Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 162

Ta chỉ nói là không để Ly Hận Thiên ngồi xuống. Lãng đại thúc, ngươi lại đứng lên làm cái gì?

Ly Lạc thản nhiên liếc mắt một cái lướt qua hắn, trong tầm mắt kia, mang theo sự thắng lợi,

– Hay nên nói là, ngươi không cẩn thận, đã quên mất thân phận thật sự của bản thân ngươi?

Khuôn mặt của Lang Đại Bảo cương cứng trắng bệch. Người từ trong phòng khách riêng cũng lục tục đi ra, hắn rốt cục đã hiểu được là đang có chuyện gì xảy ra, Mộc Nhai và Ly Lạc, lập mưu lừa hắn. Hắn, đã bị trúng kế rồi.

Một câu cuối cùng mà Ly Lạc nói ra, đã phá hủy toàn bộ đường lui của hắn.

Liền định muốn phủ nhận, bọn hắn cũng vẫn sẽ xuất ra chứng cớ.

Hắn hiểu rõ Ly Lạc, nếu không hoàn toàn nắm chắc phần thắng, thì Ly Lạc sẽ không lập ra cái kế này. Trong tay Ly Lạc, khẳng định đang nắm được nhược điểm của hắn.

Hắn không nói ra cái gì, nhưng mà, thân thể đã không có tinh lực để có thể nhớ lại gì nữa.

Trên bàn, thức ăn màu sắc sặc sỡ phong phú, còn thản nhiên tỏa khói bay lên lượn lờ. Hương thơm kia lan tỏa đến mũi khiến cho ngón tay của người ngửi thấy đều muốn động đậy, nhưng lại không có kẻ nào bị mùi thức ăn hương rượu thơm này hấp dẫn. Bầu không khí này, ngưng trọng như là đang bắt đầu lễ an táng người chết vậy.

Một chút không khí vui vẻ nên có cũng hoàn toàn không tồn tại.

– Ta…

Lang Đại Bảo có ý đồ biện giải, nhưng là hắn căn bản tìm không ra thích hợp ngôn ngữ, hắn đã bị bại lộ. Hắn nhất thời lui về phía sau, va chạm với ghế dựa ‘ầm’ một tiếng liền ngã xuống nền đất, tiếng vang rất lớn kia khiến cho hắn không có phòng bị mà hoảng sợ, nhưng ngoại trừ hắn ra, những người khác, đều không có phản ứng nào cả.

Vẻ mặt của Ly Hận Thiên tỏ ra  kinh ngạc, khi hắn nhìn thấy Lang Đại Bảo kích động, còn có cả một chuỗi những hành động này căn bản không phải là dự định chuẩn bị để mọi người dùng cơm uống nh rượu, cùng với sự bình tĩnh của Ly Lạc, đương nhiên Mộc Nhai hắn đây, cũng đã biết, là đang có chuyện gì xảy ra…

Bữa tiệc này cư nhiên, là một cái bẫy, là đang bẫy Lang Đại Bảo, cũng là đang bẫy y…

Bằng không thì ở trong bàn yến tiệc này, làm sao lại sẽ có sự xuất hiện của y.

Ly Lạc khí định thần nhàn uống trà, đến nhìn, cũng không lại liếc mắt một cái nhìn đến Lang Đại Bảo. Hắn chỉ là đang muốn chứng thực một việc mà thôi. Về phần Mộc Nhai, Ly Lạc hoài nghi, thì Mộc Nhai hắn cũng có, chỉ là hắn không có chứng cớ. Nay, bày ra cục diện này, thì đã có ra đáp đáp cho suy đoán ở trong lòng của hai người bọn hắn rồi…

Mộc Nhai cũng chỉ là muốn xác nhận lại mà thôi.

Bởi chỉ với cùng Ly Lạc ra ngoài một lần, tính cách của nam nhân đã liền xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, Mộc Nhai từng có một lần hoài nghi, hai người họ vốn căn bản không phải là cùng một người. Nhưng đôi khi, hành động của Ly Hận Thiên lại khiến hắn cảm thấy, suy đoán kia chỉ là ảo giác.

Vốn chỉ do hắn đã nghĩ nhiều.

Hắn cũng không chỉ một lần hỏi qua, nhưng đối với đáp án này mà nói, vốn cũng không quan trọng.

Mộc Nhai lại không chấp nhất, cùng một người hay không, cũng không phải rất quan trọng gì.

Nhưng mà, bởi lần xuất hiện này của Lang Đại Bảo, khiến Mộc Nhai đã hoàn toàn quyết định một lần nữa chú ý lại, chuyện không đã không quan tâm tới nữa.

Ánh mắt của Lang Đại Bảo, hành động của Lang Đại Bảo, vốn quen thuộc đến cỡ nào. Một loạt hành vi này vốn không phải cố ý bắt chước ra, mà là, ngay từ ban đầu bản chất của Lang Đại Bảo vốn chính là như vậy.

Kì thật, Mộc Nhai không đi để ý đến tên nam nhân kia. Đối với Lang Đại Bảo, hắn thật sự là không hề khơi dậy nổi hứng thú của mình. Nhưng mà do kẻ nọ luôn vào lúc lơ đãng toát ra vẻ gì đó, khiến hắn không thể xem nhẹ được nữa, cho nên khi Ly Lạc tìm đến hắn, hắn không chút do dự đáp ứng rồi…

Hắn cũng muốn biết rõ, hắn cũng chán ghét bị lừa gạt.

Dù sao trong mấy tên nhi tử của Ly Hận Thiên, từ trước đến nay chỉ có Mộc Nhai và Ly Lạc là sống cùng với Ly Hận Thiên. Hai người bọn hắn đối với thói quen của Ly Hận Thiên vốn thực hiểu biết, còn có tính cách của Ly Hận Thiên. Ba người bọn họ đều sớm chiều ở chung. Sự thay đổi của Ly Hận Thiên, hai người bọn hắn làm sao lại phát hiện không ra.

Bởi vì Ly Hận Thiên vốn không có địa vị ở Ly phủ, không có ai thật sự quan tâm đến y, lưu ý y, bao gồm cả Ly Tiêu Sơn, cho nên y vẫn luôn tường an vô sự, ngay cả Văn Diệu và Khâm Mặc, cũng hoàn toàn bị lầm lẫn.

Hai người bọn hắn không có sống ở Ly phủ, lại đã thật lâu không có gặp mặt. Văn Diệu thì vội vàng muốn khuếch trương quyền lực, tiếp theo là muốn trở về định mang nam nhân rời khỏi nơi này. Về phần Khâm Mặc, hắn hoàn toàn sẽ không quan tâm đến Ly Hận Thiên, thứ duy nhất mà hắn vẫn còn nhớ rõ, chính là khuôn mặt này đây.

Cho nên ngay bây giờ, sự khiếp sợ của hai người bọn hắn, so với bất luận kẻ nào cũng phải hoàn toàn lớn hơn rất nhiều.

Trong ánh mắt của Văn Diệu bày ra vẻ không thể tin được, mà nhìn đến Ly Hận Thiên và Lang Đại Bảo đang ở trong lúc rối rắm. Sắc mặt của hắn, so với khuôn mặt của Lang Đại Bảo cũng không tốt hơn bao nhiêu, hắn tựa hồ muốn xác nhận việc gì đó, lại sợ hãi phải biết được sự thật này…

Về phần Khâm Mặc, vẻ mặt của hắn luôn âm trầm, không nói được một lời. So với phản ứng của những người khác, sự tồn tại của hắn lại không phải quá nổi bật, không có kẻ nào biết được, suy nghĩ vốn đang suy nghĩ cái gì.

Lang Đại Bảo giống như là một con thỏ bị bầy sói vây công vậy.  Bộ dáng bàng hoàng vô thố, đôi mắt trừng trừng hoảng sợ bất lực mà nhìn từng người một, dù là nam nhân trầm ổn đi nữa, thì lúc này, cũng sẽ giống như là bị buộc đến sắp phải khóc lớn lên vậy…

Thực đáng thương, cũng thực chật vật.

Tầm mắt lướt qua, đều là những khuôn mặt vô tình, như là đứng ở trước vách đá, tùy thời đều sẽ có thể bị ngã xuống dưới. Lang Đại Bảo hi vọng muốn có người nào đó kéo hắn lại một phen. Nhưng là tất cả mọi người đều hờ hững nhìn hắn, ai cũng không vươn tay ra cứu giúp…

Ánh mắt đáng thương hề hề kia, cuối cùng dừng lại ở trên người Thương Khung.

Từ khi đi ra khỏi phòng khách riêng, thanh niên liền vẫn trầm mặc, mặt của Thương Khung vẫn luôn đen, tâm tình của hắn vốn không tốt, không phải bởi vì Lang Đại Bảo giấu diếm hắn, mà là bọn hắn cùng nhau mà bày ra cái bẫy này.

Mà hắn, cũng đồng ý.

Ngay khi Lang Đại Bảo dùng cái loại ánh mắt này nhìn hắn, Thương Khung chỉ cảm thấy trái tim, như là bị ai đó hung hăng đấm mạnh một phát…

Không có kẻ nào có thể khi dễ Lang Đại Bảo được, ngay cả chính bản thân Thương Khung cũng không được.

Bộ dáng tay chân luống cuống của Lang Đại Bảo, Thương Khung nhìn thấy được, chính là đau lòng.

Khuôn mặt cương cứng đen thui của Thương Khung bước đến trước mặt Lang Đại Bảo, Lang Đại Bảo thấy hắn tới gần, tựa hồ như muốn nói chút gì đó, nhưng mà Thương Khung lại nắm lấy tay hắn…

Lang Đại Bảo ngây ngẩn cả người, động tác này lúc trước khiến hắn có cảm giác phiền chán, hôm nay, lại khiến hắn an tâm đến vậy…

Hắn nhìn đến khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi của Thương Khung kia, trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lại không biết làm sao để sắp xếp lại ngôn ngữ, hắn vừa hé miệng, người nọ lại trực tiếp đã kéo hắn đi…

– Cái gì cũng đừng nói, chúng ta đi.

Cửa lớn bật mở, Thương Khung cũng không có khép lại, gió lạnh theo cánh cửa đang mở toang mà luồn vào trong phòng, khiến Ly Hận Thiên theo bản năng mà một cái đánh rùng mình, âm mưu này của Mộc Nhai và Ly Lạc  đã thành công, chuyện này bị truyền ra ngoài.

Việc này, y, vốn cần phải như làm sao để đối mặt đây…

Lang Đại Bảo đã bị kinh hoảng, vậy bản thân y, lại không thể tốt hơn bao nhiêu đi?

Ly Lạc đã sớm biết, vậy những tên khác thì sao?

Dù là ai, thì y cũng không sợ, lo lắng duy nhất của Ly Hận Thiên, chính là Văn Diệu…

Y không dám nhìn hắn.

Y không dám nhìn đến biểu tình của Văn Diệu sau khi biết bị y lừa gạt…

Cũng không nghĩ ra được cái gì, càng ngày càng hoang mang, hai người của Thương Khung mới đi không được bao lâu. Khoonh khí trầm mặc của đêm nay, rốt cục đã bị người khác đánh vỡ. Văn Diệu cau mày nhìn y, mỉm cười ôn nhu vốn vẫn luôn treo bên môi, lúc này đã mím lại thành một đường thẳng tắp…

– Ngươi…

– Hôm nay, ta là nể mặt tình cảm huynh đệ, nên mới mời các ngươi đến đây.

Văn Diệu vừa nhất thời muốn mở miệng, đã bị lời nói của Mộc Nhai đánh gãy. Mộc Nhai thẳng cầm lấy một đôi đũa, gắp một đũa thức ăn, hắn cũng không nhìn Văn Diệu, trực tiếp ném thức ăn vào miệng mình,

– Là tới để dùng bữa, liền ở lại ăn. Nếu không, thỉnh ngài cứ về sớm. Có cái gì muốn nói, về sau lại nói tiếp.

Một lời tiếp theo của Mộc Nhai, khiến cho vấn đề của Văn Diệu định hỏi liên hoàn toàn bị đánh trả trở về. Thái độ của hắn thực rõ ràng minh bạch, lúc này đây là đang ở chỗ của hắn, hắn sẽ không để Văn Diệu hỏi ra.

Ngay sau đó, Mộc Nhai lại liếc mắt một cái nhìn nam nhâ, hắn dùng đôi đũa chỉ xuống vị trí ở chiếc ghế còn trống bên cạnh mình, thuận miệng nói,

– Hôm nay, ngươi ở lại chỗ này của ta, nếu đói bụng, thì cứ ngồi xuống mà an tĩnh ăn uống. Bằng không muốn ăn, thì trong chốc lát nữa ta sẽ cho nha đầu kia đưa ngươi đi về trước.

Nam nhân kinh ngạc, y không hề nghĩ tới, Mộc Nhai vì sao phải làm như vậy…

Hắn lựa chọn, giúp y.

Mặc dù đã biết thân phận của y, thái độ của Mộc Nhai, cũng không có thay đổi gì.

Hắn không muốn để cho y trước tiên phải đối mặt với Văn Diệu.

Một chút chuẩn bị tâm lý, y vốn hoàn toàn không có. Y không có cách nào tiếp nhận chất vấn của Văn Diệu. Trong lòng y đã bị rối loạn thành một đoàn, y vốn chưa từng nghĩ tới, một màn này đột ngột mà xuất hiện ra như vậy, lại vạch trần ở trước mặt mọi người…

Áo khoác hoa lệ sáng chói chỉn chu, ở trong nháy mắt đã bị kẻ khác xé rách. Nghênh đón y, là sự khinh thường của mọi người, hoặc là ánh mắt không thể tưởng tượng nổi…

Ly Hận Thiên xấu hổ vô cùng. Y thật sự cần có thời gian để bình tĩnh lại tâm tình bây giờ. Y vốn không có cách nào trực tiếp mà tiếp nhận chuyện này.

– Ta không đói bụng. Ta đi trước về nghỉ ngơi đây. Bữa cơm này, các ngươi từ từ ăn.

Ly Hận Thiên vừa nói xong, Mộc Nhai cũng không ngẩng đầu, hắn tiếp tục ăn đồ ăn của hắn, đồng thời “ừ” một tiếng tỏ vẻ hắn đã biết, tiếp theo nam nhân quay đầu liền đi ra ngoài, y không nhìn đến bất cứ một người nào, rời khỏi vội vàng giống như là muốn trốn đi.

Y vừa mới ra khỏi, Văn Diệu định sẽ đuổi theo y.  Bất quá Mộc Nhai lại một lần nữa ngăn cản hắn.

– Tam đệ, hành động đây là ngươi vốn không cho Nhị ca mặt mũi?

Văn Diệu không để ý đến hắn, chỉ là dừng lại một chút, liền tiếp tục đi ra ngoài.

– Nếu Tam đệ cứ như vậy mà không định để ý đến tình cảm huynh đệ, tốt lắm,

Mộc Nhai gọi ra một cái tên xa lạ, ngoài cửa lập tức có tiếng trả lời, Mộc Nhai cười phân phó,

– Hôm nay, tâm tình của Tam gia không tốt lắm, mau đưa Tam gia trở về phòng, chưa thấy Tam gia nghỉ ngơi, thì đừng trở về.

Văn Diệu quay phắc đầu lai, tên  gia hoả Mộc Nhai, tiểu tử này, thật sự là đã khinh người quá đáng!

Nhưng Văn Diệu không có phát tác ra ngoài, mỉm cười nhìn lại tên Mộc Nhai kia nhưng ý tứ rõ ràng là ngoài cười nhưng trong không cười. Ánh mắt của hắn hơi hơi mị xuống, vung tay áo, liền bước ra cửa.

Mộc Nhai không có thể nào mà canh giữ hắn cả đời. Chỉ cần hắn muốn hỏi, thì sớm hay muộn gì cũng vẫn sẽ tìm ra được đáp án. Cho nên tạm thời, Văn Diệu khong muốn giằng co dây dưa với Mộc Nhai, cũng không đi tìm Ly Hận Thiên, mà trực tiếp bước đi.

Văn Diệu đi. Khâm Mặc cũng không ở lại. Khi Mộc Nhai kêu bọn hắn đến đây, chỉ là nói có màn trò hay để xem. Hai người bọn hắn cũng không biết quá rõ nội dung vở diễn này. Chỉ biết là, việc này có liên qua đến Ly Hận Thiên, và Lang Đại Bảo…

Không biết bọn hắn làm sao mà có thể thuyết phục được Thương Khung, nhưng hôm nay vừa thấy hắn. Vẻ mặt của Thương Khung liền mất hứng. Khâm Mặc chỉ là nghe hắn nói ra câu dò hỏi gì đó. Tính nghiêm trọng ở trong tình thế này, hai người bọn hắn cảm giác được. Nhưng mà, lúc này đã muốn vượt qua phạm vi mà bọn hắn có thể tiếp nhận rồi.

Quả thực là vớ vẩn.

Hiện tại, Khâm Mặc đại khái đoán được chuyện này như thế nào rồi, rất nhiều chi tiết hắn không biết, cho nên hắn vẫn như là lọt vào trong sương mù, cụ thể chân tướng là ra sao, hắn chỉ có thể chờ đến khi Lang Đại Bảo, và Ly Hận Thiên, tự mình nói ra…

Cục diện này, là Ly Lạc do một tay bày ra kế này.

Ly Lạc biết bên trong thân thể của Ly Hận Thiên đã thay đổi thành người khác. Khi lần đầu tiên mắt, hắn nhìn thấy Lang Đại Bảo, liền cảm thấy không đúng. Ở trên thế giới này, chỉ sẽ dùng cái loại ánh mắt này nhìn hắn,  cũng chỉ có một người…

Thẳng đến ngày hôm qua, ở hoa viên phía sau.

Đây là đầu mùa xuân, Lang Đại Bảo làm sao lại biết cái hồ nước đang trống không kia vốn cái gì cũng đều không có mà kêu nó là liên hoa trì…

Hơn nữa chỗ Lang Đại Bảo đang đứng khi đó…

Cũng quá mức ‘trùng hợp’ đi.

Khi nữ nhân của Ly Hận Thiên đều đã qua đời, thi thể của các nàng lại bị nhà mẹ đẻ mang đi, không để lại cho Ly Hận Thiên bất cứ cái gì. Ly Tiêu Sơn cũng không để y lập ra bài vị, ở trong Ly phủ, chỉ có lịch đại gia chủ cùng trưởng tử mới có tư cách đặt vào ở trong thờ cúng. Cho nên thừa dịp bốn bề vắng lặng, Ly Hận Thiên tự mình làm vài cái mộ chỉ để chôn quần áo và di vật, là ở hoa viên phía sau này…

Kẻ nọ không thể gây chú ý mà làm vẻ ngoài của ngôi mộ quá rõ ràng, sợ bị kẻ khác phát hiện ra. Kẻ nọ ghi tạc vị trí ở trong đầu. Nếu Ly Tiêu Sơn mà biết, liền sẽ không cho phép.

Cho nên sự tồn tại của mấy ngôi mộ chôn quần áo và di vật, chỉ có một mình kẻ nọ biết.

Mùng một và mười lăm của mỗi tháng, kẻ nọ đều sẽ tới đó mà cúng bái các nàng.

Trong lúc Ly Hận Thiên làm mộ chôn quần áo và di vật, Ly Lạc vừa vặn bắt gặp, nhưng mà hắn không xuất hiện, yên lặng rời đi.

Khi đó, bởi vì hắn không muốn nhìn thấy bộ dáng thương tâm của cha hắn.

Đây là nguyên nhân vì sao mà vào mùng một và mười lăm, Ly Lạc không đi đến hoa viên phía sau. Ban đầu là do đau lòng, tiếp theo, là vì hắn không muốn gặp được Ly Hận Thiên, nhìn thấy bộ dáng không có tiền đồ của kẻ nọ.

Ngày hôm qua, hắn nhớ không lầm mà nói, là ngày mười lăm…

Chỗ đó, vốn không có ai biết được.

Cho nên, mới có cục diện như hôm nay.

……

Ở một bên khác.

Thương Khung đưa Lang Đại Bảo về phòng. Nam nhân ngồi vào bên mép giường, nhìn bộ dáng bận rộn đi tới đi lui của Thương Khung.

Hắn không thèm ăn, cho nên không muốn ăn cơm. Thương Khung không có tỏ vẻ gì, liền giúp hắn chuẩn bị nước ấm, để hắn lau mặt và tay. Một câu Thương Khung cũng chưa hỏi, mặt nghiêm túc mà lau chùi cho hắn, tiếp theo liền lôi kéo hắn đi ngủ.

Lang Đại Bảo nghẹn cả đêm. Ngay ở trong nháy mắt Thương Khung tới gần giường, rốt cục sụp đổ…

Hắn nhìn Thương Khung, cảm xúc dịu đi một ít. Nam nhân hỏi, nhưng mà vấn đề này, vẫn vô cùng tối nghĩa,

– Ngươi, chẳng lẽ không có cái gì  muốn hỏi ta sao?

Tầm mắt của Thương Khung từ trên cao nhìn xuống người đang hỏi hắn, bộ dáng vẫn mang theo một cỗ tử ngạo khí như trước, thanh niên giương cằm, hỏi lại,

– Ngươi, cảm thấy ta nên hỏi ngươi cái gì?
Bình Luận (0)
Comment