Kim Quang Dao hôm nay thức dậy muộn hơn bình thường một chút, rửa mặt xong chuẩn bị dùng bữa sáng, không ngờ vừa bưng bát lên ngón tay bỗng co quắp lại, cái bát tuột khỏi lòng bàn tay đập xuống mặt đất vỡ thành mấy mảnh, cháo trắng bắn tung tóe ra đất, bắn cả lên giày và vạt áo của Kim Quang Dao.
Tỳ nữ vội vàng lau vạt áo cho Kim Quang Dao, Kim Quang Dao xua tay, ôn hòa nói: "Không phiền ngươi, để ta đi thay quần áo là được rồi."
Kim Quang Dao thay quần áo và giày bị bẩn xong, Tô Thiệp từ ngoài điện vào, thần sắc nghiêm túc hơn hẳn bình thường, Kim Quang Dao nhận ra đã phát sinh chuyện gì: "Mẫn Thiện, làm sao vậy?"
Tô Thiệp dán bên tai Kim Quang Dao, nhẹ giọng nói: "Liễm Phương Tôn, Âm Hổ Phù lại hiện thế lần nữa."
Kim Quang Dao gõ gõ cằm ý bảo tỳ nữ hầu hạ rời khỏi điện Phương Phỉ, chờ các nàng lui hết mới mở miệng: "Thành Mỹ chế tạo ra rồi? Chẳng phải khi đó đã bảo nó không được làm nữa rồi sao?"
"Đúng là đã sớm ngưng hẳn kế hoạch, thời gian qua Tiết công tử không phải phá sạp hàng của người ta trên đường thì đánh nhau với Ngụy công tử..." Tô Thiệp giải thích: "Chỉ sợ có kẻ khác chế ra Âm Hổ Phù.
Mấy ngày gần đây Bất Tịnh Thế xuất hiện vài vụ án mạng, trấn La Ân cũng thường xuyên có tẩu thi bạo động."
"Từ khi đạt thành hiệp nghị với ta, Ngụy Vô Tiện đã tự tay hủy diệt Âm Hổ Phù cùng những tư liệu quan trọng, sau đó thoái ẩn Loạn Táng Cương, hoàn toàn không quan tâm đến sự vụ Tiên giới, chỉ thủ canh giữ cho Liên Hoa Ổ.
Huống hồ Bất Tịnh Thế hay trấn La Ân đều cách Loạn Táng Cương khá xa, Âm Hổ Phù hiện thế lần nữa có vẻ không phải do hắn làm."
Đốt ngón tay Kim Quang Dao gõ gõ mặt bàn: "Mau chóng điều tra rõ ràng, tuyệt đối không thể để kẻ có ý đồ lấy việc này vu oan giá họa Kim gia." Có kinh nghiệm miếu Quan Âm kiếp trước, Kim Quang Dao biết nếu ngồi không chờ bị người tính kế, thì bất cứ tội lỗi mập mờ vô căn cứ đều có thể tùy ý chụp lên đầu mình.
"Vâng, ta tức khắc đi làm." Tô Thiệp nói xong chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghĩ tới cái gì, lại xoay người khom lưng chắp tay: "Liễm Phương Tôn, còn có một chuyện."
Kim Quang Dao ngồi vào bàn cầm đũa thong thả ung dung gắp một miếng dưa muối, dùng ánh mắt ra hiệu cho Tô Thiệp nói.
Tô Thiệp châm chước một chút: "Liễm Phương Tôn lần trước phân phó ta đến Vân Mộng xử lý Tư Thi Hiên..."
"Việc này chẳng phải Mẫn Thiện đã làm thỏa đáng rồi sao?" Kim Quang Dao bỏ miếng dưa chua vào miệng nhai, vị chua cay xông thẳng vào gốc lưỡi.
"Vâng, chỉ thả chạy một nữ nhân tên Tư Tư." Tô Thiệp nói, giương mắt nhìn Kim Quang Dao: "Sau khi Tư Thi Hiên cháy, oán linh vốn dĩ không thể rời khỏi nơi đó, nhưng hôm trước có người tới báo, oán linh trong Tư Thi Hiên sau một đêm hoàn toàn biến mất."
Kim Quang Dao dừng đũa lại: "Tra được nguyên nhân không? Vừa đúng lúc lần này Âm Hổ Phù hiện thế à?"
Tô Thiệp lắc đầu: "Tạm thời chưa có manh mối.
"
Kim Quang Dao bưng lên nước trà từ đêm trước, uống một ngụm hòa tan vị dưa chua trong miệng: "Nếu có manh mối gì, nhớ báo ngay cho ta." Hắn thật sự không hy vọng hai chuyện có quan hệ gì, bằng không việc Âm Hổ Phù tái hiện thế lần này nhất định là một âm mưu nhằm vào hắn.
Tô Thiệp nhận lời liền rời khỏi điện Phương Phỉ.
Kim Quang Dao nhìn bóng Tô Thiệp rời đi, đột nhiên nhớ tới tình cảnh ở miếu Quan Âm, Tô Thiệp vì bảo vệ hắn mà cuối cùng chết thảm ngay trước mắt hắn.
Ngay sau đó hắn cũng bị Lam Hi Thần và hung thi Nhiếp Minh Quyết bức đến tuyệt cảnh, căn bản không kịp thương tâm.
Kim Quang Dao cười khổ đỡ trán, nghĩ thầm quá khứ đã đi qua, hiện giờ mình lại trở về sửa đổi lịch sử, vậy hắn sẽ dốc hết toàn lực thay đổi kết cục mà trước kia mình không thể vãn hồi, để không còn tiếc nuối.
Tỳ nữ nhanh chóng bưng thêm một bát cháo bách hợp(*) vào, Kim Quang Dao ăn nửa bát xong liền không muốn ăn nữa, bữa sáng cũng chỉ dùng qua loa cho xong.
Ăn cơm một mình luôn không thấy ngon, nhớ tới Kim Lăng đi Vân Mộng Liên Hoa Ổ ở cũng đã hơn ba tháng, định ra ngoài sai người mang ít đồ ăn vặt Lan Lăng đến Liên Hoa Ổ, chân vừa bước qua ngạch cửa liền bắt được Kim Lăng té ngã.
"Tiểu thúc thúc!" Tay nhỏ mềm múp của Kim Lăng bắt lấy áo bào kim tinh tuyết lãng của Kim Quang Dao: "Con rất nhớ thúc!"
"Kim Lăng! Con lại chạy như ma đuổi hả!" Một giọng hùng hậu quát lớn Kim Lăng một tiếng.
Kim Lăng theo bản năng rụt cổ, sau đó nâng đôi mắt long lanh ấm ức nhìn về phía Kim Quang Dao lên án: "Tiểu thúc thúc, cữu cữu cứ mắng con! Con muốn cha và mẫu thân mắng cữu cữu!"
Kim Quang Dao nghĩ bụng: Hồi xưa cữu cữu con còn đè cha con lên sàn nhà mà đánh kìa, con chắc huynh ấy mắng được cữu cữu con không? Nhưng mặt ngoài hắn vẫn phải ra vẻ: "Được, chờ cha và mẫu thân của A Lăng trở về sẽ dạy dỗ cữu cữu con."
"Ngươi đừng chiều nó nữa! Kim Tử Hiên và a tỷ đã nuông chiều nó đến mức coi trời bằng vung rồi, ngươi còn che chở nó à?" Giang Trừng bất đắc dĩ nói: "Đừng bắt một mình ta đóng vai ác chứ."
"Cữu cữu đáng ghét nhất!" Kim Lăng nói xong hướng về phía Giang Trừng làm mặt quỷ, sau đó trốn vội ra sau lưng Kim Quang Dao.
Giang Trừng hung hăng trừng mắt với Kim Lăng một cái, lại nhìn về phía Kim Quang Dao: "Ngươi hỏi Kim Lăng đi, xem ngày hôm qua nó làm cái gì? Ai hái đài sen rớt xuống nước làm cữu cữu phải vớt lên? Ai đập bình hoa quý giá của cữu cữu nó hử?"
Kim Quang Dao nghe xong liền cúi xuống nhìn Kim Lăng đang bày ra vẻ đáng thương vô cùng, trong lòng cười trộm.
Hắn ngồi xổm xuống nhẹ nhàng ôm bả vai Kim Lăng: "A Lăng rớt xuống nước được cữu cữu cứu lên thì phải cảm tạ cữu cữu.
A Lăng hiện tại đã trưởng thành rồi, phải học cách nhận lỗi khi làm sai, làm vỡ bình hoa quý của cữu cữu thì phải xin lỗi cữu cữu, xin cữu cữu tha thứ."
Kim Lăng kiên nhẫn nghe xong cũng đã hiểu, gật gật đầu, sợ hãi nhìn về phía Giang Trừng: "Cữu cữu, thực xin lỗi, A Lăng sai rồi.
Sau này không dám mạo muội đi hái đài sen nữa, cũng sẽ không chạy loạn làm vỡ bình hoa nữa."
Giang Trừng xụ mặt giả vờ không chấp nhận: "Không phải ghét cữu cữu nhất à? Vừa lúc, đừng về Liên Hoa Ổ nữa, ở lại đây luôn đi, cữu cữu con cũng bớt lo!"
Kim Quang Dao cười xoa xoa đầu Kim Lăng: "A Lăng, cữu cữu quan tâm yêu quý con mới nghiêm khắc dạy dỗ con, hy vọng A Lăng về sau biết cách làm người, chỉ là cách thể hiện tình thương của mỗi người chúng ta khác nhau thôi.
A Lăng tuyệt đối không được ghét cữu cữu nghe chưa"
Kim Lăng nghe xong ra sức gật gật đầu.
Kim Quang Dao vỗ nhẹ gương mặt nhỏ còn búng ra sữa của Kim Lăng: "Đi thôi, đến chỗ cữu cữu đi."
Kim Lăng do dự, nhưng dưới ánh mắt dịu dàng cổ vũ của Kim Quang Dao, cuối cùng cất bước tới ôm lấy đùi Giang Trừng, giọng nói mềm mại: "Cữu cữu, A Lăng thật sự biết sai rồi, không phải con thật sự ghét cữu cữu đâu, con chỉ là giận nói không lựa lời, cữu cữu đừng trách A Lăng được không?" Sau đó nhẹ nhàng túm túm góc áo Giang Trừng.
Giang Trừng chịu không nổi nhất là Kim Lăng làm nũng, quay đầu đi hừ một tiếng: "Lần sau còn dám, ta đánh gãy chân của con!"
Kim Quang Dao nhớ tới kiếp trước, mỗi khi Giang Trừng dạy dỗ Kim Lăng cũng luôn lấy những lời này hù dọa Kim Lăng, khụ một tiếng không tán đồng mà nhìn Giang Trừng: "Giang tông chủ, ngươi cứ hù dọa A Lăng mãi như vậy, A Lăng bị hù dọa nhiều sẽ chỉ biết sợ ngươi chứ không thân thiết với ngươi."
Lời này khiến Giang Trừng ngây người, trầm tư, cảm thấy có lý, liền nhìn về phía Kim Quang Dao nghiêm túc nói: "Ta biết rồi, về sau ta sẽ chú ý nhiều hơn.
Nhưng ngươi cũng không được chiều nó quá, nó sắp bị ngươi chiều hư rồi."
Kim Quang Dao âm thầm bật cười, cũng không vạch trần những việc Giang Trừng nuông chiều Kim Lăng..