Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 133

Xin lỗi, đến giờ phút cuối cùng này, vẫn cần phải dựa vào các ngươi.

Vừa ra khỏi cánh cửa lớn của phủ trạch Thiết Lặc, nam nhân vẫn nhắm mắt lại mà vô lực mỉm cười một chút. Y không có mặt mũi nào gặp Ly Lạc nữa rồi. Nếu Ly Lạc không tới kịp, thì sẽ có rất nhiều người đã bị y hại chết, đều bị y mà liên lụy vào…

Y vốn nghĩ chuyện này rất đơn giản. Y thật sự không nghĩ tới Thiết Lặc sẽ thật sự xuống tay ngoan độc như vậy, y đã đánh giá bản thân mình quá cao…

Đây vốn chính là kết cục của việc không biết lượng sức mình.

Gã là đế vương, làm sao lại sẽ có thể cùng y đùa trò chơi tình ái này. Lần này Ly Hận Thiên bỏ tiền ra đặt cược, chính là một quyết định sai lầm rồi.

Có lẽ là vào ngày ấy về nhà thăm bố mẹ, đề nghị của Ly Hận Thiên đã khiến cho Thiết Lặc hứng thú. Gã đã nguyện ý chờ Ly Hận Thiên quyết định. Nhưng bắt đầu từ một khắc mà y đã bị bọn hắn bắt cóc mang ra khỏi chỗ của Thiết Lặc, tất cả mọi chuyện liền đã không thể giống như cũ được nữa rồi.

Y sớm cũng đã không còn có tư cách để yêu cầu cái gì nữa.

Thân là vương giả, điều mà gã chán ghét nhất chính là bị phản bội. Từ xưa đến nay, vốn làm kẻ phản đồ đều chưa từng có ai có kết cục gì tốt đẹp cả. Thiết Lặc đã làm ra việc hôm nay, cũng là đúng tình đúng lý mà thôi. Chỉ là y vẫn còn ôm cái ảo tưởng đáng cười, nghĩ rằng ít nhất Thiết Lặc còn có thể niệm tình một chút tình nghĩa vợ chồng.

Nhưng Ly Hận Thiên lại so với ai khác đều hiểu rất rõ ràng, y và Thiết Lặc căn bản không có chút tình cảm nào cả…

Hôn nhân của hai người họ, đối với Thiết Lặc mà nói, có lẽ chỉ là một trận đi săn và trò chơi chinh phục gây cấn mà thôi…

Nhưng y lại nghĩ rằng, y có thể khống chế thu phục một đầu mãnh thú kia. Càng thêm đáng cười là, y nghĩ rằng vốn đã có Thanh Nhiên ở đó, cùng với Thất là đã có sức mạnh vô hạn rồi…

Vậy mà y vì sao có thể quên, thủ hạ của Thiết Lặc ở trên một đường đi về này là làm sao mà chế phục yêu ma quỷ quái này. Y vì sao lại có thể sơ sẩy một việc đáng chú ý đến vậy. Thiết Lặc tìm đến y ngả bài, thật sự không chỉ có một mình đến…

Liền tính toán nếu gã đúng là một mình tự đến đây, nhưng nơi này dù sao cũng vốn là phủ trạch của Thiết Lặc, thì bọn họ có phản kháng thì cũng đã làm được cái gì đâu?

Đều là cuộc đấu giữa các con thú khốn cùng mà thôi, mặc kệ đứng ở trên phương diện nào đi nữa, y vốn cũng không là đối thủ của Thiết Lặc.

Y lại quá tự đại.

Liền tính toán, Thiết Lặc ấn theo lời gã nói mà đối đãi với y như vậy. Thì cũng chính là do y tự làm tự chịu thôi. Nhưng mà y lại làm liên lụy Thất, còn có Vũ Quả…

Chỉ có thiếu một chút nữa, thì bọn họ liền vì y mà chết.

Ly Hận Thiên cười khổ. Trong thế giới này, có đầu óc thì sao, cũng là vô dụng. Bối cảnh và quyền lực mới là lợi ích cùng với sức mạnh cao nhất.

Y chưa bao giờ giống như bây giờ, khát vọng để có được quyền lực, được đến có thể cùng bọn họ chống lại lực lượng…

Ít nhất không chỉ là để khi ở chỗ đó bị kẻ khác đánh, y cũng muốn đánh trả kẻ đó.

– Đừng nói nữa, không có việc gì nữa rồi.

Người ở trong lòng vốn không có nhiệt độ cơ thể của người bình thường. Hắn đã ôm y lâu đến như vậy vẫn không cảm giác được một chút hơi ấm nào nữa. Vươn bàn tay ra sờ lên trán của nam nhân một chút, chỉ tiếp xúc được một nhiệt độ tựa như miếng băng lạnh lẽo vậy, vẫn không có một chút độ ấm nào cả.

Ly Lạc không hiểu y lý. Nhưng hắn cũng phát hiện ra tình trạng của Ly Hận Thiên không thích hợp. Ngay bây giờ, y cần một đại phu.

Sức mạnh vẫn nhanh hơn bước chân. Ở cách phủ trạch của Thiết Lặc không xa, có một chiếc xe ngựa dần dần xuất hiện mà đi ra.

Đây là trước đó Ly Lạc đã chuẩn bị tốt sẵn rồi.

Hôm nay nhất thời xoay chuyển, có lẽ Thiết Lặc đã thua. Nhưng mà hắn thắng cũng không đẹp đẽ gì.

Không thể phủ nhận, tác phong hành động xuống tay của Thiết Lặc, thiếu chút nữa khiến cho bọn họ cùng đường. Một kế sách thiên y vô phùng, bọn họ hoàn toàn không thể trở tay mà tìm được đường thoát.

Ở trên buổi tiệc tối nay, Thiết Lặc đã phô trương ám chỉ rằng, hôm nay gã sẽ đối với Ly Hận Thiên ra tay, cũng đã nói muốn đưa y quay trở về Bắc Chiêu, nhưng mà không đợi hắn và Mộc Nhai chuẩn bị hành động, trong cung đã có kẻ ‘thỉnh’ bọn hắn đi…

Ngự Vương bị ám sát, mũi giáo liền chỉa thẳng về phía Ly Lạc.

Mối quan hệ của Ly Lạc và Ngự Vương vốn bất hòa. Ly Lạc đã sớm muốn loại bỏ gã, hắn chỉ là còn chưa kịp hành động mà thôi…

Thiết Lặc đã khiến hắn mà đánh trả cũng đã trở tay không kịp.

Tính nghiêm trọng của chuyện này vốn không cần nói cũng biết, đến mối quan hệ liên minh quốc tế giữa hai nước đều có thể bị liên lụy vào. Dù đã biết đây là một màn âm mưu ý vị thâm trường này, tuy không muốn đến thế nào đi nữa thì trước tiên cũng phải lập tức đi đến Bắc Pha. Tuy rằng việc này là vốn không do bọn hắn toàn quyền phụ trách, nhưng hắn đã bị giám thị. Nhất cử nhất động của hắn, mỗi tiếng nói từng cử động chỉ sợ đều sẽ có kẻ cấp báo cho Hoàng Thượng biết. Cho nên Mộc Nhai không có cách nào thoát thân, hắn bắt buộc phải đi tra án tìm ra hung thủ, nhưng hắn lại không tìm thấy được gì, chỉ càng tra ra nhiều chứng cứ làm tăng thêm sự hiềm nghi cho Ly Lạc…

Bởi vì bọn hắn là huynh đệ.

Nếu muốn chứng minh Ly Lạc không liên quan đến việc này, thì Mộc Nhai nhất định cần phải lấy lại công đạo bằng việc cố gắng mà tra án.

Bằng không, toàn bộ Ly gia của bọn họ đều sẽ bị sụp đổ.

Về phần Ly Lạc, hắn là đối tượng bị tình nghi nghiêm trọng nhất. Hắn phải trực tiếp đi vào trong cung gặp Hoàng Thượng, nhưng hắn lại không đi.

Tên Ly Lạc này tuyệt đối là đang đùa với lửa, nhưng mà hắn lại không có cách nào khác.

Thiết Lặc đã khẳng định chắc chắn rằng, đêm nay hắn và Mộc Nhai chỉ có thể trơ mắt nhìn Ly Hận Thiên bị gã trừng phạt, cũng không thể xuất hiện mà để tương trợ được. Nếu Thiết Lặc quang minh chính đại mà thu thập Ly Hận Thiên ở trước mặt mọi ngườ, lại ngấm ngầm mà cho bọn hắn trải qua một lần giáo huấn.

Gã muốn để cho bọn hắn biết. Mặc dù bọn hắn có thực lực, nhưng ở trước mặt của Thiết Lặc gã đây, bọn hắn nếu dám có chút dã tâm muốn ra tay, mặc kệ là ai, đều chỉ có thể xem tài năng của bọn hắn đến đâu.

Ly Lạc cũng tốt. Văn Diệu cũng thế. Tùy tiện một trong đám nhi tử của Ly Hận Thiên thôi, cũng sẽ không phải là một nhân vật dễ dãi mà nén giận. Nếu Thiết Lặc đã khiêu khích, thì đương nhiên bọn hắn nhất định cũng sẽ không thể nào cho gã một sắc mặt hoà nhã được.

Có lẽ là bởi vì Ly Hận Thiên, nhưng càng nhiều hơn, bởi bọn hắn đang làm vì bản thân mình.

Bọn hắn không quá thích là kẻ nhẫn nhịn mà nén giận.

Ly Lạc đặt nam nhân vào trong xe ngựa. Hắn lệnh xa phu chạy nhanh lập tức quay về Ly phủ. Đến nơi, thì Phúc bá tự nhiên sẽ có cách giải quyết tốt. Về phần Thanh Nhiên, ngựa sợ yêu khí của hắn. Vũ Quả đã lên xe ngựa, hắn chỉ có thể một đường mà ôm Thất chạy theo về.

Ly Lạc giúp Thất bắng bó đơn giản để cầm máu. Tuy rằng đặt ở trong xe ngựa đối với thân thể Thất vẫn tốt hơn. Nhưng trải qua sự việc vừa xảy ra trong đêm nay, Thanh Nhiên thật sự đã bị kích thích quá lớn. Ngay cả khi đang cầm máu, hắn vẫn đều luôn ôm Thất, đến Ly Lạc thì hắn cũng không tin tưởng.

Sau khi đã giải quyết rõ ràng việc này, Ly Lạc cũng không theo xe mà quay trở về Ly phủ, mà là đi vào trong cung.

Ly Lạc đã bí quá hoá liều, một kẻ bị tình nghi, ở ngay tại thời điểm này lại không phải là cố gắng tẩy sạch hiềm nghi cho bản thân mình, ngược lại là ở trên đường tiến cung lại biến mất không rõ ràng…

Hoàng Thượng ở bên này, khẳng định lại tăng thêm hoài nghi đối với hắn.

Ly Lạc thấy bội phục hành động của Thiết Lặc, cư nhiên bức hắn đến bước đường cùng như vậy…

Ly Lạc sẽ không đánh trận nếu đã không nắm chắc phần thắng. Nhưng hôm nay, hắn làm hết tất cả những hành động này, đều là đang phiêu lưu mạo hiểm.

Cho nên đêm nay, thế lực của hai người bọn hắn là ngang nhau. Thoạt nhìn là Thiết Lặc đã thua, nhưng thực chất là ngang tài cân sức.

……

Ly Hận Thiên không bị thương, cũng không phải do kinh hách quá độ, càng không có dấu hiệu bị trúng độc. Vô luận là đã kiểm tra qua ra sao, Ly Hận Thiên thân thể đều không có một chút tình trạng khác thường nào cả. Nhiệt độ của cơ thể y rất thấp. Y vẫn luôn luồn miệng kêu lạnh. Nhưng thực chất, nhiệt độ ở trên người y chỉ là so với người bình thường, hơi thấp hơn một chút mà thôi.

Mấy ngày này, đã có rất nhiều đại phu lục tục mà vào Ly phủ, lại đi ra rất nhiều, cũng không ai có thể đưa ra chẩn đoán chính xác.

Ban ngày thì còn tốt hơn một chút. Nhưng vào buổi tối, phòng của Ly Hận Thiên so với những ngày mùa hè mà còn ấm áp hơn rất nhiều. Vài cái chậu than đều được đặt vây quanh giường của y, trên người của nam nhân còn đắp thêm mấy lớp chăn. Nhưng dù là đã đắp đến kín kẽ như vậy, thì cứ vào mỗi buổi tối, y vẫn lạnh lẽo như mùa đông mà trên mặt cũng xám ngắt đến phát run.

Tình trạng của Ly Hận Thiên thật không tốt. Nhưng dù hai người bọn hắn có lo lắng đến thế nào cũng không thể ở bên chăm sóc y được. Sự việc Ngự Vương, bọn hắn đều đoán được là do thủ hạ của Thiết Lặc ra tay. Nhưng bất hạnh thay, lại không tìm ra chứng cớ. Mộc Nhai ở một bên bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán để điều tra án. Ly Lạc ở bên kia từ lúc vào cung cũng không hề đi ra. Bất quá, Hoàng Thượng không có nhốt hắn vào thiên lao, chỉ là giam lỏng ở trong cung mà thôi.

Dù sao sự việc lần này, kẻ chết cũng chính là thân đệ đệ của Hoàng Thượng.

Lần này Hoàng Thượng cần xử phạt nghiêm khắc, khiến cho lòng người của toàn bộ dân chúng ở đế đô đều phải hoảng sợ. Án tử này vốn một ngày không thể phá xong được, Đế Đô càng không thể có một ngày nào an bình.

Trước khi sự việc này không tra ra manh mối, không chỉ có Ly Lạc chịu tội, mà toàn bộ Ly phủ cũng sẽ không được yên tĩnh.

Ly Hận Thiên lo lắng tình trạng của bọn hắn. Nhưng y cũng biết thân thể bị bệnh của y lại càng không ai tới quan tâm lo lắng. Y phát bệnh đều vào buổi tối. Trời vừa tối, chính là giờ khắc biến nhân gian thành luyện ngục. Trên bầu trời vừa tảng sáng, chính là lúc trọng sinh…

Cảm giác sống không bằng chết.

Từ khi trở lại Đế Đô, nam nhân vẫn chưa từng bước ra khỏi nhà, lại hoàn toàn không có một chút liên hệ với cuộc sống ở thế giới bên ngoài. Nay đã trở lại, y cũng không thể nào thu thập tin tức khác được nữa. Y chỉ biết là sau khi mấy tên gia hỏa kia bắt cóc y đem ra khỏi phủ trạch của Thiết Lặc. Gã đã an bài một người giả mạo y. Thiết Lặc cũng không có lật tẩy bọn họ. Ở trong lúc y không có ở đó, kẻ giả ‘Ly Hận Thiên’ kia vốn thay thế y mà tiếp tục sống ở bên người Thiết Lặc.

Tiếp theo, Thiết Lặc tự mình hành động lại dùng cùng một loại thủ đoạn mà khống chế thu phục bọn họ, điều động nhân mã, ở giữa đường bọn họ hồi kinh đô mà chặn đường.

Nếu không có trở lại Đế Đô, thì y cũng không hẳn quên mất Thiết Lặc. Nhưng bởi vì sự việc Thanh Long thạch gấp gáp, nên y đối với Thiết Lặc liền không để bụng mà quên mất. Gã chỉ là phái người theo dõi y. Nhưng tên Thiết Lặc này căn bản không phải chỉ là một nhân vật tầm thường, chỉ cần nhất thời bại lộ ra sơ hở sẽ dễ dàng để cho gã chui vào chỗ trống đó. Khi gã nhìn thấy Mộc Nhai đã trở lại, liền lập tức rời khỏi Đế Đô. Gã theo lộ trình của Ly Hận Thiên sẽ đi mà đến đó chặn đầu. Dùng danh tiếng của thương đội Khâm Mặc là loại che dấu tốt nhất. Đồng thời, lại là khiến cho mục tiêu ngày càng nổi bật lên rõ ràng, cho nên mới có một màn sự việc như trên xảy ra.

Về phần Văn Diệu, cũng giống như Ly Hận Thiên, Mộc Nhai đến một chút tin tức cũng đều không có. Sau khi từ ngày đó tạm biệt mà rời đi, bọn hắn liền bị chặt đứt liên lạc. Văn Diệu cũng không phái người đến phủ báo bình an, thư từ hay lời nhắn gì đó cũng không có.

Ly Hận Thiên khó tránh khỏi vì hắn mà lo lắng. Dù sao việc Thanh Long thạch bị hủy vào ngày ấy thì Văn Diệu cũng có mặt ở đó, y sợ hắn bị chuyện này liên lụy. Bất quá cũng không có tin gì, Đông Vạn ở bên kia cũng thực im lặng, xem ra Văn Diệu vẫn an toàn.

So với Văn Diệu, Khâm Mặc vẫn tốt hơn rất nhiều, nghe nói nam nhân sinh bệnh là một loại quái bệnh, cũng không qua bao nhiêu lâu, hắn đã trở về Đế Đô.

Khâm Mặc thông hiểu y lý. Hắn còn cố ý lên tiếng đòi đi xem mạch cho y. Bất quá, đáng tiếc là, mặc dù có là kẻ mang mĩ danh thần y hồi xuân làm kẻ chết đi sống lại, nghi nan tạp chứng trên khắp thế gian này đều có thể chữa khỏi. Nhưng đến chỗ xem cho Ly Hận Thiên, cũng đều chỉ có thể là lắc đầu thở dài. Đám đại phu bọn họ cũng nhìn không ra thân thể của Ly Hận Thiên rốt cuộc là đã bị làm sao.

Ly Lạc không ở, Khâm Mặc lại không bận việc gì, liền bắt đầu tiếp nhận trọng trách mà chiếu cố nam nhân. Hắn còn cố ý mang Ly Hận Thiên vào Nhiễm Mặc cư. Trong lúc này, Khâm Mặc đã nghĩ hết cách, nhưng tình trạng của nam nhân, chẳng những không có chuyển biến tốt đẹp, trái lại ngày càng trở nên thêm nghiêm trọng…

Nhìn thấy Khâm Mặc càng ngày càng nhíu mày sầu mi, Ly Hận Thiên khó tránh khỏi hoài nghi, y có phải đã mắc phải căn bệnh gì khó có thể trị khỏi hay không đây, sắp sửa sống không được bao lâu ở trên nhân thế này nữa rồi…

Bất quá kia chỉ là ý nghĩ vui đùa của y thôi, y vốn không thể chết được.

Điều này thật sự rất khó để tiếp thu rồi.

Tâm tính của nam nhân rất tốt. Nên cười “ha ha” sang sảng vui vẻ thì cứ cười, nên uống gì thì cứ uống thứ đó. Về phần cứ vào ban đêm lại nhận lấy thống khổ kia, bởi vì số lần rất nhiều. Nên Ly Hận Thiên đã có thể bị đau đến chết lặng cảm xúc mất rồi. Riết rồi lại thành thói quen. Dù sao y cũng biết, mặc kệ có khó chịu đến mức nào đi nữa, y cũng đều sẽ nhìn thấy được ánh mặt trời chói chang của ngày mai.

Nếu phải chết cũng nên đã sớm chết, còn có thể đợi đến cho hôm nay sao.

Hôm nay thời tiết ở ngoài trời rất tốt. Mặt trời tỏa sáng ấm áp đến dào dạt. Từ sau khi mắc phải quái bệnh kia, Ly Hận Thiên còn có chút sợ lạnh, cho nên đến cửa phòng y cũng không bước ra. Mỗi ngày, cửa lớn đều đóng chặt lại, cửa sổ cũng được đóng kĩ. Y chỉ biết làm một việc, chính là cuộn người lại ở phòng ngủ mà sưởi ấm.

Bữa trưa mà trôi qua, mỗi ngày Khâm Mặc đều đúng giờ không trễ lần nào, đều sẽ mang nam nhân đi ra ngoài phơi nắng. Nhưng Ly Hận Thiên vừa nghe đến đề nghị của Khâm Mặc, lập tức liên tục lắc đầu. Y không muốn đi, dời ra bên ngoài, nhiệt độ liền giảm còn có cảm giác lạnh. Cả người y đều liền đau. Y thật sự sợ, có thể trốn sẽ cố sức trốn. Y sẽ không có việc gì mà tự đi tìm việc không thoải mái. Buổi tối, y cũng đã chịu đủ ép buộc rồi.

Y cảm thấy, đừng nói là lúc này, không chỉ y nghĩ không muốn đi ra ngoài. Về sau nữa, mỗi mùa đông mà y phải trải qua mà nói, đều thật sự là một loại khảo nghiệm.

– Ngươi không thể vẫn cứ mãi ở trong phòng được, ra ngoài phơi nắng đối với thân thể của ngươi mới có lợi

Vừa chính tay nghe thấy cần phải đi ra ngoài, liền hướng về giường kéo lấy nam nhân. Lúc này Khâm Mặc nhíu mày.

– Ta không đi. Ta không muốn ra khỏi cửam. Ngươi biết rõ buổi tối ta đều phải chịu cái lạnh muốn chết người, không dễ gì vào lúc ban ngày ta mới có thể thoải mái được trải qua được một chút. Ta không muốn lãng phí thời gian tốt đẹp này. Ta lại càng không muốn không khổ sở gù lại tự mình đi tìm khổ mà đeo lên người mình. Quả thực việc phơi nắng rất có lợi. Bất quá ta chờ đến mùa hè rồi cùng nhau phơi. Nếu ngươi muốn phơi, thì tự mình đi đi. Thứ cho ta rất khó phụng bồi.

Lời của Ly Hận Thiên nói ra, thiếu chút nữa khiến Khâm Mặc bật cười, mùa hè cùng nhau phơi, mệt cho y lại nghĩ ra…

Nam nhân vừa nói xong liền chôn đầu y chui vào sâu vào giường. Bất quá, thân thể y hoàn toàn đều ở bên ngoài, tư thế buồn cười đến mức nói không nên lời…

Khâm Mặc vì sao lại không biết, nam nhân này lại sẽ làm ra hành vi ngu xuẩn như vậy, giấu đầu lòi đuôi a.

Khâm Mặc cho Vũ Quả một cái nháy mắt, nàng lập tức hiểu ý mà chuẩn bị một tấm thảm. Tiếp theo Khâm Mặc bước đến bên mép giường, nhìn cái người làm ra tư thế như đà điểu kia, chỉ đào ra cái đầu nhỏ đang giấu sâu ở bên trong giường của nam nhân kéo ra….

Giường chỉ có lớn đến như vậy, mục tiêu của hắn lại chỉ có một mà nổi bật như vậy, y làm sao có thể trốn được, Khâm Mặc đều bắt được.

Sau đó, ngay khibnam nhân kinh hô một tiếng, Khâm Mặc đã ôm y ra cửa.

Mà Vũ Quả đi theo ở phía sau, vẻ mặt đầy ý cười.

Trở lại bên cạnh thiếu gia nhà mình, cảm giác này, thật tốt.

So với chủ tử nhà nàng, chắc cũng là nghĩ như vậy đi.

Vũ Quả cảm thấy, chủ tử nhà nàng vẫn là xứng đôi với mấy thiếu gia này nhất. Còn cái gã Thiết Lặc kia, cả đời này nàng cũng không muốn gặp lại gã.
Bình Luận (0)
Comment