Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 142

Xưng hô của chương này:

*Người nọ: là Lang Đại Bảo.

*Hắn: là Mộc Nhai, Thương Khung, Lang Đại Bảo.

* Y: từ đầu đến cuối truyện, tuôi chỉ dùng cho duy nhất một mình Ly thúc thôi nha.

Bởi vì khi tác giả xưng hắn cho mỗi người đều đã tách đoạn cho ng đọc dễ phân biệt rồi nha. 

Mong mn thông củm vốn từ nghèo nàn huhu (ಥ_ಥ)

Ly Hận Thiên đi không bao lâu. Thương Nhất Hoành cũng đã rời đi. Lần này bọn họ đến Đế Đô, là vì việc tinh tượng dị biến, nguyên bản chỉ cần Thương Khung tới. Nhưng do đại hôn của Ly Hận Thiên, Thương Nhất Hoành không thể có mặt, cho nên hắn cũng đi theo đến đây.

Nguyên nhân mà khiến Thương Nhất Hoành làm ra quyết định này, còn có một lí do khác, nhưng điều này chính là để sau này nói tiếp.

Nhân gia vừa đến đế đô, có nhìn thấy Ly Hận Thiên bị trúng cổ. Thương Nhất Hoành không có thể nào mặc kệ được, cho nên hắn cũng sẽ theo ở lại đây.

Nhưng Thương Khung sẽ vẫn chờ, có lẽ đến sau khi việc này hoàn toàn sáng tỏ mới kết thúc vậy.

Trong lúc này, ba người họ đều sẽ ở trong Ly phủ. Bởi vì đã có nhiều năm thế giao, Thương Nhất Hoành bọn họ tiếp tục ở mãi trong này, trái lại cũng có vẻ không bình thường.

– Phẩm vị của ngươi, thật sự là càng ngày càng kỳ quái, Thương Khung.

Cha cùng trưởng bối đều đã rời đi, vốn không có nhiều câu nệ nữa, có cái gì muốn nói, đều đã nói ra.

Khi Mộc Nhai nói ra lời này, là nhìn nam nhân ở bên cạnh Thương Khung. Mộc Nhai thừa nhận hắn là kẻ hay trông mặt mà bắt hình dong. Tên kia ngồi ở đối diện hắn, hắn đến liếc mắt nhìn một cái cũng không muốn. Thật là kỳ quái, tên Thương Khung kia vì sao vẫn nắm tay người nọ, còn làm ra một màn ghê tởm mà đùa nghịch mấy ngón tay kia.

Khẩu vị của Thương Khung, thật đúng là nặng.

Người đã đi không sai biệt lắm, Lang Đại Bảo cũng không có gì để xem, hắn liền cúi đầu xem mũi hài của chính mình, chờ Thương Khung. Trong phòng thực im lặng, Mộc Nhai đột ngột mở miệng, khiến nam nhân hoảng sợ, theo tiếng nói kia nhìn đến. Tầm mắt của Lang Đại Bảo không hề dừng lại ở trên mặt Mộc Nhai ở một giây phút nào cả, liền lướt nhanh qua liền hạ thấp xuống.

Nếu như là ngày trước, thì Mộc Nhai khẳng định sẽ mỉa mai làm khó đối phương. Cứ như là, hình dáng của hắn lớn lên thực xấu đến doạ người hay sao? Về phần phản ứng của người nọ vì sao lại khoa trương như vậy lập tức liền nhất thời mở mắt nhìn tới?

Bất quá hôm nay Mộc Nhai không có tâm tình khó xử người nọ. Dù sao xấu nam nhân kia cũng là người của Thương Khung, hơn nữa, người nọ mang bộ dạng không có tiền đồ như vậy, thật sự khiến cái tật muốn so đo của hắn cũng hoàn toàn giảm đi.

Vô tâm tình.

– Người như ngươi, thì làm sao hiểu được.

Thương Khung vừa nói xong, thì nghe thấy Mộc Nhai khinh thường “hừ” một tiếng. Hắn cũng không để ý. Tính tình của Mộc Nhai, hắn cũng giống như mọi người đều đã quen.

– Thiếu gia ngươi chậm rãi ngoạn, mạng của ta không tốt như vậy, vô phúc hưởng thụ. Bất quá đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, tuổi tác của tên nam nhân kia như lang như hổ. Ngươi đừng để bản thân bị vắt sạch đến suy kiệt. Ta cũng không muốn nghe thấy tin, ngươi cuối cùng lại là chết ở trên giường bởi cái loại chuyện này. Vậy thì tang sự dù ngươi là bạn ta, ta khẳng định sẽ không đi đâu.

Tựa như Khâm Mặc vậy, một bộ dáng sắp chết bất đắc kì tử vậy.

Tuy rằng có liên quan đến việc linh lực bị hấp thu, nhưng Mộc Nhai tin tưởng vững chắc rằng, Khâm Mặc vốn ở phương diện sinh lí thấy không ổn, nên mới tự biến thân thể thành như vậy.

Hắn không muốn nhớ đến tên gia hoả vô dụng kia, nhưng vừa nhìn thấy nam nhân này. Mộc Nhai có muốn hay không đều khó khăn. Bọn họ đều giống nhau, không có gì khác, nhưng đều thực sẽ nhạ nam nhân…

Tuy rằng người nọ không hợp với khẩu vị của hắ, tên Thương Khung kia, tầm mắt cũng không thể nào thấp hơn so với điều kiện của hắn. Nhân gia có thể biến Thương Khung thành như vậy, xem ra nam nhân kia vẫn có chút thủ đoạn …

Cái gì cũng không có, mà đã biết ở khắp nơi mà thông đồng nam nhân.

Mộc Nhai đem hai nam nhân này cùng nắm chung một chỗ mà mắng.

– Ta cùng Đại Bảo nhà ta ân ái rất nhanh. Cho dù có chết ở trên người hắn, ta cũng rất là vui vẻ nguyện ý. Liền tính, nếu ngươi muốn chết như vậy, thì cũng hoàn toàn không có cơ hội này đâu.

Thương Khung khoái trá đáp trả lại một cách đầy mỉa mai.

Nhưng mà…

Hai người họ tuy đã thành thân, nhưng đến bây giờ Thương Khung vẫn còn chưa có ăn đến miệng. Hắn chỉ là không muốn để cho Mộc Nhai xem thường …

Đến sai khiến bắt ép Lang Đại Bảo làm cũng hoàn toàn không có.

Thương Khung không phải không được, mà là không muốn.

Hắn không mong muốn sẽ gây khó xử cho Lang Đại Bảo. Hắn hy vọng người nọ cùng với hắn ở một chỗ, không phải là do bị bắt buộc, mà là cam tâm tình nguyện …

Thương Khung cho người nọ thời gian, tuy rằng đối với việc này, hắn vẫn thực bực tức.

Hai người bọn họ ở cùng một chỗ, vô luận là lúc nào cũng đều đi cùng nhau. Bộ dáng của Lang Đại Bảo hoàn toàn không xứng với hắn. Nhưng tên kia, một khi cảm thấy không vui, trái lại liền đi tránh, có thể trốn cũng sẽ cố trốn. Thương Khung đã muốn chịu thua với số lần người nọ muốn trốn đi. Nhưng khi đến, lúc người nọ định chạy trốn.

Bất quá mỗi lần đều bị hắn đúng lúc mà bóp chết ý định đó từ trong nôi.

Hắn thật không hiểu, tên kia còn có cái gì không hài lòng. Bộ dáng hắn lớn lên tuấn mỹ, lại có bối cảnh tốt, còn có tiền. Trước đó là Thương Khung bị người nọ trốn tránh, hắn bị bức đến mức, đều thề nói là sẽ không bao giờ cưới thêm ai khác nữa, nhưng nam nhân này vẫn là mặc kệ…

Nghĩ vậy, Thương Khung thật muốn chửi “má nó.”

Nhìn thấy biểu tình mất tự nhiên của Thương Khung khi nói đến câu kia như vậy, Mộc Nhai lập tức liền hiểu ra, nhất thời xoa xoa chiếc cằm bóng loáng của hắn, ý cười loan loan mà gợi lên khóe miệng, tầm mắt liền lướt tới trên thân người đối diện nọ mà cẩn thận xem xét….

Tên kia, còn có mấy lần, cư nhiên khiến cho Thương Khung kinh ngạc.

Thật muốn biết a, tính tình của Thương Khung kia, không tốt hơn so với hắn bao nhiêu đâu…

Hắn không khỏi, đối với tên nam nhân kia, sinh ra hứng thú…

Cảm ứng được tầm mắt của Mộc Nhai, Lang Đại Bảo đột nhiên đứng ngồi không yên. Sự thay đổi này của người nọ, Thương Khung làm sao lại không phát hiện ra được. Hắn liếc mắt nhìn một cái, bật đèn đỏ cảnh cáo Mộc Nhai, khinh phiêu phiêu chỉ trích nói,

– Ta nói, dù sao hắn cũng là tẩu tử của ngươi. Ngươi có thể không cần háo sắc mà nhìn đến chằm chằm Đại Bảo nhà ta như vậy có được hay không đây.

Thương Khung dõng dạc vừa thốt lên xong, Mộc Nhai thiếu chút nữa nôn một búng máu ra. Hắn thật đúng là không nghĩ ra tên gia của tên này biến thành cái bảo bối dạng gì, đại gia cũng đều không muốn làm tướng tranh cướp gì đó đâu…

Bây giờ, liền tính cho hắn tiền, hắn hoàn toàn còn lười mà liếc mắt nhìn một cái.

Mộc Nhai mắng một tiếng “má”, trực tiếp chuyển tầm mắt qua chậu than xa xa, hắn chán chết mà dùng ngón gõ nhẹ trên mặt bàn, cũng không quay đầu lại hỏi,

– Tên Thiên Dật kia không phải đi tìm ngươi sao?

– Bọn ta cùng nhau đến.

Thời gian còn lại, Mộc Nhai và Thương Khung đều chỉ nói chuyện phiếm vài câu. Sau đó, Mộc Nhai liền rời đi mà tiếp tục xử lí vụ án Ngự Vương. Thương Khung và Lang Đại Bảo cũng trở về nghỉ ngơi.

Ly phủ này, Thương Khung đã đến đây rất nhiều lần, đều sớm đã rành mạch, giống như nhà mình vậy. Hắn mang theo nam nhân đi đến phòng hắn ở vào mỗi lần khi đến nơi này. Đương nhiên, tay của bọn họ, vẫn luôn nắm cùng một chỗ.

– Ngươi cảm thấy, thế thúc của ta rất tuấn tú sao?

Lang Đại Bảo cúi đầu nhìn đường, không nghĩ đến Thương Khung đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy. Hắn kinh ngạc nhìn về phía Thương Khung, nhưng người trước vẫn đang dùng cặp mắt có đôi con ngươi tối như mực dõi theo hắn mà nhìn chăm chú…

Thực thẳng thắn mà trực tiếp nhìn.

– Ân, nhìn rất tuấn tú.

Lang Đại Bảo hào phóng thừa nhận. Ít nhất ở trong thôn của bọn họ thật là không có người tuấn tú đến vậy đi.

Nghe đáp án như thấy, Thương Khung thoáng nhướng lên hàng mi dày, trầm ngâm một lát, hắn mới tiếp tục hỏi,

– Ngươi, thích cái loại hình như y sao?

Lang Đại Bảo lại lần nữa kinh ngạc, Thương Khung vì sao lại sẽ có loại ý nghĩ này?

Có chút mang theo ý tứ cố tình gây sự, bất quá Lang Đại Bảo cũng không có lười giải thích…

Một đường đi cùng này hắn hiểu ra một cái đạo lý, chính là dù là có chuyện gì đi nữa cũng không nên lừa gạt Thương Khung. Nếu không, thì kết quả của hắn khẳng định đều không trái ngọt để ăn, cho nên hắn gấp gáp nhanh chóng mà trước tiên làm sáng tỏ,

– Ta không thích cái loại hình kia, ta có thể thề.

Hắn vừa nói như vậy, sắc mặt của Thương Khung liền dịu đi không ít, tiếp theo hắn không có gì bất ngờ xảy ra khi nghe thấy Thương Khung “hừ” một tiếng. Hành động này là đại biểu cho việc Thương Khung chấp nhận lời giải thích này của hắn. Bất quá rất nhanh, Thương Khung lại xoay mặt qua nhìn hắn…

– Vậy vì sao ngươi lại nhìn chằm chằm vào y?

Tầm mắt của hai người họ chạm vào nhau, duy trì, Lang Đại Bảo đáp lại, nhưng lại không phải là nhanh như vừa rồi.

Lang Đại Bảo dừng lại bước chân, bất quá rất nhanh mở ra bước chân liền tiếp tục đi về phía trước, tầm mắt của hắn rời đi, nghiêng đầu nhìn mảnh sân rộng lớn xa hoa của Ly phủ, than thở câu,

– Chính là cảm giác thật khác lạ, nên nhìn nhiều thêm vài lần. Việc này hoàn toàn không giống với ý nghĩ của ngươi.

Lang Đại Bảo thường xuyên lừa Thương Khung. Nhưng đại đa số là vì muốn chạy trốn, ngoại trừ lần đó ra. Nam nhân rất là thành thực, Thương Khung tin tưởng vào lời của hắn nói ra, bởi vì hắn vừa nói chuyện, Thương Khung liếc mắt một cái liền nhìn ra.

Nam nhân kia không biết nói dối.

– Mệt mỏi rồi sao? Hai ta về trước phòng đã.

Đến Đế Đô, bọn họ đến nước miếng cũng chưa uống liền đến Ly phủ. Thương Khung thông cảm cho tâm tình của lão cha muốn gặp lại Ly Hận Thiên. Hắn cũng không có tỏ vẻ cái gì, chỉ sợ Đại Bảo không quen, Lang Đại Bảo chưa từng xa nhà quá dài.

Vui vẻ chấp nhận đề nghị vừa rồi của Thương Khung, bất quá đi chưa được mấy bước Thương Khung đột ngột lại hỏi một câu,

– Ngươi sợ hãi Mộc Nhai?

Vừa rồi ở trong thư phòng, Thương Khung ngoại trừ cùng bọn họ nói chuyện phiếm, chính là đùa nghịch ngón tay của hắn. Hắn căn bản là không để ý đến phản ứng của thân thể chính mình, hắn nghĩ rằng Thương Khung chỉ lo nói chuyện cùng bằng hữu, cũng không nghĩ ra. Thương Khung lại quan sát cẩn thận đến như vậy…

Chỉ sợ vừa rồi, nhất cử nhất động của hắn, đều đã bị thương khung thu hết vào đáy mắt.

– Không tính là sợ hãi, chỉ là, không quá thích.

Mộc Nhai một thân nhuệ khí, mặc kệ là ai, bị đôi mắt sắc bén như vậy mà nhìn, cũng sẽ không thoải mái đến mấy đi.

Tầm mắt kia, mặc dù chỉ là tùy tiện liếc mắt lướt qua một cái, đều sẽ lưu lại ấn tượng khắc đến rất sâu. Lang Đại Bảo không quen bị nhìn như vậy, cho nên mỗi khi Mộc Nhai nhìn hắn, hắn đều thực khẩn trương.

– Không thích, về sau sẽ ít đi gặp mặt khỏi thấy hắn là được. Sáng mai đi tửu lâu, ngươi không thích, thì không cần đi theo. Ngươi ở trong này hảo hảo nghỉ ngơi mấy ngày, hồi phục lại tinh thần đi.

Lang Đại Bảo lại dừng lại, lần này trực tiếp không nhớ tới nữa liền tiếp tục đi.

Hắn đầu tiên là khiếp sợ nhìn Thương Khung trong chốc lát, tiếp theo mới ngốc lăng gật đầu. Lấy tính cách của Thương Khung, bọn họ không phải nên như hình với bóng sao…

Vì sao, Thương Khung hắn lại đổi chủ ý rồi?

Bất quá, trên mặt mang theo ngạo khí của Thương Khung kia lơ đãng toát ra sự quan tâm, khiến co nam nhân tìm được đáp án…

Thương Khung người này vốn ngang ngược, bá đạo, lại chuyên chế, nhưng hắn không phủ nhận, Thương Khung đối xử với hắn rất tốt….

Thương Khung kiêu ngạo, không ai bì nổi. Nhưng mà, tâm tư của hắn lại dị thường đơn thuần thẳng thắn. Hắn làm sao cũng sẽ biết được thông qua lời nói mà biết được Lang Đại Bảo đang suy nghĩ cái gì. Cũng thông qua chi tiết bé nhỏ không đáng kể, mà phát hiện vấn đề…

Thương khung là một người nam nhân tốt. Hắn thật sự, không xứng với Thương Khung.

Nghĩ vậy, nam nhân mỉm cười, nhạt nhoà đi vài phần, nhiễm thêm một chút cô đơn…

Đám người Thương Nhất Hoành ở lại Ly phủ. Ngày hôm sau Mộc Nhai ở tửu lâu mở tiệc chiêu đãi bọn họ. Ly Hận Thiên và Lang Đại Bảo đều không có đi. Người sau là không quen. Người trước, chính là lấy cớ sinh bệnh mà tránh né.

Y cũng sợ Thương Nhất Hoành phát hiện ra cái gì đó, cho nên có thể không gặp liền sẽ không gặp.

Thương Nhất Hoành ở Ly phủ đã mấy ngày. Số lần hắn gặp mặt Ly Hận Thiên lại rất ít càng vô cùng ít. Hắn không thể ở lại Đế Đô quá lâu. Cho nên ngày hôm nay, Thương Nhất Hoành chủ động tìm đến y.

Ngoại trừ vì chuyện phệ linh cổ trên người y, Thương Nhất Hoành còn có một việc khác quan trọng hơn.

Lần gặp mặt này, là đang ở trong phòng ngủ của Ly Hận Thiên. Thương Nhất Hoành tỏ vẻ muốn cùng y ở một mình mà nói chuyện. Cho nên ở trong gian phòng đó, ngoại trừ hai người họ, không có bất cứ một ai khác, đến Vũ Quả cũng đều bị nam nhân đẩy đi ra ngoài.

Hắn muốn nghiên cứu phệ linh cổ kia, cho nên cần lấy chút máu của Ly Hận Thiên. Việc này Ly Hận Thiên vốn hoàn toàn không hiểu. Y nghĩ rằng y sẽ để hắn lấy đao ra cắt vài đường trên tay. Nhưng Thương Nhất Hoành chỉ là thả ra một con bọ rùa dạng trùng tử, ở trên cổ y cắn một cái. Y cảm giác bị đau, nhưng không bén nhọn, giống như chỉ là bị đâm nhất cái vậy.

Thương Nhất Hoành thu hồi trùng tử kia. Lúc này mới bắt đầu cùng y nói chuyện phiếm, hai người họ đã nhiều năm không gặp như vậy. Y nghĩ rằng Thương Nhất Hoành vốn sẽ muốn cùng y hàn huyên vài câu trước đã. Dù sao lần trước ở tại thư phòng, bọn họ cũng không có trò chuyện được bao nhiêu. Nhưng vượt ra ngoài suy nghĩ của y là, Thương Nhất Hoành lại không cùng y nói chuyện tào lao. Đầu tiên là hắn nhìn xung quanh quan sát một chút, rồi tiếp theo liền mở ra một giải ấn, mới nhìn tới Ly Hận Thiên.

Một lần nữa tầm mắt của y lại đón nhận là một gương mặt rất là nghiêm túc, Thương Nhất Hoành phóng ra cái giải ấn kia, cũng là vì phòng kẻ nghe nhìn trộm, một khi có kẻ nào tới gần, hắn lập tức sẽ biết.

Thương Nhất Hoành làm như vậy, thực rõ ràng là vì đề tài mà hai người họ sắp nói, hắn không muốn để người khác biết.

Đối diện với vẻ mặt ngưng trọng của Thương Nhất Hoành, Ly Hận Thiên cũng khó tránh khỏi mà thành thực cũng nghiêm túc theo, đối với đề tài sắp sửa được nói ra, Ly Hận Thiên lo lắng đề phòng.
Bình Luận (0)
Comment