Ly Hận Thiên hoảng hốt.
Không phải bởi vì Ly Lạc sắp đi vào thân thể của y, mà là, làm ở tư thế này, y sẽ chết mất.
Y chỉ còn có một chân đứng xuống đất mà chống đỡ thân thể, lưng còn tựa vào trên cửa. Y không phải không biết Ly Lạc có bao nhiêu hung mãnh. Nếu thật sự phải giữ tư thế này thẳng đến khi chấm dứt, ngày mai đừng nói là đi đường, y đến nhấc chân lên thôi, cũng bước xuống không nổi nữa…
Nhưng mà Ly Lạc căn bản không cho y có cơ hội nói chuyện…
– Ly… Ngô…
Vừa mới nói ra được một chữ, câu nói kế tiếp đã bị nuốt lại trong miệng, Ly Lạc vững vàng nắm lấy eo của y. Ở trong nháy mắt, nam nhân mở miệng, nhất thời dùng sức đè xuống phía dưới, eo của hắn, cũng phối hợp mà đẩy về phía trước bắt đầu động…
Nước mắt của Ly Hận Thiên thiếu chút nữa đã rớt ra.
Tiến vào quá sâu, nơi đó của y hoàn toàn ngậm vào toàn bộ nam căn của Ly Lạc…
Chỉ là cần hắn không động, y vẫn còn có thể nhịn lại. Y không thể không thừa nhận cái cảm giác được nỗi đau xót sâu sắc, toàn bộ thân thể của y giống như là vừa bị người ta xé toang ra vậy….
Y rất muốn mắng chửi người….
Tên Ly Lạc hỗn đản kia sao lại không biết chính hắn có bao nhiêu sức mạnh thô bạo, liền cứ như vậy mà trực tiếp đi vào, vừa nãy lại không có chuẩn bị trọn vẹn, y thật là đau muốn chết…
Y còn chưa kịp chuẩn bị tốt thì thân thể đã lập tức bị xé ra lấp đầy, từng nơi bên trong vách thịy đều bị san bằng, đến một chút nếp uốn do bị đau mà co rút cũng đều không có, từ trong ra ngoài đều bị ủi đến bằng phẳng…
Sắp đau đến muốn chết rồi a.
Ly Hận Thiên hung hăng nháy mắt. Y dùng sức mà hít sâu vào vài lần mới khiến cho nước mắt kia rút về hốc mắt. Nam căn của Ly Lạc chắn ngay trong thân thể của y. Y cảm giác thân thể y giống như là một cái bánh kem sinh nhật vậy, bị người ta thổi ngọn nến xong, liền bị cắt xuống một dao…
Ở chính giữa, từ một mà phân thành hai.
Ly Hận Thiên động đậy cũng không dám động, lại liều mạng dùng một chân còn chạm đất chống đỡ thân thể. Y sợ thân tế y nhất thời mà ngã xuống, thống khổ sẽ lại càng tăng lên…
Ly Hận Thiên gắt gao ôm Ly Lạc, ngón tay bấu thật sâu ở trên lưng hắn. Ly Lạc mặc quần áo, cho nên mới không bị y cào rách. Y muốn hoà hoãn hô hấp lại, nhưng mà Ly Lạc căn bản không cho y có cơ hội đó…
Y nghĩ rằng, Ly Lạc đã đi vào không cử động đã qua thời gian rất lâu rồi. Nhưng trên thực tế, Ly Lạc chỉ là tạm dừng một chút xíu mà thôi, nam nhân còn chưa kịp thích ứng, hắn giữ chặt lấy eo của y, mà bắt đầu động …
Chỉ có một chân được đứng thẳng trụ cả thân thể thực vất vả, còn muốn thừa nhận hành động đoạt lấy của Ly Lạc, ván gỗ cửa khẩu phía sau đã bị hai người họ va chạm mà ‘ầm ầm’ vang lên. Hình hoa văn xinh đẹp được khắc nổi lên ở trên đó, bây giờ đối với thân thể của nam nhân mà nói, chính là một loại tra tấn, chúng nó ma sát vào da thịt ở lưng của y rất đau, chỉ có một lớp vải nội sam, căn bản không ngăn không được cái gì…
Lưng thật không thoải mái, thân thể lại càng không thoải mái. Vì để thuận tiện làm động tác ra vào, Ly Lạc vẫn luôn luôn giữ lấy eo của y mà lôi kéo, khiến chỗ kết hợp giữa hai người ở trên thân thể y tận lực mà được rộng mở. Nói ra sao thì y cũng là nam nhân, ở vị trí khác nhau, muốn nói là đang ở tư thế đứng thì nói đúng hơn là, chân của y bị kéo căng, mở ra thật rộng, thân thể y bị ép đến uốn cong sắp thành hình vòng cung rồi….
Y thật sự không phải thổi phồng doạ con nít đâu. Ly Lạc không cần, mỗi lần đều phải có yêu cầu cao đối với y làm ra tư thế khó đến vậy, y làm không được.
Một chân đứng thẳng chân luôn nhích dần về va ch ở phía trước, đã gần như chạm đến người Ly Lạc. Sức lực đã có chút chịu không nổi sự nghiêng lệch này, mắt của nam nhân thấy thân thể sẽ ngã xuống, xem như khi thân thể y từ trên cửa trượt xuống, ngay khi đó Ly Lạc bắt lấy cả chân còn lại của y nâng lên, trực tiếp liền ôm lấy y…
Cả người y đều treo ở trên người Ly Lạc mà bám víu, nam căn bên trong y, càng tiến sâu vào…
– Ngươi chậm một chút…
Không ôm Ly Lạc, y sẽ ngã xuống. Nam nhân chỉ có thể gắt gao bám víu lấy lớp vải vóc áo ở trên lưng y, cũng có lẽ ở dưới lòng bàn tay của y còn có da thịt của Ly Lạc, y đã không thể phân biệt rõ ràng được nữa, chỉ là hung hăng bấu víu lấy, treo lên.
Không hiểu có phải do thân thể không được khuếch trương đầy đủ hay không. Ngón tay vừa nãy ra vào đã thực miễn cưỡng rồi. Thứ này lại thô đến như vậy, ra vao ma sát vách thịt của y, từ bên ngoài, thẳng đến sâu tận bên trong, mỗi một tấc bên trong chỉ cần là nam căn của Ly Lạc chạm qua, đều để lại dấu ấn thực ‘khắc sâu’ vào trí nhớ. Lần này khác với ngày trước, không chỉ có là hình dạng, thậm chí đến từng sợi gân xanh nổi gồ lên bề mặt trên nam căn của Ly Lạc, y cũng đều cảm nhận được đến rành mạch…
Đau đến muốn chết…
Động tác ra vào của Ly Lạc còn nhanh đến như vậy.
Còn ùng sức đến vậy, giống như là muốn đâm đến nội tạng của y rơi ra ngoài vậy.
Sẽ bị đau bụng a.
Cái tên hỗn đản này…
Y muốn hắn chậm lại. Ly Lạc lại giống như không có nghe thấy, càng thêm dùng sức, va chạm với ván cửa càng phát ra âm thanh lớn hơn. Tuy rằng đã là đêm khuya, nhưng vẫn sẽ có người đi ngang qua thì khẳng định sẽ biết hai người họ là đang làm cái gì. Bất quá nam nhân cau mày nghĩ, hẳn là sẽ không có ai hội nghĩ ra người ở bên trong là y đi…
– Ly Lạc… Ngươi chậm một chút đã…
Nhịn không được, nam nhân lại nói ra một lần. Y vốn vẫn chưa quen với loại chuyện này, Ly Lạc lại còn thô bạo như vậy. Y bị Ly Lạc đâm đến hoảng loạn, thật vất vả mới ổn định được giọng nói, không muốn bản thân mình bị đau mà nói một chút, lại không thể nói ra rõ ràng ý tứ…
Nhưng chỉ nói ra vài lời này thôi, mà y lại thiếu chút cắn trúng đầu lưỡi của mình.
Ly Lạc không nói chuyện, động tác cũng không hề dừng lại. Hắn chỉ là nhất thời mở miệng, cắn lên đôi môi của nam nhân đang kề sát thân thể hắn. Hắn cắn không quá mạnh, nhưng vẫn gây ra cảm giác đau đớn. Hắn chuyên thích cắn chiếc cổ của nam nhân khiến y chịu không nổi cái loại trêu chọc này, còn có cả lỗ tai y, hắn liền một đường cắn tới, ngẫu nhiên còn dùng đầu lưỡi liếm lấy…
Nơi đó ở phía dưới rất đau, nhưng thân thể y lại bị đối đãi thô bạo của Ly Lạc mà càng ngày càng hưng phấn. Nam căn ở thân dưới của y cũng không có xu thế mềm xuống một chút nào cả, mỗi một chỗ đều phối hợp …
Thân thể của hai người họ lây động va chạm vào nhau, phát ra âm thanh như tiếng vỗ tay, ‘ba ba’ mà vang lên. Ly Hận Thiên đến xin khoan dung cũng đều không thể làm được, ngoại trừ cố sức để thở dốc ra, âm thanh gì y cũng đều không thể phát ra nữa…
Đương nhiên, Ly lạc chạm vào chỗ nào đó thì, y còn có thể phát ra một chút âm thanh nức nở như khóc.
Nơi đó ban đầu khô sáp, Ly Lạc không lưu tình chút nào mà va chạm tiến vào, cảm giác đau xót khô nóng như là ở trong thân thể bị châm lửa thiêu đốt ra vậy, không biết có phải là do ảo giác gây ra hay không, y lajibcảm thấy giống như có chút trơn trượt thông thuận, động tác của Ly Lạc, cũng lớn hơn nữa rồi…
Nên sẽ không phải là bị làm đến chảy máu đi…
Nam nhân muốn cười khổ, lại không có cách nào kéo khóe miệng lên. Tuy rằng đau, nhưng mà y vẫn giống như là có thể tìm được khoái cảm, giống dã thú vậy, tràn ngập hương vị thú tính nguyên thủy nhất. Y cảm thấy hai người họ bây giờ đã không phải là con người nữa rồi…
Ngoài trừ hung hăng làm tình ra, thì cái gì cũng đều quên.
Ly Lạc là pháp tu giả. Thể chất của hắn vốn không bằng Mộc Nhai, nhưng hắn ôm lấy thân thể của nam nhân vẫn rất là vững vàng. Nói ra sao thì thân thể của y cũng lại là vóc dáng của người trưởng thành, nhưng ở trên người Ly Lạc, thật sự tựa giống như một đứa tiểu hài tử….
Ly Lạc ôm thoải mái đến vậy, sẽ không để cho y ngã xuống, hắn còn để y có thể dựa vào, cũng có thể tạo nên cảm giác tín nhiệm hắn…
Giống như có Ly Lạc ở đây, thì việc gì y cũng không cần lo lắng nữa vậy.
Trong lòng đột ngột có loại cảm giác khác thường, dẫn đến, thân thể cũng theo đó mà thả lỏng, cảm thụ, cũng ngày càng nhiều …
– Nguyện ý lưu lại ở bên người của ta sao?
Trong khi luật động, Ly Lạc dán ở bên lỗ tai của nam nhân mà hỏi, ở loại thời điểm này, đến Ly Lạc cũng không có cách nào bảo trì sự lạnh nhạt của hắn. Hô hấp của hắn cũng theo đó mà hổn hển nóng bỏng thêm, ngữ điệu kia, cũng mang theo sự phập phồng.
Đây là thời điểm mà một người nam nhân, cuồng dã nhất.
Bộ dáng Ly Lạc như vậy, khiến cho người ta say mê.
Riêng là giọng nói này thôi, cũng đã đủ khiến cho người nghe tùy thời mà điên cuồng theo đuổi…
– Đi theo ta, mặc kệ là có xảy ra chuyện gì đi nữa, ngươi cũng đều theo ta ở cùng một chỗ…
Nam nhân không đáp lại. Ly Lạc lại hỏi một lần. Động tác mỗi một khắc của hắn đều không hề dừng lại. Hắn đoạt lấy còn mãnh liệt hơn vừa rồi…
Hắn đỡ lấy thân thể của nam nhân sắp bám hắn không vững nữa rồi, một bên chân cũng đang từng chút một mà trượt xuống, Ly Lạc bắt lấy mông của nam nhân nâng lên, kéo theo cả thân thể y va chạm dính chặt lấy thân thể hắn….
– Muốn lưu lại bên ta, hay không đây… Có muốn vĩnh viễn có được ta, hay không…
Ly Lạc mỗi một lần hung hăng va chạm xuống. Tay của nam nhân lập tức chưa kịp bắt lấy gì mà níu lại, toàn bộ nửa người trên của y đều bị loạt hành động va chạm mạnh bạo này mà ngửa về phía sau. Nam nhân hoảng sợ mà vươn tay ra huơu loạn, ở trong nháy mắt tiếp theo, lưng y lại va vào trên ván gỗ được khắc hoa của cánh cửa…
Y vội vàng đỡ lấy.
‘Ầm’ một tiếng, nếu không phải cánh cửa kia vốn rắn chắc, thì chỉ sợ đã bị va đạp đến hỏng mất rồi. Nhưng lớp giấy trắng dán ở trên khung cửa, lại động tác kịch liệt va chạm này, mà bị nứt ra rồi…
Ánh trăng, soi rọi xuống da thịt của nam nhân đang bị chen ở giữa, đè lên trên tấm ván gỗ có khắc hoa, cảm giác mát lạnh nhè nhẹ do không khí bên ngoài luồn vào phả qua da thịt khiến cho nam nhân có được một chút thanh tỉnh, cũng khiến y biết rõ ràng, lời của Ly Lạc lúc này chính là đang nói với y.
Không phải là trêu ghẹo, cũng không phải là tán tỉnh, mà là chân thành tha thiết hỏi.
Phát ra từ nội tâm, ý nghĩ chân chính.
Nhưng mà hành động của Ly Lạc, cũng không cho y có quá nhiều cơ hội để thanh tỉnh, khi thì đầu óc của y vừa vận chuyển, khi thì dừng lại, bánh răng chuyển động ở bên não như là bị hư hỏng rồi vậy, thường xuyên bãi công.
Ly Lạc muốn khiến y trầm luân, khiến y hãm sâu, không thể nào tự kìm chế được nữa…
Chỉ biết đi theo hắn, vĩnh viễn sẽ không nói “không” với hắn…
– Ta sẽ đối xử với ngươi rất tốt, chỉ đối tốt với một mình ngươi mà thôi…
Ly Lạc không ôm y lên người mình lại lần nữa, liền duy trì tư thế này mà động. Nam nhân bất đắc dĩ, chỉ có thể giang hai tay ra sau, ngón tay bám lấy hình khắc hoa ở trên ván gỗ cửa, bởi vậy thân thể y mới không bị ngã xuống, hai chân y hoàn toàn đã bị Ly Lạc tách ra, liền quấn ở trên lưng hắn, lưng y dán trên cửa, chỗ khác, đều nhẹ nhàng …
Động tác thực vất vả.
Nhưng bây giờ, y bất chấp mệt, lại cố giữ thân thể mình không bị ngã đau mà thôi…
– Trả lời ta… Trả lời ta… Ở lại bên người của ta, được không?
Ly Lạc dừng lại, mái tóc vốn luôn được ngay ngắn chỉnh tề, nhìn qua, nay đã hỗn độn, mấy lọn tóc dài từ trên trán rũ xuống, khiến cho kẻ vốn có bộ dáng quyền quý thanh cao nhã nhặn, liền biến thành công tử phóng túng…
Tràn ngập dã tính, cùng với mị lực của nam nhân.
Ly Lạc giống như báo con phát cuồng vậy, gắt gao mà nhìn chằm chằm Ly Hận Thiên, dưới tình thế bị nhìn bởi ánh mắt bắt buộc, đường nhìn trói chặt, không cho nam nhân lùi bước, cũng không cho y có cơ hội trốn tránh…
Nhưng càng nhiều hơn, chính là lại như dụ hoặc….
Ly Hận Thiên vẫn cảm thấy, Ly Lạc chính là đóa hoa anh túc, không chạm vào thì thôi, nếu không, chạm vào rồi thì sẽ nghiện, sẽ chìm đắm vào đó…
Nhưng mà, y vốn không quan tâm.
Tâm của y, thân thể của y, vốn sớm không biết từ lúc nào thì, đã bị Ly Lạc công hãm, loại thuốc phiện này, không nó thì y vốn không xong…
Đã có một lần, Ly Lạc đã từng hỏi qua y, nhưng mà, y không đáp lại, bởi vì ngày đó y cảm thấy Ly Lạc hỏi như vậy vốn còn chưa đủ chân thành. Nhưng lúc này đây, dưới cái nhìn chăm chú của Ly Lạc, nam nhân gật đầu …
– Ân…
Ly Lạc là chân thành, hắn là thật sự muốn y lưu lại, ở cùng hắn một chỗ, nắm tay nhau trọn đời.
Hắn không có nói thẳng ra, nhưng nam nhân hiểu được ý tứ của hắn.
Thật sự hiểu được, tình cảm của Ly Lạc.
– Đây là đồng ý?
Ly Lạc lập tức đưa khuôn mặt tiến đến gần, chóp mũi chạm vào chóp mũi của nam nhân. Hắn còn dùng ánh mắt khiến người nhìn phát cuồng kia mà nhìn Ly Hận Thiên, không cho y có cơ hội thả lỏng. Hắn còn hỏi y, cần y phải xác nhận lại,
– Nguyện ý ở lại đây? Đi theo ta.
Bị Ly Lạc nhìn vậy có chút ngượng ngùng, y đều đã gật đầu, hắn còn muốn sao nữa….
Thái độ của hắn gắt gao bức người, cũng khiến nam nhân không được tự nhiên, Ly Hận Thiên lập tức quay đầu đi, tránh đi tầm mắt của Ly Lạc…
Đừng hỏi nữa.Ta… ở với ngươi cùng một chỗ.Y không nói chuyện, lại không nói gì để biểu đạt ý tứ của y.
Nhìn một bên sườn mặt của nam nhân, Ly Lạc nhẹ nhàng hôn xuống hai bên gò má của y một chút, tiếp theo lại tựa đầu chôn mặt ở trên hõm vai của nam nhân, lại một lần nữa ôm lấy eo của y, càng thêm điên cuồng luật động…
Khác với trí nhớ của lần trước, tối nay, chỉ có điên cuồng, phóng túng, không kiềm chế không kiêng kị, khiến cho thân thể được hoàn toàn giải phóng…
Ly Lạc dẫn đường, kéo y đi vào sương mù trầm mê, rơi vào cạm ôn nhu của hắn.