Sủng Ái Cả Đời

Chương 74

Edit: Phưn Phưn

Nghe thấy ngâm suối nước nóng, Chu Tương Tương đột nhiên cảm thấy hình ảnh này không đúng lắm.

Không phải là cô nhạy cảm, mà là bầu không khí hôm nay, giống như...

Ách...

"Cái đó... Em không mang áo tắm để ngâm suối nước nóng, Nên là... Nên là không ngâm nhé?" Chu Tương Tương gượng cười, vẻ mặt tránh né.

Phó Tranh nhìn cô một cái, lập tức duỗi tay nắm lấy vai cô, cười như không cười nói: "Không mang áo tắm à... Ừm, được rồi, vậy chúng ta về phòng tắm ngâm đi."

Chu Tương Tương trợn tròn hai mắt.

Ngâm... Ngâm????

Chu Tương Tương luôn cảm thấy ánh mắt cười như không cười của Phó Tranh, giống như đang ám chỉ cô cái gì đó.

Tâm trạng vô cùng thấp thỏm.

Phó Tranh đặt một căn biệt thự.

Sau khi trở về phòng, theo bản năng Chu Tương Tương không dám đi lên lầu, ngay cả khi phòng ngủ ở trên lầu.

Chu Tương Tương có hơi sợ.

Thay giày, liền chạy đến ngồi lên ghế sofa, còn mở TV lên.

Phó Tranh đi ở phía sau, thấy Chu Tương Tương lại ngồi trên ghế sofa xem ti vi, trong lòng không khỏi tò mò.

Nha đầu này, rốt cuộc đang sợ cái gì vậy.

Hai tay cắm trong túi quần, nhướng mày nhìn cô, "Chu Tương Tương, em đang làm gì vậy?"

Giọng anh bình tĩnh chậm rãi, trong mắt lại có vài ý vui vẻ không thể che dấu hết.

Giống như đang... Cười nhạo cô nhát gan?

Ánh mắt Chu Tương Tương có hơi tránh né, "Xem... Xem TV. Đột nhiên em nhớ tới, hôm nay là thứ bảy, em có theo dõi một chương trình tạp kỹ..."

Ý cười trong mắt Phó Tranh càng sâu hơn, "Cho nên em chuẩn bị cả đêm nay ngồi đây xem chương trình tạp kỹ?"

Chu Tương Tương: "... Ách."

Phó Tranh nhìn cô thật sâu, ý cười trong mắt đột nhiên thu lại, giọng trầm khàn nói, "Tương Tương, hôm nay là lễ tình nhân, em không quên chứ?"

Chu Tương Tương nhẹ nhàng mím môi, lắc đầu.

Làm thế nào mà quên được.

Ánh mắt Phó Tranh sâu thẳm nhìn Chu Tương Tương, đột nhiên bước lên phía trước một bước, đưa tay ôm lấy eo cô, dùng sức kéo vào trong lòng, thân thể của Chu Tương Tương liền dán lên người anh, đầu ngón chân khẽ nhón.

Phó Tranh nhìn mắt của cô, lại tiếp tục hỏi: "Tương Tương, em vẫn còn nhớ chứ, em vừa đồng ý lời cầu hôn của anh?"

Chu Tương Tương vội vàng gật đầu, "Nhớ... Đương nhiên còn nhớ."

Phó Tranh nghe vậy, cuối cùng bật cười.

Cúi đầu dịu dàng hôn lên môi Chu Tương Tương một cái, "Vậy anh lên lầu tắm rửa trước."

Nói xong, thì buông Chu Tương Tương ra.

Mặt mũi tươi rói vui vẻ, đi lên lầu.

Tim Chu Tương Tương đập cực kỳ nhanh, đặt mông trở lại ngồi trên ghế sofa.

Làm sao bây giờ? Cô rất căng thẳng, trái tim giống như sắp nhảy ra từ cổ họng.

Câu nói cuối cùng của Phó Tranh, đã ám hiệu đủ rõ ràng.

Thật ra cô cũng không phải là không muốn, chỉ là... Có chút sợ hãi.

Có phải là rất đau hay không?

Thật sự là căng thẳng muốn chết, thi đại học cũng không có căng thẳng như thế a a a a!

Trong phòng khách Chu Tương Tương đi tới đi lui, đi tới đi lui.

Sau đó, tầm mắt đột nhiên nhìn tới một chai rượu đỏ trong ngăn tủ.

Ánh mắt của cô đột nhiên sáng lên.

Tục ngữ nói, rượu vào thêm can đảm!

Phó Tranh tắm rửa xong, lúc đi xuống lầu, thế nhưng thấy Chu Tương Tương ngồi trên ghế sofa... Uống rượu?

What???

Đến gần nhìn lại, không ngờ, chai rượu đã hết sạch.

"Trời đất ơi, vợ em đang làm gì vậy?"

Anh quỳ một gối xuống ghế sofa, nâng mặt Chu Tương Tương lên, sau đó thì nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực.

Khóe mắt Phó Tranh giật giật.

Nha đầu này, uống rượu thêm can đảm à?

Trong tay Chu Tương Tương vẫn còn đang ôm chai rượu, ngẩng đầu nhìn thấy Phó Tranh, khóe miệng nhếch lên, hàm trăng trắng tinh sáng long lanh, "Hì hì, anh tắm xong rồi à?"

Phó Tranh chau mày lại, "Em say rồi?"

Chu Tương Tương vỗ xuống bàn tay Phó Tranh đang nắm cằm cô, không khách khí chút nào liếc mắt với anh, "Không có."

Nói xong liền từ trên ghế sofa đứng lên, "Em... Em lên lầu tắm rửa."

Phó Tranh: "..."

Chu Tương Tương nói xong, đẩy Phó Tranh ra, lắc lư lảo đảo đi lên lầu.

Sự thật chứng minh, cái câu rượu vào thêm can đảm này, thật không ngoa.

Chu Tương Tương không chỉ say, mà còn say không nhẹ.

Đầu óc choáng váng, toàn thân nóng lên.

Bởi vì là lần đầu tiên, Phó Tranh sợ làm cho Chu Tương Tương đau, vô cùng cẩn thận, chỉ là trước đó, làm màn dạo đầu khoảng chừng nửa giờ.

Toàn thân Chu Tương Tương mềm nhũn giống như một vũng nước, chỉ hôn thôi cũng không đủ để thỏa mãn khoảng trống trong nội tâm của cô.

Hai tay bấm chặt lấy cánh tay Phó Tranh, hận không thể bảo anh nhanh một chút.

Không cần chỉ hôn cô.

Cô cắn chặt môi, nhịn lại nhịn, cuối cùng trước khi sắp hỏng mất, nghe thấy Phó Tranh dè dặt nói bên tai cô: "Tương Tương, anh muốn đi vào."

Ngực Chu Tương Tương run lên, cắn môi, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Phó Tranh được cho phép, lại cẩn thận, trời lạnh như thế này, từng giọt lớn mồ hôi trên trán lại chảy xuống.

Chu Tương Tương cắn chặt răng, hai tay bám chặt trên tấm lưng rộng lớn của Phó Tranh, lặng lẽ hít sâu một cái, chuẩn bị đón nhận một trận đau đớn.

Nhưng mà, chờ nửa ngày, Phó Tranh vẫn còn mè nheo tại chỗ, lại càng không ngừng hỏi: "Thế nào? Chịu được không? Có đau không? Có muốn chậm lại một chút không?"

"..."

Chu Tương Tương hoàn toàn không chịu nổi anh được nữa. Cô uống rượu vào, gan lớn, mở mắt ra nhìn anh, hỏi một câu, "Phó Tranh, anh có được không?"

Phó Tranh ngẩn người, trợn to hai mắt.

Nha đầu không có lương tâm này! Anh đau lòng cho cô, vậy mà cô lại hoài nghi năng lực của anh???

Cái khí thế trong ngực của Phó Tranh, cuối cùng chẳng còn đoái hoài cái gì nữa, bất chợt dùng sức.

"A!" Đau đớn tới vội vàng không kịp chuẩn bị, Chu Tương Tương đau đến nỗi nước mắt trực tiếp tuôn trào như cơn lốc, hung hăng cắn lên vai Phó Tranh.

Phó Tranh kêu lên một tiếng đau đớn, dừng động tác, đôi môi nóng hổi dán sau tai Chu Tương Tương, nhẹ giọng hỏi: "Đau sao?"

Chu Tương Tương khóc mắng, "Đau sắp chết rồi, Phó Tranh tên khốn kiếp!"

Phó Tranh bật cười, trong ngực hạnh phúc như muốn nở hoa.

...

Ngày hôm sau, Phó Tranh ngủ dậy rất sớm. Giữ nguyên tư thế, nhìn cô gái trong ngực, ý cười hạnh phúc sắp từ trong mắt tràn ra.

Nhìn một chút, lại nhịn không được suy tư, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi Chu Tương Tương.

Anh hôn vô cùng dịu dàng, tê tê dại dại, làm cho môi Chu Tương Tương có chút ngứa.

Cô tỉnh lại, mở mắt ra.

Tối hôm qua bị Phó Tranh lăn qua lăn lại mãnh liệt, có chút tức giận trừng mắt nhìn anh.

Da mặt Phó Tranh rất dày, ôm Chu Tương Tương cười vui tươi hớn hở, "Vợ, vẫn còn sớm, anh lại muốn tới một lần nữa, được chứ?"

Ở trong chăn Chu Tương Tương đá anh một cước, "Không được!"

Cái người này, muốn đau chết cô à?

Phó Tranh bật cười, vùi đầu vào hõm vai của Chu Tương Tương, thở dài nói, "Tương Tương, cuộc đời này anh chưa từng vui vẻ đến thế."

"Em thì sao, em vui chứ?"

Chu Tương Tương mím môi, cuối cùng vẫn gật đầu "Ừ" một tiếng.

Đương nhiên vui vẻ. Cảm giác tối hôm qua, cả cuộc đời này cô sẽ không quên.

...

Thời gian mỗi năm trôi qua.

Đảo mắt, đã là khai giảng năm tư.

Thời gian qua rất nhanh, nhanh đến nỗi còn chưa kịp quay đầu nhìn lại một cái, vậy mà đã sắp kết thúc.

Lên năm tư, bầu không khí trong phòng ngủ vô hình trung trở nên nghiêm túc rất nhiều.

Giờ lên lớp ít đi, hầu như thời gian đều do sinh viên tự sắp xếp.

Sinh viên năm tư, chia làm ba loại.

Thi nghiên cứu sinh, tìm việc làm. Đương nhiên, còn có gây dựng sự nghiệp, giống như Phó Tranh.

Phòng làm việc của Phó Tranh phát triển rất tốt, trời sinh anh có đầu óc buôn bán, lại quyết đoán, bắt đầu gây dựng sự nghiệp từ năm hai, thời gian đó

Phòng làm việc cũng chỉ có bảy tám người, phát triển đến bây giờ, đã có hai mươi mấy người, bước tiếp theo, anh dự định đăng kí công ty, đem sự nghiệp phát triển rộng rãi.

Về phần Chu Tương Tương, chính là tìm việc làm.

Ba người khác trong phòng ngủ, Thẩm Đình muốn thi nghiên cứu tiếp tục đào tạo chuyên sâu, Trương Tâm muốn về quê làm nhân viên công chức, còn Giản Vi, lại giống với Chu Tương Tương, chuẩn bị tìm việc làm.

Lúc mới vừa nghe nói Giản Vi muốn tìm việc làm Chu Tương Tương rất bất ngờ, cô còn tưởng rằng cô ấy sẽ tiếp tục sự nghiệp viết văn của mình.

Giản Vi cười chua xót, "Tớ là loại tác giả đường phố, nếu chỉ viết tiểu thuyết sẽ chết đói mất."

Chu Tương Tương vỗ vai cô nàng, "Không sao, vậy hai chúng ta cùng tìm việc làm thôi."

...

Thẩm Đình và Trương Tâm, một người muốn thi nghiên cứu sinh, một người muốn thi nhân viên công chức, hai người thường xuyên ôn tập đến nửa đêm hai ba giờ.

Bởi vì sợ quấy rầy Chu Tương Tương và Giản Vi nghỉ ngơi, hai người lặng lẽ thương lượng, ra ngoài thuê phòng ở.

Tối hôm đó, Chu Tương Tương và Phó Tranh hẹn hò xong, lúc về đến phòng ngủ, thì thấy Thẩm Đình và Trương Tâm đang thu dọn tủ quần áo.

Chu Tương Tương ngẩn ra, "Các cậu đang làm gì vậy?"

Thẩm Đình và Trương Tâm đều cúi thấp đầu, không nói lời nào.

Giản Vi đi qua, nói: "Hai người bọn họ muốn dọn ra ngoài ở."

Chu Tương Tương kinh ngạc, bước lên một bước, nắm chặt tay Thẩm Đình, "Tại sao phải chuyển? Ở phòng ngủ không tốt sao?"

Thẩm Đình mím môi, im lặng một lúc, cuối cùng mới mở miệng, nói: "Bọn tớ cũng không muốn chuyển, nhưng mỗi đêm bọn tớ đều đọc sách tới rạng sáng hai ba giờ, rất làm phiền cậu và Vi."

Chu Tương Tương vội vàng lắc đầu, "Không có mà! Làm sao lại như thế được? Không có làm phiền đâu. Chúng ta rất nhanh sẽ tốt nghiệp, cơ hội ở chung sớm chiều với nhau không nhiều, nhân lúc vẫn chưa tốt nghiệp, chúng ta không thể ở chung một chỗ sao?"

Thẩm Đình nhìn Chu Tương Tương, nói: "Thật ra cũng không có gì, bình thường lên lớp không phải chúng ta vẫn ăn cơm chung sao? Chỉ là không ngủ chung một chỗ mà thôi."

Trương Tâm gật gật đầu, "Đúng vậy, Tương Tương cậu thì không sao, nhưng tim của Vi không tốt, đợt này cậu ấy ngủ không ngon giấc, hai ngày trước đi kiểm tra, tình huống lại có chút không được tốt lắm."

Chu Tương Tương ngẩn người, vội vàng nhìn Giản Vi, "Vi cậu không sao chứ?"

Tim của Giản Vi không tốt, vẫn luôn uống thuốc, giống lúc trước khóa huấn luyện quân sự vận động quá mạnh không thể tham gia. Việc ngủ cũng rất quan trọng, không thể thức đêm, chỉ cần thức đêm trái tim liền đau nhức.

Giản Vi lắc lắc đầu, "Tớ ổn."

Cô nàng nói, đi đến trước mặt Thẩm Đình và Trương Tâm, "Hai người các cậu đừng chuyển, thuê phòng còn phải cần tiền. Hai ngày nữa, Lâm Cẩn Ngôn sẽ qua đón tớ về nhà."

Chu Tương Tương lại kinh ngạc, vội vàng kéo tay Giản Vi tay, "Vi, cậu phải về nhà ở à?"

Giản Vi gật gật đầu, "Tớ cũng không muốn, nhưng Lâm Cẩn Ngôn không yên tâm để một mình tớ ở bên ngoài."

Hai ngày sau, Lâm Cẩn Ngôn quả nhiên đến đón Giản Vi về nhà.

Còn đặc biệt dẫn theo hai người tới khuân đồ giúp Giản Vi.

Hôm đó, Thẩm Đình và Trương Tâm đã đi thư viện đọc sách, phòng ngủ chỉ còn lại một mình Chu Tương Tương.

Cô vẫn luôn đứng ở bên cạnh, nhìn tủ quần áo của Giản Vi được dọn sạch sẽ, bàn đọc sách cũng từng chút từng chút thu dọn sạch sẽ.

Nghĩ đến về sau không thể nhìn thấy Giản Vi ngồi ở trước bàn gõ bàn phím viết tiểu thuyết, con mắt của Chu Tương Tương liền ê ẩm, đột nhiên có chút muốn khóc.

Đều đã thu dọn đồ xong, cuối cùng Giản Vi đưa túi xách của mình cho Lâm Cẩn Ngôn, nói với anh: "Anh ra bên ngoài chờ em đi, em sẽ ra liền."

Lâm Cẩn Ngôn "Ừ" một tiếng, cầm túi xách của Giản Vi, xoay người đi.

Giản Vi đóng cửa lại, quay đầu lại, giật mình nhìn thấy Chu Tương Tương đứng ở đằng kia, con mắt hơi đỏ lên.

Cô nàng vội vàng bước tới, ôm lấy cô, "Tương Tương, cậu đừng khóc, cậu vừa khóc, làm tớ cũng muốn khóc theo."

Vừa nói xong, nước mắt trong mắt cuối cùng nhịn không được chảy xuống.

Chu Tương Tương ôm cô, nức nở nói: "Vi, tớ thật sự không nỡ rời xa cậu."

Bốn người trong phòng ngủ, quan hệ đều rất tốt.

Nhưng nói một cách nghiêm túc, Chu Tương Tương vẫn là thân với Giản Vi hơn một chút. Giống như Thẩm Đình, vẫn là thân với Trương Tâm hơn một chút.

Giản Vi vỗ vai cô, "Đừng có ngốc, chúng ta lại không phải là không gặp nhau. Còn chưa có tốt nghiệp đâu, tớ vẫn phải lên lớp nha, hơn nữa không phải hai chúng ta muốn cùng nhau tìm việc sao? Nói không chừng về sau chúng ta còn là đồng nghiệp, cả đời vẫn còn ở chung một chỗ đấy."

Chu Tương Tương nghe câu này, tâm tình rốt cục mới thoải mái hơn một chút. Cô vội vàng gật đầu, nhìn cô nàng nói: "Đúng, chúng ta còn muốn cùng nhau tìm việc làm nữa."

Giản Vi híp mắt cười, đưa tay chọc một cái lên mặt cô, "Đứa ngốc."

Dù là như thế, khi Chu Tương Tương đưa Giản Vi ra khỏi phòng ngủ, nhìn cô nàng ngồi trên xe chậm rãi biến mất trong tầm mắt, trong lòng vẫn là cảm thấy trống rỗng khó chịu.

Trước kia thường nghe người ta nói li biệt biệt li.

Hiện tại tự mình trải qua, mới thật sự hiểu rõ chữ li biệt trầm trọng tới cỡ nào.

Cô trở lại phòng ngủ, nhìn cái bàn trống trơn của Giản Vi, giường trống trơn, trong lòng khó chịu lại hoảng sợ.

Giản Vi đi rồi, thời gian dài trong phòng ngủ cũng chỉ có một mình Chu Tương Tương.

Thẩm Đình và Trương Tâm đều là người sắp thi, bước chân giống nhau. Mỗi ngày đúng sáu giờ rời giường, trừ thời gian lên lớp, đều là ở thư viện, ăn cơm nghỉ ngơi đều giống nhau, mười giờ tối mới có thể về phòng ngủ, lại cùng nhau đọc sách đến hai ba giờ.

Trước kia có Giản Vi ở đây, mỗi ngày Chu Tương Tương đều cùng cô nàng lên lớp rồi trở về phòng ngủ. Hiện tại không có cô nàng ở đây, cho dù có đôi khi ở cùng một chỗ với Phó Tranh, nhưng khi trở về phòng ngủ cũng chỉ có một mình cô.

Lần đầu tiên, cô cảm giác được sự cô độc.

Nhất là buổi tối, Thẩm Đình và Trương Tâm vẫn chưa về, chỉ có một mình cô ở trong phòng ngủ, cái cảm giác cô độc đó vô cùng nặng nề.

Đại học năm thứ tư, tất cả mọi người đều có mối bận tâm của riêng mình, cũng không thể như những ngày tháng năm nhất năm hai, cả ngày chỉ hi hi ha ha, không buồn không lo.

Vào đêm khuya ngày hôm ấy, Thẩm Đình và Trương Tâm đều đốt đèn đọc sách, Chu Tương Tương nằm ở trên giường làm thế nào cũng không ngủ được, cuối cùng cô nhịn không được, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Phó Tranh.

"Phó Tranh, hai chúng ta cũng dọn ra ngoài ở đi."
Bình Luận (0)
Comment