Sủng Bảo Bối Như Thế Nào

Chương 1

Điều bạn muốn nhìn thấy nhất vào sớm mai thức dậy là gì? Trà và bánh? Người thương? Hay là đồng hồ chưa điểm giờ?

[6h30′ sáng], [43 cuộc gọi nhỡ], [15 tin nhắn], [nắng sáng]. Người nằm trên giường vẫn chưa chịu dậy.

Cửa phòng mở ra, hắn tiến tới bên giường, vỗ vỗ má cậu và nói:

Trễ giờ rồi, dậy đi nào bảo bối!

Việc đầu tiên cần làm là hất tay hắn ra, sau đó trở mình đưa lưng về phía hắn, kéo chăn che khuất đầu rồi cậu tiếp tục an giấc.

6h30′, em trễ giờ học, tôi trễ giờ làm rồi đấy.- hắn quyết không buông tha, tung chăn ra, lật người kia lại đối mặt mình, cúi xuống hôn nụ hôn buổi sáng, yêu thương, khao khát, mặn nồng.

Ưm… anh… a… khó thở!- cậu đẩy hắn ra, hừ nhẹ dụi dụi mắt và cầm điện thoại lên.

[6h40′], [54 cuộc gọi nhỡ], [23 tin nhắn]. Mặt cậu đen dần, mày khẽ chau lại.

Anh không đánh thức em!! Trễ học mất rồi!!!- cậu vội vã lao khỏi giường và hướng phòng vệ sinh chạy vào. Hắn thì ngồi trên ghế đẩu cạnh giường nhếch mép cười “ai kêu em cứ như con mèo lười thích ngủ nướng chứ”.

Đặt đồ ăn trước mặt Vô Hỷ, hắn tiện tay bẹo nhẹ lên gò má trắng nõn của cậu và đợi cậu ăn sáng một cách chậm chạp.

Không sợ trễ học nữa sao?- Đoạt điện thoại từ tay người kia, hắn nhướng mi hỏi.

Lỡ trễ rồi, trễ luôn đi. Luân Hạo sẽ cho em mượn tập chép lại mà.- Cậu bất mãn hướng hắn đòi lại điện thoại.

[7h15′], Trì Viễn chải lại tóc cho cậu, cẩn thận lau sữa còn dính trên mép cậu và hôn nhẹ lên trán cậu, nụ hôn may mắn vào mỗi buổi sáng. Đây được xem là “thủ tục” trước khi ra khỏi nhà của họ.

Thắt dây an toàn xong, Vô Hỷ hướng hắn ngáp một cái tỏ ý còn buồn ngủ lắm cơ Hắn không vì yêu cậu mà dung túng thái quá. Vẫn bắt cậu đi học đều đặn dù sớm hay trễ.

Trưa nay tôi sẽ dẫn em đi ăn món Nhật.- Trì Viễn sủng nịnh xoa đầu cậu. Cậu mếu nhìn mái tóc gọn gàng bị hắn xoa rối tung lại. Bất mãn đánh tay hắn và mở cửa xe.

Trước khi đóng cửa xe cậu hướng hắn hôn gió rồi hất mông chạy vào cổng trường. Dõi theo bóng cậu tới khi không còn thấy nữa, hắn mới đạp chân ga hướng về công ty.

Thư ký Trương, cô đã đặt bàn cho trưa nay chưa? Đã dặn làm các món ăn như thế nào chưa? Cần tôi gọi lại cho đảm bảo không?- Hắn vừa xem sổ sách vừa hỏi.

Trì tổng, tôi đã dặn chắc chắn lắm rồi. Anh có thể bớt quan tâm thái quá như thế với Vô Hỷ không? Dẫu gì cậu ấy cũng không còn là con nít để chăm ẵm nữa.- Trương Nghi thư ký nhìn Trì Viễn bằng ánh mắt khinh bỉ, thay vì hỏi công ty ra sao? Đối tác trưa nay như nào thì hắn cứ hỏi đi hỏi lại việc món ăn có đặt đúng theo ý của Vô Hỷ hay không.

Cô không biết đó thôi, tôi quan tâm em ấy, yêu thương em ấy vì tôi muốn em ấy dựa dẫm vào tôi, ỷ lại vào tôi và sẽ chỉ có mình tôi.- Trì Viễn nhếch môi cười, nụ cười ghê rợn làm thư ký rùng mình lên… may mà Vô Hỷ không phải mỹ nam gì sấc.
Bình Luận (0)
Comment