Loại chuyện này, muốn giấu diếm, cũng sẽ không thể nào giấu diếm mãi được.
Dưới sự huấn luyện của Ly Lạc, Thất là kẻ vô tình. Hắn so với bất kì kẻ nào cũng hoàn toàn bình tĩnh hơn rất nhiều, lại rất lý trí. Hắn sẽ không bị tình cảm tình trái phải chi phối. Nhưng mà bây giờ, hắn lại không muốn làm vậy, càng không muốn là kẻ nói cho Ly Hận Thiên nghe được chân tướng.
Nếu chỉ là việc thông báo bình thường, thì ánh mắt của hắn cũng sẽ không chớp mà nói cho tên kia biết, ” cả nhà ngươi, bao gồm cả con chó giữa sân cũng đều đã bị giết.”
Hắn mặc kệ tinh thần của kẻ nọ có bị phát điên lên hay không, hắn chỉ là làm tròn chức trách của mình mà thôi.
Bây giờ cũng vậy, nhưng điều kiện tiên quyết là, đối tượng kia không phải là Ly Hận Thiên.
Thất thật sự vì Ly Hận Thiên mã lo lắng, hắn không muốn nói.
Nhưng ánh mắt của Ly Hận Thiên lộ ra khí thế bức nhân, đã không cho hắn có cơ hội để cự tuyệt nữa, Thất chỉ là chần chờ một chút, liền bẩm báo tỉ mỉ….
– Đông Vạn cố ý cùng Nam Triều thiết lập quan hệ hữu nghị,
Tạm dừng một lát, Thất lại tiếp tục nói,
– Mà đối tượng bọn họ đã chọn, chính là đại thiếu gia.
Thất nói lời uyển chuyển, nhưng Ly Hận Thiên lại hiểu được ý tứ của hắn…
Ly Lạc, muốn thành thân.
Kỳ thật mặc dù Thất không nói, y cũng đã đoán ra, một màn cảnh tượng này y làm sao lại chưa từng thấy qua, chính là khi tổ chức đại hôn cho y…
Nhưng lần đó, là y gả đi ra ngoài, cho nên Ly phủ chỉ là trang hoang đại khái đôi chút.
Hiện tại, đại hôn nên dùng là vật này cái nọ, đều đã chuẩn bị đến bảy tám phần rồi, có một số đồ đạc tân hôn, ngay cả y cũng chưa từng gặp qua, có thể thấy được mức độ coi trọng của Ly gia đối với lần đại hôn này, so với lần hôn sự đó của y, vốn không chỉ đơn giản như vậy mà chỉ có long trọng hơn rất nhiều lần.
Nghe thấy được đáp án ở trong dự kiến, nam nhân kinh ngạc nhìn nửa ngày, cặp mắt kia, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào đám hạ nhân đang bận rộn ở Vô Lạc cư…
Việc đại hôn của Ly Lạc, cũng không có công khai, ngoại trừ những kẻ liên quan đến người trong cuộc đều biết ra, thì ngay cả hạ nhân của toàn bộ Ly phủ, cũng chưa từng nghe nói, cho nên Vũ Quả cũng là vừa mới biết.
Tin tức này đối với Vũ Quả mà nói, lại khiến cho nàng khiếp sợ không thôi, càng đừng nói đến, chủ tử nhà nàng…
Vũ Quả lo lắng nhìn một bên sườn mặt của nam nhân, mạt cười ôn hòa ở trên mặt vừa rồi đã biến mất, lúc này đã không còn có biểu tình gì nữa, lại không nhìn thấy lộ ra sự thương cảm, cũng không nhìn ra được tia phẫn nộ nào. Bộ dáng y càng như vậy, càng khiến cho người nhìn lo lắng, còn không bằng mắng chửi ra ngoài, hoặc là lo lắng buồn bực, phát giận lên …
Vũ Quả muốn nói chút gì đó, lại không biết nên nói cái gì. Nàng khiếp sợ lo lắng mà nhìn Ly Hận Thiên, thỉnh thoảng liếc mắt một cái nhìn Thất một chút. Thất cũng vẫn đang nhìn theo y. Nhưng bọn họ đều chưa từng gặp qua loại tình huống này, ai cũng không biết, cần phải làm sao mới tốt đây.
Tối hôm qua, mới tối hôm qua y vừa được bày tỏ, khó khăn lắm mới dám nói ra lời chấp nhận. Y thật sự không dễ dàng gì mới làm được như vậy, đã nghĩ bất cứ giá nào cũng nên thử một lần. Nhưng ngay ngày hôm nay, chính tai y lại nghe thấy tin tức Ly Lạc muốn thành thân…
Thật đáng châm chọc.
Y đã nói rồi mà, y đây là một cục nam châm luôn hút lấy đủ thứ các loại phiền phức đeo lên trên người, khẳng định sẽ không có cái chuyện tốt nào tự nhiên lại tìm tới y…
Ly Hận Thiên giống như người ngoài mà đứng xem náo nhiệt vậy, đứng nhìn trong chốc lát, cũng không có tỏ vẻ gì, liền xoay người bước đi. Ly Hận Thiên vừa đi, Vũ Quả sửng sốt trong chốc lát mới chạy chậm đuổi theo kịp. Nàng vẫn muốn nói chút gì đó, cho dù chỉ là đủ để phân tán lực chú ý của y thôi cũng tốt. Vũ Quả lại sợ, miệng nàng lại lỡ lời nói sai gì đó, trái lại càng khiến y trở nên càng thêm không thoải mái. Toàn bộ tinh quái ngày thường, luôn hiện ra ở trong ánh mắt, hôm nay chỉ còn lại sự khó xử, liền một đường đi như vậy, nàng luôn đi theo sau Ly Hận Thiên trở về chỗ ở của y.
Ly Hận Thiên vốn định bắt đầu tu luyện. Nhưng mà phòng ngủ không phải là chỗ để tu luyện. Y khác với mấy tên gia hỏa kia, đều có năng lực, cho nên Ly Tiêu Tiêu Sơn căn bản không có chuẩn bị phòng tu luyện cho y. Y suy nghĩ kĩ lại, chỉ sợ là cy chỉ có thể tới chỗ những người khác mà mượn phòng tu luyện mà thôi, nhưng mà…
Nam nhân sờ sờ chiếc cổ của mình. Y vừa rồi mới soi gương, tất cả các chỗ ở trên mặt da đều lộ ra dấu vết vô cùng rõ ràng, liền tính y có dùng khăn quàng cổ quấn lên trên cổ mình đi nữa, cũng vẫn có thể nhìn thấy như trước.
Rất rõ ràng.
Y lật vài trang trong bí tịch Huyền Thuật, tuy rằng rất muốn đem tất cả những điều được viết ở bên trong này đều biến thành của mình. Nhưng ở tình huống hiện tại, chỉ có thể tạm thời từ bỏ.
Nam nhân nghĩ, liền lên ở trên giường nghỉ ngơi một chút, ngay khi thân thể y di chuyển ngã xuống trên giường, y mới nhớ tới sau khi vận động kịch liệt như vậy vào tối hôm qua, y mà ngã xuống như vậy, chiếc eo già cả này nhất định sẽ bị đứt đoạn…
Tiếp theo, y đã dùng thân thể của chính mình nghiệm chứng suy đoán nhất thời này.
Vừa “ầm” một tiếng vang lên, nam nhân liền nghiêng người bật dậy, còn nhanh hơn so với hầu tử nữa. Y quỳ gối ở trên giường, vươn tay che lại chiếc eo xót đau của bản thân, thống khổ mà “hừ” ra tiếng. Bất quá may mắn, trong gian phòng này chỉ còn có một mình y, Thất và Vũ Quả đều bị y đuổi ra ngoài cả rồi…
Y muốn được ở một mình để được thanh tĩnh trong chốc lát.
Y “hừ hừ”, âm thanh liền nhỏ đi rất nhiều, biểu tình khoa trương kia cũng từng chút một dịu đi. Thân thể của nam nhân chậm rãi duỗi tứ chi ra, đến cuối cùng hoàn toàn đều ghé vào trên mặt giường…
Nhất thời nhớ đến suy nghĩ vừa nãy trong khi y đi tắm, y lại không thể nào còn có tâm tình nghĩ tiếp nữa, Ly Hận Thiên liền cảm thấy bản thân y thật đáng cười…
Y đã hơn ba mươi tuổi, không phải tiểu hài tử. Thế nhưng còn muốn chơi đùa cái trò chơi yêu đương thật lòng gì đó, còn có ý nghĩ khát khao hướng đến tương lai gì nữa, tất cả đều là dối trá…
Nụ cười hoa si kia, còn có cái cảm xúc gọi là sung sướng ấm áp thoải mái này đến cũng rất nhanh mà đi cũng rất mau. Toàn bộ đều là cảnh tượng giả mà thôi. Y chỉ là đang nằm mơ, có điều giấc mộng này vốn quá mức chân thật mà thôi, y không phân biệt nổi, bản thân y đã tỉnh hẳn hay chưa….
Y thực tín nhiệm Ly Lạc, sau khi đi vào thế giới này, hắn là người đầu tiên mà y tin cậy, cũng là người duy nhất, y muốn dựa dẫm vào.
Nhưng mà…
Chuyện này, khẳng định không phải là lâm thời mới quyết định, chỉ là quyết định ở trước tối hôm qua mà thôi.
Tất cả mọi người biết, chỉ có mỗi một mình y chẳng hay biết gì. Càng đáng cười hơn là, Ly Lạc còn dường như, mang theo dáng vẻ giả như không có việc gì mà ôm y, hỏi y, có thật sự muốn ở lại bên người của hắn hay không…
Đối với y mà nói, từ đây về sau chỉ đối xử tốt với một mình y mà thôi.
Lời thề non hẹn biển đẹp đẽ đến mức, khiến cho người nghe cũng phải ngượng ngùng đỏ mặt.
Y thích Ly Lạc, nên liền đáp ứng hắn.
Thoạt nhìn toàn bộ tất cả đều luôn tốt đẹp đến như vậy. Bất quá, chỉ là kính hoa thủy nguyệt*, phù sinh nhất mộng* mà thôi…
Y không hiểu ý định của Ly Lạc. Nhưng lại có một chút, y có thể khẳng định, Ly Lạc không phải là cố ý lừa y, hắn là chân thành, mà nghĩ đến cảm thụ của y.
Không chỉ có biểu hiện của Ly Lạc, còn có thân thể hắn, còn cho ra phản ứng chân thật như vậy.
Ly Lạc là muốn ở cùng y một chỗ.
Nam nhân lẳng lặng xoay người. Có chuyện gì, thì chờ đến khi Ly Lạc hồi phủ rồi nói sau. Y muốn đích thân hỏi cho rõ ràng, việc này rốt cuộc, là đã có chuyện gì xảy ra…
Y hy vọng, đây là một hồi hiểu lầm.
Nếu y vẫn chưa có đáp ứng, thì đã không sao rồi, nhưng tình huống bây giờ lại không giống với trước đây.
Y không thể nào mà để yên mà không được biết rõ ràng chuyện này.
Y có quyền được biết hết toàn bộ việc này.
Thân thể không thoải mái, tâm tình lại không được tốt lắm. Cho nên, nam nhân chỉ có thể ở trên giường tháp lật người đến lật người đi suốt một ngày. Cơm thì y vẫn phải ăn, bởi vì thân thể của y còn chưa có khôi phục lại. Nhưng lại cần phải tu luyện, cái gì cũng đều là giả. Thực lực mới là điều thật sự quan trọng nhất. Y muốn biến cường, y có thể đi làm chuyện mà bản thân muốn làm, bản thân cũng có thể vì thế mà đi cố gắng.
Không cần phải lại nhìn đến sắc mặt của kẻ khác mà sống nữa.
Cũng không muốn nghe theo lời kẻ khác mà bị chi phối.
Ly Hận Thiên nghe nói, hôm nay Ly Lạc đã đi quay về phủ đều rất khuya. Đợi cho tới khi trời tối, nam nhân mới chậm chạp mà từ trên giường đứng lên. Ly Lạc có nói, hôm nay hắn sẽ hồi phủ. Y nghỉ ngơi một ngày cũng đủ rồi. Y chuẩn bị đi ra cửa đến chỗ ở của Ly Lạc mà chờ…
Không để Vũ Quả đi theo, cũng cự tuyệt Thất đi cùng. Y một mình, bước chân thong thả chậm rãi mà đi, bước đến cửa lớn. Ly phủ vốn có rất nhiều cửa. Nhưng để đi đến chỗ của Ly Lạc, chỉ có thể đi qua cửa lớn này, cho nên y tới đó, khẳng định là có thể đợi được hắn về.
Nam nhân cũng không có đi quá xa, mới đi được một nửa liền gặp Ly Lạc. Đêm nay, Ly Lạc trở về sớm hơn so với canh giờ mà Thất nói rất nhiều, nghĩ đến nguyên nhân có thể xảy ra nhất, Ly Hận Thiên mỉm cười một chút.
Nhưng không có bao nhiêu tiếu ý.
– Đi lại đây là muốn chờ ta sao?
Nhìn thấy Ly Hận Thiên, tâm tình của Ly Lạc tựa hồ như không tệ. Tuy rằng khuôn mặt không hiện lên nét cười, nhưng cảm giác được cả người hắn đều toát lên vẻ thực dịu dàng, vừa đi đến bên người nam nhân, hắn tự nhiên mà nắm lấy bả vai của y, trực tiếp liền kéo đi về hướng Vô Lạc cư.
Vô cùng thân thiết, giống như là nhìn thấy được một màn, thê tử chờ đợi tướng công của mình đã trở về vậy.
Hắn không cần hỏi lấy ý tứ của y, nam nhân này, vốn chưa bao giờ ngỗ nghịch với hắn.
– Ân.
Ly Hận Thiên rầu rĩ “hừ” một tiếng. Y vốn là đặc biệt đến đây để chờ hắn. Nam nhân không đẩy bàn tay để trên vai mình ra. Y tùy ý để Ly Lạc ôm y, chỉ là đi không quá vài bước. Y sẽ từ miệng mình mà hỏi ra một câu,
– Ngươi muốn thành hôn?
Chuyện này, Ly Lạc không tính toán sẽ giấu diếm y. Chỉ là hắn không nghĩ tới, Ly Hận Thiên sớm như vậy đã biết được. Hắn không có tâm trạng mà đi so đo xem là ai nói. Ly Lạc cũng không để ý. Dù sao Ly Hận Thiên sớm hay muộn gì thì cũng đều phải biết chuyện này. Hiện tại y đã hỏi, Ly Lạc liền trực tiếp gật đầu,
– Ân, đúng là có chuyện như vậy.
Ly Lạc cứ trực tiếp thừa nhận như vậy, trái lại khiến chonLy Hận Thiên ngây ngẩn cả người. Trong lúc nhất thời y không phản ứng kịp, Ly Lạc cư nhiên đến lấy cớ cũng chưa từng dừng một giây để tìm…
Hành động này xem như biểu lộ cho sự thẳng thắn và thành khẩn của hắn đối với y sao, hay nên nói là, hắn sẽ không lừa dối y.
Nhưng loại hành vi thành thực này, Ly Hận Thiên không hiếm lạ, quá mức trào phúng.
– Ngay cả là như vậy đi nữa, những lời tối hôm qua, ngươi cần gì phải nói ra như vậy?
Thái độ của Ly Lạc vốn luôn tự nhiên, thì biểu hiện của Ly Hận Thiên cũng không kém hắn nhiều lắm, khẩu khí kia giống như là hai người họ đang bàn luận kiến thức hôm nay mới học vậy, thực tùy ý thực, nhưng tâm tình của nam nhân, lại bởi vì vậy mà xuống dốc không phanh.
Rất khó chịu.
Ban đầu y đã nghĩ rằng, đây chỉ là hiểu lầm, nhưng mà, kẻ đang hiểu lầm là y mới đúng…
– Hôn sự này vốn không là gì cả, chỉ coi như là một việc nên làm, qua rồi thì thôi.
– Không có là gì cả, chỉ là một việc nên làm, qua rồi thì thôi?
Ly Hận Thiên không hiểu ý tứ của Ly Lạc, cái gì gọi là hôn sự này xem như không có gì cả, qua rồi thì thôi. Y thiếu chút nữa, đã không khống chế nổi âm lượng, mà thốt lên.
Có lẽ là nhìn ra phản ứng của người bên cạnh có chút gay gắt, Ly Lạc lại thêm một câu, nhưng mà lời này, còn không bằng hắn đừng nói ra.
– Việc này vốn không có ý nghĩa gì, ngươi có thể xem như nàng không tồn tại.
Ly Hận Thiên thật muốn cười, Ly Lạc là đang nói đùa sao?
Có thể xem như nàng không tồn tại…
Xem y là kẻ ngốc, hay là tên mù?
– Cùng sống ở trong một phủ đệ, ngươi nói cho ta biết, làm sao để xem như nàng không tồn tại?
Ly Hận Thiên đang cười, lại nhìn không ra một chút tiếu ý nào. Ánh mắt của y nhanh chóng run rẩy, vẻ mặt kia, có chút bi thương,
– Còn có, Ly Lạc. Ta vốn là cha ngươi. Khi các ngươi thành thân, thì phải là bái thiên địa trước mặt ta, còn phải kính dâng trà cho ta, ngươi phải nắm tay dẫn nàng, đến thỉnh an ở trước mặt ta.
Mối quan hệ của hai người họ, có lẽ cả đời này cũng đều không thể công khai ra bên ngoài. Điểm ấy Ly Hận Thiên vốn không cần. Nhưng mà y chịu không nổi, một màn Ly Lạc nắm tay dẫn theo nữ nhân kia, đi đến trước mặt y, cùng với nàng mà gọi y là cha…
Trước buổi tối hôm qua, Ly Hận Thiên có thể xem nhẹ cảm giác của chính y, nhưng mà, hiện tại không còn giống với lúc đó nữa…
– Nàng sẽ không ở trong Ly phủ, ta đã ở bên ngoài, mua một phủ đệ khác rồi.
Ly Lạc đã ở đế đô chọn ra một tòa phủ trạch rất tốt rồi, hắn không chuẩn bị để cái nữ nhân kia ở chỗ hắn, về việc ở Vô Lạc cư, là do Ly Tiêu Sơn an bài, sáng nay mới bắt đầu chuẩn bị, cho nên Ly Lạc hoàn toàn không biết.
Ở bên ngoài đã mua một tòa phủ trạch ở nơi khác sao?
Hành động này xem như kim ốc tàng kiều, hay nên là đều không muốn chậm trễ cả hai bên?
Nghe như thế nha, Ly Hận Thiên càng muốn nở nụ cười…
Ban ngày vừa nhớ lại một hồi ức đẹp của tối qua liền thân thể liền cảm thấy ấm áp, nhưng nay chỉ còn lại cái cảm xúc lạnh lẽo giá rét như băng tuyết…
Mệt cho y còn nhất sương tình nguyện mà tự ngu ngốc đi an ủi chính bản thân mình. T ự nói rằng, có lẽ hôn sự này chỉ là ý muốn của Ly Tiêu Sơn, Ly Lạc không hẳn sẽ đồng ý, bởi vì tối hôm qua hắn vừa mới bày tỏ với y nói muốn ở cùng nhau…
Y còn luôn vì hắn mà biện giải, luôn suy nghĩ hướng đến mặt lạc quan tốt đẹp nhất.
Nhưng mà, bây giờ y nghe thấy cái gì đây…
Ly Lạc nói, đến tòa nhà ở bên ngoài hắn cũng đều đã mua rồi.
Toàn bộ tất cả để chuẩn bị vho hôn sự này hắn đều đã an bài rất tốt rồi.
Ly Lạc xem y, trở thành cái gì?
Từ trước đến giờ đều xem y giống như một nữ nhân sao? Là một bạn giường, hay là món đồ chơi?
– Làm sao vậy, như vậy thì có gì không tốt sao?
Có lẽ là nhìn ra biểu tình của nam nhân không tốt, Ly Lạc thế này mới thản nhiên liếc mắt nhìn y, rồi lại nói tiếp,
– Chuyện ngươi và Văn Diệu bọn hắn, ta đã không để ý đến. Ngươi muốn sao, ta cũng không can thiệp. Việc ta thành thân, ngươi cũng không cần lo lắng. Việc này cứ coi như là không đi. Chỉ cần khi ngươi ở bên người của ta, luôn thầm nghĩ về ta, là được rồi.
Giống như bị sấm sét đánh trúng, nam nhân trực tiếp liền dừng lại.
– CHÚ THÍCH:
* Kính hoa thủy nguyệt: là hoa trong gương, trăng dưới nước. Ý nói tất cả những gì tốt đẹp trước mắt mình chỉ là ảo ảnh mà thôi. Chạm không tới, chỉ có thể ngắm.
* Phù sinh nhất mộng: là một giấc mộng đẹp nhất thời. Tỉnh dậy liền tan mộng.