Chỉ thấy Lâm Bình vươn một tay ra, giữ lấy tay anh ta. “Cậu...
Trương Hổ khiếp sợ.
Sức lực của anh ta mạnh mẽ, nhanh đến mức nào, bản thân anh ta rất rõ ràng.
Muốn ngăn cản được con dao găm trong tay anh ta, tốc độ kia, nhất định phải nhanh hơn anh ta, sức lực tuyệt đối phải lớn hơn anh ta.
Nhưng chẳng những Lâm Bình cản lại được, còn nhẹ nhàng giữ lấy, khiến con dao trong tay anh ta khó có thể di chuyển được.
Trương Hồ chỉ cảm thấy, dường như bàn tay của anh ta bị cố định trong tay của Lâm Bình vậy.
Ngay sau đó, răng rắc!
Tiếng xương vỡ vụn theo đó vang lên.
Dưới lớp khẩu trang, sắc mặt của Trương Hổ đột nhiên trắng bệch và dữ tợn.
Chỉ thấy bàn tay kia của Lâm Bình, khi Lâm Bình hơi dùng sức, chỉ trong phút chốc, cả xương bàn tay của Trương Hổ đều vỡ vụn.
Một cảm giác đau đớn đến tận xương tủy lan ra khắp người Trương Hổ, sắc mặt anh ta vô cùng vặn vẹo.
Thế nhưng, Trương Hổ không kêu lên thảm thiết. Anh ta cố gắng đ è xuống cảm giác đau đớn khi bị Lâm Bình bóp nát xương tay.
Một tay khác của Trương Hổ cầm súng, đột nhiên không để ý đến những chuyện khác, trực tiếp hướng về phía Lâm Bình nổ súng.
Pång!
Một âm thanh trầm thấp vang lên.
Súng có gắn thêm ống giảm thanh, họng súng đột nhiên lóe lên ánh lửa. Ở khoảng cách gần như thế, Trương Hổ gần như không có bất kỳ hoài nghi gì, phát đạn này, đương nhiên sẽ trúng.
Thế nhưng, một giây sau, Trương Hổ sợ ngây người, chỉ thấy, Lâm Bình giơ bàn tay còn lại lên, mà ở vị trí ngón trỏ và ngón cái trên tay anh đang vân về một viên đạn
Không phải viên đạn nào khác.
Chính là viên đạn vừa rồi Trương Hổ b ắn ra!
Đồng tử của Trương Hổ co rụt lại.
Trên mặt anh ta tràn đầy khiếp sợ. “Những trò xiếc này của anh, không có tác dụng với
Lúc này, giọng nói của Lâm Bình lại một lần nữa vang tôi.” lên.
Sau đó, trong nháy mắt, viên đạn đang bị anh vân về trên ngón tay, đột nhiên bị anh dùng ngón tay búng đi.
Trong lúc nhất thời, viên đạn giống như vừa mới bay ra khỏi họng súng, đột nhiên b ắn ra, trực tiếp xuyên qua bàn tay phải đang cầm súng của Trương Hồ. "Á!"
Trương Hổ nhất thời hít vào một hơi lạnh.
Một cảm giác đau đớn dữ dội đánh bay tất cả thần kinh của anh ta.
Tay phải của anh ta bắt đầu run lẩy bẩy, đồng thời cũng không còn sức nắm chặt súng trong tay nữa.
Thế nhưng, trong chớp mắt, khi khẩu súng trong tay anh ta sắp rơi xuống, Lâm Bình lại một lần nữa đưa tay ra, cầm lấy khẩu súng kia của anh ta.
Trương Hồ lại một lần nữa nhìn thấy được cảnh tượng khiến anh ta hoảng sợ. Chỉ thấy, khẩu súng yêu quý đã đi theo anh ta nhiều năm, ở trong tay của Lâm Bình, anh nhẹ nhàng vân về, lập tức biến thành một đống sắt vụn. “Tiếp tục lái xe
Lúc này, Lâm Bình lại một lần nữa lên tiếng, nói với tài xế đang ngồi ở ghế trước.
Giọng điệu bình tĩnh, nhưng mang theo khí thế không cho người ta từ chối.
Tài xế bị dọa sợ đến mức choáng váng, vội vàng run rẩy lái xe.
Hai tay anh ta run rẩy cầm vô lăng, cố nén cảm giác sợ hãi trong lòng, tiếp tục lái xe về phía trước. Sau đó, Lâm Bình lại một lần nữa dựa lưng vào ghế.
Nhắm mắt nghỉ ngơi!
Còn Trương Hổ ngồi bên cạnh, lúc này anh ta đau đớn đến mức cả người run rẩy, sắc mặt tái nhợt và dữ tợn.
Trên trán anh ta không ngừng đổ mồ hôi lạnh to như hạt đậu.
Hiện tại, anh ta đã không dám nhúc nhích gì nữa, ánh mắt nhìn Lâm Bình tràn đầy sợ hãi.
Có thể ngăn được con dao găm trong tay anh ta, đồng thời cũng phế đi tay anh ta, tuy Trương Hổ khiếp sợ trước thực lực cường đại của Lâm Bình, nhưng anh ta không sợ hãi.
Nhưng Lâm Bình lại có thể dùng tay không bắt được viên đạn.
Trương Hổ lăn lộn trong xã hội nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cảnh tượng này.
Điều đó hoàn toàn vượt qua khỏi giới hạn mà con người nhận biết.
Không chỉ như thế, từ đầu đến cuối, Lâm Bình đều rất bình tĩnh.
Cho dù anh ta đột nhiên ra tay, cho dù anh ta nổ súng, thậm chí, cho dù lúc Lâm Bình phế đi hai tay của anh ta.
Từ đầu đến cuối, vẻ mặt của Lâm Bình không có một xíu biến hóa nào. Loại khí chất thong dong bình tĩnh kia, khiến cho trong lòng Trương Hổ run lẩy bẩy.
Lần đầu tiên Trương Hổ sợ hãi, lúc này, thậm chí anh ta còn không dám sinh ra tâm tư chạy trốn.
Không trốn, có lẽ anh ta còn có một con đường sống. Một khi anh ta dám chạy, Trương Hổ không chút nghi ngờ, chính mình chắc chắn sẽ phải chết.
Giờ phút này đây, anh ta rốt cuộc cũng hiểu ra, vì sao vừa rồi Lâm Bình lại nói: “Nếu như tôi là anh, hiện tại, tôi nhất định sẽ không ra tay, ngược lại suy nghĩ xem, đợi lát nữa nên chạy trốn như thế nào.
Bởi vì hiện tại trong đầu Trương Hồ chỉ có một suy nghĩ này.
Đó chính là, anh ta nên làm như thế nào mới có thể trốn thoát, giữ được mạng này.
Bên trong một nhà máy bỏ hoang của tập đoàn nhà họ
Vốn dĩ nơi này đã nằm trong kế hoạch được xây dựng
Tôn. lai.
Nhưng trước mắt còn chưa bắt đầu khởi công xây dựng lại.
Ngày thường, nơi này hoang tàn vắng vẻ.
Nhưng tối hôm nay, bên trong nhà máy bỏ hoang này, lại có mấy bóng người và ánh đèn. “Tổng giám đốc Tôn, anh gọi chúng tôi đến nơi này có việc gì không?
Ở bên cạnh Tôn Huy Tuấn có một nam một nữ.
Không phải là ai khác, đương nhiên chính là người bị Lâm Bình tát Vương Hùng và Trương Khuê.
Lúc này, vẻ mặt Vương Hùng tràn đầy không hiểu, hỏi.
Giữa anh ta và Tôn Huy Tuấn cũng không quá thân quen gì, tuy đều là con cháu của gia đình quyền quý ở Hải Châu, tuổi tác không chênh nhau quá nhiều, nhưng anh ta chỉ là hạng hai, còn Tôn Huy Tuấn thì giống như Đường Thanh Tâm vậy, trong tay nằm thực quyền, nằm giữ toàn bộ công việc làm ăn của tập đoàn nhà họ Tôn.
Ngày thường phần lớn là liên hệ với cấp bậc cha chú của bọn họ. “Đúng thế, tổng giám đốc Tôn, xung quanh nơi này rất hoang tàn vắng vẻ, thật sự khiến cho người ta sợ hãi. Trương Khuê nũng nịu nói, trên mặt giống như mang theo một chút sợ hãi. Cập nhật nhanh nhất trên tamlinh247.com.vn
Nhưng trong lòng lại vui như tết.
Đây là lần đầu tiên Tôn Huy Tuấn chủ động hẹn cô ta ra ngoài.
Trước kia, trong mắt của Tôn Huy Tuấn chỉ có Đường Thanh Tâm mà thôi.
Lần này không khỏi khiến trong lòng Trương Khuê nhiều hơn một phần ảo tưởng.
Ánh mắt cô ta nhìn về phía Vương Hùng cũng thêm một phần bất mãn.
Nếu như không có Vương Hùng ở chỗ này, có phải giữa cô ta và Tôn Huy Tuấn sẽ xảy ra một số chuyện gì đó?
Nơi hoang dã, xe sang trọng.
Những thứ này không khỏi khiến cho người ta có chút suy nghĩ nhiều.
Trong đầu cô ta hiện lên một số hình ảnh kích thích. “Tôi gọi hai người đến đây, đương nhiên sẽ không hại hai người.
Tôn Huy Tuấn cười nói.
Chỉ là trong nụ cười này của anh ta mang theo sự tàn nhẫn.
Sở dĩ anh ta gọi Vương Hùng và Trương Khuê đến đây, đương nhiên là có nguyên nhân.
Hai người này đều bị Lâm Bình tát, đối với Lâm Bình mà nói, bọn họ hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Quan trọng nhất chính là, tuy Vương Hùng là con cháu nhà quyền quý ở Hải Châu, nhưng chỉ có thể xem như là hạng hai, chỉ là nói gì thì nói, anh ta chính là người thừa kế tương lai của nhà họ Vương.
Mấy năm nữa, Vương Hùng cũng sẽ bắt đầu đi vào công ty để cầm quyền.
Tập đoàn nhà họ Vương, tuy thực lực của bọn họ không quá mạnh, nhưng ở đất Hải Châu này, chính là ở tầm trung, Tôn Huy Tuấn đương nhiên cũng muốn có cơ hội lôi kéo Vương Hùng.
Nếu như nhà họ Tôn muốn phát triển xa hơn, bỏ đi danh xưng “nhà giàu mới nổi”, thật sự trở thành đại gia tộc quyền thế như bốn gia tộc Trần, Tạ, Cao, Dương, việc này không thể thiếu sự ủng hộ của rất nhiều thế lực.
Hôm nay anh ta xử lý Lâm Bình, hiển nhiên chính là một cơ hội tốt nhất.
Về phần Trương Khuê, cô ta thân là trợ lý của Đường Thanh Tâm, cũng có thể xem như là một trong những thân tín của Đường Thanh Tâm, tuy lợi ích của hai nhà Đường Tôn vẫn luôn là một, nhưng Tôn Huy Tuấn vẫn hy vọng có thể lôi kéo được Trương Khuê.
Đường Thanh Tâm quá cường thế.
Giữa hai người bọn họ, Đường Thanh Tâm vẫn luôn là người nắm giữ vị trí chủ đạo.
Bản thân Tôn Huy Tuấn cũng mơ đến một ngày có thể chinh phục được Đường Thanh Tâm, để Đường Thanh Tâm nghe theo lời của anh ta.
Cho dù bởi vì quan hệ của hai người, có lẽ anh ta không có cơ hội chinh phục được thân thể của Đường Thanh Tâm. Nhưng Tôn Huy Tuấn vẫn hy vọng mình có thể chinh phục được tinh thần Đường Thanh Tâm.
Việc này đòi hỏi anh ta phải nằm giữ được càng nhiều tin tức về Đường Thanh Tâm.
Rốt cuộc Đường Thanh Tâm không có khả năng nói tất cả mọi chuyện cho anh ta biết. Trương Khuê là thân tín của Đường Thanh Tâm, thường xuyên đi theo bên cạnh Đường Thanh Tâm, đúng lúc lại không phải là người nhà họ Đường, đương nhiên là lựa chọn tốt nhất. “Chờ một lát, Lâm Bình sẽ bị đưa đến đây, đến lúc đó, hai người muốn xả giận như thế nào cũng được.”
Tôn Huy Tuấn lại một lần nữa lên tiếng.