Ôn Tình từ trong phòng ra liền thấy Kim Tử Hiên và Lam Hi Thần đang ngồi ở bàn đá trong viện, Kim Tử Hiên vuốt cái mũi liếc Lam Hi Thần, như là muốn nói cái gì rồi lại không nói lời nào.
Lam Hi Thần cũng an an tĩnh tĩnh mà ngồi, mặc Kim Tử Hiên nhìn chăm chú, tất cả lực chú ý đều đặt vào động tĩnh trong phòng Kim Quang Dao, vừa thấy Ôn Tình mở cửa ra liền lập tức đứng dậy.
"Không có gì đáng ngại, việc hồn phách trước mắt ta và Ngụy Vô Tiện cũng chỉ có chút manh mối, trở về rồi nghiên cứu thêm." Ôn Tình nói với hai người bọn họ.
Kim Tử Hiên và Lam Hi Thần nghe không có gì đáng ngại mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra, yên tâm phần nào.
Ôn Tình lần này tới là Kim Tử Hiên âm thầm gửi gắm, đến từ sáng sớm, rất kín đáo, khi trở về Kim Tử Hiên khăng khăng muốn đưa Ôn Tình rời Kim gia, dù sao mọi người vẫn kiêng kị người Ôn gia.
Ôn Tình ra khỏi viện Kim Quang Dao một lúc mới nói với Kim Tử Hiên: "Trong thân thể của Liễm Phương Tôn có tích tụ độc, không phải một chốc một lát là có thể tích lũy được, mà là đã bị hạ độc một thời gian dài."
Kim Tử Hiên chấn động: "Vậy...!vậy phải làm thế nào?"
"Ta viết một đơn thuốc cho ngươi, cho người mỗi ngày sắc một chén cho hắn uống hết, cứ nói là giúp hắn tẩm bổ thân thể là được."
"Nhị đệ ta biết chưa?"
"Ừm, ta cho ít Đỗ Nguyên Đan, lừa hắn là Thanh Độc Hoàn." Ôn Tình lắc đầu thở dài: "Trong thân thể hắn còn có một loại kịch độc của Miêu Cương, độc tính cực mạnh, nếu phát tác, nhẹ thì mù mắt, mà nặng thì trực tiếp lấy mạng hắn.
Hồn phách của hắn chỉ còn sáu phách, đã thế còn có một phách sắp nứt vỡ, cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ...!Không chỉ chết mà còn hồn phi phách tán."
Kim Tử Hiên gấp đến độ nhíu mày: "Độc của Miêu Cương? Ai phát rồ như vậy...!Sao không nói cho nhị đệ ta?"
"Có phải các ngươi lại cho hắn uống thuốc gì kỳ kỳ quái quái rồi không?" Ôn Tình suýt chút nữa trợn trắng mắt bỏ của chạy lấy người: "Độc này người chưa từng gặp chắc chắn chẩn bệnh không ra, nếu không phải trước kia ta vân du tứ phương gặp được một vị bằng hữu đến từ Miêu Cương, may mắn tiếp xúc độc này một lần...!Aiiii, không nói nữa, Liễm Phương Tôn còn sống là tốt lắm rồi.
"
Kim Tử Hiên quay lại chỗ của Kim Quang Dao, Kim Quang Dao đã bị Lam Hi Thần cưỡng chế nằm về giường dưỡng thương, Kim Tử Hiên ngồi bên mép giường nói với Kim Quang Dao: "Ta nghe Ôn đại phu nói rồi.
Ta nhất định sẽ bắt được kẻ hạ độc."
Kim Quang Dao lắc đầu: "Tử Hiên ca, việc này đệ muốn huynh giao cho đệ tự tay xử lý." Kim Tử Hiên biết không lay chuyển được Kim Quang Dao, đành đồng ý.
Hậu sự của Kim Quang Thiện xử lý thích đáng xong, an bài ngày mai đưa ma.
Bởi vì giai đoạn đặc thù, Lam Hi Thần cũng không tiện ở lại với Kim Quang Dao, Kim Quang Dao liền giữ Lam Hi Thần lại ăn cơm chiều xong hẵng về.
Lam Hi Thần ngồi ở mép giường đọc sách cho Kim Quang Dao, thời gian trôi như thoi đưa, sắc trời sập tối, người hầu liền bưng cơm chiều tới, Kim Quang Dao muốn ngồi bàn dùng cơm.
"Thúy La, thêm một bộ bát đũa nữa." Kim Quang Dao nói với tỳ nữ dẫn đầu trông có vẻ lanh lẹ.
Tỳ nữ tên Thúy La đồng ý xong liền đi lấy bát đũa.
Kim Quang Dao nhìn Thúy La đi rồi liền buông đũa trong tay xuống, lơ đãng liếc qua Thúy La, phát hiện ánh mắt của nàng có chút mơ hồ: "Không có việc gì nữa, các ngươi lui xuống đi, để lại hai người lát nữa dọn dẹp là được rồi."
"Nhị ca, khoan đã." Kim Quang Dao thấy người hầu đã lui ra ngoài sau liền lệnh cho một trong hai người ở lại đem con chuột đã bắt sẵn ra, cho nó ăn chút đồ ăn tối nay.
Con chuột ngồi im trong lồng không động đậy, lát sau phát ra một tiếng kêu đau đớn mà chết.
Lam Hi Thần thấy phản ứng của con chuột, lập tức hiểu ra: "Đồ ăn bị động tay chân."
"Việc này thật kỳ quặc." Kim Quang Dao nói: "Từ khi đệ vào Kim gia, ăn uống vẫn luôn do tỳ nữ Thúy La phụ trách...!Gọi Thúy La tới đây, ta có lời muốn hỏi."
Chỉ chốc lát sau, tỳ nữ tên Thúy La bị người dẫn tới, nha hoàn vừa thấy Kim Quang Dao liền sợ tới mức quỳ sụp xuống đất run rẩy.
Kim Quang Dao mỉm cười nói: "Đừng sợ, ta chỉ muốn hỏi ngươi một chút, đồ ăn tối nay, là ngươi phụ trách?"
"Công tử! Ta thật sự không biết! Ta không biết vì sao đồ ăn lại bị hạ độc!" Thúy La muốn bật khóc.
"Ta còn chưa nói xảy ra chuyện gì, sao ngươi biết đồ ăn bị hạ độc?" Kim Quang Dao cười lại càng làm cho Thúy La sợ hãi.
"Dẫn đi! Ngày mai là tang lễ phụ thân ta, không nên giải quyết việc này, ngày khác xử lý."
Lam Hi Thần lo lắng nhìn Kim Quang Dao: "A Dao làm sao phát hiện được?"
"Sau khi phụ thân không may bỏ mình, có người muốn kéo đệ đi chôn cùng phụ thân cũng không kỳ lạ." Kim Quang Dao không đáp, chỉ cười tủm tỉm nói: "Chỉ là không ngờ lần này độc tính mãnh liệt như thế, người ăn mấy miếng sợ là sẽ mất mạng."
Lam Hi Thần âm thầm lau mồ hôi lạnh một phen.
Y chưa bao giờ ngờ Kim Quang Dao ở Kim Lân Đài lại phải sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng như vậy.
Y đột nhiên sinh ra một ý niệm điên cuồng, đó là đem Kim Quang Dao về Lam gia, muốn che chở hắn đến cùng.
Lam Hi Thần nhanh chóng xóa đi ý niệm điên cuồng này: "A Dao, đêm nay ta cứ ở lại đây đi." Y hoàn toàn không yên tâm an nguy của Kim Quang Dao.
Kim Quang Dao trầm tư một hồi: "Cũng được.
Đêm nay đệ...!đúng là không ngủ yên được."
Tới lúc thay quần áo đi ngủ, Kim Quang Dao nói mình gần đây ngủ không ngon, muốn đốt huân hương.
Đến đêm khuya, Kim Quang Dao mở mắt ra nhìn về phía Lam Hi Thần nằm bên cạnh, trong mắt hoàn toàn không có một chút nhập nhèm mệt mỏi.
"Nhị ca?" Kim Quang Dao nhẹ giọng gọi, thấy Lam Hi Thần không có phản ứng, xoay người xuống giường, cả giày cũng không mang, chỉ qua loa mà phủ thêm một lớp áo ngoài liền nhẹ nhàng đẩy cửa sổ phòng nhảy ra, trước khi rời đi còn quay đầu lại nhìn thoáng qua Lam Hi Thần đang ngủ say.
Kim Quang Dao thở dài, nghĩ thầm đây là lần thứ hai dùng thủ đoạn với Lam Hi Thần.
Lần đầu tiên là trước khi quay về quá khứ, lúc đó bị người vạch trần, liền vờ bị thương dụ Lam Hi Thần tới, tạm thời phong linh lực áp chế làm con tin.
Mà lần này hắn lấy cớ dùng An Thần hương kỳ thật là muốn Lam Hi Thần ngủ say, để ngừa Lam Hi Thần tỉnh dậy đột ngột phát hiện hắn không ở bên cạnh.
Lần trước là bất đắc dĩ, mà hiện tại, là hắn không muốn Lam Hi Thần phát hiện một mặt khác của mình, chỉ nguyện hắn vẫn là "A Dao" trong mắt Lam Hi Thần..