Mộc Nhai một mình tựa vào bên cạnh cửa mà uống nước, hắn rời xa khỏi những người còn lại, chiếc bàn ở trước cách chỗ hắn không xa, Văn Diệu đang đút cho nam nhân ăn hoa quả đặc sản của Đông Vạn, bộ dáng của hai người họ, thoạt nhìn vô cùng ân ái.
Từ sau khi Văn Diệu đã khỏi hẳn, đi với nam nhân ngày càng thân thiết, đặc biệt bây giờ lại còn đang ở trên lãnh thổ của Đông Vạn, nơi này vốn là chỗ của hắn, hắn càng không có gì mà phải kiêng kị.
Ngay từ đầu hắn cũng đã không để ý đến ánh mắt của kẻ khác mà vẫn luôn dây dưa cùng nam nhân, hiện tại lại càng làm trầm trọng hơn, chỉ cần là sau khi nghỉ ngơi xong, hắn sẽ lập tức thì mà đi tìm Ly Hận Thiên, tiếp theo thực tự nhiên mà đi đến bắt lấy tay y, mặc kệ làm cái gì, tay đều vẫn phải nắm, có đôi khi còn gác lên bờ vai của y, tựa vào bên tai y nói một chút gì đó vô cùng thân thiết, động tác của hắn thực tự nhiên, biểu hiện cũng thực thuần lương. Điều này khiến cho nam nhân cảm thấy, Văn Diệu chỉ là đang làm nũng mà thôi.
Con người đều là như vậy, một khi qua cơn bệnh nặng đã tốt hơn, đều thích làm nũng.
Cho nên nam nhân vẫn để yên như vậy mặc Văn Diệu quấn quýt. Y vẫn thích cùng nhi tử đùa giỡn thân thiết nói chuyện. Về phần những người khác, bọn họ cũng thấy nhưng không thể trách được, cũng không có phản ứng đặc biệt gì cả.
Dù sao Văn Diệu cũng không có làm cái gì quá phận.
Hoa quả thực ngon ngọt, lại có cỗ mùi hương thơm ngát, cứ ăn tiếp làm cho người ăn đến thần thanh khí sảng, bên trong khoang miệng đến hàm răng cũng lưu lại hương thơm. Hoa quả này là do Văn Diệu đề cử, nam nhân ăn rất nhiều. Văn Diệu lại đẩy ra dĩa trái cây qua một bên, lấy một viên đá đặt ở trên tấm bản đồ vừa được trải ra trên mặt bàn đồ. Vị trí của Hắc Lân đàm nằm sâu ở phía đông, theo đường vẽ của Văn Diệu thì xem ra lộ tuyến xuất phát của bọn họ không cần xuyên qua toàn bộ lãnh thổ Đông Vạn, từ một bên đi đường vòng, cần thiết phải đi qua rất nhiều con đường.
Lúc này Mộc Nhai cũng dựa lại đây, hắn vẫn không để ý tới nam nhân. Hắn nhìn nhìn Văn Diệu chỉ ra con đường, bản đồ này cùng với cái lần trước hắn giữ lại cơ bản vốn là hoàn toàn giống nhau, chỉ là đang chỉnh sửa lại một ít chỗ khác mà thôi. Việc này cũng là do sau này, Văn Diệu lại mới phát hiện ra, cũng chỉ thị cho thủ hạ đi xem xét qua mới xác định là có thể đi.
Con đường này đó hóa ra bọn họ cũng có thể đi qua một chuyến, lại hướng vào sâu bên trong mà đi, hàng hóa sẽ để lại ở trong thành gần đó. Bọn họ cần phải vượt núi mà đi, đến lúc đó đừng nói là xe ngựa, đến ngựa cũng đều phải để lại ở dưới núi, bọn họ đều phải đi bộ để lên núi.
Bọn họ tham gia thảo luận trong chốc lát, liền đều tự bận việc của chính mình. Mộc Nhai đều cách mỗi một đoạn thời gian sẽ lại nhìn đến thủ hạ mà liên lạc. Còn Văn Diệu cũng phải đi liên hệ trước với thủ hạ mà an bài người cho tốt. Khâm Mặc thì đi dàn xếp thương đội. Cho nên trong gian phòng đó liền rất nhanh liền chỉ còn mỗi hai người là Ly Hận Thiên ở cùng Ly Lạc. Đương nhiên vẫn còn có một tiểu nha đầu mang tên Vũ Quả vĩnh viễn đều bị biến thành không khí.
Ly Lạc không thích nói chuyện. Phần lớn thời gian hắn đều ở trạng thái trầm mặc hoặc là uống trà mà vượt qua. Ly Hận Thiên đã có thói quen. Nhưng hôm nay, bọn hắn vừa đi không bao lâu, Ly Lạc đem phần bản đồ địa hình kia cuộn lại đặt vào bên trong tay áo mình cất đi, liền dùng ngón trỏ mà ngoắc ngoắc nam nhân lại đây…
Một đường này Ly Lạc cũng chưa từng cùng y có bao nhiêu trao đổi. Nay, tên Ly Lạc này lại nhất thời khoa tay múa chân. Nam nhân liền theo bản năng hướng về phía sau mà nhìn một chút. Y cảm thấy Ly Lạc là đang kêu người khác, nhưng mà ở phía sau y chính là bức tường…
Ly Lạc kêu người lại đó, thật sự là đang kêu y sao?
Nam nhân chỉ ngây ngốc, giơ lên ngón trỏ mà tự chỉ chỉ cái mũi của mình, không tiếng động hỏi.
Ly Lạc khó có được tâm tình tốt mà không trực tiếp ném vật này nọ tới y, mà hắn chỉ gật đầu. Giờ khắc này, Ly Hận Thiên cư nhiên cảm giác được có chút không quá chân thật. Y hồ nghi tới gần, trước khi đang định hỏi có chuyện gì không thì đã bị Ly Lạc một phen kéo thân thể y vào trong lòng…
Khi mông y vừa đụng phải không phải là chiếc đệm ghế mềm mại, hay là mặt ghế cứng rắn gì đó. Thì lúc này, Ly Hận Thiên mới giật mình mà phát hiện ra, y cư nhiên ngồi ở trên đùi của Ly Lạc, nhất thời y liền cảm thấy có cái gì đó đang cắn, lại đau cũng lại nóng, y thầm nghĩ bản thân mình vẫn nên nhanh chóng mà đứng lên để chạy a…
– Ngươi đang cọ cái gì?
Một người nam nhân đang ngồi ở trên đùi mình, mà cứ ma sát như vậy, liền tính toán Ly Lạc cũng không có ý muốn nào khác, thì vẫn sẽ bị y cọ đến phát ra lửa. Ly Lạc cũng không có ngăn cản nam nhân. Nếu y muốn cọ, thì hắn cũng không ngại để cho thương đội chờ một lát mới xuất phát.
– Ta không có cọ.
Y đã thật lâu chưa từng tiếp xúc với Ly Lạc, đừng nói là trên thân thể, ngay cả nói chuyện vài câu thôi cũng đều hoàn toàn ít đến đáng thương. Nay đột nhiên lại dựa vào gần sát như vậy, Ly Hận Thiên có chút không quá quen thuộc.
Tên Ly Lạc này, hoặc là luôn bày ra bày ra một khuôn mặt người chết, hoặc là tựa như như bây giờ lại đột nhiên ở giữa chừng mà làm ra hành động vô cùng thân thiết. Ý nghĩ của Ly Lạc khiến cho Ly Hận Thiên vĩnh viễn cũng đều suy đoán không ra, hắn chưa bao giờ cho y thời gian để chuẩn bị tư tưởng, khiến cho y đều trở tay không kịp.
– Thái độ của ngươi đối với ta, trong một lúc thì lại lạnh lẽo, trong chốc lát thì lại nóng nảy như vậy, ta chỉ chưa quá quen thuộc mà thôi.
Không chỉ là có mỗi một mình y, mà phàm là người bình thường nào, cũng sẽ không thể nào tập được loại thói quen này được.
Cũng sẽ không có ai mà mỗi ngày đều đi suy đoán hết được toàn bộ được tâm tư của người khác, đây vốn là một việc làm mệt chết người đi được a.
– Ngươi là đang oán giận sao?
Nam nhân cũng không có ý định từ trên đùi hắn mà tuột xuống. Ly Lạc liền vươn tay ra vây lấy eo của y. Từ trước đến nay Ly Lạc hoàn toàn đều là từ trên cao mà nhìn xuống kẻ khác, nhưng cảm giác ngẩng đầu lên để nhìn người khác, xem ra cũng không tệ lắm. Nhìn nam nhân từ góc độ này, mang theo một chút hương vị ngạo mạn, hắn thực là thích tính tình của Ly Hận Thiên ở hiện tại, rất thú vị,
– Oán giận ta không để ý tới ngươi.
Làm sao mà ở trong mắt của Ly Lạc, bộ dáng của y giống như là thê tử bị vắng vẻ a, mà câu kia, có ý tứ là đang oán giận trượng phu của mình vốn không công bằng hay sao…
Ly Hận Thiên đối với trời cao mà đảo loan cặp mắt trắng dã, y vừa định nói cho Ly Lạc biết, “ngươi đã suy nghĩ quá nhiều rồi”, thì lời nói thản nhiên lại vang lên…
– Ta nghĩ rằng, ngươi và Văn Diệu mỗi ngày đều dính với nhau ở cùng một chỗ là đủ rồi. Liền tính toán nếu không có Văn Diệu, thì vẫn còn có Mộc Nhai, lẽ nào ta lại không để ý tới ngươi, nhưng mà cần thiết sao?
Lời này của Ly Lạc, là ý tứ gì đây…
Vì sao mà y lại cảm thấy, có chút chua ở đây vậy…
Đối diện với cặp mắt cũng giống như biểu tình mặt than kia của Ly Lạc, vốn không thể đoán không ra được ý tứ là gì, Ly Hận Thiên đột nhiên muốn từ bên trong con ngươi đó mà tìm ra được chút cái gì đó…
– Ngày đó, ngươi nhìn rất xinh đẹp.
Ly Lạc cầm lấy bàn tay của nam nhân, mà tiếp tục thưởng thức. Trên tay của nam nhân trên tay không có thẹo hay vết chai nào, bảo dưỡng rất là tốt, nhưng lại không giống như nữ nhân, đây là bàn tay đến từng ngón tay đều thon dài đẹp đẽ, dáng vẻ lại chỉ thuộc về tay của nam nhân mới có được.
Văn Diệu tựa hồ như thực thích.
Ly Hận Thiên theo động tác của Ly Lạc mà cùng nhau cúi đầu, nhìn nhìn bộ dáng ngón tay của y bị Ly Lạc tách đến tách đi xoa nắn. Vũ Quả ở phía sau hai người họ có thể nhìn thấy một bên sườn mặt của Ly Hận Thiên, mí mắt kia buông xuống, tầng lông mi kia ở trên mặt hạ xuống một bóng mờ thản nhiên. Vũ Quả cảm thấy biểu tình của Ly Hận Thiên thực nhu hòa…
Tựa như cười lại như không cười, lại mang theo một chút hương vị ngọt ngào.
Cái loại bầu không khí này, không biết vì sao, khiến cho tim của tiểu nha đầu kia lại’ thình thịch’ loạn đập, cảm giác như là vừa gặp được mối tình đầu vậy…
– Bộ dáng ngươi chủ động cởi bỏ quần áo, làm cho ta nghĩ muốn phạm tội.
Ly Hận Thiên chậm nửa nhịp mới giương mắt nhìn Ly Lạc. Y nhìn thực chuyên chú, như là tầm mắt luyến tiếc mà dời đi…
– Phạm tội?
Ly Lạc nắm lấy bàn tay của nam nhân, đem nó giơ lên trước mặt của hai người họ. Hắn giống như muốn xem cái gì đó thật kỹ vậy, tiếp theo một lúc lâu sau mới đem đoạn sau nói ra…
– Khiến cho nam nhân ở khắp thiên hạ này nhìn thấy cảnh đó đều sẽ muốn phạm tội.
Ly Lạc nói,
– Ngươi như vậy, quả thật khiến cho người nhìn thấy đã muốn đè ngươi xuống, mà hung hăng xâm phạm.
Ly Lạc đột ngột lại nói ra lời lẽ trắng trợn như vậy, khiến cho nam nhân lập tức đỏ mặt. Y nắm tay liền rụt lại, bàn tay của y nhất thời vẫn còn mang theo nhiệt độ bàn tay của Ly Lạc vừa nãy bao bọc lấy…
– Ta vốn kieue ngạo nghĩ định lực của bản thân rất cao, nhưng trong một một khắc đó, cũng không thể nào khống chế nổi.
Lời này Ly Lạc nói ra, còn có một chút mùi vị tự giễu, lại làm cho nam nhân cảm thấy càng thêm lúng túng khốn đốn. Loại lời nói xem như khen này, dùng ở tại chỗ này đây, Ly Hận Thiên thật đúng là không có cách nào mà chịu nổi.
Ly Hận Thiên đỏ mặt kêu Ly Lạc đừng nói nữa, tiếp theo y chột dạ mà nhìn Vũ Quả, tiểu nha đầu kia chính là hết sức chăm chú tìm hiểu hoa quả của Đông Vạn, tựa hồ như không chú ý đến chuyện của hai người họ ở bên này.
Giọng nói của hai người họ lớn đến như vậy, Vũ Quả sẽ không thể nào mà không nghe được…
Y không biết, tiểu nha đầu kia liệu có thể suy nghĩ hỗn loạn bậy bạ gì không nữa…
– Bắt đầu từ ngày đó, ta giống như Văn Diệu đã ăn trúng đỗ trọng vậy…
Khi Ly Hận Thiên hồi đầu, Ly Lạc vẫn là đang nhìn y. Cả người y liền lúng túng khốn đốn mà hai tay chà xát ở cùng một chỗ đều bị Ly Lạc dễ dàng tách ra. Hắn đem bàn tay của y giơ lên giống như vừa rồi mà tiếp tục ngắm nghía, tiếp theo lại đưa đến bên miệng của mình,
– Ta chưa từng cảm thấy, ta sẽ không thể khống chế nổi dục vọng của chính mình.
Trước mặt của Ly Hận Thiên, Ly Lạc nhất thời mở miệng, ngậm lấy ngón tay của y…
Y liền cảm giác được nhiệt độ khoang miệng của Ly Lạc. Cùng lúc, Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy đầu óc bị vang lên một tiếng ‘oanh’, đến bụng cũng hoàn toàn bị nóng lên. Bộ dáng của Ly Lạc vô cùng ái muội, y nhìn hắn, hút, vẫn còn đang liếm…
Điều này làm cho y nhớ tới động tác ngày đó của Văn Diệu…
Nam nhân chỉ cảm thấy, cả người y đều bị thiêu cháy.
– Ta đã từng nói, ta sẽ không bắt buộc ngươi, bất quá…
Ly Lạc nhả ra ngón tay của nam nhân. Hắn đem ngón tay kia đưa đến bên môi của Ly Hận Thiên, ở trên bề mặt ngón tay vẫn còn dính nước miếng ướt át, nhẹ nhàng mà thoa lên trên cánh môi của nam nhân. Động tác của hắn rất chậm, cũng rất nhỏ, hắn làm cho môi của y, từng chỗ một, đều bị dính đầy lan tỏa đều là hương vị của hắn,
– Ngươi không muốn nếm thử ta sao? Ngoài trừ hương vị nước miếng ở bên ngoài ra …
Y chịu không nổi loại cảm giác này, ở ngoài mặt vẫn gió êm sóng lặng, nhưng Ly Hận Thiên cảm thấy, trái tim của y bị đập loạn đến mức chống đỡ không xong rồi, sắp đem lồng ngực nổ tung mất…
Loại cảm giác này khiến người ta thật muốn khóc mà, cũng thật muốn trốn đi…
– Hay ngươi vẫn cảm thấy, nữ nhân làm với ngươi thì càng thích hơn. Hay là Mộc Nhai, hoặc là Văn Diệu…
Có ý tứ gì?!
Như là bị một gáo nước lạnh từ trên trời xối vào đầu, Ly Hận Thiên muốn đè nén lại cảm xúc của chính mình, y lại xem xét sắc mặt của Ly Lạc sắc mặt, đã xảy ra thay đổi…
Ly Lạc đã biết cái gì?
Chuyện y cùng Văn Diệu và Mộc Nhai sao…
Ly Lạc không có nhìn thấy, nhưng hắn đã đoán được. Biểu hiện lúc này của Ly Hận Thiên vốn càng là không đánh đã tự khai. Ly Lạc lại không nhiều lời tiếp nữa. Hắn nhất thời ngẩng đầu lên, trực tiếp cắn môi của nam nhân. Hắn thản nhiên nhìn thấy biểu tình hơi hốt hoảng của Ly Hận Thiên ánh mắt mở to, nỉ non mà nói,
– Bằng không, hai ta ngay bây giờ sẽ thử xem, có lẽ, ta so với bọn hắn ăn ngon hơn nhiều…
– Ngô…
Ly Hận Thiên chưa kịp đáp lại đã bị Ly Lạc hoàn toàn phong kín miệng liền nuốt trở về. Ly Lạc một bên hôn y, một bên đem cánh tay y khoát lên trên vai hắn. Hắn để cho y ôm lấy người hắn, đồng thời tay còn lại trực tiếp vói vào quần áo của nam nhân…
Đúng rồi, khúc này đây, nàng chờ đợi chính là hình ảnh này a!
Cặp mắt hạnh to tròn của Vũ Quả càng mở lớn ra mà nhìn chằm chằm nụ hôn nồng nhiệt giữa hai người, nàng nhìn đến ánh mắt cũng không chớp…
Xung quanh người Vũ Quả, tựa hồ như toát ra một đám bong bóng màu phấn hồng bay lơ lửng vậy, theo động tác càng thêm kịch liệt của hai người họ, khuôn mặt của Vũ Quả cũng ngày càng hồng…
Nàng thật là kích động.
Nàng đã sớm muốn không hề bị che đậy mà chính mắt mình được xem một lần a.
Một lần trước là ở trong xe ngựa, nàng không dám trợn mắt nhìn, nàng sợ bị phát hiện liền bị ném ra khỏi xe ngựa, cho nên chỉ có thể nghe lén…
Âm thanh kia vô cùng tiêu – hồn, khiến cho nàng ngày sau không ngừng nhớ lại mà càng thêm mong chờ.
Âm thanh của chủ tử nhà nàng, thật là dễ nghe.
Đặc biệt cái loại kìm nén không ngừng này, âm thanh đè nén, càng khiến cho người nghe thấy tâm thần liền nhộn nhạo …
Nay, nàng rốt cục cũng có cơ hội, nhìn thấy biểu tình của Ly Hận Thiên. Nàng cảm thấy, khi Ly Hận Thiên đang động tình, thực khả ái…
Dục cự còn nghênh, có chút nhăn nhó, còn có vẻ nhịn không nổi nữa….
Bọ dáng của y, một chút cũng không giống là người cha đã có một đám nhi tử.
Khiến nàng chỉ có thể nhẫn nhịn không ngừng, mà thật sự muốn đi bắt nạt y.
Ly Hận Thiên bị Ly Lạc hôn thẳng đến khi “hừ hừ” phát ra,tiếng, còn có tay kia của Ly Lạc không biết đã sờ vào nơi nào, Ly Hận Thiên bị hắn sờ đến chỉ có thể lui người thẳng về phía sau mà trốn, nhưng xem ra, y cũng thực hưởng thụ…
Bộ dáng của hai người họ, càng khiến cho Vũ Quả càng thêm kích động.
Liền trong khi hai người họ đang hôn càng ngày càng thêm kịch liệt, khi nàng càng xem càng thêm say sưa, thì cửa phòng đột ngột bị người đẩy ra…
Mộc Nhai vừa muốn nói chuyện, nhưng hắn vừa ngước đầu lên, cư nhiên thấy được loại hình ảnh này…
Hai người kia, căn bản không có chú ý tới hắn, vẫn còn đang đắm chìm trong nụ hôn kích tình kia.