Sủng Ái Cả Đời

Chương 53

Edit: Phưn Phưn

Ngày đầu tiên sau khi kết thúc kỳ thi đại học, Phó Tranh ngủ một giấc đến giữa trưa.

Dì Dung muốn đi lên gọi Phó Tranh ăn cơm, Phó Chấn Sơn ngăn bà lại, nói: "Dì để cho thằng bé ngủ thêm một lát đi, vất vả lâu như vậy rồi, tôi nhìn thấy đau lòng."

Dì Dung gật đầu, "Vậy được, lát nữa tôi lên gọi cậu ấy."

Phó Tranh ngủ đến hơn hai giờ chiều mới tỉnh lại.

Say rượu nên đầu choáng váng, nhắm mắt lại nằm trên giường nửa ngày mới hơi tỉnh táo lại.

Chuyện đầu tiên làm chính là gọi điện thoại cho vợ.

Cầm điện thoại di động lên, phát hiện Chu Tương Tương gửi cho anh mấy tin Wechat.

Mở ra nhìn là mấy tấm hình.

Ánh nắng trên bãi biển, Phó Tranh phóng to hình vừa nhìn, đã biết là chỗ nào.

Dưới ảnh chụp là tin nhắn giọng nói Chu Tương Tương gửi tới.

Phó Tranh ấn mở, giọng Chu Tương Tương từ đầu kia truyền đến, "Em nghĩ kĩ rồi, chúng ta vẫn là du lịch trong nước đi, các cô ấy nói Tam Á rất thú vị, chúng ta đi chỗ đó chơi, được không?"

Giọng nói mềm mại, Phó Tranh nghe được khóe miệng vô thức cong lên, cười đáp lại cô, "Được, em nói đi chỗ nào thì đi chỗ đó."

Gửi một tin qua, còn nói: "Nhưng mà, Tam Á rất nóng, em không sợ bị phơi đen à?"

Chu Tương Tương: "Em có thể bôi kem chống nắng mà, còn có thể đội mũ mà chú Phó đưa em."

Phó Tranh nhớ tới cái mũ kia, cười không ngừng, "Được được được, vậy anh đặt vé máy bay, em đã nói với ba mẹ em chưa? Đại khái thì khi nào đi?"

Vừa gửi tin nhắn giọng nói qua, Chu Tương Tương đột nhiên gửi biểu cảm khóc thút thít lại, "Mẹ em nói, chờ có thành tích thì nói sau..."

Phó Tranh: "..."

Phó Tranh rửa mặt, lúc từ trên lầu đi xuống, Phó Chấn Sơn ngồi ở trên ghế sofa, đang đọc báo.

"Ô, sao hôm nay ba lại rảnh rỗi thế? Không bận rộn chuyện ở công ty nữa à?"

Trong khoảng thời gian này công ty vẫn luôn bận rộn, thời gian Phó Chấn Sơn ở nhà rất ít, cơ bản mỗi ngày rất sớm đã rời đi, buổi tối lại rất muộn mới trở về, có đôi khi, trong một ngày Phó Tranh muốn nhìn mặt cha anh cũng khó khăn.

Nhưng hai ngày thi đại học, Phó Chấn Sơn ngược lại đợi ở nhà, sáng sớm dậy, làm bữa sáng cho con trai mình, làm cho Phó Tranh cảm động.

Phó Tranh vốn cho rằng sau khi thi đại học xong, cha anh lại bắt đầu bận rộn, không nghĩ tới vẫn còn ở nhà.

Phó Chấn Sơn quay đầu lại nhìn anh, "Chờ con, cái tên tiểu tử này, ngủ một giấc tới chiều, ba chờ con đến muốn chết đói luôn rồi."

Nói xong để tờ báo xuống, từ trên ghế sofa đứng lên.

Dì Dung từ trong sân chạy vào, cười nói: "Vậy tôi đi đem thức ăn hâm nóng lên, mọi người ăn đi."

"Vất vả cho dì rồi."

"Cái này có gì đâu mà vất vả."

Dì Dung cười tủm tỉm chạy vào phòng ăn, đem món ăn trên bàn đưa vào phòng bếp, đun nóng lại từng món, rất nhanh đã nóng lên.

Ngồi vào bàn ăn, Phó Chấn Sơn mới hỏi Phó Tranh, "Con cảm thấy lần này con thi thế nào?"

Hỏi xong, lại sợ tăng thêm áp lực cho con trai, vội vàng bổ sung thêm một câu, "Nếu con không muốn nói thì không cần nói, dù sao cũng đã thi xong rồi."

Phó Tranh nâng mắt nhìn cha, nói: "Tạm được đi, trọng điểm hẳn là không có vấn đề."

Thanh Hoa thì không chắc chắn lắm.

Phó Chấn Sơn dựng ngón cái với con trai, "Lợi hại lắm con trai."

Phó Tranh bật cười, nói: "Là công lao của con dâu ba."

Phó Chấn Sơn nghe vậy thì ngẩn ra, lập tức liền cười ha ha, "Nói đúng nói rất đúng, đều thi xong rồi, con nên đưa Tương Tương đi chơi."

Phó Tranh cười, "Không thành vấn đề, vừa rồi Tương Tương còn nói, muốn đội mũ ba đưa cho cô ấy đi chơi Tam Á với con."

"Thật sao? Tình cảm thật tốt, hai đưa lúc nào thì đi, để ba gửi tiền vào thẻ của con."

Phó Tranh khẽ thở dài, "Con lại muốn đi ngay bây giờ, nhưng mà mẹ của Tương Tương phải đợi có thành tích của cô ấy rồi mới nói sau."

"À, vậy sao, mẹ của Tương Tương luôn luôn có yêu cầu nghiêm khắc với con bé, điều đó cũng bình thường thôi."

Phó Tranh gật đầu, vừa ăn cơm vừa hỏi cha, "Đúng rồi, ba, có phải công ty đã xảy ra chuyện gì không? Tại sao đoạn thời gian trước ba lại bận rộn như vậy?"

Phó Chấn Sơn cười, "Bây giờ con thi xong rồi, ba cũng không gạt con, lúc trước công ty quả thực gặp nguy cơ không nhỏ, nhưng mà bây giờ đã giải quyết rồi, không có chuyện gì."

Phó Tranh ngẩn ra, ngẩng đầu lên, có chút không yên lòng nhìn cha mình, "Ba, thật sự không sao chứ? Con đã thi xong rồi, ba đừng có gạt con."

"Thật sự không có việc gì, việc buôn bán mà, ai mà chẳng có lúc gặp nguy cơ, đều đã giải quyết rồi." Tâm trạng Phó Chấn Sơn rất tốt, trông bộ dạng cũng không giống như đang trấn an Phó Tranh.

Phó Tranh có chút yên tâm, "Vậy là tốt rồi."

...

Chu Tương Tương và Phó Tranh hẹn tối đi ăn cơm, hơn năm giờ chiều đã thay xong quần áo chuẩn bị ra cửa.

Mới vừa xuống lầu, Lâm Mai đã kêu cô lại, "Đi đâu vậy? Sắp ăn cơm rồi."

Chu Tương Tương vội nói: "Xin lỗi mẹ, con đã hẹn bạn ra ngoài ăn cơm tối, đã quên nói cho mẹ."

Lâm Mai hỏi: "Với ai? Hoan Hoan sao?"

Chu Tương Tương ấp úng trả lời, "Vâng... Đúng vậy..."

Lâm Mai nhíu mày, nói: "Cái con bé này, muốn đi ra ngoài ăn cơm cũng không nói với mẹ một tiếng, sớm biết thì mẹ đã nấu ít đồ ăn rồi."

"Xin lỗi mẹ."

"Thôi bỏ đi, con đi đi, buổi tối nhớ về sớm một chút. Mặc dù thi đại học xong rồi, vẫn nên buông lỏng thật tốt, nhưng chúng ta vẫn phải biết chừng mực, biết chưa?"

Chu Tương Tương gật đầu liên tục, "Con biết rồi thưa mẹ, con sẽ."

Chu Tương Tương nói, vừa đi tới cửa vừa nháy mắt với ba đang đứng ở sau lưng mẹ.

Chu Hoa Lâm hiểu ý, đi đến cửa tiễn cô, "Buổi tối khi nào thì trở về? Có cần ba đến đón con không?"

Đang nói chuyện, hai người đã đi đến ngoài cửa.

Chu Tương Tương hướng mắt nhìn vào bên trong, phát hiện mẹ vội vàng đi vào phòng bếp, nhanh chóng kéo cánh tay cha, nói: "Ba, ba đừng quên chuyện mà con nhờ ba nhé? Giúp con thăm dò ý tứ của mẹ một chút."

Chu Hoa Lâm cười, vẻ mặt đã hiểu rõ, "Nha đầu này ba biết rồi, yên tâm đi, cứ giao cho ba!"

"Cảm ơn ba!" Chu Tương Tương vui vẻ đến con mắt đều cong lên, "Ba, vậy con đi đây."

"Đi đi, nhớ về sớm một chút."

Chu Tương Tương đi rồi, Chu Hoa Lâm liền trở về bên trong nhà.

Lâm Mai bưng món ăn từ phòng bếp đi ra, "Tương Tương nói gì với ông vậy?"

"Ách... Không có gì..." Chu Hoa Lâm sờ mũi một cái, còn chưa nghĩ ra phải nên nói thế nào với vợ mình.

"Đừng có giả vờ với tôi, ông nói đi, hai cha con các người có phải có chuyện gì gạt tôi không?"

Lâm Mai đặt món ăn lên trên bàn, híp mắt dò xét Chu Hoa Lâm, "Tôi dã sớm phát hiện không thích hợp, dạo này Tương Tương và ông hay thì thầm với nhau, mỗi lần tôi đi tới, hai người các ông lập tức không nói nữa! Hừ, lúc trước tôi thấy Tương Tương phải thi cử, sợ quấy rầy con bé, cái gì cũng không có hỏi. Nhưng hai người các ông là có ý gì đây hả? Coi tôi là người ngoài đúng không? Tôi nói cho ông biết Chu Hoa Lâm, tôi chính là mẹ của Tương Tương, mẹ ruột! Hôm nay ông không nói chuyện hai người gạt tôi cho tôi biết, tôi sẽ không để yên cho ông!"

Lâm Mai nổi giận, Chu Hoa Lâm lập tức liền kinh sợ, lập tức chân chó tiến lên đỡ lấy vai vợ, "Ôi chao ôi chao, bà đừng nóng giận, tôi đây không phải là đang muốn nói cho bà biết sao..."

Lâm Mai nghiêng đầu liếc ông một cái, một bộ dạng quả nhiên có chuyện gạt tôi.

"Cái kia... Thật ra cũng không phải là chuyện lớn gì, chính là Tương Tương... Tương Tương..."

"Tương Tương làm sao? Ông mau nói! Ông muốn bức chết tôi à!" Cả nửa ngày Chu Hoa Lâm vẫn chưa nói vào chuyện chính, Lâm Mai lại là người nóng tính, tức giận đập ông một cái.

Chu Hoa Lâm vội nói: "Ui da, chính là Tương Tương đang yêu đương!"

Lâm Mai sững sờ, con mắt đều trợn tròn, "Ông nói cái gì? Đang yêu đương? Đang yêu đương với ai? Chuyện lớn như thế mà ông lại dám gạt tôi!"

Chu Hoa Lâm biết nếu nói ra, vợ khẳng định sẽ xù lông, đã sớm lùi xa mấy bước, "Bà bình tĩnh một chút bình tĩnh một chút! Nói yêu đương mà thôi, rất bình thường mà, lại không có ảnh hưởng đến học tập, bà đừng kích động như vậy."

"Tỉnh táo? Ông bảo tôi làm sao mà tỉnh táo đây hả?! Tương Tương mới bao nhiêu, đã yêu đương? Không phải, con bé yêu đương với ai? Được bao lâu rồi?!"

Chu Hoa Lâm sờ mũi, chột dạ nói: "Phó... Phó Tranh... Đã được hơn một năm gần hai năm rồi."

Lâm Mai nghe thấy tên Phó Tranh, cả người đều choáng váng.

Sau vài giây, trong biệt thự bộc phát ra một âm thanh rống giận, "Chu Hoa Lâm! Đầu óc ông bị đứt sợi dây nào rồi đúng không! Có người nào làm cha mà như ông sao? Con gái yêu sớm ông không ngăn cản thì thôi, vậy mà ông còn giúp con bé gạt tôi?!"

Chu Hoa Lâm bị rống nên ngực run run, vội nói: "Ôi trời ạ, con gái chúng ta ngoan như thế, cũng không có ảnh hưởng học tập, bà có cần nói tới mức đó không? Hơn nữa, bây giờ đã tốt nghiệp cao trung rồi, có thể tự do yêu đương, dù sao tôi là vẫn ủng hộ Tương Tương!"

Lâm Mai quả thực tức giận đến không nói nên lời, tay chỉ Chu Hoa Lâm không ngừng run rẩy, "Ông... Ông thật là..."

Ở trong lòng Lâm Mai không ngừng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, qua một lúc lâu sau, tâm trạng kích động vừa rồi mới hơi giảm xuống.

Ngồi ở trên ghế, nhìn Chu Hoa Lâm nói: "Chu Hoa Lâm, rốt cuộc trong đầu ông đang suy nghĩ cái gì? Được, ông nói con gái yêu đương là không có việc gì, vậy ông cũng phải xem là ai chứ? Phó Tranh là cái dạng gì, ông còn không rõ sao? Ông vậy mà để cho Tương Tương và Phó Tranh yêu đương! Tôi nói đầu óc ông có phải là bị nước vào rồi không!"

Chu Hoa Lâm vội hỏi: "Vợ à, tôi đã nói với bà rồi, bà cũng đừng xem thường Phó Tranh. Phó Tranh người ta, kể từ lúc chung một chỗ với Tương Tương, vì muốn cùng thi đậu cùng một trường với Tương Tương của chúng ta, nỗ lực học tập, kỳ thi thử cuối cùng trước kỳ thi đại học, con gái chúng ta thi hạng nhất toàn trường, thằng bé thi thứ hai toàn trường, bà nói đi, với tinh thần này, ai có thể có? Đứa bé Phó Tranh kia, tôi cảm thấy rất tốt, hơn nữa đối xử với Tương Tương cũng rất tốt, bà đừng có thành kiến lớn với thằng bé như vậy."

Lâm Mai nghe xong này lời nói, ngẩn ra nửa ngày, khó có thể tin nhìn Chu Hoa Lâm, "Ông vừa mới nói, là thật? Ông không gạt tôi chứ?! Phó Tranh thật sự thi thứ hai toàn trường?"

"Phải, tôi lừa bà làm gì? Nếu bà không tin, chờ đến lúc có điểm thi đại học của Phó Tranh, bà sẽ biết."

Cái này, Lâm Mai thật sự là không còn lời nào để nói, ngẩn ngơ ở đằng kia.

Chu Hoa Lâm nói: "Tôi thật sự cảm thấy đứa bé Phó Tranh không tệ, hơn nữa chúng ta cũng hiểu rõ Phó gia, thật sự tốt vô cùng."

Nói đến đây, sắc mặt Lâm Mai đột nhiên ngưng trọng vài phần, vô thức nhìn bốn phía, rồi mới nói: "Chồng à, Phó gia lúc trước là thế nào? Lần trước tôi chơi mạt chược với vài phu nhân, nghe người ta nói tập đoàn Phó thị sản xuất thực phẩm có vấn đề, có phải là thật hay không?"

Chu Hoa Lâm nghe vậy, cau chặt mày, "Bà này, đừng ở bên ngoài nói hươu nói vượn, đây là chuyện thế nào, có thể nói lung tung được sao?!"

"Này, tôi cũng là nghe người ta nói thôi mà, không phải là tôi còn đang hỏi ông đây à?"

Chu Hoa Lâm trầm mặc nửa ngày, cuối cùng mới mở miệng, "Theo tôi được biết, lần trước công ty Phó đại ca sản xuất một nhóm thực phẩm hình như là có chút vấn đề, nhưng về sau bộ phận quản lý kiểm tra lại một lần nữa, sau đó thì cho phép nhập vào thị trường, hẳn là đã đạt tiêu chuẩn rồi."

"Thật sao?"

"Trời ạ, bà nghĩ nhiều như vậy làm gì? Chúng ta đã quen biết Phó đại ca bao nhiêu năm, năm đó nếu không phải là Phó đại ca kéo tôi một cái, hai chúng ta bây giờ vẫn còn đang trên đường bán bánh rán đấy, có thể được tốt như ngày hôm nay sao? Tóm lại tôi tin nhân phẩm của Phó đại ca, không có khả năng làm chuyện bán lương tâm như thế được."

"Tôi không phải là có ý đó... Chao ôi chao ôi chao ôi, được rồi, vậy ông chọn thời gian đi, mời Phó Tranh tới nhà chúng ta ăn một bữa cơm."

Chu Hoa Lâm cuối cùng cũng cười rộ lên, "Được! Vậy đợi lát nữa Tương Tương trở về, tôi nói với con bé."
Bình Luận (0)
Comment