Hắc Lân đàm là cấm địa của Đông Vạn. Trận pháp thủ hộ của Thanh Long thạch đã bị khởi động. Người thủ hộ Thanh Long thạch rất nhanh sẽ xuất hiện. Bất quá trước lúc đó, bọn họ đã được Văn Diệu trước tiên đã an bài tốt đường nhỏ để rời khỏi.
Vì để không bại lộ rà vị trí chính xác của Hắc Lân đàm, người thủ hộ cho Thanh Long thạch đều được phân tán ở dãy núi xung quanh đây. Phần lớn họ đều ở bên ngoài núi, như vậy nhất thời mà có kẻ tiến vào thì họ là người trước tiên mà phát hiện. Bất quá đường đi vào của Ly Hận Thiên bọn họ là ám đạo, khi đến cũng an toàn mà bước vào liền giảm bớt thời gian phải chiến đấu với đám người thủ hộ, cho nên họ căn bản không biết Hắc Lân đàm đã có người tiến vào.
Vì vậy từ đầu tới cuối người của hai bên đều chưa hề chạm mặt qua.
Hoàng tộc Đông Vạn cũng không biết, cuối cùng là ai đã phá giải phong ấn của Thanh Long thạch.
Mà con đường ra này liền nối thẳng đến một thôn trang, so với Hắc Lân đàm thì gần, nhưng mà lại là nơi có cách Nam Triều xa nhất, ấn theo đường này đi trở về, bọn họ dùng một khoảng thời gian còn dài hơn rất nhiều so với lần đi tới lúc trước.
Dựa theo kế hoạch vừa thống nhất, mọi người cả đội ngũ đều vào trong thôn liền sắp xếp nghỉ ngơi, liền chuẩn bị này nọ.
Mộc Nhai chỉ ở một đêm, trời còn chưa sáng liền một mình rời đi. Văn Diệu cùng Khâm Mặc bồi Ly Hận Thiên ăn điểm tâm, rồi cũng trước sau mà rời đi. Bởi vì đội ngũ bị thương hơn phân nửa, Văn Diệu an bài để lại cho hai người họ một ít người. Đồng dạng, vì không muốn khiến cho phiền phức không cần thiết tìm tới, hai người họ vẫn treo cờ hiệu của thương đội Khâm Mặc mà bắt đầu hành trình quay về.
Khâm Mặc không ở, hắn vẫn an bài người tin cậy đến để dẫn đường. Nói tóm lại, ngoại trừ ly biệt có một chút thương cảm ở bên ngoài, tất cả đều thực thuận lợi.
Đến lãnh thổ của Đông Vạn, Văn Diệu bình tĩnh mà xem xét là muốn khiến cho nam nhân lưu lại. Bởi vì đây là chỗ của hắn, mặc kệ là mềm hay là cứng, chỉ cần Văn Diệu muốn, những kẻ khác sẽ không cách nào mà mang Ly Hận Thiên đi.
Nhưng mà cuối cùng Văn Diệu vẫn buông tha cho ý định nà. Bởi chuyện Thanh Long thạch thực khó giải quyết, Văn Diệu không nắm chắc có thể toàn thân mà trở ra hay không. Nói không chừng còn có thể sẽ bị liên lụy vào không nhỏ. Dù sao ngay trước khi Thanh Long thạch gặp chuyện không may, hắn vẫn luôn hỏi thăm về chuyện Hắc Lân đàm, Hoàng tộc của Đông Vạn đã sớm chú ý tới hắn, hiện tại đã xảy ra chuyện, càng không thể không nghi ngờ hắn.
Tính nghiêm trọng của việc lần này Văn Diệu biết, cân nhắc đến lợi hại, hiện tại Ly Hận Thiên trở lại Ly gia ở Nam Triều, mới là lựa chọn vô cùng đúng đắn cũng là an toàn nhất.
Hơn nữa, liền tính toán hắn cố chấp mà giữ Ly Hận Thiên lại, thì mấy tên gia hỏa còn lại cũng sẽ không đồng ý, hành động đó của hắn đây là đang hại Ly Hận Thiên.
Tuy rằng trả lại Nam Triều thì Văn Diệu vẫn chưa yên tâm, nhưng hắn tin tưởng Ly Lạc sẽ không vô dụng như vậy, còn có một người như Mộc Nhai tồn tại, vấn đề của Thiết Lặc, hẳn không tính là cái gì.
Hắn tin tưởng hai người bọn hắn có thể chiếu cố y rất tốt.
Nếu không, thì hắn cũng sẽ lấy lý do đó mà mang nam nhân đi.
Nhân số của đội ngũ vẫn như cũ không thay đổi, nhưng chỉ có ba người bọn hắn lại không còn ở. Điều này khiến cho nam nhân khó tránh khỏi cảm thấy có chút trống rỗng. Bất quá Ly Lạc bị thương nặng đến vậy, loại thất lạc này liền rất nhanh bị bận rộn thay thế. Ly Hận Thiên đã từng nói, y đối với ai cũng không thiên vị. Lần trước y chiếu cố Văn Diệu ra sao, thì lần này liền chiếu cố Ly Lạc như vậy.
Trên người của Ly Lạc đều là bị sét đánh trúng tạo nên từng mảng bỏng, sâu nông không đồng nhất. Bất quá thuốc mà nam tử thanh y kia để lại dùng vô cùng tốt. Thuốc này có thể uống, lại có thể thoa ở bên ngoài, đem viên thuốc nghiền nát thoa lên trên miệng vết thương. Vết thương của Ly Lạc lấy mắt thường liền có thể thấy được tốc độ khôi phục. Đến Khâm Mặc cũng nói là, thuốc này có thể xưng là tiên dược, thế gian không có người nào có thể luyện ra chế tạo thành.
Ngay cả hắn dựa vào thuốc này, mà muốn bào chế lại thì cũng không làm được giống đến hoàn toàn như vậy.
Không chỉ có hắn, mà bất luận là ai đi nữa cũng không có cách nào bào chế được.
Tình trạng của Ly Lạ rất lạc quan. Khi bọn hắn trở lại, trước khi đi vào trongthành mà tiếp nhận lại Vũ Quả, vết thương của hắn cơ bản đã khép lại. Nhưng dù vậy vẫn còn rất đau đau, màu sắc da non trên vết thương cũng không giống với màu da ban đầu nữa. Ly Lạc vẫn còn cần một đoạn thời gian để khôi phục lại, bất quá nếu cứ thuận lợi chữa trị như loại tình trạng này, xem như sắp tới, hắn sẽ sớm hoàn toàn khang phục.
Vũ Quả nhìn thấy bọn họ liền bày ra vẻ mặt thật mừng rỡ, xem ra lúc bọn họ đi ra ngoài chịu khổ chịu cái lạng của mùa đông lạnh, cuộc sống của Vũ Quả lại vô cùng dễ chịu, thấy nàng như vậy, Ly Hận Thiên cũng thật vui vẻ, ít nhất khi bọn họ từng trải qua một cơn ác mộng, nhưng Vũ Quả lại tránh được.
Nhớ lại đoạn thời gian đó mà kinh sợ, đến nhắc qua một chữ đến việc đó cũng không muốn.
Rời đi Đông Vạn, sau khi bước vào lãnh thổ của Nam Triều, mặc kệ là tâm trạng hay là thân thể đều có biến hoá vi diệu, thoải mái lại thả lỏng, nguyên lai cảm giác đã được về nhà, chính là như thế.
Vết thương của Ly Lạc cũng coi như là đã khỏi hẳn, nhưng mà hắn vẫn còn ở trong xe ngựa, không có trở ra ngoài cưỡi ngựa.
Lúc trước bốn người bọn hắn đều ở, lấy hành động này để làm cán cân công bằng. Mặc dù trời ở bên ngoài giá rét đông lạnh, bọn hắn vẫn kiên trì mà cưỡi ngựa.
Ai cũng không có làm ra hành động gì đặc biệt, cũng không có riêng lẻ.
Nhưng tình huống hiện tại khác với lúc đó. Hiện tại liền chỉ còn mỗi một mình Ly Lạc, hắn không cần phải cố kị ai nữa, muốn làm cái gì thì liền làm cái đó.
Đối với việc này, Ly Hận Thiên liền tính toán không gật đầu đi nữa thì Ly Lạc cũng sẽ không nghe y. Huống chi Ly Lạc vẫn còn vết thương ở trên thân người, nam nhân chỉ có thể cam chịu.
Bọn họ còn treo cờ hiệu của thương đội. Xe ngựa vẫn chỉ có một chiếc như trước. Vũ Quả cùng hai người họ ngồi ở trong. Hoàn cảnh bây giờ cũng giống như lúc có Văn Diệu lần đó cơ bản không khác lắm. Nhưng duy nhất không giống là, Ly Lạc không như Văn Diệu mà hành động này nọ, hắn thực ‘chính trực’…
Ngoài trừ ngủ ra, thời gian còn lại thì Ly Lạc đều dựa vào vách xe ngựa mà đọc sách, ngoài trừ hạ lệnh cho người ở ngoài ra. Hắn cơ bản không mở miệng nói lời nào khác cả. Tuy rằng ở cùng trong một chiếc xe ngựa, nhưng cảm giác tồn tại của Ly Lạc tồn cũng không phải là mạnh mẽ.
Ly Lạc cũng không bị hành động của hai người họ ảnh hưởng một chút nào. Mặc kệ là họ nói chuyện phiếm hay là làm cái gì, Ly Lạc cũng không để ý tới hai người họ. Hai người họ thực tự do.
Nam nhân cảm thấy kỳ thật như vậy cũng không sao. Y thực vừa lòng với tình trạng như hiện tại. Nhưng mà thế giới của y, vĩnh viễn không có lúc nào là gió êm biển lặng cả a. Y không nên quên, bản thân y chính là một đống phiền phức a.
Biến cố xảy ra ở một buổi tối nào đó.
Ngày này, bọn họ tìm được khách điếm để trọ ngủ. Vũ Quả vẫn giống như trước, ngủ ở phòng cách vách với phòng của nam nhân. Dùng qua bữa tối, Ly Hận Thiên tắm rửa thân thể sạch sẽ đến hương thơm ngào ngạt. Khi y chuẩn bị đi gặp Chu Công hẹn hò, thì Ly Lạc lại đến đây.
Hắn mở cửa phòng ra, nhìn thấy kẻ đang đứng bên ngoài chờ là Ly Lạc. Đầu tiên là nam nhân sửng sốt một chút, y cũng hỏi Ly Lạc tìm y để làm gì. Nhưng khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của khuôn mặt mình, ở trong con ngươi của Ly Lạc, thì ngực của nam nhân liền không chịu được khống chế lập tức bắt đầu rung động.
Y biết Ly Lạc tới là để làm gì.
Nhưng mà y không dám nghĩ tiếp nữa…
Ly Lạc là con của y. Y thầm nghĩ chỉ cần muốn một mối quan hệ phụ tử đơn giản nhất mà thôi. Y không mong muốn có bất kì hành vi vượt rào nào nữa. Y lại càng không muốn cho chuyện không nên lại sẽ xảy ra thêm lần nào nữa. Nhưng mà tâm y, ở ngay lúc này đây xuất hiện một chút ý nghĩ lúc trước đã càng thêm rối loạn…
– Ta đến, là để cho ngươi thực hiện lời hứa.
Ly Lạc thẳng thắn.
Ly Lạc tiến về phía trước một bước, trở tay liền đem cánh cửa của phòng nam nhân đóng lạ, đối mặt với Ly Lạc đang tới gần, nam nhân theo bản năng lui về phía sau một bước, y chưa bao giờ khẩn trương đến như vậy, hoặc nói là kích động…
– Đừng đùa, cái loại chuyện này chỉ có một mình ngươi nói mà thôi, ta lại không có đồng ý.
Mấy câu đó nói ra một chút cũng không vấp. Nhưng vài lần nam nhân thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi của mình. Y đối mặt với Ly Lạc liền thực thiếu dũng khí. Y thừa nhận hoàn cảnh như bây giờ thực mất mặt. Nhưng y đã cố rất nhiều rồi a…
So với biểu tình ở trên mặt, thì thật sự là trái tim của y đã sắp nhảy ra khỏi yết hầu mất rồi.
– Phải vậy không? Ta vẫn nghĩ rằng, ngươi thực chờ mong.
Ly Lạc bình tĩnh cùng với nam nhân đang rối loạn trở thành bức tranh sáng tối đối lập. Quần áo của Ly Lạc luôn chỉnh tề, đổi lại nếu là Mộc Nhai, loại thời điểm này khẳng định đã xông lên mà cởi ra hết rồi, nhưng Ly Lạc vẫn khí định thần nhàn, đứng ở cửa mà nói chuyện phiếm với nam nhân,
– Ta còn ra sức dưỡng thương như vậy, thuốc đắng đến khó nuốt như vậy, cũng đều hoàn toàn uống hết vào.
Lời này xem như là phương thức làm nũng của Ly Lạc sao…
Nam nhân có chút khiếp sợ.
Tên Ly Lạc này bị sét đánh thành như vậy mà mày cũng chưa nhíu lại một chút chào, hiện tại hắn cư nhiên lại nói với y, oán giận thuốc đắng rất khó nuốt vào…
Ly Hận Thiên làm sao lại cảm thấy là, kẻ khi bị sét đánh với kẻ đang ở trước mặt y vốn không phải là cùng một người nha…
Đánh chết y cũng không tin, Ly Lạc sẽ nói ra loại lời nói này…
Y nghĩ rằng, trên thế giới này, không có gì có thể khiến Ly Lạc nhíu mày.
Bất quá quay về đây mà nói tiếp, Ly Lạc dưỡng thương là vì bản thân hắ, thì có liên quan gì đến Ly Hận Thiên y nha…
Miệng hắn thì nói như vậy thời, chính là thà chết cũng không thừa nhận. Kỳ thật ở trong lòng hắn so với ai khác đều hiểu được, bởi vì cả người đều là bị thương, cho nên không thể làm vận động kịch liệt vận động….
Hắn mới im lặng, chờ đợi thân thể khang phục, sau đó, xảy ra chuyện ở giờ khắc này đây.
Ly Lạc vĩnh viễn đều có thể lấy định lực của mình trở thành kiêu ngạo. Ở trong xe ngựa, hắn không chạm cũng không làm bất cứ chuyện gì, hắn đến muốn thì cũng ều không thể làm được. Đây là bởi vì hắn nhất định cần phải hết sức chuyên chú mà dưỡng thương, khiến cho nam nhân ở trong thời gian ngắn nhất, hảo hảo ‘thực hiện hứa hẹn’.
Hắn khác với Văn Diệu, hắn sẽ không chỉ an ổn chỉ với tình tạng hiện tại…
Nếu nhất định chờ đợi mà chút, thì kết quả sẽ càng vô cùng hoàn mỹ.
– Muốn ta ôm ngươi như lần trước sao?
Y không bị nước miếng của mình làm bị sặc, nhưng y cũng thiếu chút nữa đem cổ lắc đến rụng luôn. Y liều mạng hoảng loạn mà lắc đầu, không biết lời Ly Lạc nói ra kia, căn bản không phải đề nghị, mà là quyết định…
Trên đỉnh đầu liền phủ xuống một bóng mờ u ám quen thuộc nhất thời bị vây lại, ngay sau đó thân thể liền bay lên không. Gần đây nhất do thường xuyên phải uống thuốc nên trên người Ly Lạc luôn mang theo một cỗ hương thơm của thuốc rất nồng. Ngay khi hương vị quanh quẩn bên mũi miệng, nam nhân lại nghĩ, kỳ thật hương vị thuốc kia cũng không có như lời Ly Lạc nói mà khó ngửi như vậy…
Phòng ở khách điếm này không phải là rất lớn, liền đi vài bước, chân lập tức tới mép giường. Cảm giác khốn cùng của một đại nam nhân lại bị một người nam nhân khác bế kiểu công chúa, mặc kệ là đã trải qua vài lần thì vẫn đều không thay đổi được. Ly Hận Thiên cảm thấy, Ly Lạc ôm y như vậy, còn không bằng khiêng y giống như khiêng bao gạo to ấy, tư thế này y còn có thể thoải mái hơn một chút a…
Bất quá đang trong lúc Ly Hận Thiên đang suy nghĩ loạn thất bát tao, sau khi mông chạm tới giường, trong nháy mắt liền tan thành mây khói…
Ly Lạc còn chưa kịp buông y ra. Nam nhân trực tiếp liền kéo lấy cổ áo của Ly Lạc. Y giống như là vội vã định đứng dậy vậy, nắm lấy gắt gao. Quần áo sạch sẽ thẳng thớm ở trên người hắn bị y làm ra vài nếp nhăn, rất khó xem, nhưng Ly Lạc cũng không để ý…
– Ly Lạc, ta là cha ngươi, hai ta vẫn là không cần phải bày ra loại trêu đùa này…
Nam nhân dùng sức nắm lấy cổ áo của Ly Lạc, như là đang nắm lấy một gốc cây cỏ cứu mạng vậy. Ở trước mặt Ly Lạc, y không có cách nào xuất ra khí thế mà đối xử với hắn giống như Mộc Nhai vậy. Y đàm phán kì kèo, còn có chút hương vị đáng thương hề hề.
Hoặc nói là, cầu xin đi.
Ly Lạc cũng không có gấp gáp mà làm ra cái gì, hắn lẳng lặng nhìn Ly Hận Thiên một lát, tiếp theo đó bàn tay hắn vươn ra gỡ ra từng ngón tay của y đang nắm chặt lấy cổ áo của hắn mà buông xuống…
– Chỉ là một cái thể xác mà thôi. Ngươi căn bản không phải cha ta. Điểm ấy, hai ta đều rõ ràng, dùng loại lấy cớ này ra để cự tuyệt ta. Ta có thể cho là lời này của ngươi vốn là đang tán tỉnh ta, hoặc là ngươi càng mong muốn, thời iểm khi hai ta làm, ta lại gọi ngươi như vậy.
– Không phải…
Đầu của Ly Hận Thiên lại càng kịch liệt hoảng loạn. Ly Lạc làm sao lại có thể xuyên tạc ý tứ của y như vậy. Nhưng y còn chưa kịp vì mình mà biện giải, Ly Lạc liền y đẩy ngã lên trên giường, sau đó câu nói kế tiếp, Ly Lạc đề nghị y, một bên vừa làm, vừa nói,
– Ngươi có thể nhiều lời hơn một chút, ta thực thích nghe âm thanh của ngươi, đặc biệt, là loại thời điểm này.
Tiếp theo Ly Lạc xoay người đến trước liền áp xuống người y, Ly Hận Thiên chỉ nghe thấy được một câu cuối cùng như vậy.