viện S thị, Quy Khư vội vàng chạy tới, ba của Hạ Sam cũng qua cơn nguy kịch, tỉnh lại. Sau khi kiểm tra, ba Hạ Sam liền cho anh về nhà nghỉ ngơi. Hạ Sam vừa rời khỏi cửa bệnh viện đã bị Quy Khư đánh cho một trận.

Lúc Quy Khư  nhìn thấy Hạ Sam, một quyền đã xông tới. Hạ Sam không chịu thua, bàn tay tóm lấy nắm đấm đang hướng về mình.

“Quy Khư? Cậu làm gì thế? Vừa gặp mặt đã đánh người, đây là cách chào hỏi của cậu sao?” Nhìn thấy bạn bè đã lâu không gặp, tâm trạng của Hạ Sam vốn rất tốt, cho dù vô duyên vô cớ bị đánh, anh vẫn tủm tỉm cười nói giỡn.

Quy Khư túm lấy cổ áo Hạ Sam, hổn hển nói: “Cậu con mẹ nó còn có tâm trạng nói giỡn! Mạnh Cửu sắp chết rồi cậu có biết hay không? Cái tên ngu ngốc kia ở trên kênh của cậu vừa hát vừa khóc đã mấy tiếng rồi. Mẹ nó, ba ngày trước cậu ta trở về tìm cậu, cậu cư nhiên lại chạy tới S thị? Tôi không thể tưởng tượng nổi cậu ta mấy ngày nay ra sao rồi. Hạ Sam, cậu mẹ nó còn khốn kiếp hơn Bất Từ! Tôi đúng là đã nhìn lầm người!” Quy Khư tức giận, vừa nói vừa đánh người.

Hạ Sam bị một tràng mắng chửi làm cho hôn mê đầu óc, căn bản không cảm thấy đau đớn gì, không dám tin hỏi ngược lại: “Cậu nói Mạnh Cửu ba ngày trước đã trở về C thị?”

“Đệch! Cậu mẹ nó cái gì cũng không biết?” Quy Khư cũng choáng váng, y còn cho rằng Hạ Sam cố ý giận Mạnh Cửu nên mới về S thị. Thế nhưng nhìn nét mặt của Hạ Sam, căn bản là vẫn không biết Mạnh Cửu đã trở về.

“Đừng nói nữa, mau tới C thị!”

Vì vậy, hai người cấp tốc chạy về C thị. Khi Hạ Sam mở cửa phòng Mạnh Cửu, vừa lúc nhìn thấy cậu gục trên bàn. Mạnh Cửu nghe được tiếng ảnh, nhìn về phía cửa, ánh mắt trống rỗng, lại mang theo chút tự giễu, thì thào tự nói: “Hạ Sam, chỉ có trong mơ, em mới có thể nhìn thấy anh…”

Hạ Sam bị dọa không nhẹ, vội vã đưa cậu đi bệnh viện. Cũng may, sau khi bác sỹ kiểm tra, chỉ là bị mất nước nghiêm trọng và đói quá độ, truyền đường và chất dinh dưỡng, sau đó an tĩnh nghỉ ngơi là được. Nhưng bác sỹ cũng cảnh báo Hạ Sam, nói rằng Mạnh Cửu bị bệnh bao tử rất nghiêm trọng, sau này nhất định phải ăn uống cẩn thận.

Hạ Sam cử đêm không ngủ túc trực ở bên người Mạnh Cửu, tự mình trách mình, vô cùng ân hận, khiến cho Quy Khư đang tức giận cũng thấy cảm động, tha thứ cho anh.

Hạ Sam sau khi giải thích xong nguyên nhân, liên tục xin lỗi.

Nghe xong, Mạnh Cửu vui vẻ nở nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu ngăn cản Hạ Sam tiếp tục tự trách, nói: “Hạ Sam, đừng tự trách, em không trách anh, thật đấy, anh không rời bỏ em, em đã rất hài lòng rồi.”

“Anh vĩnh viễn cũng sẽ không rời bỏ em.” Ngón tay Hạ Sam nhẹ nhàng lướt trên gương mặt cậu, dịu dàng nói. Một cầu thề ước, đó là suốt đời.

“Nhưng thật ra, em có bị Bất Từ quấy rầy nữa không?” Hạ Sam suy nghĩ một chút, lo lắng hỏi.

Dọc đường đi, Quy Khư vốn không tin Hạ Sam không biết chuyện gì, sau lại thấy điện thoại của anh hết sạch pin thì mới tin tưởng, tự mình nói cho Hạ Sam mọi chuyện.

Mạnh Cửu lắc đầu, nói: “Không có…” Suy nghĩ một chút lại nói: “Em cho số của hắn vào danh sách đen, chắc hắn sẽ không tìm được được em đâu. Còn ở trên mạng có tìm hay không, em cũng không biết.”

Quy Khư cười lạnh một tiếng: “Hắn hiện chắc rất bận rộn, quán bar buôn bán phát đạt, nào có thời gian quản cậu.”

“Sao cậu biết?” Mạnh Cửu khó tin hỏi lại. Công âm của Bất Từ rất hấp dẫn, thu hút được không ít fan. Thế nhưng thật sự có thể dụ được nhiều người tới quán của hắn vậy sao? Nghĩ lại, vẫn thật khó tin.

“Tôi mở hai quán bar ở hai bên trái phải của hắn, mỗi ngày đều nhìn thấy hắn, sao có thể không biết?” Quy Khư tức giận nói.

“Cậu… Thầm mến Bất Từ sao, nên mới mở quán bar ở hai bên quán hắn?” Mạnh Cửu kinh ngạc hỏi. Hóa ra hai cái quán lần trước Bất Từ nói đã cướp khách của hắn chính là do Quy Khư mở.

“A phi! Lão tử mà thèm thầm mến tên khốn đó?” Vẻ mặt Quy Khư giống như dẫm phải phân chó, kích động phản bác. Y chỉ vào Hạ Sam, nói: “Cũng không phải tôi mở, là tôi và Hạ Sam hùn vốn mở, chỉ là cậu ta chỉ trên danh nghĩa thôi, quản lí vân vân đều là tôi làm.”

Mạnh Cửu nghi hoặc nhìn về phía Hạ Sam. Anh cười giải thích: “Trước đây nghe Quy Khư kể Bất Từ khốn kiếp thế nào, anh đã nghĩ phải chính hắn một phen. Quy Khư nói địa chỉ quán bar, anh cùng cậu ấy hợp mưu, ở hai bên quán đó khai trương, hiệu quả không tồi, cướp được rất nhiều khách.”

“Còn nữa, Bất Từ đem các người hại thê thảm như vậy? Không nghĩ tới xử hắn sao?” Quy Khư là người không đánh ta ta không đánh người, người nếu động vào ta, ta có thù tất báo. Một người bạn tốt như Mạnh Cửu bị bắt nạt thành ra như vậy, y sao có thể chỉ hack máy tính của hắn mà hết giận được.

Hạ Sam nhìn Quy Khư một chút, rồi lại nhìn Mạnh Cửu, không nói gì. Ý là, Mạnh Cửu muốn đối xử thế nào với Bất Từ, anh không có quyền lên tiếng.

Mạnh Cửu suy nghĩ một chút, mở miệng hỏi: “Xử thế nào?”

Quy Khư: “Nói rõ mọi việc hắn đã làm, hắn uy hiếp cậu, lợi dụng cậu, phá hoại tình cảm của cậu và Hạ Sam. Còn có, lợi dụng fan kiếm tiền, chỉ riêng việc này, đừng nói hắn sống không nổi trên mạng, mà ngay cả ngoài đời cũng đừng hòng.”

“Tôi đã đáp ứng hắn, sẽ không làm lộ chuyện.” Mạnh Cửu gật đàu, thấp giọng nói. Quy Khư nhíu mày, vừa muốn nói gì đó, Mạnh Cửu lại lên tiếng: “Thế nhưng, nếu các cậu làm lộ, tôi thì lại thích hóng hớt…”

Khụ khụ, Quy Khư nhịn xuống mong muốn mắng người, dựng cho cậu một ngón tay cái.

“Vấn đề bây giờ là, chúng ta không có chứng cứ. Trên diễn đàn võng phối, sự kiện liên quan tới RP của CV, đều coi trọng chứng cứ, không có rất dễ bị phản bác.”

“Đúng thế, hắn làm việc này, đều là nói trước mặt, không giống các CV khác đều online nói chuyện, còn có chữ và ảnh làm chứng, trừ khi chúng ta có ghi âm, nếu không thì không thể làm gì.”

Mạnh Cửu nghe được bọn họ thảo luận, đột nhiên nhớ ra, hình như trước đó không lâu cậu vừa mới “ghi âm”, vẫn còn lưu lại thì phải. Vì vậy cậu vội vàng nói: “Điện thoại của tôi đâu?”

“Điện thoại của em ở nhà, ở đây không có.” Hạ Sam trả lời “Sao vậy, chán quá nên muốn chơi điện thoại sao? Dùng của anh đi.” Nói xong liền đưa di động của mình ra.

Mạnh Cửu lắc đầu, nói: “Không phải, em nhớ lần trước em có lưu trong máy một đoạn âm em không cẩn thận ghi được, không biết là ghi từ lúc nào, cũng không biết là ghi được cái gì, nhưng biết đâu có ích.”

“Đi, tôi trở về lấy, thuận tiện mua cơm cho hai người luôn. Các người mau nhân cơ hội không có cái bóng đèn to bự này, muốn buồn nôn thế nào thì mau buồn nôn đi. Nếu như tôi trở lại mà vẫn cứ diễn trò buồn nôn cho tôi xem, tôi sẽ ném cơm vào mặt hai người đó.” Quy Khư xung phong nhận việc, đứng lên ra cửa. Hạ Sam cùng Mạnh Cửu thật phần ăn ý vẫy tay với y, cười tủm tỉm nói: “Bye~”

Mẹ nó, sau khi hai người này cùng một chỗ, sao lại đều biến thành trẻ con thế này! Quy Khư run người, toàn thân nổi da gà, rời khỏi phòng bệnh.
Bình Luận (0)
Comment