Một dãy chậu đồng lớn nhỏ xếp chỉnh tề, đáy của chậu lại vừa vặn đặt ở trên, hố sâu là ở dưới. Độ sâu của hố này được đào ra ước chừng bằng chiều cao của từ bàn chân đến bả vai của một người thành niên. Khi tế tự, thì cơ quan ở phía dưới nơi đáy rỗng của chậu đồng, lập tức khởi động, bắn ra liền trực tiếp cắt đến da thịt trên người của kẻ được tế bị đặt ở dưới hố.
Khi cơ quan khép lại, từng phiến đồng của chậu đang bắn kia xòe tròn xoay một vòng, trực tiếp liền cắt đứt phá mở yết hầu của tế phẩm.
Phiến đồng ở ngay trước mắt được mài đến vô cùng sắc bén, còn rất mỏng, giống như dao giải phẫu vậy. Trên lưỡi của từng phiến đồng dài bằng một ngón tay kia được khoan thành một phiểu rỗng ở bên trên, đây là dùng để dẫn máu chảy dài đi. Lưỡi dao bằng đồng sắc bén như vậy, trực tiếp sẽ cắt đứt động mạch, máu liền theo phiểu kia ở trên lưỡi dao mà chảy xuống dưới. Phía sau của lưỡi dao là chậu đồng, thực khéo, so với tự ra tay chặt lìa cổ lại tốt hơn rất nhiều. Bởi vì vừa vặn như vậy có thể đem ngăn lại miệng vết thương khép lại, lại sẽ không khiến cho máu bị phun ra vấy bẩn chung quanh, chỉ có thể theo phiểu nhỏ kia theo khe hở mà chảy xuống dưới.
Miệng vết thương không thể khép lại, máu cũng không có cách nào đọng lại.
Đó là một công cụ lấy máu tàn nhẫn.
Sau khi chậu đồng được cố định, sẽ đem người treo lên, treo đứng lên ở mặt trên của hố sâu. Khi móng vuốt ở trong chậu khởi động bắt đầu có tác dụng, cấu tạo này là có chút cân xứng, móng vuốt đó có chịu được sức nặng thân thể, sẽ không để cho thân thể của tế phẩm bị rơi xuống dưới hố sâu.
Mặc kệ là giãy dụa đến thế nào, cũng không có cách nào có thể giãy ra được.
Rõ rành rành là cả thân thể một con người như vậy, liền bị treo ở trong này, chịu đựng cảm giác bất lực mà tự mình tận mắt nhìn thấy sinh mệnh của bản thân chậm chạp mà suy kiệt, từng dòng máu đỏ ấm áp chậm rãi chảy ra khỏi thân thể. Bọn họ biết bản thân mình sẽ lập tức chết đi, nhưng mà bọn họ cái gì cũng không thể phản khán hay chạy trốn khỏi đây được, bởi vì bọn họ là tế phẩm, là người phải hy sinh…
Máu chảy xuống phía dưới, hẳn là hợp lại mà chạy xuống cùng nhau, nhưng mà đi thông qua cuối cùng là đến nơi nào thì vốn không có ai biết được, Ly Hận Thiên nhìn thoáng qua số lượng một dãy chậu đồng hoàn toàn giống nhau này, tâm tình của y vô cùng trầm mặc nặng nề, không chỉ có là vì nghĩ đến mỗi lần tế tự đã dùng qua bao nhiêu người để tế sống. Mà càng nhiều hơn là, y vốn suy nghĩ, người nọ vì sao phải để cho bọn họ đi qua con đường này…
Tuy rằng là đường tắt, nhưng ở ngay giữa đường lại gặp phải loại này việc này, Ly Hận Thiên vẫn là khó tránh khỏi có tâm cảnh giác.
Dự cảm không tốt càng thêm rõ ràng, y rất muốn khuyên bọn họ, thà rằng đi con đường xa một chút, cũng không cần phải đi theo con đường được vẽ ra ở trên khăn lụa kia, y cũng thật hối hận, không nên đem khăn lụa này đưa cho bọn hắn…
Bất quá không đợi y kịp nói ra lời muốn lùi bướ, Mộc Nhai liền ‘xuy’ một tiếng bỏ lại câu “không thú vị”, trái lại bước đi ra ngoài. Những người khác cũng chỉ chỉ là hứng thú chút chút, bất quá cũng chỉ nghĩ là do trùng hợp mà phát hiện ở trong động này có tế đài hoang phế bao lâu nay vốn không ai biết mà thôi. Việc này đối với bọn hắn mà nói, chính là một màn náo nhiệt đơn giản, xem qua cũng liền quên đi mà thôi.
Đông Vạn là quốc gia của núi non, có chút sơn mạch đã bị người tham làm mà lạm dụng vào việc này không không có gì lạ, nhưng càng nhiều núi, như trước là dấu chân bước vào đây cũng rất ít nên vốn không người biết đến.
Núi này, chúng nó vẫn còn mang theo chuyện cũ cùng truyền thuyết, chờ đợi có người đi vào mà vén lên lớp vải phủ bụi đầy thần bí kia.
Tựa như vị trí hiện tại của bọn họ ở quần núi này.
Những ngọn núi như vậy, thì ít nhiều cũng đều mang theo một chút sắc thái thần thoại. Từ nhỏ Văn Diệu chính là nghe những chuyện cũ linh tinh này mà lớn lên. Người kể chuyện xưa nói cho hắn nghe một chút, ở trong núi sâu có một dân tộc thần bí không có người biết, bọn họ dùng cách sống riêng biệt ở quanh quẩn trong núi sâu mà tồn tại một mình.
Cách thức sinh tồn của những người đó, cùng với tập tục sống của Văn Diệu bọn họ hoàn toàn bất đồng. Có lẽ dã man, có lẽ tàn nhẫn, hoặc là còn mang ý nghĩa gì đó hướng con người ta tới tốt đẹp. Nhưng việc này vẫn không có được khảo chứng, lời nói này cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Chuyện xưa này đã bén rễ ở trong đầu Văn Diệu đến thâm căn cố đế rồi, cho nên hắn vừa rồi liền thấy một dãy chậu đồng này, lập tức mới nhớ tới chuyện xưa của trước đây, hắn mới có biểu hiện hiển như vừa rồi.
Bất quá, lời kể kia dù sao cũng chỉ là cố sự, truyền thuyết mà thôi. Liền tính nếu là thật sự có dân tộc như vậy, thì Văn Diệu cũng sẽ không sợ hãi. Hắn không phải tiểu hài tử, hắn sẽ không bởi vì bất luận kẻ nào hoặc chuyện gì mà lui bước quay trở ra. Hắn muốn đi lộ liền nhất định phải đi đến cuối, nếu có ai đó lại xuất hiện ở giữa đường muốn ngăn cản, cứ như vậy thì, quỷ chặn đường thì giết quỷ, thần ngáng đường thì diệt thần.
Đây là nguyên tắc của Văn Diệu.
Cho nên Văn Diệu nhìn thoáng qua, cũng liền cũng đi theo đi ra ngoài.
Ly Lạc là kẻ cuối cùng đi ra, hắn mới xoay người đã bị người bắt được tay áo, Ly Lạc vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy sắc mặt rất là không tốt của Ly Hận Thiên, dáng vẻ của y giống như thực khẩn trương, nhìn y như vậy, Ly Lạc liền đứng lại.
– Ly Lạc, không thể đổi sang con đường khác để đi sao? Cảm giác nơi này hình như không được tốt lắm.
Nếu cần phải thương lượng loại chuyện này, thì người mà Ly Hận Thiên chọn chính là Ly Lạc. Tuy rằng tên này có lạnh lùng một chút, nhưng ở trong mắt của Ly Hận Thiên, Ly Lạc vẫn là người rất là tin cậy.
Y tổng cảm thấy Ly Lạc làm việc sẽ khiến y cảm thấy được an toàn và yên tâm, nếu cùng một việc, đặt ở vị trí nếu là Mộc Nhai thế vào, cũng chỉ càng làm cho y thêm lo lắng.
Y tín nhiệm Ly Lạc.
Ly Lạc còn chưa có tỏ thái độ, Thất cũng đã nhích lại gần đây. Khuôn mặt của hắn cùng với Ly Lạc không có biểu tình khác nhau là mấy, lại càng nhìn không ra vui giận, bất quá Thất có chút lo lắng.
Trên vai hắn, mục tiêu của Diệp Thanh là thực minh xác, chính là chậu đồng dùng làm tế tự này. Có thể được Ly Lạc chọn làm thủ hạ, không cần nói đến năng lực. Thất vốn gan dạ sáng suốt tất nhiên là hơn người, hắn không phải sợ hãi, mà là đang nhắc nhở Ly Lạc,
– Chủ tử, Diệp Thanh tựa hồ có thể cách xa ba thước đã cảm giác được một ít nguy hiểm mà chúng ta không phát hiện ra được.
Tựa như khi ở Vân Hoài cổ thành, biểu hiện của Diệp Than liền rất là quái dị. Thất tổng cảm thấy, nếu so với loài rắn mà nói, Diệp Thanh không phải một con rắn bình thường.
Trên đường lên núi, bọn họ không phải chưa từng gặp qua thú dữ, nhưng Diệp Thanh đối với việc này hoàn toàn không có cảm giác gì. Vì vậy khi mà nó có thể cảm ứng được, hẳn là không phải chỉ đơn giản ‘uy hiếp’. Nay nó lại bày ra bộ dáng này, Thất không thể xem như không thấy được.
Thất chỉ đang làm trách nhiệm mà mình phải có mà thôi. Nếu hắn biết lại không thể giấu diếm mà không báo. Thì, bất quá hắn cũng không bị trách tội. Còn Ly Lạc có ý định rời đi hay không, hắn không có tư cách mà không phân phải trái mà xen vào ý định của Ly Lạc.
Diệp Thanh cảnh báo. Ly Lạc cũng thấy được. Nhưng đã tiến vào tận đây rồi, bọn hắn không có cách nào lại sửa thành một đường đi khác một lần nữa. Việc này rất không thực tế, mặc kệ phía trước sẽ bắt gặp cái gì, bọn hắn vẫn phải kiên trì mà đi tiếp, căn bản không có thời gian để đi lại từ đầu một lần nữa.
Biểu hiện của Ly Lạc đối với Thất, tỏ vẻ rằng bản thân hắn đã biết rất rõ. Thất cung kính làm tư thế hai tay vòng lại, bàn tay chạm nhau, liền đứng thẳng người tiếp theo liền mang Diệp Thanh đi ra ngoài. Lúc này Ly Hận Thiên vẫn còn cầm lấy tay áo của Ly Lạc, vẻ mặt khẩn cầu nhìn hắn.
Y thật sự không thích nơi này, y muốn đi mau mau mà nhanh chóng rời khỏi nơi này.
– Ly Lạc, ngươi bàn bạc với bọn hắn một chút đi. Chúng ta đổi sang đường khác để đi. Lai lịch của bản đồ kia, chúng ta lại không rõ ràng, vạn nhất có nguy hiểm xảy ra thì làm sao đây?
Lời này của nam nhân nói ra rất là gấp gáp, nếu bây giờ Ly Lạc gật đầu, khẳng định y sẽ trực tiếp mà chạy đi, kêu mọi người nhanh chóng cầm lấy đồ đạc mà chạy đi, quay ngược lại đường cũ, bất quá Ly Lạc lại không đồng ý.
– Ngươi sợ?
Ly Lạc hỏi,
Ly Hận Thiên ngẩn ra. Y nhớ rõ Ly Lạc từng nói qua, hắn chán ghét nhất là kẻ rất sợ chết. Ly Lạc xem thường quỷ nhát gan, nhưng mà lúc này cho dù là bị Ly Lạc khinh thường, y cũng không để ý. Nam nhân lập tức gật đầu, y thừa nhận,
– Ân.
Y sợ hãi, cho nên y muốn rời khỏi đây. Khi y gật đầu thời điểm, Ly Hận Thiên đã chuẩn bị tốt tinh thần bịbLy Lạc cười nhạo mình. Nhưng mà phản ứng của Ly Lạc, lại là vượt ra ngoài dự kiến của y…
– Có ta ở đây.
Ly Lạc thuận thế kéo tay y ra khỏi tay áo của hắn mà cầm lấy, đem bàn tay lạnh lẽo nắm ở trong lòng bàn tay của hắn. Hắn kéo thân thể nam nhân dựa vào trong lòng của hắn, thuận tiện đặt tay hắn lên trên lưng y,
– Ngươi không cần sợ.
Khuôn mặt ở trước mắt y, vẫn không có bất cứ thay đổi, lạnh như băng vẫn luôn tìm không thấy một chút tình cảm nào, cũng không biết là làm sao, nhưng Ly Hận Thiên lại cảm thấy, Ly Lạc đang cười, luôn là cái loại thực ôn nhu này…
Tất cả điều này đều là cảm giác của riêng y mà thôi, nhưng mà Ly Hận Thiên lại bởi vì vậy có chút há hốc mồm…
Lời này là, có Ly Lạc đang ở cùng với y nên y không cần sợ, hay ý của hắn nói là, hắn sẽ bảo vệ y sao?
Bị Ly Lạc nắm tay mà thôi, chỉ là hành động tiếp xúc đơn giản như vậy. Ly Hận Thiên cư nhiên cảm giác được thật sự đã an tâm được một chút, cái loại cảm giác xao động cùng khủng hoảng vừa nãy, cũng đã có một chút bình tĩnh trở lại …
– Tuy khăn lụa này có lai lịch không rõ, nhưng mà bọn ta cũng đã từng tìm hiểu qua. Văn Diệu cũng đã tìm người dẫn đường hiểu rõ về các đường đi ở đây, bọn họ đều nói bên trong cánh rừng núi này có mờ ám. Tuy không biết có phải là do thiên nhiên hình thành, hay là do con người đào ra. Đường đi của các sơn động ở đi thông nhau lại rắc rối phức tạp, không có con đường đi chính xác, tùy tiện đi vào, chỉ có thể đem sinh mạng mình để lại ở bên trong, sau đó bọn họ nhìn thấy bản đồ này, liền cho ra đáp án khẳng định như vậy.
Bọn họ đương nhiên đã suy xét qua tính quá tính an toàn của bản đồ này. Văn Diệu cũng dùng cách của hắn để chứng minh rồi, cho nên bọn hắn mới có thể lựa chọn như thế. Việc này cũng không có dối gạt gì Ly Hận Thiên, chỉ là ngay trong lúc đó nói chuyện, y không có chú ý để nghe hết.
– Cho nên, chúng ta sẽ không đổi đường đi. Con đường này, sẽ tiết kiệm cho chúng ta rất nhiều thời gian, để cho chúng ta ở trong thời gian ngắn nhất hoàn thành xong nhiệm vụ liền có thể trở lại Đế Đô.
Vừa nói xong, Ly Hận Thiên định sẽ phản bác. Ly Lạc lại bình tĩnh đánh gãy y. Bất quá hắn cũng không có tiếp tục cùng nam nhân phân tích tốt xấu trong đó nữa, mà là nói,
– Mặc kệ là đi theo quyết định của đội ngũ nói chung, hay là lấy ý muốn của ta mà nói riêng ra, thì ta vẫn luôn hy vọng mà mau tới được đó tiếp theo là nhanh chóng chấm dứt nhiệm vụ lần này.
– Ly Lạc, thời gian đúng là quý giá, nhưng sinh mạng so với thời gian càng quan trọng hơn rất rất rất nhiều. Nơi này không hiểu sao lại có vẻ kỳ quái như vậy. Ta thật sự lo lắng sẽ có cái gì đó xảy ra, chúng ta…
– Ngươi không muốn trở về sớm một chút sao?
Lần này Ly Lạc là dùng hành động để đánh gãy lời nam nhân đang nói. Hắn không ôm y, chỉ là nghiêng đầu của mình tiến đến bên tai y, nhẹ giọng nói,
– Đừng quên ngươi đã đồng ý với ta chuyện gì đó. Hiện tại không có cơ hội ở cùng một chỗ, bất quá chờ đến sau khi ta đã tìm được Thanh Long thạch, ta nhất định sẽ đi tìm ngươi, cho nên, trong lúc này, vẫn nên là đi một con đường càng ngắn càng tốt. Chẳng lẽ, ngươi không phải chờ mong được ở cùng ta sao?
Ly Lạc nói xong, liền dẫn đầu mà đi trước ra ngoài. Hắn đi rồi chỉ còn lưu lại vẻ mặt mất tự nhiên của nam nhân ở nơi đó. Lúc này Ly Hận Thiên, đã không biết, bản thân y là nên lo lắng, hay là nên ngượng ngùng …
Chờ đến khi Ly Hận Thiên trở lại nơi sơn động vừa nãy, thì mọi người đã chuẩn bị hoàn chỉnh, ý niệm đổi đường ở trong đầu cũng chỉ có thể bị đánh mất. Liền tính còn muốn đi, hiện tại y cũng nói không được nữa rồi. Y biết rõ, loại thời điểm này, nói đến việc lùi bước, chẳng khác nào làm cho quân tâm dao động, nếu lại nói ra chuyện gì đó gây sợ hãi chi kẻ khác, đặt ở quân đội thì y chết một trăm lần cũng đều không đủ. Y không thể làm ra ý định mang tính tiêu cực được, mặc kệ là con đường này sẽ có cái gì xảy ra, bọn họ vẫn sẽ đi, tất cả đều đã định rồi.
Bọn họ giống như bị trói lại bởi một đoạn dây thừng, một khi bị đứt đi, chỉ còn lại nguy hiểm chờ đợi.
Cho nên Ly Hận Thiên luôn trầm mặc đi theo đội ngũ, xuất phát mà hướng vào sơn động tối như mực mà đi tới.
Mộc Nhai và Văn Diệu là võ tu giả. Hai người bọn hắn tách ra, một trước một sau đi theo đội ngũ. Khâm Mặc cùng Ly Lạc vẫn đi ở bên trong, Ly Hận Thiên và hai người này ở cùng một chỗ.
Ngay sau khi ánh sáng duy nhất bị hắc ám cắn nuốt, tâm của Ly Hận Thiên, liền bất ổn.
Y bắt đầu lo lắng trước tiên.
Nơi này, quá tối.
Loại hắc ám cắn nuốt hết tất cả xung quanh này, khiến y không quá thích.
Đến đến mức, cho dù là đã đốt đuốc rọi sáng, cũng nhìn không thấy đường ở dưới chân, ánh mắt nhìn không thấy tình trạng ở trước mắt mình, con người sẽ tuân theo bản năng mà sờ soạng tìm kiếm chỗ có thể chạm tới mà lần mò đi trong bóng tối. Do muốn có loại cảm giác an toàn này, nên Ly Hận Thiên mới duỗi tay ra, chưa kịp đợi y lần mò tìm cảm giác này, thì đã bị người khác cầm…
Động tác của nam nhân dừng lại một chút, nhưng rất nhanh, y đã bị nắm kéo đi lên phía trước.
Người nọ nắm, thực chắc.