Quan An Lâm vừa bước vào đã bắt đầu đánh giá Ninh Quân Diên một cách đầy cảnh giác.
Ninh Quân Diên không nói gì nữa, mà trực tiếp ngồi xuống bên giường Trần Vận Thành, hắn biết Quan An Lâm đang nhìn mình, nhưng chẳng hề tránh né ánh mắt của đối phương.
Trần Vận Thành thu dọn một chút đồ, rồi nói với Quan An Lâm: “Đêm nay tôi không về đâu.”
Ánh mắt nhìn Ninh Quân Diên của Quan An Lâm chợt trở nên hung dữ.
Ninh Quân Diên từ bên giường đứng lên, hắn nhìn Quan An Lâm một lát rồi đi ra bên ngoài.
Trần Vận Thành đi theo phía sau hắn, lúc ra ngoài bị Quan An Lâm nắm lấy cổ tay, Trần Vận Thành vỗ vỗ mu bàn tay Quan An Lâm, nói: “Lát nữa cậu khóa cửa cho kỹ đấy.”
Mặc dù không cam lòng, nhưng cuối cùng Quan An Lâm cũng buông lỏng bàn tay đang nắm chặt cổ tay Trần Vận Thành ra.
Ra ngoài cửa hàng, Thạch Bằng đang nằm nhoài trên quầy nói chuyện với Ngô Hiểu Châu, lúc này đã hơn 6h, khu chợ đã đóng cửa, nên bọn họ cũng chuẩn bị đóng cửa hàng rồi.
Trần Vận Thành nói với Thạch Bằng: “Hôm nay tôi có chuyện phải đi trước, cậu ăn cơm với anh Lâm đi.”
Thạch Bằng gật đầu, cậu ta nhìn Trần Vận Thành từ trong cửa hàng đi ra ngoài, rồi lại nhìn anh cùng Ninh Quân Diên leo lên chiếc Land Rover kia.
Lúc Quan An Lâm ra khỏi gian phòng trong, Thạch Bằng tò mò hỏi gã: “Anh Thành ra ngoài ăn cơm với bạn ạ?”
“Ừ,” Quan An Lâm mất kiên nhẫn trả lời.
Ngô Hiểu Châu vẫn nghiêng người nhìn ra bên ngoài, cô nói: “Bác sĩ Ninh đẹp trai ghê.”
Quan An Lâm trông có vẻ không cao hứng lắm: “Đẹp trai cỡ nào?”
Hình như Ngô Hiểu Châu không nhận ra gã không cao hứng: “Thì cực kỳ đẹp trai, xung quanh em rất ít khi nhìn thấy người đàn ông nào đẹp trai như vậy, hơn nữa còn có bản lĩnh.”
Quan An Lâm quay đầu nhìn cô.
Chú ý tới ánh mắt của Quan An Lâm, Ngô Hiểu Châu rụt người ra sau: “Vốn là thế mà, anh nhìn em hung dữ như vậy làm gì?”
Quan An Lâm hừ lạnh một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.
Ninh Quân Diên lái xe dẫn Trần Vận Thành đi ăn cơm trước, lúc này không tới trung tâm thành phố đông đúc, mà chọn một quán cơm nhỏ cách nhà không xa.
Tâm trạng của Trần Vận Thành có vẻ không tệ, mặc dù trên đường kẹt xe, nhưng anh vẫn khẽ ngâm nga theo tiếng nhạc trong radio.
Ninh Quân Diên nhìn anh: “Sao em vui thế?”
Trần Vận Thành quay đầu lại mỉm cười với hắn.
Khóe miệng Ninh Quân Diên hơi cong lên: “Ban nãy uống bao nhiêu rượu rồi?”
Trần Vận Thành nói: “Chỉ chút xíu thôi à. Trước khi anh tới người ta bảo em thử mùi vị.”
Ninh Quân Diên hỏi anh: “Là rượu chuẩn bị bán à?”
Trần Vận Thành nói: “Vẫn đang cân nhắc.” Nói xong, anh im lặng một lát rồi nói tiếp: “Gần đây em đang nghĩ xem mình có thể làm việc gì khác hay không.”
“Việc gì?”
Trần Vận Thành nói: “Em vẫn đang nghĩ.”
Hôm nay người bảo anh thử rượu là một người bạn mới quen trong khu chợ, loại rượu mà anh thử là của một thương hiệu rượu trắng nhỏ, vì vẫn chưa hoàn toàn được đưa vào chợ của vùng này nên đang được quảng bá, hơn nữa người đó còn nói với anh rằng thương hiệu này đang muốn tuyển đại lý khu vực.
Thử xong Trần Vận Thành cảm thấy hương vị rất ngon, hoàn toàn không thua kém nhãn hiệu rượu trắng cùng loại khác, nên trong lòng hơi lung lay.
Đây không phải là một quyết định dễ dàng, tuy số vốn mà một đại lý cần không quá nhiều, nhưng đối với anh không phải là con số nhỏ, hơn nữa sau khi lấy hàng có thể bọn họ sẽ không bán được.
Kinh doanh đương nhiên không tránh khỏi rủi ro, từ trước đến giờ tính cách của anh luôn theo đuổi sự an toàn, luôn không có dã tâm gì, mãi cho đến khi đắm chìm vào tình yêu, anh mới bắt đầu khao khát làm một điều gì đó, làm bản thân mình bản lĩnh một chút, để có thể nắm giữ mối quan hệ này trong tay mình.
Ninh Quân Diên nói với anh: “Em muốn làm gì thì cứ làm đi.”
Trần Vận Thành gật đầu. Nhưng anh vẫn có ý định nói chuyện với Tôn Thức Lượng trước, tốt nhất là có thể nói chuyện với những đại lý mà Tôn Thức Lượng đã giới thiệu cho anh làm quen, nhưng đến lúc đó khó tránh khỏi việc phải xã giao, đương nhiên là phải hút thuốc và uống rượu.
Ăn tối xong quay lại nhà Ninh Quân Diên.
Lần trước lúc Trần Vận Thành rời khỏi đây, hai người đã cãi nhau không vui vẻ gì, cũng không tránh được việc nhớ lại lần gặp được mẹ Ninh Quân Diên ở đây.
Anh theo bản năng nhìn quanh cả căn nhà, hình như chẳng có gì thay đổi so với lúc anh rời đi, vẫn vắng vẻ, sạch sẽ giống khách sạn như trước kia.
Bước vào gian phòng của Ninh Quân Diên, Trần Vận Thành hơi sửng sốt, anh chậm rãi đi tới đầu giường, giơ tay kéo sợi xích sắt cố định ở trên tường, giọng nói hơi hoảng hốt: “Cái này là gì?”
Một đầu xích sắt cố định trên vách tường, một đầu khác buông thõng vắt trên đầu giường, phía trên có treo một cái còng tay bằng da. Không quá dài, không đủ để người đeo còng tay đi vào phòng vệ sinh, có lẽ độ dài chỉ đủ để người đeo còng tay nằm trên giường.
Ninh Quân Diên theo sau Trần Vận Thành đi vào phòng, hắn tỉnh bơ đóng cửa lại, lạch cạch một tiếng khóa lại luôn.
Trần Vận Thành không muốn thừa nhận mình đang sợ hãi.
Ninh Quân Diên chậm rãi đi về phía anh, lúc đứng trước mặt anh, bóng người cao lớn của hắn che mất ánh đèn.
Trần Vận Thành ngửa đầu lên nhìn hắn.
Ninh Quân Diên giơ tay ra ôm Trần Vận Thành, Trần Vận Thành yếu ớt giãy dụa, nhưng Ninh Quân Diên không buông tay mà ngồi xuống bên giường, hắn để Trần Vận Thành ngồi trên đầu gối mình, rồi nói: “Đừng sợ.”
Hơi thở của Trần Vận Thành hơi gấp gáp, anh nói: “Anh đã để em rời đi rồi, sao còn đóng xích sắt lên đó?”
Ninh Quân Diên ghé vào tai anh nói: “Em thật sự nghĩ mình có thể rời đi ư? Rồi sẽ có ngày em trở về, ngoan ngoãn để tôi khoá lại.”
Trần Vận Thành dùng sức quay đầu lại nhìn hắn.
Vẻ mặt của Ninh Quân Diên rất bình tĩnh, ánh mắt cũng rất thuần túy, chỉ chăm chú nhìn anh, chẳng hề có chút tình cảm điên cuồng nồng nhiệt nào cả.
Trần Vận Thành nói: “Thật không?”
Ninh Quân Diên nắm cổ tay anh, lòng bàn tay xoay chầm chậm trên cổ tay anh, hắn hơi cúi đầu dán vào sau gáy anh, nói: “Đương nhiên là thật, nhưng em không muốn thì tôi sẽ không ép.”
Trần Vận Thành biết đó không phải là lời thật lòng của hắn, nên không nhịn được giơ tay lên nắn mặt hắn.
Ninh Quân Diên vươn mình đè Trần Vận Thành xuống giường, hắn giơ tay kéo còng tay nối trên xích sắt qua, nói với Trần Vận Thành: “Vì đã lắp được một nửa rồi, nên tôi cảm thấy không nên lãng phí.” Nói xong, hắn ngước lên nhìn Trần Vận Thành.
Trần Vận Thành nghiêng đầu qua nhìn còng tay, nói: “Em không muốn.”
Ninh Quân Diên không cố ép, mà cúi đầu hôn anh.
Hôn rất lâu, toàn thân Trần Vận Thành như nhũn ra, cảm giác được Ninh Quân Diên lại đang vuốt nhẹ cổ tay mình, anh biết Ninh Quân Diên vẫn chưa từ bỏ, bèn nói: “Em muốn đi tắm.”
Ninh Quân Diên giơ tay ấn khóa ở đầu xích sắt, còng tay có thể di chuyển được bị hắn tháo ra khỏi xích sắt, hắn dịu dàng dán vào đôi môi của Trần Vận Thành nói với anh rằng: “Tôi tắm giúp em.”
Sau khi bị cởi hết quần áo và đeo còng tay lên, Trần Vận Thành liền hối hận. Thật ra anh không hề đồng ý, chỉ là không kiên quyết từ chối mà thôi. Cảm giác hai tay không hoạt động được thật sự rất tệ, anh chỉ có thể để mặc Ninh Quân Diên bế mình vào phòng vệ sinh.
Nước nóng gột rửa trên người, Trần Vận Thành đứng trong bồn tắm, cảm thấy mình giống một đứa trẻ đang đợi người lớn tắm rửa cho vậy.
Ninh Quân Diên cởi áo quần trên người ra, sải bước vào trong bồn tắm đứng trước mặt anh, vừa kiên nhẫn vừa cẩn thận gỡ vòi hoa sen xuống xả nước giúp anh.
Trần Vận Thành cảm thấy mình hơi không hiểu nổi Ninh Quân Diên: “Sao anh cứ muốn nhốt em lại vậy?”
Ninh Quân Diên dùng giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt nói ra lời âu yếm cực kỳ nóng bỏng: “Em không biết em như thế này quyến rũ đến nhường nào đâu.”
Trần Vận Thành thực sự không biết, nhưng anh nhìn ra bản thân mình thực sự làm Ninh Quân Diên nảy sinh thú tính.
Ninh Quân Diên tắt nước, nặn sữa tắm ra lòng bàn tay, dịu dàng thoa đều trên da Trần Vận Thành.
Trần Vận Thành bị xúc cảm trắng tinh kia hành hạ, bèn không nhịn được nói: “Anh khóa em lại như vậy, em cũng chẳng ôm anh được.”
Ninh Quân Diên nhìn anh: “Không sao, tôi sẽ ôm em. Em không cần phải nghĩ gì cả, không cần làm gì cả, chỉ cần tiếp nhận mọi thứ tôi mang lại cho em là được rồi.”
Trần Vận Thành nhỏ giọng nói: “Biến thái!” Tiếp đó bị Ninh Quân Diên giơ một chân lên, ngón tay dính đầy bọt tỉ mỉ rửa sạch cơ thể anh từ trong ra ngoài một lần.
Tắm xong, Ninh Quân Diên lau khô nước trên người Trần Vận Thành, bế anh đặt trên giường, sau đó lại kéo hai tay anh qua đỉnh đầu khóa còng tay lại trên xích sắt.
Trần Vận Thành cứ như vậy mở rộng toàn thân bày ra trước mắt Ninh Quân Diên, anh thật sự không chịu nổi, bèn nói: “Anh đắp chăn lại cho em đi.”
Ninh Quân Diên ngồi bên giường lẳng lặng nhìn anh, nói: “Không muốn.”
Trần Vận Thành tức giận nói: “Vậy thì thả em ra!”
Ninh Quân Diên không tình nguyện kéo chăn qua đắp lại cho Trần Vận Thành, sau đó mình cũng chui vào, ôm Trần Vận Thành bắt đầu hôn anh.
Trần Vận Thành hổn hển nói: “Nếu không phải là anh, em sẽ không bao giờ đồng ý.”
Ninh Quân Diên dừng lại, dán vào bên tai anh dịu dàng nói: “Trừ em ra, tôi chẳng muốn khóa ai lại cả.”