Sự Trở Lại Của Lãnh Băng Tiểu Thư

Chương 15

Một câu truyện cổ tích, giọng nói ấm áp, hơi ấm từ người hắn tỏa ra căn phòng lạnh lẽo trở lên ấm áp hơn. Mắt nó lịm lại, đôi mi dần cụp xuống, không tiếng khóc. Hắn đặt nhẹ nó xuống, lặng lẽ đi vào nhà tắm. Dắp chiếc khăn mặt thấp nước, hắn trở lại ngồi nhẹ cạnh đầu giường. Khuôn mặt bị nhòe phấn kẻ mắt được hắn lau sạch. Những lọn tóc được vuốt nhẹ sang hai bên mái. Thơm nhẹ lên má nó, hắn lấy chăn đắp ngang người cho nó rồi ngồi đó một lúc lâu mới rời đi.

-----Sáng sáng-----

Mọi vậy thức dậy cùng ánh nắng của mặt trời. Nó thức dậy hai mắt sưng lên vì tối qua khóc nhiều. Cầm quần áo, nó vào phòng tắm. Khuôn mặt được lau sạch sẽ, đôi mi chớp nhẹ, mái tóc xám được chải gọn ngàng.

Ra khỏi phòng tắm, ánh nắng rọi qua tấm rèm mỏng manh cùng với bức thư trên kệ tủ.

"Xin lỗi! Đừng giận tôi vì chuyện mấy bữa trước. Em lên làm hòa với Mẫn Nhi đi.....Tôi không ép em đâu, nhưng muốn hay không thì cũng tùy em thôi:))))...."

Hai dòng ngắn ngủi, nó mỉm cười rồi chỉnh chu lại quần áo rồi xuống nhà. Một chiếc sơ mi trắng, quần jen bó sát cặp chân thon ngọn. Mái tóc buông xõa, đôi guốc mày đen được đính đinh. Đậm chất của một dân chơi. Nó bước xuống cầu thang.

Xuống đến nhà, Thiên và Mẫn Nhi đang ngồi đó ăn bữa sáng một cách ngon lành.

"Mấy đứa xong chưa?"

Nó dừng lại ở bàn ăn.

"Rồi ạ."

Cả Thiên và Mẫn Nhi đáp đồng thanh. Hai người bọn họ buông đũa, lấy khăn lau nhẹ miệng rồi nhanh chóng đứng lên khỏi bàn.

"Được rồi, chuẩn bị đồ đi, đi cùng chị."

"Vâng."

----10 phút sau-----

Một chiếc siêu xe phóng từ trong sân của căn nhà, ba người trên xe đều là nam thanh nữa tú. Chiếc xe chạy từ từ trên phố, không khí của ngày tết ở Việt Nam khá là nhộn nhịp, người mua đào, người mua mai đã góp phần làm cho đường phố thêm tấp lập hơn bao giờ hết. Nó dừng lại tại một tiệm hoa nhỏ.

"Chờ chị một lúc."

Nó mở cửa xe, đôi guốc chạm đất. Đứng trước cửa tiệm hoa, nó cởi kính đâm bước vào. Cửa tiệm hoa bé nhỏ có rất nhiều loại hoa, nó bước vào cánh tay trắng trẻo đẩy cửa. Nó chọn một bó hoa đẹp nhất rồi nhanh chóng rời đi.

--------------

Một mảnh đất rộng, cây lá va đập với nhau thành tiếng. Mùi thơm của đất và hoa, bầu trời trong xanh nhè nhẹ.

Nó dừng xe, mợ cửa bước xuống. Trên tay cầm bó hoa, thấy nó xuống Thiên và Mẫn Nhi cũng theo sau.

Nới đây, cây lá xanh mơn mởn, xung quang những bông hoa khẽ rung trong gió. Nó tiến ngần ngôi mộ, đặt bó hoa xuống. Nó thắp ba nén hương rồi đưa cho Thiên và Mẫn Nhi. Thiên cầm lấy, cũng bắt đầu hiểu ra chuyện liền cầm lấy nén hương, đọc mấy câu chúc lành rồi cắm xuống bát hương.

Mẫn Nhi cầm lấy, đôi mắt chăm chú nhìn vào bức ảnh. "Lãnh Trâm Thanh" người con gái được khắc tên trên bia mộ. Mẫn Nhi cầm nén nhang rồi thắp xuống bát hương.

Nó nhìn ảnh mẹ mình, mắt lại dưng dưng nước mắt, lâu rồi nó chưa được gặp mẹ, đã lâu rồi nó không có cơ hội ăn cơm cùng người phụ nữ ấy. Một nguồ phụ nữ tuyệt vời.

"Mẹ à! Tiểu Nhi về thăm mẹ rồi đây"

Nó dưng nước mắt, cắm nén nhang cuối rồi lậy mẹ nó ba lạy. Ba người họ đi quanh mảnh đất này, dọn dẹp những chiếc lá rơi, những cây cổ được dọn gọn lại một chỗ.

"Giờ thì em hiểu rồi chứ...?"

~The End~

quay lại rồi đây:)))) đón đọc
Bình Luận (0)
Comment