Ly Hận Thiên không nghĩ ra, Thiết Lặc sẽ nghĩ ra phương thức cực đoan như vậy.
Khiến y phải sượng sùng mà cứng mặt, dùng phương thức này tuyên cáo quyền sở hữu của gã.
Bất quá cách này lại rất phù hợp với tính cách của Thiết Lặc.
Dù sao bọn họ cũng làm nhiều việc, khiến cho gã mất hết thể diện mặt mũi, gã nhất định cần phải đòi lại, vốn là chuyện tất nhiên.
Không cần suy xét, loại chuyện này Ly Hận Thiên khẳng định sẽ không làm, nhưng phản kháng lại, chính là cố ý tổn hại đến thể diện của Thiết Lặc.
Trước mắt, đã không còn có thời gian để cho y cân nhắc đối sách nữa rồi. Thiết Lặc đã tiến sát lại đây, gã chủ động tiến tới đón lấy viên thang viên đang được y cắn ở trong miệng kia. Mắt thấy đôi môi dày rộng kia càng cách càng gần, biểu hiện của Ly Hận Thiên là nhất thời lui về phía sau mà trốn, một lần nữa đem khoảng cách kéo xa ra, tiếp theo cố hết sức mà nở nụ cười tự nhiên một chút. Y còn nhẹ nhàng đẩy bả vai của Thiết Lặc một chút. Động tác đánh yêu như vậy, cứ như là đang nói cho gã không cần náo loạn nữa, y không thích trò vui đùa này chút nào…
Viên thang viên kia vẫn được cắn ở trên miệng đã nguội lạnh lâu rồi, Ly Hận Thiên đang chuẩn bị lập tức nuốt vào.
Nhưng mà…
Nếu Thiết Lặc đã đòi hỏi như vậy, thì liền chứng minh gã đã chuẩn bị rất tốt rồi. Gã đã hao công tốn sức, kết quả lại không đạt được mục đích thì làm sao có thể bỏ qua được. Gã cũng rất bội phục Ly Hận Thiên ở trong loại thời điểm này vẫn còn có thể giữ được bình tĩnh trấn định như vậy, lại xem như không có việc gì mà tiếp tục diễn xuất, bất quá ở trên sân khấu này, kịch bản gã đã định rồi…
Ly Hận Thiên nở nụ cười, Thiết Lặc lại không rõ cũng gợi lên khóe miệng. Ngay khi thang viên còn chưa kịp bị y ăn vào, Thiết Lặc liền giống như con báo hoa nhanh nhẹn tiến tới gần. Ly Hận Thiên còn chưa kịp trốn tránh, phía sau đầu của y vốn đã bị bàn tay của Thiết Lặc giữ chặt, y muốn có một chút trốn tránh tìm lối thoát cũng đều không thể …
Mắt thấy, trong lúc đó Thiết Lặc và y, không hề còn có một chút khoảng cách nào cả.
Thiết Lặc xem Ly Lạc và Mộc Nhai như không tồn tại, mà cắn lên thang viên đang được giữ ở giữa răng của Ly Hận Thiên…
Gã giữ chặt lấy đầu y, cụ thể chi tiết thì bọn hắn thấy không rõ lắm, nhưng mà Thiết Lặc thật sự đụng tới Ly Hận Thiên …
Miệng đối với miệng.
Đêm nay, Mộc Nhai vẫn nghẹn một khẩu khí. Hắn đã sớm nhìn thấy hành động của Thiết Lặc đối với nam nhân vốn rất không vừa mắt. Nhưng chỗ này dù sao cũng là nơi của Thiết Lặc, vì suy nghĩ về sau cho Ly Hận Thiên. Hắn đã tận lực khống chế bản thân, nhắc nhở mình không cần phát giận. Nhưng hắn lại không nghĩ tới, tên Thiết Lặc này, cư nhiên ở trước mặt mọi người lại không biết xấu hổ như vậy, dám ở trước mặt hắn, liền xuống tay với Ly Hận Thiên…
Hắn nhìn không thấy thì không có cách nào, nhưng mà hắn thấy được, không thể nào lại xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Hơn nữa chuyện lần trước.
Hắn nghĩ rằng chỉ cần hắn canh chừng Thiết Lặc gắt gao, cũng không nghĩ ra, Thiết Lặc lại dùng cùng một cách như vậy, mà lại đùa giỡn hắn một lần này.
Chờ khi hắn biết Thiết Lặc không ở Đế Đô, việc ở giữa đường mà chặn đường hai người họ, là chuyện sau này mà Ly Lạc bọn hắn trở về. Chuyện này, đương nhiên là Ly Lạc nói cho hắn.
Có thể tưởng tượng được, tâm tình của Mộc Nhai ở tại ngay lúc đó là cỡ nào tức giận.
Lúc này, thật đúng là thù mới hận cũ chồng lên nhau.
Mộc Nhai hỏa khí bốc lên, giây lát nữa thôi sẽ bùng nổ.
Bất quá…
Ngay trước khi Mộc Nhai định ném chén rượu về phía trước, Ly Lạc đè lại cổ tay của hắn, ý bảo hắn bình tĩnh một chút chớ nóng, chờ đến khi Thiết Lặc diễn trò hề này xong rồi hãy nói sau.
Thiết Lặc chỉ là đi cắn lấy thang viên. Hắn không có ý tứ muốn hôn nam nhân ý. Hắn cắn xong liền lập tức rời khỏi miệng của Ly Hận Thiên. Đối với sự phối hợp của Ly Hận Thiên, Thiết Lặc tựa hồ như thật vui vẻ, vừa buông ra nam nhân. Tiếp theo gã trực tiếp kéo Ly Hận Thiên dựa vào trong lòng mình, gã ở một bên thoải mái mà mời mọc bọn hắn ăn thêm, bàn tay lại để ở một bên xoa xoa lưng của nam nhân.
Bộ dáng vui vẻ phấn chấn, hoàn toàn mặc kệ là việc vừa rồi có xuất phát từ chân tân của nam nhân hay không.
Về phần Ly Hận Thiên, y cũng không có phản kháng, y phối hợp mà rúc vào trong lòng Thiết Lặc, đầu cúi xuống nhìn không thấy vẻ mặt của y. Nhưng bộ dáng này, tư thế này biểu lộ có chút thẹn thùng cùng ngượng ngùng…
Thoạt nhìn hai người họ, thật sự vô cùng ân ái.
Nhưng ánh mắt của Ly Lạc, lại bởi vì vậy mà trầm xuống vài phần.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm người đang ngồi ở trong lòng Thiết Lặc, người đó vẫn không có ngẩng đầu lên, như là muốn nhìn thấu y vậy….
– Đúng rồi, nhạc phụ. Hôm nay mời ngươi lại đây, còn có việc rất quan trọng muốn nói với ngài.
Đối với không khí đã xảy ra thay đổi, Thiết Lặc tựa hồ như không chút nào phát hiện ra, tay cầm đũa của gã dừng trên đĩa rau, trái lại đem đôi đũa đặt xuống trên bàn. Gã ôm Ly Hận Thiên cùng gã cùng ngước về hướng Ly Tiêu Sơn, cười nói,
– Tuy rằng bây giờ vẫn còn thực thái bình, nhưng thứ cho ta nói thẳng. Cục diện hiện nay của Nam Triều, tình thế cũng không thể lạc quan được nữa, cuộc chiến này vốn đã không thể tránh né. Ngài cũng thấy được, bây giờ yêu ma quỷ quái vẫn đang hoành hành, Đế Đô này qua không bao lâu cũng sẽ không còn an toàn nữa. Y lại không có năng lực chiến đấu, để cho y lưu lại nơi rối loạn này, ta không yên lòng.
Ý định của Thiết Lặc, bọn hắn lập tức liền hiểu được, gã muốn đưa Ly Hận Thiên đi.
Tuy rằng Ly Tiêu Sơn không quan tâm đến nhi tử này, nhưng có một số việc, lão không thể không suy xét. Lão không trả lời Thiết Lặc nga, mà có chút đăm chiêu uống một ngụm trà, sau một lúc lâu sau, gã mới tiếp tục nói.
– Chuyện Thanh Long thạch bị hủy, đã không còn là bí mật gì nữa. Nói vậy nhạc phụ cũng biết, thần thạch trấn giữ tứ phương đều có kết cục giống như Thanh Long thạch. Cái gọi là tinh tượng dị biến, cũng chính là biểu thị cho việc Yêu Hoàng trọng sinh, mà mục tiêu của Yêu Hoàng là ai thì trong chúng ta đều biết rất rõ ràng, liền tính hắn nhất định muốn xưng bá thế gian này, thì kẻ đầu tiên hắn sẽ đối phó cũng vẫn sẽ là Nam Triều.
Ly Tiêu Sơn gật đầu, xem như đồng ý với lời nói của Thiết Lặc, người sau cười ngạo nghễ, lại tiếp tục nói.
– Trước mắt, việc Yêu Hoàng trọng sinh, nhìn như không liên quan đến các nước khác, nhưng một khi Nam Triều bị đánh bại, tất nhiên là các nước khác đều sẽ có kết cục giống nhau. Phòng ngừa hậu hoạn vẫn chưa xảy ra, ở ngay trước khi bọn hắn vẫn chưa chân chính bắt đầu công kích, các nước nên bắt đầu hợp sức lại với nhau mới là thượng sách. Còn nếu lựa chọn ngồi yên không quan tâm đến, tất nhiên kẻ địch sẽ dễ dàng mà đánh bại từng nước riêng rẽ. Đến cuối cùng, cả thế gian này sẽ bị yêu vật kia thống trị. Điểm ấy Thiết Lặc vẫn còn nhìn ra rất rõ ràng. Thiết Lặc mặc kệ các Quốc Quân khác suy xét ra sao, nhưng lúc Nam Triều gặp nạn, Bắc Chiêu của ta tất nhiên sẽ nhiệt tình mà ra sức giúp đỡ. Huống chi, còn có y ở đó.
Thiết Lặc vừa nói xong, lại nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Ly Hận Thiên. Ý bảo gã vì Ly Hận Thiên, mà sẽ ra tay giúp đỡ. Bất quá đối với hành động của Thiết Lặc, người sau vẫn không có ngẩng đầu lên, không có bày tỏ sự cảm động cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc, nhu thuận nghe bọn hắn bàn bạc công việc…
Cảm giác tồn tại không phải rất mạnh.
– Nhưng chiến tranh xảy ra, cũng không phải trò chơi. Nếu Đế Đô đây bị vây thành chiến trường, thì việc y ở trong này rất là nguy hiểm. Ta không muốn lấy loại chuyện an nguy này ra mà đặt cược. Y ở trong này ta cũng không có cách nào an tâm được. Cho nên ta nghĩ, thừa dịp Yêu Hoàng còn chưa phát động công kích, trước tiên nên phái người mang y về Bắc Chiêu. Dù sao ở trong lúc này so sánh về sau, Bắc Chiêu vẫn so với Nam Triều an toàn hơn rất nhiều.
Thiết Lặc nói ra lời nay, vừa có lý lại hợp tình, khiến cho người nghe phải tin tưởng bội phục. Căn bản tìm không ra một chút lỗi sai nào, ngay cả Ly Tiêu Sơn cũng nói ra một chữ hay một lời nào, thấy Ly Tiêu Sơn vẫn còni đang tự hỏi. Thiết Lặc lại nói thêm một câu, khiến lão hoàn toàn đánh mất băn khoăn,
– Nhạc phụ không cần lo lắng. Tuy y đã gả cho ta, nhưng mà nhà của y ở nơi này, liền tính nếu sau này không có sự việc Yêu Hoàng này nữa, lúc đó y vẫn sẽ sống ở Bắc Chiêu, thì ta cũng cách mỗi một đoạn thời gian sẽ mang y ở lại Đế Đô vài tháng. Thiết Lặc không phải kẻ chuyên chế, ta sẽ tôn trọng ý muốn của y, cũng sẽ tôn trọng thói quen của y. Nhưng mà hiện tại, vì an toàn của y. Thiết Lặc không thể không làm ra quyết định này. Ngay trước khi chuyện này hoàn toàn chấm dứt, ta cũng vẫn sẽ không chuẩn bị để y quay trở về.
Trong lời nói của Thiết Lặc đã trình bày rõ ràng đến từng chi tiết, Ly Tiêu Sơn đã không còn có ý định cự tuyệt con đường tốt này nữa, nhưng ngay trước khi lão định gật đầu, Mộc Nhai vốn vẫn cố nhẫn nại mà trước tiên nói,
– Quốc Quân vẫn chưa có quên chuyện cũ, khi lần đầu tiên cùng cha ta gặp mặt nhỉ. Mộc Nhai đã từng nói qua, cha ta sẽ không thích ứng nổi khí hậu ở Bắc Chiêu. Cho nên, mặc kệ có Yêu Hoàng hay không, cha ta cũng sẽ không thể nào cùng Quốc Quân quay về Bắc Chiêu. Về phần việc mà Quốc Quân lo lắng, mấy kẻ làm nhi tử bọn ta đây, hoàn toàn có dư năng lực để bảo hộ cha ta an toàn. Nếu Quốc Quân không có tự tin này, vậy thì trong khoảng thời gian này, cứ để cho cha ta trở lại Ly phủ, chờ đến khi chuyện Yêu Hoàng được giải quyết, lại quay về nơi này, cũng không muộn.
Thiết Lặc đây là muốn tách bọn hắn ra khỏi Ly Hận Thiên. Mộc Nhai làm sao lại để cho gã đạt được mục đích. Việc đã xảy ra ở khách điếm, Ly Lạc kể cho hắn nghe qua một lần. Mộc Nhai mặc kệ Thiết Lặc đã biết cái gì rồi. Tóm lại nam nhân này nhất định sẽ không được rời khỏi Đế Đô, hắn sẽ không dễ dàng để cho y đi.
Ai thèm quan tâm, gã là tên quốc quân chó má gì đó.
– Có chuyện này, cũng mong Uy Vũ tướng quân hiểu rõ, hiện tại y là phi tử ở Bắc Chiêu của ta. Quyền quyết định y đi hay ở đều nằm trong tay ta. Sở dĩ bản quân chuẩn bị yến hội lần này, nói ra những lời này, chỉ là bày tỏ sự tô trọng với Ly lão gia mà thôi. Sở dĩ buổi tiệc này chuẩn bị vội vàng đến như vậy, cũng là bởi vì ta chỉ mới vừa lâm thời mà quyết định muốn đưa y đi. Bữa tiệc này, coi như là buổi tiệc để phụ tử các ngươi cáo biệt. Ta lại hông nghĩ rằng rơi vào miệng lưỡi của kẻ khác, lại nói ta là kẻ không có tình cảm.
Thiết Lặc đã quyết định, buổi tiệc cùng những lời này, bất quá cũng chỉ là bày vẻ làm ra một chút màu mè, giúp cho Ly Tiêu Sơn có một ít mặt mũi mà thôi.
Bọn hắn có đồng ý hay không, thì không còn là vấn đề gi đối với Thiết Lặc cả.
Hắn đã hết lòng quan tâm giúp đỡ cả rồi.
Mộc Nhai ‘hừ’ lạnh. Thiết Lặc là quốc quân, nhưng mà là Quốc Quân của Bắc Chiêu, một chút liên quan đến Mộc Nhai cũng đều không có. Liền tính nếu gã có là Hoàng Thượng đi nữa, việc mà Mộc Nhai không muốn làm, cũng không có kẻ nào có thể bắt buộc được hắn,
– Quốc quân, ngươi cũng hiểu rõ. Y là phi tử của ngươi, y cũng là cha của bọn ta. Y đi hay ở đều là do ngươi quyết định, việc này không phải là giả. Nhưng ngươi đã hỏi trước qua kẻ làm nhi tử là bọn ta chưa. Việc cha ta không muốn làm, đừng nói là một quốc quân, liền tính đó là Thiên Vương lão tử xuống đi nữa, có bọn ta ở đây thì vẫn sẽ không có kẻ nào có thể ép buộc được y.
Thực lực của bọn hắn, cũng không phải chỉ được vẻ ngoài nhìn thấy đẹp rồi để đó. Mộc Nhai có đang hù dọa Thiết Lặc hay không, điểm ấy Thiết Lặc tự mình hẳn là hiểu rất rõ ràng.
Ngay trước khi lợi ích của bọn hắn vẫn chưa bị uy hiếp, thì bọn hắn vẫn còn có thể làm trung thần lương tử, còn ngược lại, có chuyện gì mà bọn hắn lại không làm ra được, việc mưu phản hay chống lại gã, mấy tên bọn hắn vẫn có thừa năng lực làm ra.
Cái gọi là lòng muông dạ thú, chính là đang nói bọn hắn.
Mộc Nhai nhất thời nói ra lời ngắn gọn ngoan độc, Ly Tiêu Sơn liền cảm thấy tình huống không ổn. Lão vừa muốn lên tiếng ngăn lại. Ly Hận Thiên vẫn luôn trầm mặc, đã trước lão một bước mà làm ra phản ứng.
Ly Hận Thiên không có trực tiếp đẩy ra Thiết Lặc ra, mà là chậm rãi đem thân thể mình ngồi thẳng lại, cử động đầu tiên của y là sửa sang lại quần áo đã bị Thiết Lặc làm cho rối loạn, tiếp theo thong thả mà đứng lên. Y không nhanh không chậm, thái độ lại là thói quen khiêm tốn lễ độ. Chỉ là y vừa đứng đứng lên, tất cả mọi người đều kinh ngạc phát hiện, trên cằm y, đều là máu…
Máu kia chảy dài nhỏ vài giọt thấm vào trên vải của vạt áo, hòa vào màu đỏ của quần áo làm một thể, có một giọt vương lại trên cổ áo nội sam trắng như tuyết, để lại một dấu vết vừa nhìn thấy liền ghê người. Hình ảnh này cũng khiến cho Vũ Quả thiếu chút nữa là kêu lên một tiếng sợ hãi.
Ly Hận Thiên đối với nàng xua tay, ý bảo nàng không cần kích động, y đã ở trước khi Mộc Nhai phát hỏa, bình tĩnh mở miệng,
– Chuyện của ta, ta sẽ tự mình giải quyết, không cần đến các ngươi nhọc lòng. Bất quá, ta sẽ không đi về Bắc Chiêu. Cứ như vậy đi. Cha, ngài chậm rãi ngồi, ta mệt mỏi rồi, đi về nghỉ ngơi trước đây.
Y nói xong, lại đối với Thiết Lặc mà cười cười,
– Quốc quân, thay ta chiêu đãi tốt cho cha ta, còn có Ly Lạc và Mộc Nhai là người nhà của ta. Bất quá, không cần phải lấy hình thức đây là buổi tiệc cáo biệt nữa. Vũ quả, chúng ta đi.
Nam nhân vừa nói xong, cũng không đợi Thiết Lặc có cho phép hay không, cũng không nhìn đến bất cứ một ai, trực tiếp mang theo Vũ Quả liền rời đi.
Nhìn thấy bóng dáng ngạo mạn kia của nam nhân, nụ cười của Thiết Lặc phai nhạt đi không ít, gã một lần nữa nhặt lên đôi đũa, mượn do động tác gấp rau, mà che dấu đi biểu tình lúc này của gã.
Một hồi tiệc tối này, tuy rằng có đông đủ mọi người cùng diễn một trò hề, nhưng trong lòng ai cũng không được thống khoái như mong muốn. Bất quá ngay sau khi nam nhân vừa kịp ngăn cản một màn kia liền bỏ đi, cũng không có xảy ra việc to tiếng gì mà để tan rã trong không vui. Sau khi Thiết Lặc tiễn bước người của Ly gia về, rốt cục từ sau khi thành thân đến giờ, liền không có một lần nào ghé qua ở lại tân phòng…
Gã cùng Ly Hận Thiên căng thẳng giằng co, cũng là tính từ thời điểm đó.
Cùng lúc đó, Ly Hận Thiên cũng đang ngồi ở ghế ở trên ngoại thính, chờ Thiết Lặc, gã vừa vào cửa, tầm mắt của hai người, trực tiếp liền giao nhau.