– Phu quân, ta cầu ngươi. Thay ta bảo vệ bí mật này. Hai cái hài tử này một đã được sinh ra, thân phận của bọn họ sẽ bị kẻ khác phát hiện ra… Phu quân, ta cầu ngươi, để cho bọn hắn sống sót… Bọn hắn là huyết mạch duy nhất của Cửu Minh tộc, cũng là con của hai ta a…
Khâm Nguyệt Uyển quỳ trên mặt đất, nói ra lời lẽ mà nàng đã trăm phương ngàn kế suy nghĩ, vẫn chờ đợi cơ hội này để nói ra.
Là một câu vô cùng trọng yếu.
Chuyện này, so với việc y được biết thân thể y không thể tu luyện, không có bất cứ linh lực nào, đều hoàn toàn khiến y khiếp sợ hơn rất nhiều.
Với y mà nói, trọng trách này vốn đã không thể gánh vác nổi nữa.
Khi đó Ly Hận Thiên mới mười lăm tuổi, y không phải là người có năng lực. Nhưng cũng bởi vì đã trải qua quá nhiều việc, suy nghĩ của y vốn so với kẻ cùng tuổi lòng còn muốn thành thục hơn rất nhiều. Tuy rằng khiếp sợ, nhưng y rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh lại. Y biết, mới lâm trận mà đã hoảng loạn, thì lại không giúp ích được việc gì cả.
Khâm Nguyệt Uyển nói xong đã qua thật lâu rồi. Ly Hận Thiên chỉ hé môi, lại không nói được một lời nào mà ngồi ở trên giường. Khâm Nguyệt Uyển liền quỳ ở trên mặt đất thấp giọng nức nở. Trong lúc nhất thời toàn bộ không khí ở trong phòng hoàn toàn đều chỉ còn âm trầm nặng nề.
Việc này tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ, một khi truyền ra ngoài. Đừng nói là Khâm Nguyệt Uyển phải chết, Khâm gia phải chết, mà Ly gia của bọn họ, cũng trốn không thoát.
Hai cái hài tử này, không thể giữ được.
Bọn họ sinh ra, sẽ có một đứa mang theo dấu ấn đặc biệt của Cửu Minh tộc. Đến lúc đó, liền tính là y muốn dừng, cũng không thể ngừng được nữa…
Ánh mắt của Ly Hận Thiên lướt đến nữ nhân kia đang quỳ ở trên mặt đất, đỉnh đầu còn cài một cái trâm đơn giản. Y biết rõ, cách giải quyết tốt nhất, chính là giết chết Khâm Nguyệt Uyển, thì mọi chuyện sẽ được giải quyết xong hết. Bí mật này sẽ vĩnh viễn không có kẻ nào biết nữa. Cửu Minh tộc, cũng sẽ thật sự trở thành lịch sử…
Tuân thủ nghiêm ngặt gia huấn. Nhưng trong bụng của Khâm Nguyệt Uyển, là hài tử của hai người họ.
Y so với các nàng đều nhỏ tuổi hơn nhiều. Từ khi thành thân đến bây giờ, Ly Hận Thiên đều được các nàng chăm sóc không ít. Khiến cho trong cả đời này của y không thể nào quên được đoạn thời gian này. Một đoạn thời gian tốt đẹp đến hoàn mĩ như vậy, là do mấy người phu nhân này, đã cho y biết được cái gì là ấm áp, cái gì là tình cảm, cũng thường được hưởng thụ sự chăm sóc, tư vị được quan tâm. Nay, muốn y giết chết một người trong số đó, Ly Hận Thiên không thể nào xuống tay được.
Các nàng đối với y mà nói, thật sự rất trọng yếu.
Trong một lúc nhất thời, y cũng rối loạn mất phương hướng. Bất quá, từ đây đến lúc hài tử được sinh ra, còn cách mấy tháng nữa. Nhưng đối với chuyện này mà nói, trong lúc này lại thực ngắn, căn bản không kịp để làm cái gì cả. Nhưng Ly Hận Thiên không còn có lựa chọn nào khác, bắt buộc y phải ở trong khoảng thời gian này, nghĩ ra một cách vẹn toàn đôi đường,
Suy nghĩ một chút, y đỡ Khâm Nguyệt Uyển từ dưới mặt đất đứng lên. Y chưa trả lời nàng, chỉ là nói cho nàng biết, y cần suy xét một chút.
Nữ nhân kia nhìn thấy biểu tình ngưng trọng của Ly Hận Thiên. Nàng biết, nàng quả thực không chọn sai người…
Bỏ qua vẻ non nớt ở trên mặt của Ly Hận Thiên, thì sẽ bộc lộ ra lí do có thể khiến cho người khác tin phục, và nhờ cậy…
Ly Hận Thiên để cho Khâm Nguyệt Uyển về trước mà nghỉ ngơi. Trái lại y đi đến thư phòng, y thức suốt đêm viết thư cho Thương Nhất Hoành, kêu hắn lập tức đến Đế Đô một chuyến.
Thương Nhất Hoành là bằng hữu tốt nhất mà đời này y kết giao được. Kẻ y chỉ có thể dựa vào, cũng chỉ có hắn.
Tiếp theo, y liền ở trong thư phòng, thừ người ngồi suốt một đêm.
Tuy rằng đã biết được một ít chuyện không nên biết, nhưng Ly Hận Thiên đối tốt với thê tử của y, vẫn luôn trước sau như một, bao gồm cả Khâm Nguyệt Uyển ở trong đó. Y cái gì cũng chưa biểu hiện để lộ ra ngoài, mãi cho đến khi Thương Nhất Hoành đến đây.
Nghe thấy tình thế của chuyện này, Thương Nhất Hoành cũng giống như y lúc đầu nghe được mà khiếp sợ. Đồng thời hắn cho y một đề nghị rất đơn giản, đều hoàn toàn giống với suy nghĩ của Ly Hận Thiên lúc trước đã nghĩ đến. Đó c hính là thần không biết quỷ không hay, xử lý Khâm Nguyệt Uyển trong im lặng.
Khâm gia ở bên kia thì sẽ cho bọn họ một cái công đạo đàng hoàng. Bởi vì bọn họ cũng biết được thân phận của Khâm Nguyệt Uyển, căn bản là không thể nào để lộ ra được. Về phần hai cái hài tử kia, Thương Nhất Hoành nói với Ly Hận Thiên rằng,
“Thiếu hai hài tử này, thì ngươi vẫn còn có ba cái, ngươi không thể vì bảo hộ bọn họ, mà khiến cho mọi người bị chôn cùng được, ngươi chỉ có thể phải lựa chọn như vậy thôi.”
Lời của Thương Nhất Hoành nói, không có bất cứ lối thoát nào khác cả. Quả thực ít nhất từng có một lần, Ly Hận Thiên đã muốn bất đắc dĩ mà làm ra quyết định giống như vậy. Nhưng khi nhìn thấy cái bụng của Khâm Nguyệt Uyển càng ngày càng lớn ra, nhớ lại chuyện ngày trước của khi cả hai bên nhau, những khi nàng đã giúp đỡ y, còn có hình ảnh cuối cùng nàng quỳ ở trên mặt đất, mang theo bộ dáng khẩn cầu y …
Nàng là tín nhiệm y, mới chọn y, mới gả cho y, mới tự nói ra những lời lẽ thật lòng này…
Y thật sự phải bội bạc, để hi sinh nữ nhân mà vẹn toàn cho bản thân. Thì nàng đã dùng tương lai của toàn bộ Cửu Minh tộc làm tiền đặt cược để cược một ván cuối cùng thì lẽ nào nàng đã thua rồi sao…
Y thật sự chỉ có thể lựa chọn như vậy, cuối cùng nói ra lời thực xin lỗi nàng thôi hay sao?
Ly Hận Thiên nhìn bàn tay của mình. Y biết, y không thể làm như vậy được, quyết tuyệt đến như vậy.
Cho nên, ở ngay thời điểm cuối cùng, Ly Hận Thiên đã buông bỏ quyết định này.
Y nhất định phải giữ lại hai hài tử kia, còn có cả mạng của Khâm Nguyệt Uyển.
Thương Nhất Hoành nói, y điên rồi. Nhưng mà Ly Hận Thiên đã khẩn cầu hắn, tựa như Khâm Nguyệt Uyển cầu xin Ly Hận Thiên vậy. Người y có thể tin cậy, cũng chỉ có Thương Nhất Hoành…
Thương Nhất Hoành bất đắc dĩ. Hắn suy nghĩ cho ra một ra một cách khác, hắn nói,
“Ngươi muốn giữ lại mẫu tử ba người họ thì cũng có thể, nhưng mà, không thể hoàn toàn lưu lại,”
Hắn muốn Ly Hận Thiên giết chết hài tử có năng lực thông linh kia, chỉ có vậy mới đồng thời có thể bảo toàn được tánh mạng của bọn họ.
Hơn nữa, tương lai thì bọn họ lại sẽ có hài tử, làm sao được…
Huống chi giết một hay giết cả hai cái đều không có gì khác nhau, Ly Hận Thiên vẫn như cữ không có gật đầu.
Nhưng hai con đường này, y đều sẽ không chọn. Bọn họ thật sự cùng đường mạt lộ. Giờ khắc Khâm Nguyệt Uyển lâm bồn lại từng ngày từng ngày càng tới gần. Hai người bọn họ đã hết đường xoay xở. Ly Hận Thiên cười khổ, chẳng lẽ thật sự muốn y quyết tuyệt máu lạnh xuống tay đoạt đi sinh mệnh của hài tử mới sinh sao…
Ở ngay thời điểm cuối cùng, linh cơ vừa động, y nghĩ ra một cách khác. Không tính hoàn mỹ, nhưng tạm thời có thể kéo dài một thời gian, từ nay về sau chuyện này, bọn họ mới có quyết định.
Đó phải là, hai hài tử vừa ra sinh, liền để cho Thương Nhất Hoành lặng lẽ mang hài tử có tính chất đặc biệt của Cửu Minh tộc, tạo nên một hiện tượng giả là Khâm Nguyệt Uyển chỉ sinh ra một hài tử.
Như vậy sẽ không có kẻ nào biết cả.
Thương Nhất Hoành cũng không chấp nhận được. Bất quá vì Ly Hận Thiên, hắn chỉ có thể đồng ý. Nhưng trong lòng hắn lại suy nghĩ, Ly Hận Thiên không thể xuống tay, vậy cứ để hắn liền làm kẻ tàn nhẫn vậy…
Hắn thay y, quyết tuyệt trừ đi hậu hoạn.
Liền tính tình cảm huynh đệ của bọn họ cứ như vậy mà bị hủy. Hắn cũng sẽ không hối hận, bởi vì hắn là đang muốn giúp y. Hắn không thể để bản thân tận mắt thấy y đi về phía đường cùng được…
Bề ngoài hắn đồng ý với ý định của Ly Hận Thiên, sau đó chuẩn bị đem hài tử này sau khi mang đi rồi thì hắn sẽ vụng trộm xử lý tốt nó, liền tính hài tử này dù có năng lực thông linh đi nữa, thì bây giờ dù sao chỉ là một em bé mới sinh.
Sau khi hạ quyết tâm, Thương Nhất Hoành liền ở bề ngoài một lần nữa phụ họa theo Ly Hận Thiên, mà ở trong lòng hắn đã âm thầm lên kế hoạch. Ly Hận Thiên không nghĩ tới chuyện, hắn sẽ giúp y hoàn thiện. Bọn họ lại bàn bạc lại với nhau lên toàn bộ kế hoạch, bố trí đến thiên y vô phùng.*
Những nữ nhân còn lại thì Ly Hận Thiên, y đều mặc kệ. Nhưng tất cả việc thuộc về Khâm Nguyệt Uyển, hoàn toàn đều là Thương Nhất Hoành an bài, bao gồm cả bà đỡ ở bên trong khi lâm bồn.
Khâm Nguyệt Uyển đã biết quyết định của Ly Hận Thiên. Nàng ngoại trừ cảm kích, nhất thời lại không có gì có thể báo đáp lại ân tình của y. Nàng kể về chuyện quốc tỉ cho Ly Hận Thiên nghe, cũng đem toàn bộ bí mật của Cửu Minh tộc nói cho y nghe. Nhưng vẫn có một chút chuyện, Khâm Nguyệt Uyển vẫn chưa nói. Bởi vì nếu nói chuyện kia ra, Ly Hận Thiên biết được, chuyện này chắc chắn sẽ không thể thành được.
Trừ lần đó ra, nàng không có bất cứ giấu diếm nào nữa.
Có thể nhớ ra điều gì, Khâm Nguyệt Uyển đều kể ra hết. Nàng sợ bản thân mình xảy ra việc ngoài ý muốn, nên muốn kể ra vì đời sau mà đều an bài. Nàng không thể để cho toàn bộ bí mật của Cửu Minh tộc đều chôn vào trong quan tài cùng mình được. Cho nên ở trên thế gian này, ngoại trừ nàng ra, thì Ly Hận Thiên chính là người thứ hai mà cái gì cũng đều biết về Cửu Minh tộc.
Sự thật chứng minh, việc mà Khâm Nguyệt Uyển quyết định lúc trước, là hoàn toàn chính xác.
Ngày ấy nàng lâm bồn. Ly Hận Thiên liền canh giữ ở bên ngoài. Thương Nhất Hoành tất nhiên là đã ở đó, hắn giống như là cha của đứa trẻ vậy, nôn nóng cùng chờ đợi. Chỉ biết từ bên trong truyền ra tiếng khóc nỉ non to rõ của anh nhi, nhưng âm thanh này, cũng chỉ có một giọng mà thôi…
Bà đỡ trước tiên che kín miệng hài tử, tiếp theo làm theo chỉ thị của Thương Nhất Hoành, đem hài tử có chu sa chí ở giữa mi tâm ôm đi ra. Ly Hận Thiên chỉ kịp liếc mắt nhìn xem hài tử một cái, đã bị Thương Nhất Hoành ôm đi.
Hắn không muốn để Ly Hận Thiên nhìn quá nhiều, ghi nhớ quá nhiều. Bởi vì như vậy, ngày sau nếu có nhớ tới, chỉ để tăng thêm nhiều cảm giác thương cảm mà thôi.
Nếu có thể, hắn hy vọng Ly Hận Thiên không có đoạn trí nhớ này…
Bất quá khiến cho Ly Hận Thiên vạn vạn lần không hề nghĩ đến là, sau khi Thương Nhất Hoành rời đi, y không để ý mọi người ngăn trở, mà đi vào trong không gian tràn ngập huyết tinh kia, nhìn thấy không phải là gương mặt vô lực nhợt nhạt của Khâm Nguyệt Uyển, mà là thân thể của đã đình chỉ hô hấp…
Khâm Nguyệt Uyển sinh hạ hai cái hài tử, thể lực cạn kiệt, lại xuất huyết quá nhiều. Ly Hận Thiên đến tưởng tượng cũng chưa hề nghĩ qua, bọn họ cư nhiên không thể nhìn thấy mặt của nhau lần cuối cùng….
Một câu cũng chưa kịp nói.
Không chỉ là Khâm Nguyệt Uyển…
Tất cả các nàng đều chết…
Đến thời gian cho y chuẩn bị tâm lý cũng đều không có.
Lập tức, lại chỉ còn chừa lại một người là y còn sống sót.
Từ khi bắt đầu thành thân khởi, y liền tận tâm hết sức bảo vệ chăm sóc cho mấy người phu nhân. Nhưng đến cuối cùng, vẫn là bởi vì chuyện của Khâm Nguyệt Uyển sự tình, liền có chút sơ sẩy không quan tâm các nàng nhiều. Y vẫn như rước mà nghĩ, về sau y lại có thể bù đắp lại cho các nàng. Trước mắt chủ yếu vẫn là, phải vượt qua cửa ải khó khăn duy nhất này. Nhưng y lại không nghĩ tới, có một số việc, có tiếc nuối, đã lưu lại, vĩnh viễn cũng không thể nào hồi sinh để bù đắp lại được nữa…
Ngay trước khi Khâm Nguyệt Uyển sinh sản phía trước, hoặc là sau đó, tất cả các thê tử còn lại của y, đều chết ở trên giường vì khó sinh…
Y không biết, đó có phải là sự trừng phạt mà lão thiên gia giáng xuống cho y hay không…
Y cảm thấy bản thân chính là một ngôi sao chổi, đặc biệt khi người ở bên nhà mẹ của các nàng khóc lóc chấp vấn Ly gia, đó là lúc y bị mấy người nhạc phụ hợp lại cho vài bạt tay…
Tất cả mọi người đđều đã chết, chỉ còn sót lại một mình y, là cái ý nghĩa gì…
Hình ảnh ấm áp hòa hợp này, phảng phất như là đang tự đặt bản thân y ở trong hình ảnh phản chiếu ở trên mặt nước, chỉ là một giấc mộng huy hoàng tốt đẹp mà thôi…
Mộng nát, chỉ còn lại, mỗi một mình y vẫn như cũ….
Càng thêm cô độc, càng thêm tịch mịch.
Bất quá, y còn có nhi tử, nhìn bốn hài tử mới sinh vẫn còn đang kêu khóc đói bụng. Ly Hận Thiên cảm thấy, đây là dương quang còn sót lại của y.
Nếu không, y thật sự không muốn sống nữa cũng chẳng còn gì để lưu luyến.
Sau lại, Khâm Mặc bị Khâm gia tiếp nhận mang đi, đây là chuyện ở trong dự kiến của y. Y cũng không có ngăn cản, bởi vì hoàn cảnh của Khâm gia càng thích hợp với Khâm Mặc hơn. Dù sao từ trước đến nay Cửu Minh tộc cũng đã liên hệ chặt chẽ với Khâm gia. Bọn họ cũng biết, làm sao để chăm sóc Khâm Mặc.
Về phần ba nhi tử còn lại của y, tuy rằng chỉ có Ly Lạc kế thừa dòng họ. Nhưng bọn hắn đều vẫn còn ở trong Ly phủ, ở cùng y. Bọn hắn cũng là hi vọng cuối cùng của y.
Kéo dài lê lết ở trong bóng đêm, là tia ánh sáng duy nhất.
Việc tiếp sau này đều là để nói sau. Lại quay về nói tiếp vào ngay đêm mà Khâm Nguyệt Uyển lâm bồn.
Thương Nhất Hoành ôm hài tử kia đi, vô tình hợp thời, ngoài ý muốn, mà bọn họ không ai biết tự mình để chui đầu vào rọ.
Liền trong đêm đó, Thương Nhất Hoành lập tức giết chết kẻ đã biết được việc này. Tiếp theo liền mang theo hài tử kia rời xa khỏi Đế Đô. Hắn sợ Ly Hận Thiên phát hiện, cho nên chuẩn bị tìm một nơi bốn bề vắng lặng mà xử lý đứa nhỏ này.
Cuối cùng Thương Nhất Hoành tìm được rồi một mảnh rừng trúc. Nơi này bốn bề vắng lặng, cũng không thành vô thôn, muốn xử lý này hài tử, thì đây chính là chỗ thích hợp. Thương Nhất Hoành sau khi thì thầm một tiếng “xin lỗi, cầu mong ngươi siêu thoát đầu thai vào nhà kẻ giàu sang”, liền chuẩn bị đau lòng mà xuống tay sát hại, đột ngột Quỷ Vương vốn đã biến mất thật lâu liền xuất hiện …
Gã đoạt lấy hài tử mang đi.
Thương Nhất Hoành cái gì cũng chưa kịp làm, liền nhìn thấy Quỷ Vương ôm hài tử kia biến mất vào trong không khí…
Thương Nhất Hoành đi, lại trở về vào ngày hôm sau, Ly Hận Thiên còn chưa kịp hồi phục tinh thần từ trong tin dữ Khâm Nguyệt Uyển cùng các thê tử khác đều đã chết đi, thì đã nghe thấy một tin này, càng khiến y thêm rung động…
Hài tử kia, liền như vậy, mà chặt đứt toàn bộ liên hệ với bọn họ…
Biến mất vô tung vô ảnh.