Edit: Phưn Phưn
Nhờ những lời này của Lục Mộ Trầm, tâm trạng Phó Tranh cuối cùng cũng khá hơn.
Ăn cơm xong được Lục Mộ Trầm đưa đi bệnh viện xử lý vết thương ở khóe mắt.
Khóe mắt là bị viên đá cắt qua, bôi cồn khử trùng lên, đau đến nổi cả người Phó Tranh đổ đầy mồ hôi lạnh.
Bôi thuốc xong, từ bệnh viện đi ra, Phó Tranh liên tục muốn đưa tay lên lau đi vết thương.
Không biết bác sĩ bôi thuốc gì cho anh, vừa đau vừa ngứa.
Chu Tương Tương ở bên cạnh đè cánh tay anh xuống, "Anh đừng có gãi, vừa mới bôi thuốc, đừng có gãi bị thương thêm."
Phó Tranh cúi đầu, vô cùng ủy khuất nhìn Chu Tương Tương, "Vợ ơi, rất ngứa."
"Ngứa cũng đừng có gãi, để em thổi cho anh." Chu Tương Tương nói, liền nhón chân lên, chu môi, nhẹ nhàng thổi vết thương giúp Phó Tranh, vừa thổi vừa nhỏ giọng hỏi: "Còn ngứa không?"
"Ngứa —— "
Tim ngứa.
Phó Tranh thuận thế ôm eo của Chu Tương Tương, cúi đầu liền hướng tới môi cô hôn xuống.
Lục Mộ Trầm đi ở phía trước, chợt phát hiện sau lưng không có tiếng bước chân đi theo, theo bản năng quay đầu lại.
Không nghĩ rằng vừa quay đầu lại, thì thấy Phó Tranh và Chu Tương Tương ôm nhau ở ven đường hôn môi.
Anh nhìn bọn họ, con mắt chợt sáng.
Lập tức quay đầu lại, gọi điện thoại cho Tống Nhiễm.
Điện thoại vang lên một tiếng, lập tức có người nhận.
Giọng Lục Mộ Trầm dịu dàng, "Đang làm gì vậy?"
Giọng nói dịu dàng như vậy, cũng chỉ với Tống Nhiễm mới có.
Giọng Tống Nhiễm ngọt ngào, mang theo ý cười, từ đầu bên kia truyền đến, "Đang đợi điện thoại của anh nha."
Khóe miệng Lục Mộ Trầm hơi cong lên, "Ăn cơm chưa?"
"Còn chưa nha, em vừa mới nấu mì, nhưng mà khó ăn quá."
"Tống Nhiễm em có bị ngốc không hả?" Lục Mộ Trầm không nhịn được cười, nhớ tới lần trước Tống Nhiễm nấu cho anh một tô mì, cái hương vị đó... Thật sự, đời này đều không thể quên được, quá khó ăn.
Đầu bên kia điện thoại, Tống Nhiễm hừ mũi một tiếng, cầm lấy di động lộn mèo trên giường, "Lục ca ca, anh cứ cười nhạo em đi, em lập tức cầm gối đầu của anh ra phòng khách đó, buổi tối anh ngủ ghế sô pha là tốt nhất."
Khóe môi Lục Mộ Trầm càng cong hơn, "Tống Nhiễm, em uy hiếp anh?"
Tống Nhiễm cười vô cùng đắc ý, "Uy hiếp anh đó thì sao?"
Cách điện thoại, Lục Mộ Trầm cũng có thể tưởng tượng được bộ dáng tiểu kiêu ngạo của Tống Nhiễm, bật cười, "Được, em thành công rồi, thành công uy hiếp được anh. Chờ, lát nữa anh về nấu cơm cho em."
Tống Nhiễm cao hứng nói: "Được, vậy em chờ anh."
Lục Mộ Trầm cái gì cũng không sợ, chỉ sợ Tống Nhiễm đuổi anh ra ghế sô pha ngủ.
Trước đây anh ngủ một mình thì không sao, nhưng kể từ khi ở chung với Tống Nhiễm, buổi tối không ôm cô, thì không thể nào ngủ nổi.
Hoàn toàn trúng độc của cô.
Có lần Tống Nhiễm tức giận với anh, nửa đêm đá anh xuống giường, ba ngày không cho anh vào phòng, mỗi đêm anh nằm trên ghế sô pha, cả ba ngày đều không ngủ.
Mùi vị đó, cả đời này thật sự đều không muốn nếm nữa.
Giọng nói ngọt ngào của Tống Nhiễm truyền tới từ đầu bên kia điện thoại, "Lục ca ca, vậy anh mau về nha, nhớ anh muốn chết."
Lục Mộ Trầm cong môi cười, "Biết rồi, anh cũng nhớ em, ngoan ngoãn chờ anh về."
"Vâng!" Tống Nhiễm đáp lời, hôn vào điện thoại một cái.
Cúp điện thoại, lại nhìn về phía hai người Phó Tranh và Chu Tương Tương, tâm tình nhất thời thoải mái hơn không ít.
Nghĩ người ta không có bạn gái sao?
Lục Mộ Trầm nhớ tới Tống Nhiễm, cả khuôn mặt đều tràn ngập vui vẻ.
Trên đời này, tại sao lại có cô gái như vậy?
Lục Mộ Trầm đưa Phó Tranh và Chu Tương Tương về nhà, trước khi đi, vỗ vai Phó Tranh, nói: "Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai anh gọi điện thoại cho em, dẫn em đi gặp ba em."
Phó Tranh gật đầu, "Cảm ơn anh họ."
Lục Mộ Trầm lắc đầu, nhìn về phía Chu Tương Tương, "Chăm sóc cậu ấy cho tốt."
"Vâng, em sẽ."
...
Tống Nhiễm ở nhà chờ Lục Mộ Trầm trở về, chờ đến nhàm chán, liền chạy tới ban công, nửa người tựa lên lan can, nhìn xung quanh ở dưới.
Chờ lại chờ, hai mươi phút sau, cuối cùng trông thấy xe Lục Mộ Trầm lái vào, lái vào hầm để xe.
Tống Nhiễm lập tức nhếch môi, vui vẻ cười rộ lên.
Bọn họ ở tầng 23, Lục Mộ Trầm dừng xe xong, đi thang máy lên, khoảng chừng đến ba phút.
Tống Nhiễm đứng sau cửa, đôi mắt sáng long lanh, đứng ở đó đếm từng giây.
"Mười, chín, tám, bảy..."
Lúc đếm đến ba, nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ.
Đôi mắt Tống Nhiễm cong lên, trong nháy mắt cửa mở ra, trực tiếp vui vẻ nhảy lên người Lục Mộ Trầm.
Hai tay ôm lấy cổ anh, hai chân gác lên eo anh, cả người hoàn toàn treo trên người anh.
"Lục ca ca, sao anh về muộn vậy, người ta nhớ anh muốn chết." Đôi mắt Tống Nhiễm cong cong, cười lên lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng tinh, giống như làn da của cô, trắng đến lóa mắt.
Lục Mộ Trầm thuận tay đóng cửa lại, sau đó hai tay nâng mông Tống Nhiễm, nhấc lên một chút, vừa ôm cô vào trong nhà vừa nói: "Tình huống của A Tranh không được tốt lắm, anh đưa cậu ấy về nhà."
Ý cười trên mặt Tống Nhiễm cũng thu lại, lo lắng hỏi: "Phó Tranh không sao chứ? Ba cậu ấy sẽ xảy ra chuyện sao?"
"Không sao, không nhiều chuyện lắm, chính là công ty có thể gặp phải vấn đề tương đối nghiêm trọng."
"Chỉ cần người không sao là tốt rồi."
Lục Mộ Trầm ôm Tống Nhiễm lên ghế sô pha, vừa đưa người xuống, đang chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi, Tống Nhiễm đột nhiên xoay người, đè Lục Mộ Trầm lên ghế sô pha.
Thân thể mềm mại nằm ở trên người anh, cười tủm tỉm nhìn anh.
Mắt Lục Mộ Trầm híp lại, giọng hơi khàn, "Muốn làm gì?"
Tống Nhiễm cười hì hì, "Muốn hôn anh."
Nói xong liền bổ nhào lên người Lục Mộ Trầm, hôn xuống môi anh.
Lục Mộ Trầm tùy ý để Tống Nhiễm hôn mình, nhưng mà nha đầu này cứ hôn loạn, làm cho cả người anh nổi lửa lên.
Đôi mắt đen tối đi vài phần, lúc Tống Nhiễm đột nhiên hôn lên cổ anh, cả người chợt run lên, đỡ vai cô, đột nhiên xoay người một cái, liền đặt Tống Nhiễm dưới thân mình.
Tống Nhiễm bị dọa sợ "A" một tiếng, hai tay để trên ngực anh, "Anh làm gì vậy?"
Ánh mắt Lục Mộ Trầm sâu thẳm, giọng khàn khàn, "Em nói xem?"
...
Phó gia.
Biệt thự rộng rãi trống rỗng, Phó Chấn Sơn không ở đây, dì Dung cũng không ở đây.
Phó Tranh nằm ngửa trên giường, đầu Chu Tương Tương gối lên lưng Phó Tranh, nghiêng người, nắm lấy tay Phó Tranh.
Ngọn đèn ở đầu giường yếu ớt, hai người nhỏ giọng nói chuyện.
"Mấy ngày hôm trước em có mơ một giấc mơ, mơ thấy hai chúng ta kết hôn, em sinh một song bào thai, một anh trai một em gái, em vổn rất vui vẻ, nhưng lại bị anh phá hỏng, lấy tên cho con trai con gái quá khó nghe, còn không cho em đổi, quả thực tức chết em."
Phó Tranh nhịn không được cười, rủ mắt, nhìn Chu Tương Tương, "Tên là gì? Lấy trình độ của anh, làm sao có thể lấy tên khó nghe được?"
Chu Tương Tương bĩu môi, "Trong mơ anh vô cùng không có trình độ, anh nói với em, anh trai gọi là sủi cảo, em gái gọi là bánh trôi —— "
"Ông trời ơi! Chu Tương Tương, em cũng có tài nhỉ, làm thế nào mà em có thể lấy tên này cho bảo bối của chúng ta? Trời ạ, em là cố ý chọc cho anh cười hả Chu Tương Tương, ha ha ha ha..."
Chu Tương Tương còn chưa nói xong, Phó Tranh đã phá lên cười ha ha ha ha.
Chu Tương Tương nhíu mày, giải thích: "Là anh lấy, không phải em lấy."
"Nhưng đó là em mơ mà, người ta nói ngày nghĩ sao, đêm mơ vậy." Phó Tranh cười không ngừng được, từ trên giường ngồi dậy, dùng sức xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Tương Tương, "Ôi vợ ngốc của anh, chờ sau này sinh con, anh sẽ nói với bọn chúng, biết tên của mấy đứa là từ đâu mà có không? Là do mẹ ngốc của các con nằm mơ rồi lấy cho các con, ha ha ha ha..."
Phó Tranh cười ha ha ha ha.
Làm cho Chu Tương Tương tức giận, dùng sức nhéo một cái lên eo anh, "Phó Tranh anh phiền quá đi, không cho nói nhảm nữa!"
"Úi úi úi đau quá vợ!!" Phó Tranh đau đến vội vàng nắm chặt tay Chu Tương Tương, "Đừng có nhéo loạn a vợ, thắt lưng của đàn ông không được chạm vào đâu, hiểu không?"
Chu Tương Tương trừng mắt nhìn anh, "Không hiểu!"
Phó Tranh cười nhìn cô chằm chằm, đột nhiên tiến lại, từ phía sau ôm lấy cô, chống cằm lên vai cô, nhẹ giọng nói: "Chu Tương Tương em là đồ ngốc à?"
Chu Tương Tương cho rằng Phó Tranh đang mắng cô, bĩu môi nói: "Anh mới ngốc!"
"Chu Tương Tương, em có biết là em rất ngốc không." Giọng Phó Tranh bỗng nhiên trở nên rất nghiêm túc, không có chút vui vẻ nào.
Chu Tương Tương ngây người, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Phó Tranh trầm mặc một lát, khẽ nghiêng xuống, mặt chôn trong cổ Chu Tương Tương, giọng có chút rầu rĩ, "Em có nghĩ tới, xảy ra chuyện lớn như vậy, nhà của anh có khả năng sụp đổ, anh có thể sẽ hai bàn tay trắng, không xứng với thân phận của em, cũng không thể bảo đảm tương lai có thể cho em cuộc sống hạnh phúc, cứ như vậy, em vẫn nguyện ý đi theo anh, em không phải là ngốc hay sao?"
"Em không có nghĩ tới những điều đó." Chu Tương Tương quay đầu lại, đặc biệt nghiêm túc nhìn anh, "Phó Tranh, em ở cùng một chỗ với anh, cho tới bây giờ không phải bởi vì anh là thiếu gia của Phó gia. Nhà anh có điều kiện, nhà của em cũng vậy, nhưng có nhiều tiền hơn nữa cũng không phải là của chúng ta. Chúng ta trưởng thành, cha mẹ kiếm được nhiều, đó là bọn họ vất vả mới kiếm được, cha mẹ kiếm được ít, chúng ta cần phải cố gắng, kiếm nhiều tiền phụng dưỡng bọn họ."
Chu Tương Tương cầm lấy tay Phó Tranh, nói tiếp: "Cho nên chỉ cần chú Phó không có việc gì là đã tốt rồi, công ty có thể một lần nữa trở về chính đạo dĩ nhiên là tốt, nếu như không thể, cũng không quan hệ phải không? Anh tốt như thế, tiền đồ không thể hạn chế."
Mỗi câu Chu Tương Tương nói, từng chữ, như trời hạn gặp mưa chiếu vào lòng Phó Tranh.
Ngắn ngủi mấy câu, làm anh thông suốt.
Anh nhìn cô, đồng ý gật đầu, "Em nói đúng, chỉ cần ba anh không có việc gì là tốt rồi."
Chu Tương Tương khẽ nghiêng người, nhẹ nhàng ôm lấy anh, đầu tựa trước ngực anh, dịu dàng nói: "Phó Tranh, anh phải cố gắng, anh đã nói phải nuôi em, còn muốn nuôi sủi cảo với bánh trôi."
Phó Tranh nhịn không được cười, mặt mày đều là ý cười hạnh phúc, "Đúng vậy, phải nuôi em, còn muốn nuôi sủi cảo với bánh trôi nữa."
Kiếm tiền nuôi gia đình, đột nhiên cảm thấy bốn chữ* này, tốt đẹp làm cho người ta cảm thấy ấm áp từ tận đáy lòng.
(*: Kiếm tiền nuôi gia đình, tiếng trung "赚钱养家" là bốn chữ)