Vào thời gian này, trong lòng của vài người ở đây đều có suy nghĩ đại khái rồi. Nhưng bọn hắn vẫn ăn ý nhau, mà lựa chọn nói năng thận trọng. Mục đích chỉ có một. Đó chính là phải rời khỏi nơi này, việc khác đã không còn là trọng yếu nữa.
Chỗ này cũng không có gì, có thể để bọn họ nghỉ ngơi một chút.
Sau khi nghỉ ngơi trọn vẹn, liền tiếp tục ở trong bóng tối mà thăm dò, tìm kiếm lối đi có thể ra ngoài. Trước đó, bọn họ đã thử phá bỏ trần động. Nhưng nơi này lớp nham thạch này thực mềm, nếu khống chế sức mạnh không tốt mà ra tay, thực dễ dàng khiến cho nó hoàn toàn sụp xuống. Bọn hắn tuy mạnh, cũng không phải là đối thủ của lực lượng thiên nhiên. Trần sơn động một khi đã sập xuống. Vận khí tốt mà nói, cũng chỉ là chịu chút vết thương nhẹ. Nếu không, sẽ chôn thân ở trong đống đất đá kia.
Bọn họ cũng thử đi nhổ thanh kiếm kia ra. Nhưng trên thân kiếm kia vốn có mang theo trận pháp, chỉ cần nhất thời tới gần, thanh kiếm sẽ tự động bắn ra kiếm quang. Tuy rằng chỉ là đồ vật, nhưng mà sức mạnh của kiếm này lại rất là cường hãn. Trận pháp ở trên thân kiếm kia đến ngay cả Khâm Mặc cũng chưa từng thấy qua. Thử vài lần, dùng rất nhiều cách, cuối cùng hắn vẫn chỉ có thể đánh mất ý niệm này trong đầu.
Nếu mạnh mẽ mà rút ra, thì bọn họ không phải là không làm được, nhưng chỉ sợ đến khi làm như vậy, thì thanh kiếm này vừa rút ra, sơn động cũng liền bị hủy đi.
Dù sao thanh kiếm này cũng không lo sơn động này có sụp xuống hãy không.
Cho nên sẽ không tất yếu phải đi mạo hiểm làm hành động vô dụng này.
Bất quá tại ngay khi kiếm quang đang bắn ra, Ly Hận Thiên đột nhiên phát hiện bị túi gấm bên hông có để viên ngọc kia ở trong, tựa hồ như đang ẩn ẩn phát ra hào quang. Túi gấm được vắt ngang lưng, thực dễ thấy được vị trí, y liếc mắt một cái liền thấy được.
Thấy thế, Văn Diệu liền cầm lấy viên ngọc mà thử nghiệm, viên ngọc kia càng tới gần kiếm, hào quang càng sáng lên, sau đó không biết vì sao liền ảm đạm đi rất nhiều.
Khâm Mặc đã từng tìm đến lão giả hỏi qua. Lão cũng nói rằng, viên ngọc này vốn không phải vật của nhân gian. Đó là liên hệ, mà thanh kiếm này, cũng giống như vậy đi …
Có được chúng nó, lại là vật không phải của nhân gian, lo do cùng một người sở hữu sao?
Nếu đáp án này là khẳng định, thì suy đoán lúc trước của Ly Hận Thiên, chủ nhân của viên ngọc là tên kia, vậy chẳng lẽ chủ nhân của thanh kiếm này cũng là hắn sao?
Kẻ mà dùng cách thức tàn nhẫn như vậy để dưỡng kiếm.
Nam nhân không thể gật đầu đồng ý bừa hành vi mà hắn đang thực hiện được. Người ngoài làm gì, y quản không nổi, mà y cũng không có tâm tư, sức lực mà đi quản. Nhưng hắn là nhi tử của y, Ly Hận Thiên không có cách nào mà mặc kệ được…
Y biết tên kia sẽ không nghe lời y. Nhưng mà y vẫn muốn đi khuyên hắn, làm như vậy sẽ gặp phải báo ứng.
Thiện, có thiện báo. Ác, có ác báo. Không phải không báo, chỉ là thời điểm đó vẫn chưa tới mà thôi.
Ly Hận Thiên tin tưởng nhân quả. Tánh mạng của nhiều người như vậy đã bị chôn vùi ở trong tay hắn, thì sớm hay muộn gì cũng có một ngày hắn sẽ vì việc này mà trả một đại giới lớn. Ly Hận Thiên không muốn nhìn thấy như vậy, trước khi sai lầm này làm đến mức không thể vãn hồi được nữa, y hy vọng hắn có thể quay đầu lại là bờ.
Một lần nữa trở lại trong bóng đêm, Thất để Diệp Thanh dẫn đường, nhưng lúc này đây con rắn kia lại dừng lại không chịu tiến. Nó liền đứng ở cửa động có thanh tà kiếm. Mặc kệ Thất có ra lệnh thế nào, nó đều vẫn không nhúc nhích. Sau lại Thất đem nó trở lại đặt ở chỗ chậu đồng, Diệp Thanh cũng vẫn luôn bất động.
Hành vi của nó khiến cho nam nhân cảm giác rằng, đối với Diệp Thanh mà nói, đây vốn là hai khối nam châm, chỗ có tà kiếm từ tính khá lớn, cho nên Diệp Thanh đã bị nơi này hấp dẫn mà bò đến, chỗ khác, dù nó tính toán là muốn bò đi tới, cũng đi không được nữa rồi.
Bọn họ không có cách nào quay đầu lại, mặc dù là có Diệp Thanh vẫn còn ở đây, bọn họ cũng chỉ có thể kiên trì mà đi tiếp về phía trước.
Buông tha cho Diệp Thanh, cũng chỉ có thể sử dụng cách của bản thân mà tìm kiếm. Nhưng bọn họ phát hiện, chỉ cần rời khỏi sơn động kia, bọn họ tìm không thấy lối để quay về đó, trừ phi để cho Diệp Thanh dẫn đường. Nếu không, chỗ kia giống như là tự động sẽ bị che lấp đi, bằng chính năng lực của bọn họ, căn bản là tìm không thấy.
Liền tính đến những người khác từ đầu đến cuối vẫn không biết được việc này, thì qua bao nhiêu lần như vậy, cũng sẽ cảm giác được một chút bất thường. Bất quá vẫn không có người nào muốn lùi bước, đến một chút cảm giác phản đối cũng đều không có. Bọn họ chỉ nghe theo lệnh, dốc hết sức lực mà đi tìm kiếm cửa ra.
Tâm lý cùng tố chất của bọn họ, khiến cho nam nhân không thể không bội phục.
Đội ngũ không bị chia rẽ, bốn vị đại gia đây vẫn luôn ở cùng một chỗ. Với loại tình huống này một khi mà tách ra, chỉ sợ sẽ không có cơ hội tập hợp lại được nữa, vì suy nghĩ đến việc an toàn, nên không ai lại đi mạo hiểm như vậy.
Ở ngay trong đội ngũ, người bình thường nhất chính là Ly Hận Thiên. Cái gì y cũng làm không được, chỉ có thể im lặng đi theo phía sau những người khác, nhìn bọn họ sử dụng các loại cách khác nhau để tìm kiếm cửa ra.
Loại hắc ám này, thực dễ dàng khiến cho người bị kích thích mà bắt đầu nổi lên các cảm xúc tiêu cực. Đặc biệt là sau khi Ly Hận Thiên phát hiện ra có việc không đúng, liền luôn luôn ở trong trạng thái ảo não thật sâu, nhìn thấy bọn họ lần lượt bị thất bại. Tân tư của nam nhân tâm như là bị đặt vao một cái nồi nhỏ được đun trên lửa nhỏ vậy, loại thống khổ này là không thể dùng lời nói là diễn tả được, lâu dài, lại không có cuối…
Nếu không phải là kẻ nọ vẫn luôn kiên trì nhiệm vụ báo giờ, Ly Hận Thiên đều tính không ra bọn họ đã ở trong này đợi bao lâu rồi. Y cảm thấy, đã qua một tuần hoặc là đã rất nhiều ngày hơn thế rồi, nhưng trên thực tế chỉ mới qua hai ngày mà thôi…
Rất dai dẳng, cái loại chờ đợi này chính là dày vò.
Mỗi khi đến thời gian riêng biệt, mà bắt đầu nghỉ ngơi, liền ở luôn trong bóng đêm này, ngồi ở trên hành lý, điều kiện rất thiếu thốn.
Thần kinh của am nhân vẫn luôn buộc chặt. Y không có sức mạnh nào, cũng chưa từng trải qua sự huấn luyện nào cả. Y chính là thiếu gia chỉ được nuông chiều từ bé, đừng nói là làm loại chuyện khảo nghiệm thể lực này, ngay cả đi bộ trên đường trường y cũng chưa từng đi qua, y vẫn luôn thừ người ở trong Ly phủ.
Cho nên vừa ngồi xuống một chút, mỏi mệt lập tức tìm tới y, nhìn ra y vất vả, Ly Lạc để cho y nghỉ ngơi trong chốc lát, y khác với bọn họ, y không cần phải cậy mạnh.
Nam nhân không muốn nghỉ ngơi. Y vốn không thể giúp giải quyết được bất việc khó khăn gì, lại càng không muốn là kẻ vướng chân vướng tay khiến cho bọn họ tuột lại phía sau, trở thành trói buộc của họ. Nhưng mà thân thể của y không như ý chí kiên cường của y. Y vừa ngồi xuống một chút qua không bao lâu, liền ngủ.
Có lẽ là đã quá mệt mỏi, nên dù là đang ngay ở trong loại hoàn cảnh không gian này đây, nam nhân vẫn ngủ rất say. Bất quá sau khi y vừa nghe thấy tiếng nói bảo phải tiếp tục tìm kiếm, nam nhân không cần bất kì kẻ nào kêu mình, bản thân y liền đã tỉnh dậy.
Lương thực của bọn họ mang theo người vốn rất nhiều, nhưng đuốc kia tương đối đối với họ mà nói, có chút không đủ. Vì tiết kiệm, chỉ có hai đầu cùng với ở giữa đội ngũ mới đốt đuốc, còn những cái khác đều được tắt đi, đến khi nghỉ ngơi, thì liền dập tắt đuốc đang đốt.
Ly Hận Thiên nghe thấy âm thanh vải vóc của quần áo được vuốt phẳng, y cũng theo đó mà đứng lên. Tuy rằng không biết có bụi bặm hay không, nhưng y vẫn tượng trưng mà vỗ vỗ quần áo, trước khi đuốc được đốt sáng lên, y theo thói quen liền định hướng chung quanh mà sờ soạng…
Mấy ngày này, Ly Lạc vẫn luôn nắm tay y, loại thời điểm này Ly Hận Thiên cũng bất chấp dọa người khác. Y thừa nhận, không có Ly Lạc ở bên cạnh, y thực không có một chút cảm giác an toàn nào cả, cho nên chỉ cần tay trống trải, y lập tức đi tìm Ly Lạc.
Quả nhiên, y rất nhanh chạm đến một bàn tay. Có lẽ Ly Lạc hiểu được ý nghĩ của nam nhân. Cho nên trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn thành thực ở bên người của Ly Hận Thiên một tấc cũng không rời. Hắn liền luôn luôn ở chung quanh đây, Ly Hận Thiên chỉ cần duỗi tay ra liền có thể chạm đến hắn, nhưng lúc này đây, đã xảy ra chút chuyện biến đổi…
– Ta không phải Ly Lạc.
Giọng nói này, là của Mộc Nhai.
Bên trong giọng nói hỗn loạn của hắn có sự ngạo mạn quen thuộc, còn có một chút lạnh lùng.
Tuy rằng nơi này, điều kiện thị giác rất yếu kém, nhưng nương theo ánh lửa chiếu sáng mỏng manh. Bọn họ cũng đều thấy được, Ly Hận Thiên lúc nào cũng giờ giờ khắc khắc luôn ở cùng một chỗ với Ly Lạc, cho nên trong lòng của Mộc Nhai hiểu được, người mà Ly Hận Thiên muốn nắm lấy tay, căn bản không phải là hắn.
Nghe thấy giọng nói của Mộc Nhai, nam nhân cũng rất hoảng sợ. Cho tới tận bây giờ, Mộc Nhai vẫn chưa chịu để ý đến y, ngay cả khi đi tìm cửa ra, hắn cũng cách y rất xa. Y thật không biết, từ khi nào thì Mộc Nhai đã đến bên người y…
Bất quá ngữ khí lạnh lùng, cứng rắn, bất hòa này nói cho y biết rằng, Mộc Nhai chỉ là trùng hợp đi ngang qua, liền bị tay y bắt được mà thôi, hắn không phải là tìm đến y.
Người này vẫn còn đang giận dỗi.
Mặc dù đã ngẩng đầu, nhưng Ly Hận Thiên vẫn nhìn không thấy biểu tình của Mộc Nhai. Nhưng y khẳng định, trên mặt của tên kia nhất định là, treo lên vẻ mặt khinh thường lười nhìn tới. Nam nhân thực nhẹ nhàng mà thở dài, mặc dù là nghe ra ở trong giọng nói của Mộc Nhai vốn không có kiên nhẫn, y cũng không có buông ra tay hắn ra mà đi tìm Ly Lạc…
Y hướng đến Mộc Nhai bên kia mà nhích lại gần. Y đụng phải cánh tay của Mộc Nhai, sau đó, y liền cúi đầu, tựa vào bên người của Mộc Nhai.
Coi như là thỏa hiệp vậy, cũng có chút ý tứ lấy lòng.
Ly Hận Thiên rõ ràng cảm giác được thân thể của Mộc Nhai cứng đờ. Động tác của y cũng tạm dừng. Bất quá rất nhanh, Mộc Nhai liền khôi phục lại bình thường. Tuy hắn không đồng ý cho Ly Hận Thiên nắm tay hắn, nhưng vẫn không có phản đối gì. Chờ đến khi ánh lửa sáng lên lần nữa, Mộc Nhai liền tự nhiên mà mang theo nam nhân đi lên phía trước, lúc này Ly Hận Thiên mơ hồ nghe thấy Mộc Nhai than thở một câu…
– Thật sự là hết cách với ngươi a.
Ngữ khí kia thực không kiên nhẫn, cũng có chút không tình nguyện. Nhưng tay của hai người họ vẫn luôn nắm ở cùng một chỗ. Ở một bên, Mộc Nhai vẫn chỉ huy đội ngũ, một bên còn lại vẫn luôn nắm tay nam nhân. Ánh lửa sáng lên, Ly Hận Thiên nhìn thấy sườn mặt nghiêm túc của Mộc Nhai. Y cảm thấy, Mộc Nhai cũng không giống như y nghĩ làm việc khiến người khác không yên lòng như vậy…
Tính tình của hắn chỉ là có chút thối tha mà thôi.
Nam nhân bất đắc dĩ nở nụ cười một chút.
Lại tiếp tục lặp lại làm cùng một việc, nhàm chán lại nhàm chán, còn khiến cho người ta phiền lòng. Thời gian trôi đi rất chậm, nhưng mà vẫn còn luôn đang đi, qua thật lâu sau, rất nhanh lại đến thời gian để nghỉ ngơi.
Lần này Ly Hận Thiên cũng không kiên trì nữa, y dựa vào Mộc Nhai liền ngủ, y cần phải hồi phục tích trữ thể lực nhiều hơn một chút. Y biết thân thể y không có cách nào so với bọn họ được.
Nam nhân không biết y đã ngủ bao lâu rồi. Trong lúc này y vẫn không hề nghe thấy tiếng gọi mọi người một lần nữa xuất phát đi tiếp. Y ngủ ngủ, liền cảm thấy việc này không quá thích hợp. Nam nhân vỗ vỗ cái trán của mình tiếp theo là ngồi thẳng người dậy. Y hỏi Mộc Nhai,
– Ta đã ngủ bao lâu rồi, làm sao vẫn còn chưa xuất phát nữa?
Nhưng lúc này đây, y còn chưa kịp nghe thấy tiếng của Mộc Nhai đáp lại.
Cũng không có nhận thấy một tiếng hít thở của con người ở quanh đây.
Đến ánh lửa cũng không thấy.
Động tác của Ly Hận Thiên trong nháy mắt liền cương cứng lại rồi…
Y lập tức ngừng thở, nhưng sau khi hô hấp của y biến mất, nơi này chỉ còn lại một không gian tối đen im ắng đến mức khiến cho tóc gáy của con người ta liền dựng đứng lên…
Tuy Ly Hận Thiên không thấy được khuôn mặt của mình, nhưng y cảm thấy, sắc mặt hiện giờ của y khẳng định thực trắng…
– Ly Lạc?
Y thử gọi lớn tiếng, nhưng là không có người trả lời.
– Văn Diệu?
Vẫn luôn như cũ, xung quanh thật vô cùng im ắng.
Ly Hận Thiên động người vừa đứng lên. Y giống như người mù mà sờ soạng khắp nơi, y quay đầu tới lui, giọng điệu của y lý đều mang theo run rẩy
– Khâm Mặc… Mộc Nhai… Các ngươi đã chạy đi đâu hết cả rồi?
Y không có đuốc để chiếu sáng, liền ở trong bóng đêm hư vô này ở nơi nơi mà sờ soạng lần mò. Nam nhân muốn tìm đến vách động để dựa vào, thứ đó có thể khiến y có chút cảm giác an toàn. Nhưng từ một phương hướng y đã bước đi thật lâu, cũng không đụng đến vách động, tiếp theo y điều chỉnh lại vị trí, nhưng mà mặc kệ y đi ra sao, y cũng đều không chạm tới tường…
Y ra một thân mồ hôi lạnh. Y lung tung lau chóp mũi lấm tấm mồ hôi của mình, giọng nói đã hoàn toàn thay đổi,
– Các ngươi là không phải quên mất bỏ lại ta ở đây rồi chứ? Các ngươi đã chạy đi đâu rồi?
Y luôn luôn loay hoay tìm kiếm, nhưng tất cả vẫn như cũ không có xảy ra thay đổi nào. Loại bầu không khí căng thẳng này, khiến cho nam nhân lâm vào trong trạng thái cực độ sợ hãi. Đồng thời, cảm xúc cũng bắt đầu thay đổi trở nên kích động hơn rất nhiều. Tốc độ y bước đi ngày càng nhanh, xem như là y đang chạy vậy, y cũng sờ không thấy vách động mà y muốn tìm…
Điều này không thể dùng từ uể oải để hình dung nổi, đây là một loại tuyệt vọng lan tràn mênh mông.
– Uy! Loại trêu ghẹo này đùa giỡn không tốt đâu! Các ngươi mau đi ra đây!
Ly Hận Thiên rốt cục ức chế không ngừng. Y mạnh mẽ lên tiếng kêu to. Y lâu lắm rồi vẫn không mở miệng, đột ngột bộc phát ra thanh âm như vậy, cũng tự khiến bản thân y hoảng sợ…
Y không dám hô thêm lần nữa. Nơi này, đến âm thanh vang vọng lại cũng đều không có, phảng phất, như nơi này thật sự là không có điểm cuối…
Một không gian tối đen mênh mông đến vô hạn, bao gồm cả trên đỉnh đầu, hoặc là bốn phía.
Cảm xúc cô độc cùng sợ hãi tràn đầy quấn chặt lấy nam nhâ. Nam nhân đi tới đi lui, đột ngột liền ngồi xuống dưới. Y kéo mạnh lấy tóc của mình, y sắp phải điên mất rồi…
Ai tới, cứu giúp y đi.