Sủng Ái Cả Đời

Chương 68

Edit: Phưn Phưn

Thời gian một ngày rồi lại một ngày, trôi qua rất nhanh.

Kể từ khi Chu Tương Tương biết mỗi ngày Phó Tranh đều ngổi ở thư viện, cũng thay đổi thói quen cả ngày ở trong phòng ngủ của mình, bắt đầu ngày ngày theo Phó Tranh chạy tới thư viện.

Nghĩ tới cũng thật thú vị. Trước đây lúc học trung học, là Phó Tranh theo Chu Tương Tương chạy tới thư viện, hiện tại đảo lại, đổi thành cô theo Phó Tranh chạy tới thư viện.

Ngồi ở trong thư viện, Chu Tương Tương không khỏi cảm thán nói: "Sau khi lên đại học, hình như em trở nên lười biếng hơn."

Lười học tập, lười giao tiếp, trừ lên lớp, thời gian còn lại không phải cùng Phó Tranh hẹn hò thì cũng là ở trong phòng xem phim rồi ngủ rồi lại ăn.

Cô đều nghĩ không ra, tại sao cô lại trở nên lười đến thế?

Không lẽ hơn chục năm kiếp sống học tập trước khi lên đại học, đã dùng hết toàn bộ nhiệt tình của cô rồi?

Phó Tranh cười nói: "Lười thì cứ lười thôi."

"Vậy không được, về sau không tìm được công việc thì phải làm sao bây giờ?" Chu Tương Tương lắc đầu, nói.

Phó Tranh nói: "Không tìm được công việc thì sao, tìm không được thì anh nuôi em."

Chu Tương Tương cong môi cười, lại gần kéo lấy tay Phó Tranh, đầu gác lên vai anh, nhỏ giọng nói: "Vậy cũng không được, em muốn được làm việc."

"Làm việc thì có thể, nhưng mà em không cần phải áp lực." Phó Tranh nói.

Chu Tương Tương ngẩng đầu cười nhìn Phó Tranh, "Có một người bạn trai có tiền đồ thật tốt, có thể yên tâm làm một con sâu gạo rồi."

Phó Tranh cúi đầu cười, cúi người khẽ hôn lên môi cô một cái, "Vợ, ngoan."

...

Chu Tương Tương rảnh rỗi cả một học kỳ, tới gần cuối kỳ, cuối cùng mới từ từ tìm lại được trạng thái lúc học cấp ba, mỗi ngày liều mạng liều mạng học tập.

Tục ngữ nói, lâm trận mài thương, ít nhiều cũng sáng*.

(Lâm trận mài thương, ít nhiều cũng sáng*: Ý chỉ, nước đến chân rồi mới chuẩn bị, dù rằng thương không bén nhưng cũng sáng hơn là không mài. Khích lệ con người cố gắng đến phút chót, không nên từ bỏ.)

Bản thân Chu Tương Tương có nền tảng học tập, kiểm tra cuối kỳ đã ôn tập trước nửa tháng, cuối cùng thành tích cũng không tính là quá kém, trong lớp thi được hạng bốn.

Lúc có thành tích, thì đã được nghỉ đông.

Mẹ cô vẫn còn như lúc cao trung, quản thành tích của cô. Lúc nghe được Chu Tương Tương chỉ thi được hạng bốn trong lớp, vẻ mặt lập tức không tốt.

Khi đó đang dùng cơm, Lâm Mai để đũa xuống giáo dục cô, nói: "Con như vậy là thế nào đây? Từ trước đến giờ kiểm tra đều là hạng nhất toàn trường, vừa lên đại học, mới có một học kỳ, con đã rớt xuống hạng bốn cho mẹ? Con nói đi, rốt cuộc con đến trường có học cho đàng hoàng không hả?!"

Chu Tương Tương mím môi, đáp: "Mẹ, đại học lại không giống với cao trung. Lúc học cao trung, nền tảng của mọi người cao thấp không đều, nền tảng của con khá hơn một chút, cho nên mỗi lần thi đều rất tốt. Nhưng đại học lại không giống như vậy, tất cả mọi người đều là học bá, đều là dựa vào bản lĩnh của chính mình thi đậu Thanh Hoa, người này giỏi còn có người giỏi hơn, ngoài trời còn có trời cao hơn, con thì tính là cái gì."

Lâm Mai không tin tưởng lắm liếc nhìn cô một cái, "Đúng không?"

"Đúng vậy, bạn học cùng lớp của con ai cũng rất lợi hại, có nhiều người điểm thi đại học còn cao hơn cả con." Chu Tương Tương vội vàng gật đầu không ngừng.

Chu Hoa Lâm nói: "Ôi trời, con bé cũng đã lên đại học rồi, bà còn quản con bé nhiều như vậy làm cái gì. Vả lại, hạng bốn cũng không tệ mà."

Lâm Mai chỉ Chu Tương Tương một cái, "Nha đầu này, học kỳ sau thi tốt hơn cho mẹ. Đừng tưởng rằng lên đại học là có thể buông thả, như vậy thì không tìm được việc làm đâu, biết chưa?"

Chu Tương Tương vội vàng gật đầu, "Vâng con biết rồi, mẹ."

Chơi cả một học kỳ, học kỳ sau, cô cũng biết cố gắng.

Nếu đã như vậy, Lâm Mai cũng không trách Chu Tương Tương nữa.

Nào ngờ buổi chiều lúc bà đi ra ngoài thì gặp được dì Dung.

Hai người đứng nói chuyện phiếm, Lâm Mai chợt nghe dì Dung nói, cuối kỳ Phó Tranh thi được hạng nhất toàn khoa.

Lâm Mai liền kinh ngạc. Vừa vui vừa giận. Vui là vì, con rể tương lai của bà có tiền đồ! Giận là, nha đầu Chu Tương Tương lại không biết thua kém như thế!

Khi về nhà, Chu Tương Tương đang ngồi ở phòng khách gọi video với Giản Vi.

Lâm Mai vừa vào nhà, giày cũng chưa thay, đã lớn tiếng rống, "Chu Tương Tương, cái con nha đầu kia, con là làm gì đây hả! Phó Tranh người ta bây giờ thi được hạng nhất toàn khoa, còn con thì chỉ được hạng bốn trong lớp?!"

Chu Tương Tương nghe thấy Lâm Mai lại bắt đầu nói chuyện thi cử, đầu lập tức đau, vội vàng cúp video với Giản Vi.

Lúc Lâm Mai thay giày xong đi qua, từ trên ghế sofa nhanh chóng đứng lên quy củ, hai tay chắp sau lưng, chuẩn bị tiếp thu dạy dỗ.

Lâm Mai đi qua, đưa tay chọc vào gáy của Chu Tương Tương, nói: "Con nói thật cho mẹ nghe, rốt cuộc ở trường có nghiêm túc học tập không? Con nói cái gì mà người này giỏi còn có người giỏi hơn ngoài trời còn có trời cao hơn, hình như Phó Tranh người ta nền tảng đâu có hơn con? Người ta lên đại học, làm thế nào mà đã trổ ra hết tài năng rồi?"

Chu Tương Tương sờ trán, nói lầm bầm: "Anh ấy thông minh mà."

"Thằng bé thông minh, vậy con không thông minh à? Chu Tương Tương, con không cố gắng cho tốt, kéo xa khoảng cách với Phó Tranh, cẩn thận về sau người ta không cần con nữa cho xem."

Chu Tương Tương nhíu nhíu mày, "Mẹ, mẹ đang nói gì vậy. Phó Tranh sẽ không như thế đâu."

"Hừ hừ, đàn ông đều thích phụ nữ ưu tú, con đừng có quá tự tin. Mẹ đã nói với con, Chu Tương Tương, Phó Tranh là con rể mà mẹ rất hài lòng, dáng dấp đẹp trai, lại ưu tú, đứa trẻ như vậy, có đốt đèn lồng cũng khó tìm, con phải nắm chắc cho mẹ."

Lâm Mai nói, lại trừng Chu Tương Tương một cái, quay đầu đi lên lầu.

Chu Tương Tương sững sờ đứng tại chỗ, cả người đều có chút ngốc rồi?

Trời ạ, vừa rồi là mẹ của cô à?

Trước kia thì phản đối cô quen với Phó Tranh, hiện tại lại khen Phó Tranh sắp lên tận trên trời? Còn lo lắng Phó Tranh không cần cô?

Trời đất ơi, người vừa rồi, có lẽ là có người giả làm mẹ rồi.

Thật ra cũng không thể trách Lâm Mai thay đổi lớn đến vậy.

Người làm mẹ, ai mà không hy vọng con rể mình là người có tiền đồ có bản lĩnh chứ.

Tình huống trong nhà Phó Tranh cũng đã ổn định, làm một chút biện pháp cứu vãn hình tượng công ty, hiện tại công ty lại từng bước khôi phục lại sản xuất, vả lại còn đang phát triển vững vàng.

Nhưng mà, không nói tới phần gia thế này.

Thì Phó Tranh từ một học tra lại có thể thay đổi thi đậu Thanh Hoa, kì kiểm tra đầu tiên của đại học lại được hạng nhất khoa, chỉ cần hai điểm này, cũng đủ làm cho Lâm Mai hài lòng.

Ban đêm, Lâm Mai suy nghĩ chuyện này trong lòng, ngủ không yên, duỗi tay chọc chồng mình, "Lão Chu, tôi có chuyện này muốn nói với ông."

Chu Hoa Lâm đang ngủ mơ mơ màng màng, "Ừ" hai tiếng.

Từ trong chăn Lâm Mai ngồi dậy, nói: "Ông nói xem, chúng ta có nên để Phó Tranh và Tương Tương đính hôn trước không."

Chu Hoa Lâm đang mớ ngủ thì nghe được lời của vợ mình, mở to mắt ra, trong nháy mắt tỉnh táo.

Trở mình, nhìn Lâm Mai, dụi dụi đôi mắt, nhìn bà nói: "Này, tôi không nghe nhầm chứ? Bà mới vừa nói... Để cho Tương Tương và Phó Tranh đính hôn?"

Lâm Mai trịnh trọng, "Đúng vậy, có vấn đề gì không?"

Chu Hoa Lâm quả thực không thể tin được vào lỗ tai của mình, từ trong chăn ngồi dậy, vô cùng kinh ngạc nhìn vợ mình, nói: "Thì ra ngày mai mặt trời mọc hướng tây à?"

Lâm Mai trừng mắt nhìn ông, đưa tay đẩy ông một cái, "Nói cái gì vậy hả? Tình cảm của Tương Tương và Phó Tranh rất tốt, bây giờ đính hôn là cũng bình thường."

"Ách... Bình thường thì bình thường. Nhưng mà từ trong miệng bà nói ra lời này, thật sự không bình thường chút nào"

Lâm Mai tức giận đạp ông một cước, "Cái lão đầu tử này, cười nhạo tôi đúng không?"

Phó Tranh ưu tú như thế, bà là sợ người ta cướp đi của con gái. Nên mới vội vàng quyết định như thế.

Tuy Lâm Mai nói muốn để cho Chu Tương Tương và Phó Tranh đính hôn trước, nhưng chuyện này do nhà gái nhắc tới, dù sao vẫn không thích hợp cho lắm.

Nhưng mà cũng đúng lúc, qua mấy ngày sau, lúc Chu Hoa Lâm và Phó Chấn Sơn ra ngoài uống trà, Phó Chấn Sơn đã chủ động nói đến chuyện này.

Hai người ăn nhịp với nhau, lập tức mời người đến chọn ngày tốt để đính hôn.

Thời gian nghỉ đông dài, liền định hai ngày đầu tiên của đêm ba mươi.

Đính hôn thêm đoàn niên, coi như là song hỷ lâm môn, vô cùng náo nhiệt.

Mặc dù chỉ là đính hôn, nhưng Chu Tương Tương vẫn rất khẩn trương.

Ngày đi thử lễ phục đính hôn với Phó Tranh, Chu Tương Tương lặng lẽ hỏi anh: "Đến lúc đó phải làm những gì? Thật sự là em không có một chút kinh nghiệm nào cả."

Phó Tranh liền bật cười, nắm tay cô, ý vui trên mặt không tan, "Anh cũng làm gì có kinh nghiệm, loại chuyện này cần phải có kinh nghiệm mới được à?"

Chu Tương Tương: "..."

Lễ phục là Phó gia bỏ tiền làm theo yêu cầu.

Rất đắt.

Chu Tương Tương vốn định thuê một bộ là được, dù sao cũng không thể mặc mỗi ngày được.

Nhưng Phó gia không đồng ý, muốn làm theo yêu cầu. Toàn bộ làm thủ công, bởi vì đẩy nhanh tốc độ, nên chi phí có hơi đắt đỏ.

Chu Tương Tương cảm thấy có chút lãng phí, cũng đã từng nói qua với Phó Tranh.

Phó Tranh nói: "Ba anh nói, ông ấy chỉ có một người con dâu như vậy, không thể để em chịu uỷ khuất."

Lễ phục là màu hồng nhạt đơn giản.

Làn da của Chu Tương Tương trắng, lại mảnh mai, mặc xong đi ra khỏi phòng thử đồ, Phó Tranh nhìn không chớp mắt.

Váy dài chạm đất, tóc dài xoã tung trên vai.

Cô hơi thẹn thùng, màu hồng nhạt khẽ hiện lên trên gò má, bước từng bước đến trước mặt Phó Tranh, nhẹ giọng hỏi anh, "Đẹp không?"

Phó Tranh kinh ngạc nhìn cô, một lúc lâu cũng không nói nên lời.

Chu Tương Tương luôn luôn xinh đẹp, nhưng anh lại không biết được rằng, cô mặc vậy đi ra, không ngờ lại xinh đẹp đến thế.

Cả người giống như phát ra ánh sáng, như tiểu tiên nữ từ trên trời hạ phàm.

Một lúc lâu mới hồi phục lại được tinh thần.

Anh bước lên phía trước một bước, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, môi dán bên tai cô, dịu dàng nói: "Tương Tương, hôm nay anh mới phát hiện, cô gái mà anh muốn kết hôn, là một tiên nữ. Tại sao lại có thể đẹp đến như vậy?"

Lời tâm tình này của Phó Tranh, giống như mật đường, đều chất đầy trong trái tim của Chu Tương Tương.

Đầu tựa lên ngực Phó Tranh, cong môi nở nụ cười.
Bình Luận (0)
Comment