Ly Hận Thiên không biết chải đầu búi tóc, cho nên tóc kia là y trực tiếp dùng mảnh vải cột ở sau lưng. Về kiểu buộc tóc của y cũng không có ai quá nghi ngờ, cho nên Ly Hận Thiên liền yên tâm thoải mái tiếp tục mà buộc như vậy.
Lúc nãy do y vội vã giúp Ly Lạc nấu cháo, y cũng chỉ là đơn giản đem tóc kia rửa sạch liền buộc vội chưa có chặt chẽ, đầu tóc y vẫn còn loạn. Bàn tay to của Ly Lạc vừa nhấc lên một chút, Ly Lạc đã đem tóc kia của y đang buộc thấp ở phía sau xả đi. Trong nháy mắt khoảng cách giữa bọn họ liền ngắn lại, trong mắt y khuôn mặt tuấn mỹ của Ly Lạc kia đột nhiên phóng đại…
Sau đó, y thần người, bị cắn ở…
Ly Lạc cắn xuống môi dưới của y. Tầm mắt băng lãnh kia ở khoảng cách gần nhất chăm chú nhìn Ly Hận Thiên. Ly Hận Thiên theo bản năng lùi về phía sau muốn trốn. Nếu không phải đang bưng cháo, y nhất định sẽ đẩy Ly Lạc ra, nhưng hiện tại, y chỉ có thể hàm hồ nói không rõ câu:
– Ta là cha ngươi…
Ngay sau đó môi lại bị phong kín, tâm trí Ly Hận Thiên liền bị miên man nghĩ. Sau khi qua ngưỡng cửa ba mươi tuổi, hình như Ly Hận Thiên với nữ nhân không có tiếp xúc nhiều, y đã muốn quên hôn môi là có tư vị gì rồi…
Y nhớ mang máng. Thân thể của nữ nhân thực mềm mại, hơi thở mang theo hương vị ngọt ngào. Các nàng thực ôn nhu lạ dễ ngượng ngùng. Mỗi một lần chủ động đều là y. Chỉ có thời điểm kích thích quá mức, nữ nhân mới dám đem đầu lưỡi đưa ra đáp lại y…
Y nhớ rõ tư vị kia không sai. Nhưng bây giờ, y với Ly Lạc hôn môi hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau…
Y vẫn là triệt để bị động.
Ly Lạc xả tóc của y ra nắm trong tay khiến cho da đầu y bị kéo đến sinh đau. Ly Hận Thiên trốn không thoát, chỉ có thể tùy ý để lưỡi của Ly Lạc như con cá trơn trượt quanh co bơi vào trong miệng của y. Y chưa từng thử qua loại cảm giác này, chính mình hoàn toàn không khống chế nổi, mặc người này đoạt lấy…
Lưỡi của Ly Lạc cuốn lấy lưỡi y, hắn mút mạnh lưỡi y đến sinh đau. Hiện tại, Ly Hận Thiên không biết chính mình nên làm sao. Ly Lạc vẫn giữ thế chủ động mút lấy lưỡi y. Tóm lại bọn họ đang kề sát nhau môi đối môi hôn nhau, ngược lại đầu lưỡi y lại chạy vào miệng Ly Lạc…
Y phân không rõ hiện tại là ai liếm ai, hai điều đầu lưỡi kia đều cùng một chỗ gắt gao dây dưa nhau. Lưỡi y đụng phải răng nanh của Ly Lạc, liền chủ động liếm đến nướu của hắn len lỏi khắp hàm răng…
Hô hấp của bọn họ hòa cùng một chỗ. Toàn bộ miệng của Ly Hận Thiên đều bắt đầu run lên. Khi y đã muốn không sức để đáp lại, đột nhiên Ly Lạc mút lưỡi y một chút lại buông ra liền chuyển thành cắn cắn trên cánh môi mềm của y…
Chưa đến một lát sau, môi của Ly Hận Thiên liền vừa hồng vừa sưng. Cảm giác hơi đau đớn này so với lúc này hôn môi kịch liệt còn muốn làm y kích động hơn. Tay y bưng bát cháo thủ run a rẩy a, y cố gắng giữ cân bằng, để cháo kia không đổ ra ngoài a…
Tầm mắt của y nhanh chóng mơ hồ. Y mở to mắt trừng trừng nhìn lên đỉnh đầu nhìn mảnh trời đất nho nhỏ này. Y rất muốn hỏi, thân thể này có phải hay không là thụ mang khuynh hướng thích ngược a. Hiện tại, căn bản Ly Lạc không phải là đang hôn môi. Chính là đang cắn người, nhưng từ đâu đó lại nhanh chóng mang đến này cảm giác…
Ly Hận Thiên bị hắn làm cho, nhuyễn xuống giống một bãi nước. Rốt cuộc, bát cháo kia không chịu được khống chế liền nghiêng. Nhưng ngay lúc này Ly Lạc liền tiếp được cái bát kia…
Hắn cầm lấy bàn tay của Ly Hận Thiên đặt bát cháo vào, nhưng tay hắn không rời đi mà giúp tay y vịn chắc bát cháo lại. Trên môi hắn còn mang theo chút nước, nước kia cũng không biết của ai trong bọn họ. Nước kia trên môi hắn ánh lên một tầng ánh sáng lấp lấp làm Ly Hận Thiên xấu hổ vô cùng. Y quay đầu đi, lúc này Ly Lạc tỏ thái độ lại muốn y uy hắn uống cháo…
Đành thuận theo, y nhìn qua độ ấm cháo vừa đủ. Bất quá, khí lực Ly Hận Thiên lại không có. Tay cầm thìa thủ không ngừng run rẩy, nếu không phải tay của Ly Lạc cầm lấy cổ tay giúp y chống đỡ, bát cháo kia sớm đều đã trên người Ly Lạc…
Lúc này đây Ly Lạc cũng không tránh né, hắn giữ tay Ly Hận Thiên cầm thìa đưa qua múc cháo trong bát lên. Môi y mím lại, ngậm chiếc muỗng gốm sứ với răng nanh kịch liệt va chạm. Muỗng vừa bỏ xuống, mắt thấy Ly Hận Thiên không ý muốn động đậy uy hắn ăn. Thế nhưng, bất ngờ tay y kéo đầu hắn lại môi ngậm cháo của y liền trực tiếp chạm đến miệng hắn đang mở đẩy cháo đi vào ngay lập tức rời đi. Đây là lần đầu tiên mà Ly Lạc lại dùng phương thức kì quái này uống cháo….
Muỗng cháo kia đã hoàn toàn đút xong rồi. Ly Hận Thiên kéo tay mình rút trở về, tiếp tục khuấy cháo múc lên. Ly Lạc lại một lần nữa, làm cử chỉ kinh người…
Tóc của Ly Hận Thiên lại bị hắn kéo lấy, tâm y nói: “không phải đâu a…”
Ngay sau đó, khuôn mặt tuấn tú kia lại lần nữa phóng lớn trước mắt y. Môi y bị cạy mở, bị hắn hôn khiêu khích đến run lên…
Y nghĩ hẳn hắn đã nuốt cháo nhuyễn xuống rồi. Không ngờ, Ly Lạc vẫn ngậm cháo giữ trong miệng như thế bị Ly Lạc đẩy tiến vào. Lưỡi của bọn họ lập tức mềm mại quấn lấy nhau. Cháo kia vốn đã nhuyễn lại ở giữa hai đầu lưỡi dây dưa nóng bỏng dày vò đến nát nhừ. Cháo kia không cần ăn lại như vậy mà thành hiệu quả tốt nhất để đưa đẩy khi hôn. Theo bản năng, Ly Hận Thiên liền nuốt cháo với nước miếng ấm áp của Ly Lạc, theo cổ họng bên trong liền trượt một cái nuốt xuống…
Sau khi miệng đã ăn cháo, Ly Lạc cũng buông y ra. Sau đó, hắn lại tỏ vẻ muốn Ly Hận Thiên tiếp tục uy hắn…
Động tác của y liền cứng ngắt không cử động được. Hiện tại, y chần chờ muốn hay không muốn tiếp tục uy hắn. Miệng của Ly Hận Thiên còn lưu lại mùi cháo nóng bỏng thơm ngát khi nãy…
– Hương vị không tệ…
Nghe Ly Lạc khen, thoạt nhìn thái độ hắn lại càng giống như là châm chọc hơn. Ly Hận Thiên vẫn là không biết hắn là đang nói cháo hay là đang nói chính mình…
Nghĩ đến vế sau với người trước mặt này có khả năng lớn hơn. Nhớ tới cháo nhuyễn vừa nãy nuốt xuống, đột nhiên Ly Hận Thiên cảm thấy kia có chút khô nóng…
– Dùng nước miếng của ta với cháo, hương vị không sai đi.
Sau khi nhìn thấy Ly Hận Thiên ngây người một lúc lâu, Ly Lạc mới mở miệng chậm chạp nói thành câu hoàn chỉnh. Hắn nhìn thấy nam nhân liền cúi đầu nhanh chóng múc một muỗng cháo ấm, trực tiếp nhét vào trong miệng của hắn…
Biểu tình của nam nhân có chút thở hổn hển…
Là Ly Hận Thiên, sẽ không biểu hiện ra loại vẻ mặt này.
Ngây người ra, biểu tình khả ái như vậy, mặt cũng trắng ra khi sợ hãi.
Ly Hận Thiên thầm nghĩ muốn ngăn chặn miệng của Ly Lạc. Nhưng cháo y mới vừa nhét vào miệng hắn, tóc của y liền bị người kéo lại. Ly Hận Thiên ở trong lòng kêu thảm: ” Lần thứ ba rồi a..” Ngay sau đó, hắn dùng cùng một phương thức như khi nãy mới đem cháo trong miệng dây dưa của hai bọn họ uống vào nuốt xuống…
Một bát cháo này, một bên bọn họ thì hôn môi, một bên thì uống vào nuốt xuống. Hai người nam nhân cao lớn lại chia nhau một bát cháo, căn bản không đủ no bụng. Bất quá sau khi thấy bát cháo kia sắp thấy đáy, đột nhiên Ly Hận Thiên cảm thấy y chưa từng ăn đến quá no như vậy…..
Ly Hận Thiên liền theo bản năng sờ bụng mình. Đột nhiên, y sợ hãi nghĩ đến, Ly Lạc ở phía trước chắc sẽ không sẽ hỏi y: nước miếng của hắn ăn ngon không. Ngay sau đó, y nhanh chóng luống cuống mang cái bát đã trống không kia chạy đi ra ngoài…
Ly Lạc nhìn bóng dáng của nam nhân dường như đang muốn chạy trốn kia, lại nhìn đến dĩa dưa muối để trên giường không có người động tới. Theo bản năng, hắn sờ sờ môi của chính mình. Ánh mắt lại càng thêm thâm thúy…
Ly Lạc đang suy nghĩ gì, không có ai biết được.