– Thiết lặc, hữu duyên vô phận. Hai ta vốn không có cách nào trở thành vợ chồng. Thực xin lỗi.
Từ đầu đến giờ, đôi môi liền hoàn toàn sưng đau đến hoả lạt lạt, không hề giảm bớt chút nào. Thiết Lặc nhất thời cắn tới như vậy. Răng nanh kia trực tiếp cắn vào miệng vết thương, đem lớp da ở miệng vết thương kia càng xót đau lại rách ra lớn hơn nữa. Cũng không nói đi, lần trực tiếp cắn sâu vào chạm tới cả tầng thịt ở tận bên trong. Cái loại đau đớn này, quả thực không thể dùng ngôn từ nào mà diễn tả ra được. Nhưng nam nhân này đến chân mày cũng chưa chau lại một chút nào. Y bình tĩnh nhìn đỉnh đầu của kẻ đang cắn mình, để mặc cho gã cắn, tiếp theo tự cố sức mà đem mục đích của bản thân lại nói ra lời này.
Tuy rằng âm thanh âm có chút hàm hồ.
– Chỉ còn lại hư danh mà thôi. Nhưng nếu đã làm vợ chồng không thành, thì sẽ không nên phát sinh việc thân mật mà một đôi vợ chồng thật sự, nên làm. Thiết Lặc, trừ phi ta nguyện ý. Nếu không, không có kẻ nào có thể bắt buộc được ta. Ta biết ta có lỗi, ta thực xin lỗi ngươi. Nhưng cũng thực xin lỗi, kế hoạch báo thù của ngươi báo, chính thức tuyên cáo đã bị thất bại. Ta sẽ không cho phép ngươi được chạm vào người của ta.
Không chỉ là Thiết Lặc, bất kì kẻ nào thì ở trong mắt họ, Ly Hận Thiên vốn không có sức mạnh gì, không khác gì với một hài đồng. Y không phải là kẻ mạnh miệng chỉ thíc thực nói. Nếu y đã dám nói ra lời như vậy, liền chứng minh y vốn đã có nắm chắc phần thắng.
Ý nghĩ của Thiết Lặc rất nhanh liền có được chứng thực…
– Buông y ra.
Gã vừa cảm thấy có việc không đúng, trên cổ liền chợt lạnh. Ánh mắt của Thiết Lặc chợt co rút lại, ngay khi gã nhìn về phía người bên cạnh, đã chuẩn bị đánh trả, mới phát hiện phía sau gã căn bản không có người. Gã cũng không thấy được vũ khí gì như trong ý nghĩ, mà quấn quanh trên cổ gã, là một thân rắn màu hồng xen kẽ sọc đen….
Rắn có kịch độc rất hung mãnh.
Rắn kia há to miệng, bốn chiếc răng nanh sắc bén mở lớn ra cách bề mặt da của cổ gã khoảng một vô cùng gần. Chỉ cần Thiết Lặc vừa động tạo ra động tác quá phận, răng nanh kia sẽ xuyên quá phá rách đi lớp da của gã ghim vào bên trong, tận sâu mà tiêm vào chất nọc độc kia sẽ dễ dàng mà khiến gã ngay lập tức bị mất mạng ở tại đây.
Thiết Lặc nghe lời mà buông Ly Hận Thiên ra. Gã từng chút một mà thận trọng đứng lên. Con rắn ở trên vai, theo động tác của gã mà đầu rắn liền lia tới di chuyển theo. Nhưng con rắn kia và gã vẫn thủy chung duy trì một khoảng cách, răng nanh của rắn mà đều có thể tùy thời mà vượt qua khoảng cách đó cắn vào cổ của gã.
Ly Hận Thiên nghiêng người mà ngồi lên. Y trực tiếp mà an vị ở trên bàn, Vũ Quả ban đầu đã lui ra mang theo vẻ mặt hoảng sợ mà tiến tới đỡ nam nhân lên. Nàng ở một bên lo lắng mà nhìn Thiết Lặc, một bên lại vươn tay đưa khăn lụa cho nam nhân.
Tên Thiết Lặc này vừa cắn hai xuống hai ngụm lên bờ môi của y, không thể để gã cắn xuống tiếp nữa, thật đúng là may mắn lắm rồi. Y đau đến nữa khuôn mặt hoàn toàn bị chết lặng. Ly Hận Thiên dùng khăn lụa đè chặt miệng vết thương, chớp chớp mắt mà nhìn tình cảnh bây giờ của bọn họ. Phía sau Thiết Lặc chính là Thất luôn trưng ra khuôn mặt không có chút thay đổi nào. Nói vậy vừa rồi là Vũ Quả tìm Thất mang đến đây, bất quá liền tính nếu Thất không đến, thì Thiết Lặc cũng không thể làm gì được y. Bởi vì Thanh Nhiên vẫn luôn ở trong quần áo của y, Thiết Lặc chỉ cần muốn tiến lại gần thêm một bước nữa, sẽ nhìn thấy Thanh Nhiên động thủ…
Thiết Lặc dùng tần suất giống vừa rồi chậm chạp mà chuyển thân. Gã cũng không làm ra một bộ dáng công kích. Khi gã nhìn thấy người phía sau là ai, Thiết Lặc cũng không có lộ ra biểu tình kinh ngạc, nguyên nhân có thể khiến Ly Hận Thiên tự tin đến vậy, gã đã đoán được.
– Đại thiếu gia nhờ Thất chuyển cáo đến Quốc Quân một câu. Người vốn không ngại vì Bắc Chiêu, mà một lần nữa đổi lại một kẻ khác càng thích hợp làm Quốc Quân hơn ngươi.
Ly Lạc Ly Hận Thiên giao cho Thất. Liền từ đó về sau, chủ tử của hắn cũng chỉ có một mình Ly Hận Thiên, kẻ mà hắn phải trung thành cũng đều chỉ có một người là y.
Người có thể ra lệnh Thất, cũng từ Ly Lạc, đã biến thành Ly Hận Thiên.
– Xem ra, một nam nhân tên Ly Hận Thiên này đối với bọn hắn mà nói, thật sự là vô cùng trọng yếu, trăm phương nghìn kế muốn bảo hộ y, thật đúng là chu đáo quá rồi.
Cử chỉ của Thiết Lặc rất tự nhiên, một chút cũng không giống như là bị thân thể lạnh lẽo của một con rắn kịch độc quấn quanh ở trên cổ gã. Cho dù là vẫn đang đứng dưới tình huống bị Thất uy hiếp, gã vẫn còn có thể cười nói tự nhiên, nụ cười thủy chung luôn treo ở bên ngoài miệng cũng chưa từng phai nhạt đi.
– Thiếu gia nhà ta nói, không có kẻ nào có thể bắt buộc được chủ tử nhà ta làm bất cứ chuyện gì mà y không muốn cả.
Thất mang theo khuôn mặt không chút thay đổi mà thuật lại lời của Ly Lạc nói ra. Đây là nhiệm vụ cuối cùng mà Ly Lạc giao cho hắn.
Thái độ của Thiết Lặc, hoàn toàn không có một chút tự giác nào khi rơi vào nghịch cảnh, hắn thậm chí còn nói đùa mà hỏi một câu,
– Nếu như bằng không, thì sao đây?
Thất không đáp lại gã, chỉ là con rắn kia ở trên cổ, chỉ trong phút chốc liền hướng đến phía trước phóng đến một chút, răng nanh kia mang theo kịch độc đó, thiếu chút nữa liền chạm vào cổ Thiết Lặc.
Làm sao đây, nếu gã làm, thì Bắc Chiêu lập tức sẽ đổi Quốc Quân sao?
Thiết Lặc còn nở cười lớn hơn nữa.
Lần này vi hành đến Nam Triều, thật là thú vị.
Gã sẽ không chỉ có thể trải qua cái gì gọi là bị người trêu đùa, lại nếm thử tư vị vài lần bị uy hiếp đến khắc sâu như vậy. Thiết Lặc rất muốn hỏi bọn hắn, một khuôn mặt này của gã lớn lên đến tận bây giờ coi bộ rất dễ bị kẻ khác khi dễ sao…
– Ta dám để cho ngươi lưu lại bên người y. Ngươi cho là thân phận của ngươi, ta đều không rõ ràng sao? Khinh thường ta đến câu ‘biết người biết ta trăm trận trăm thắng’ kia cũng đều không hiểu sao. Vậy thì bản quân, làm sao còn có thể ngồi vững vàng an ổn ở trên vị trí này nữa đây? Hôm nay, quả thực là ta tự một mình đến đây. Thì đã làm sao, nghĩ chỉ mình ta đến như vậy, bằng một mình ngươi về có chút bản lĩnh này có thể khống chế được bản quân sao? Bản quân nên nói là ngươi thiên chân, hay là Ly Hận Thiên đơn thuần đây?
Tiếng nói của Thiết Lặc vừa dứt, không có bất cứ chuẩn bị niệm ra chú thuật nào, linh lực chợt ngưng tụ, vây xung quanh thân rắn độc đang quấn ở trên cổ gã liền ở trong nháy mắt bị linh lực đó xé rách, cắt khúc ra thành từng đoạn tròn. Ly Hận Thiên còn không biết rõ tại sao lại thành ra thế này, liền nhìn thấy một đoàn thân rắn đã trở thành máu thịt hỗn loạn đầm đìa mà rơi xuống ở trong tay gã…
Tâm nam nhân nói, không ổn rồi. Lúc này ở trong ngực y chợt lạnh, một tia ánh sáng xanh lục thẳng tắp vọt tới Thất. Thân thể của Thanh Nhiên ở trong không trung liền biến hóa, chờ đến sua khi rơi xuống mặt đất, hắn đã biến thành hình dạng con người…
Công kích của Thiết Lặc liền đối chọi với sức mạnh của Thanh Nhiên vừa xuất hiện phóng ra. Hai luồng sức mạnh va chạm tạo nên một màn điện quang hỏa thạch bắn ra bốn phía. Ly Hận Thiên còn chưa kịp biết rõ là đang xảy ra chuyện gì, liền nhìn đến Thanh Nhiên chắn lại ở trước mặt Thất…
Trên tay của xà yêu nổi lên trận pháp lập tức tiếp được công kích của Thiết Lặc, linh lực kia liền hội tụ thành một thanh kiếm sắc bén di chuyển theo tay Thanh Nhiên mà xoay tròn vài vòng. Ly Hận Thiên cảm thấy tư thế này của Thanh Nhiên có chút giống với người luyện Thái Cực quyền, tứ lạng bạt thiên cân* hóa giải công kích của Thiết Lặc. Mũi kiếm kia nguyên bản vẫn đang chỉa thẳng vào ngực Thất liền cứ bị Thanh Nhiên ổn định lại như vậy. Hai tay của xà yêu run lên, thanh kiếm sắc bén kia liền “sưu” một tiếng liền chuyển hướng mà bay đến Thiết Lặc. Người ở bên cạnh phía sau Thiết Lặc, liền trực tiếp biến mất không thấy nữa.
– Nguyên lai đây là ngũ linh nhận vẫn chưa có thất truyền, còn có người có thể chỉ huy biến ra được, ngươi…
Ngũ linh nhận vốn không có thực thể, nhưng nó lại có sức mạnh cực linh mẫn lực mà hội tụ thành kiếm. Nó cùng với linh khí của Thiết Lặc dung hòa thành một thể, giấu ở bên trong thân thể của gã. Ngay trong lúc Thiết Lặc thao túng linh lực, nó có thể trở thành bất kì hình thái gì theo ý muốn của chủ nhân. Nhưng khác với linh lực bình thường mà biến hóa thành kiếm, ngũ linh nhận vốn có thể sát thương kẻ khác, lại có thể trở thành vũ khí chân chính gây thương tổn mạnh.
Ngũ linh nhận là vũ khí ở trong truyền thuyết. Thanh Nhiên chưa từng thấy qua, nhưng cũng từng nghe qua không biết bao nhiêu lần rồi. Người có sức mạnh mà có thể khống chế được ngũ linh nhận, thì tuyệt đối không thể khinh thường được, nhưng hắn chưa kịp đưa ra đánh giá Thiết Lặc, một chiếc y bào màu tím liền từ phía sau bao lấy thân thể của Thanh Nhiên…
Vải vóc màu sắc này, chính là quần áo mà Thất thường xuyên mặc.
Thanh Nhiên liền ngửi ra được mùi hương ở trên đó.
Cái bản mặt của Thanh nhiên nguyên bản đang nghiêm túc kia, sau khi nhìn thấy cái này một kiện y bào này liền nhất thời nhếch miệng cười. Hắn cười hì hì xoay đầu lại nhìn Thất. Hắn vừa định nói cám ơn, lại nhìn thấy sắc mặt của Thất vô cùng khó coi mà trừng mắt hắn…
Thanh Nhiên lại lần nữa kinh ngạc, Thất tức giận nữa rồi, là vì hắn.
Nhưng mà, hắn không nhớ rõ là vào lúc nào thì lại chọc tới Thất nữa a…
Hắn soái khí nổi bật hơn người người như vậy, còn giúp Thất hóa giải công kích, Thất hẳn là nên vui mừng mới phải chứ, vì sao lại tức giận a?
Thanh Nhiên vừa xuất hiện. Vũ Quả lập tức lấy hai bàn tay che kín mặt. Ly Hận Thiên cũng hoàn toàn bị xấu hổ mà thanh thanh cổ họng, tiếp theo lại chuyển tầm mắt sang một bên. Thanh Nhiên biến hóa, vĩnh viễn luôn có lực đánh mạnh vào tâm lí đến như vậy a …
Thất không muốn quan tâm đến. Nhưng hắn thật sự không có cách nào nhìn Thanh Nhiên một thân trần truồng mà giằng co với Thiết Lặc. Cho nên vừa nhìn thấy Thanh Nhiên xuất hiện, hắn không kịp trốn công kích của Thiết Lặc, mà việc đầu tiên hắn làm, chính là cởi quần áo…
Số lần mà Thanh Nhiên khiến cho hắn bị mất mặt đã quá nhiều, Thất không muốn lại thêm một lần này nữa.
Thậm chí Thất còn nghĩ, chờ đến sau này nên mang theo bên mình vài bộ quần áo, chuẩn bị cho Thanh Nhiên mặc vào…
Thanh Nhiên còn muốn nói với Thất cái gì đó. Thì con ngươi của hắn liền co rụt lại thành một đường thẳng dựng đứng, nụ cười ở trên mặt còn chưa chưa kịp thu hồi, liền kéo Thất xoay người lại. Lúc này một đạo kim quang từ cửa bắn vào, phóng thẳng về vị trí mà Thất vừa đứng. Nếu nhìn không lầm, thì tia sáng vừa rồi đã chém qua tay áo của Thất…
Thanh Nhiên vừa đẩy Thất ra, hai bàn tay vươn ra, chuẩn bị tiếp lấy linh lực kia. Chân Thất còn chưa có chạm xuống đất, hắn liền hồi đầu, ở trong nháy mắt, liền kêu lên một tiếng “không ổn”, nhưng ngay lúc này, hia người bọn hắn đã không kịp đổi lại vị trí nữa rồi…
Kim quang này không phải là công kích, mà là một đạo chú khóa yêu. Cảm giác của Thanh Nhiên vốn linh mẫn hơn con người, hắn luôn có thể ở trước một bước mà cảm ứng được linh lực. Nhưng mà hắn lại không thể nhận biết được ẩn trong công kích kia vốn là có cái gì. Bởi vì kim quang kia lại phóng về hướng của Thất. Hắn nghĩ rằng có kẻ muốn giết Thất, cho nên xuất phát từ bản năng liền bảo hộ Thất, nhưng thực chất, mục tiêu của kẻ nọ lại chính là hắn…
Bởi vì nếu trực tiếp công kích Thanh Nhiên, lấy tốc độ của Thanh Nhiên thì phần lớn của đối phương vốn không lớn, cho nên đối phương lợi dụng sự vô tri của Thanh Nhiên…
Thanh Nhiên là xà yêu, thân luôn ở nơi núi sâu, chuyện đời thì hắn vốn chưa trải qua, hiểu biết của hắn đối với con người vốn quá ít, hắn không biết rằng con người vốn luôn giảo hoạt lại âm hiểm…
Hắn quá mức trong sáng ngây ngô, lại quá đơn thuần.
Chú khóa yêu đánh vào trên người Thất, thì lông tóc vô thương, nhưng nếu đối phương là Thanh Nhiên…
Ly Hận Thiên nghe thấy tiếng hét thê lương của Thanh Nhiên thảm thiết vang lên. Kim quang kia hóa thành phù chú trong nháy mắt quấn chặt chẽ lên trên cánh tay của hắn. Thân thể của Thanh Nhiên mạnh mẽ mà run lên, lập tức gập người liền quỳ xuống đất…
Lúc này kim quang của chú khóa yêu đã quấn quanh chiếm lấy toàn thân của hắn. Văn tự này dần dà tăng dần lên dày đặc, giống như xiềng xích ở trong nháy mắt liền lan tràn ra khắp trên thân thể của Thanh Nhiên. Thanh Nhiên mặc quần áo của Thất. Tình trạng ở bên trong thân thể hắn, Ly Hận Thiên nhìn không thấy. Nhưng ở làn da bị lộ ra bên ngoài của Thanh Nhiên, đã tràn ngập đầy những văn tự kỳ quái…
Tình huống trước mắt khiến cho Ly Hận Thiên lập tức trợn tròn mắt. Y còn chưa kịp phản ứng. Ngũ linh nhận của Thiết Lặc liền bay ra một lần nữa, bay đến thân thể của Thất, liền ở trước mặt của Ly Hận Thiên, bị ngũ linh nhận đâm xuyên qua…
Thất là tuần xà giả. Thân thể hắn vốn không có sức mạnh công kích gì đó. Sức mạnh phản ứng khá là yếu kém. Hắn không am hiểu cận chiến. Hắn càng không thích hợp để chiến đấu thật sự. Đặc tính khác nhau. Khi có nhiệm vụ chiến đấu cũng không giống nhau. Nhiệm vụ của hắn chiếm bảy phần nhiều là trinh sát hoặc là đánh lén. Việc này đều do hắn chỉ thị đám rắn đi làm. Còn thân thể hắn một mình mà đối mặt với nguy hiểm liền phát hiện ra yếu hơn rất nhiều.
Có thể nói, cũng không chống lại nổi.
Bởi vì Thanh Nhiên bị trúng chú đánh lén, Thất vẫn đang phân thần liền quên Thiết Lặc đang ở sau lưng…
Thân thể bị đâm xuyên qua. Thất còn chưa kịp cảm giác được đau. Máu liền giống như suối mà phun trào ra. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua ngực của mình, thân thể kia liền “bịch” một tiếng té ở trên mặt đất……
Thất, lặng im.
Tận mắt của Thanh Nhiên nhìn thấy thân thể Thất bị máu nhiễm đỏ đầm đìa. Con ngươi của xà yêu kia đang dựng đứng chợt phóng đại. Ly Hận Thiên nghe thấy một tiếng kêu đau đến tê tâm phế liệt. Âm thanh bén nhọn đâm đến màng tai đau đớn. Y còn chưa kịp xem tình hình của Thất, đã bị Thiết Lặc tiến tới ôm lên, tiếp theo cửa phòng mở ra, một đám thị vệ treo khuôn mặt không chút thay đổi nào liền tiến vào…
Giống như không có tình cảm vậy, nhưng những kẻ này mang lại cảm giác hoàn toàn khác với người của Ly Lạc huấn luyện. Đám người này khiến cho tay chân y đều lạnh lẽo, đến tâm cũng hoàn toàn lạnh đi…
– Vương, xử lý ra sao?
– Giết.
Thiết Lặc cũng không quay đầu lại mà chỉ bỏ lại một chữ. Gã ôm Ly Hận Thiên đi xuyên qua bức rèm che. Nam nhân đến giãy dụa cũng đều quên, cũng bất chấp thân phận hay hình tượng. Y trực tiếp túm lấy cổ áo của Thiết Lặc mà kéo lại, khuôn mặt trắng bệch nghiêm nghị, dùng giọng nói đã run rẩy cố gắng gằn ra từng lời nói,
– Ngươi không thể làm như vậy, không cần thương tổn hai người họ.
Thiết Lặc cười lạnh,
– Không chỉ là hai người họ, còn có tiểu nha đầu kia cũng phải chết. Ta đã cho ngươi có đủ tự do. Nhưng mà, ngươi không biết quý trọng. Vào khoảnh khắc cuối cùng, còn ở trước mặt ta dám khoe khoang bản thân mình thông minh sao. Đúng là ngươi thực thông minh. Nhưng mà, cũng phải có kẻ cùng diễn tốt mới được. Ly Hận Thiên, ngươi phải nhớ kỹ cho ta. Từ giờ trở đi, ta thu lại tất cả quyền lợi riêng biệt mà ta đã cho ngươi. Mạng của ngươi cũng thực tiện. Cho ngươi làm phi tử sủng mà hưởng thụ sung sướng, ngươi lại mặc kệ. Việc ngươi không nên làm thì lại cắm đầu vào làm, lại vứt bỏ tôn nghiêm mà muốn trở thành một món đồ chơi… Đương nhiên, đây chính là tự ngươi chọn, không có kẻ nào có thể bắt buộc được ngươi cả.
– Ngươi muốn làm gì thì liền làm như thế đó. Thực xin lỗi. Người của ngươi chính là ta. Kẻ mà ngươi nhất định muốn nhắm vào cũng chính là ta, không có liên quan gì đến bọn họ, ngươi mau thả bọn họ ra!
Cảm xúc của Ly Hận Thiên bị kích động mà gào thét, tiếng hét kia vẫn dư âm chưa phai đi. Thân thể y đã bị Thiết Lặc ném lên trên giường, nam nhân giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng y ngước lên nhìn thấy đối diện mình, chỉ có một đôi con ngươi màu đỏ như máu gần ở trong gang tấc, con ngươi nhuốm màu vô tình…
Ánh nến ở trong phòng nhảy nhót cháy lên sáng bừng, chỉ có trước mắt y, đã bị một bóng đen che phủ lên …
Đó là Thiết Lặc đang che khuất lấy tầm mắt của y.
– Ta nghĩ muốn làm, khẳng định là sẽ phải làm. Nhưng mà, bọn họ cũng nhất định phải chết. Ly Hận Thiên. Nếu đã như vậy, thì ta không ngại tái nói cho ngươi biết một tin buồn, hai tên nhi tử kia của ngươi, một tên thì đúng lúc bị Hoàng Thượng lệnh vào cung rồi, một tên bắt buộc phải đi Bắc Pha mà giải quyết việc Ngự Vương gặp chuyện. Đêm nay, bọn hắn đều bề bộn công việc. Cho nên thật đáng tiếc, sẽ không có kẻ nào có thể tới cứu ngươi được đâu. Ngươi chờ đến sáng sớm ngày mai, liền ở bên ngoài Ly phủ mà bị người khác phát hiện ra đi. Bất quá khi đó, tất cả đều đã chậm rồi…
Thiết Lặc vừa nói xong, xoay người liền đè lên.
Đêm nay, Thiết Lặc để cho Ly Hận Thiên tỉ mỉ cảm nhận được một lần, cái gì gọi là thủ đoạn của đế vương, cùng với sự tàn nhẫn này.
-CHÚ THÍCH:
*Tứ lạng bạt thiên cân: là bốn lạng địch ngàn cân.