Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 167

Đầu tiên là việc đã biết được ý muốn của Ly Lạc. Ngay sau đó, thân phận của bản thân liền bị bại lộ, đến thời gian tiêu hóa sự việc cũng chưa kịp cho y thích ứng. Thì một chuỗi chuyện to nhỏ thi nhau mà kéo đến. Hồng Môn Yến ngày đó, y vốn không có bất cứ chuẩn bị gì. Buổi đêm ngay ngày hôm đó, y là ở trong tình trạng thấp thỏm lo âu mà vượt qua. Y vốn không biết việc sắp sửa sẽ nghênh đón lấy y là cái gì, lại không biết nên dùng cái biểu tình gì để đi đối mặt với mấy người kia….

Bọn hắn vốn là nhi tử thân sinh của thân thể này, nhưng mà chủ nhân thật sự của thân thể này, lại dùng một loại hình thức khác mà xuất hiện.

Nên cần phải làm sao để trừng phạt vật thay thế như y đây….

Mặc kệ là nghĩ đến ra sao, thì cũng sẽ không có kết quả tốt đi.

Lang Đại Bảo còn có Thương Khung động viên, cùng hắn đứng ra đối mặt hết tất cả, nhưng mà, y lại có cái gì đây…

Sau khi trải qua một đêm lo sợ bất an, sang ngày hôm sau, sẽ nhận được sự phán xét của mọi người.

Lang Đại Bảo kể lại những việc bản thân hắn trải qua, làm sao để có thể biến thành thân phận này ở hiện tại. Ly Hận Thiên luôn trầm mặc nghe. Khi đó, y luôn không yên lòng bất an, đồng thời, y cũng muốn biết rõ sự thật.

Toàn bộ sự thật của những chuyện ở quá khứ, mà Lang Đại Bảo gây ra để lại hậu quả cho y gánh vác.

Cho nên, y nghe, thật chăm chú tỉ mỉ hơn so với bất kì ai khác.

Tạm thời quên đi hậu quả, dù sao thì cho dù có chết đi, y cũng phải  được biết rõ lí do dẫn bản thân mình đến bước đường cùng này, muốn xử tử thì y cũng có thể thống khoái mà chết chứ.

Cảm giác vốn sống không bằng chết, vô cùng dày vò, rất khó chịu nan kham đến tận cùng, cũng chính là tối hôm qua. Nhưng so với tối hôm qua, ngày phán quyết hôm nay, lại không có nghiêm trọng như suy diễn của y.

Ít nhất từ đầu tới cuối y đều có mặt ở đây, lại không có mở miệng phá vỡ bầu không khí hoặc là cố ý trốn tránh. Y vẫn còn có thể ưỡn ngực, nghe hắn nói chuyện, mà không phải là bộ dạng không muốn nghe.

Ngay cả y, cũng hoàn toàn bội phục chính bản thân mình.

Nhớ lại, không thể tưởng tượng được, đều đã xảy ra, y đã vô lực ngăn cản, việc y có thể làm, chính là lẳng lặng mà nhìn.

Một bộ dáng ngồi, nghe thấy âm thanh tâm bị đau đớn đến tê liệt, bị xé tan thành từng mảnh nhỏ, nhìn tự tôn của bản thân, đã bị bọn hắn hoàn toàn bóp nát.

Hứng chịu, áp lực cùng thương tổn.

Nhưng trong đó, có duy nhất một việc khiến y ngạc nhiên, lại nằm ngoài dự đoán, đó chính là phản ứng của Mộc Nhai.

Từ đầu tới cuối, hắn đều khiến nam nhân này rất khiếp sợ.

Thái độ của hắn lại trực tiếp thẳng thắn đến vậy, làm chỗ dựa vững chãi đứng ở phía sau y …

Mộc Nhai đã vì y mà dùng một chiêu hai lạng đấu thắng tám lạng cân, xảo diệu mà giải vây cho y. Mỗi một câu thương tổn y vừa được nói ra, Mộc Nhai đều có thể bác bỏ đi.

Điều này làm cho Ly Hận Thiên biết được, kỳ thật, y không phải chỉ có một mình, cũng có người, đang quan tâm tới y …

Tuy rằng chưa từng nói ra một câu động viên và an ủi nào, nhưng chỉ cần như thế này thôi, đối với y cũng đã đủ lắm rồi.

Văn Diệu chất vấn, Khâm Mặc phản chiến vũ nhục, còn có sự giúp đỡ của Mộc Nhai, cùng một lúc, nam nhân đến cuối đời này cũng khó mà quên được.

Lời Mộc Nhai vừa nói xong, khiến cho tất cả mọi người, toàn bộ đều lâm vào im lặng.

Không có người lại buông lời đối chọi gay gắt, cũng không có người đưa ra dị nghị gì. Nam nhân này, hắn muốn. Quá khứ của y, Mộc Nhai không cần để ý đến, từ đây về sau, cũng không cần bọn hắn mang ra để phán xét.

Mộc Nhai lập tức, ngăn chặn được miệng của mọi người.

Còn có thể nói tiếp được gì nữa…

Ly Lạc cũng nói, là bọn hắn tự mình dính chặt quấn quít lấy y, đều vì có mục đích của từng người, đều chủ động mà ra tay đối với y. Kỳ thật nam nhân này, vẫn luôn ở thế bị động, luôn đang cự tuyệt, nhưng bọn hắn không xem trọng ý nghĩ của y, đem ý nghĩ của bản thân mà áp đặt lên trên người y.

Bọn hắn đều không có thừa nhận, nhưng mà trầm mặc, chính là phương thức chứng minh tốt nhất.

Về sau, đường lớn đều đi đến trời, mỗi người đi một bên.

Văn Diệu nếu muốn theo đuổi ai, thì vẫn có thể tiếp tục theo đuổi kẻ đó. Về phần Khâm Mặc, ở nơi này của Ly Hận Thiên đã không có thứ mà hắn có thể lấy đi gì nữa rồi, hắn sẽ không cần thiết phải tốn công hao tổn tâm cơ bày trò để lấy lòng y có được thứ đó nữa. Dù sao hắn vốn cũng không có năng lực thông linh, nên hắn vẫn cứ làm Khâm đại đương gia của hắn thì tốt rồi.

Ly Hận Thiên, không còn liên quan gì đến hai người bọn hắn nữa.

Chuyện này, cũng chỉ kết thúc như vậy thôi.

Về phần thân phận của y, y vẫn luôn chính là Ly Hận Thiên, không có kẻ nào có thể dao động được địa vị này. Chuyện này, làm ầm ĩ lớn ra thì đối với Ly phủ cũng không có gì tốt đẹp cả. Huống chi, vẫn còn có Mộc Nhai và Ly Lạc ở đây, sẽ không có kẻ nào có thể dám hó hé nói ra bất cứ cái gì.

Có Thương Khung ở đây, Lang Đại Bảo càng là sẽ không tự đi tìm phiền toái.

Một màn diễn này, hát tiếp cũng không nổi nữa, rất nhanh liền tan cuộc, người đều đi. Lúc này, Mộc Nhai mới hỏi Ly Hận Thiên,

– Ngươi thì thế nào?

Nam nhân lắc đầu, y vẫn còn rất tốt.

Ít nhất vẫn chưa bị đau đớn đến tê liệt mà ngã xuống.

Bất quá không thể phủ nhận, bọn hắn rời đi, khiến y liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Như là vừa bừng tỉnh khi mới được trọng sinh.

Cảm giác có chút thoát lực, Ly Hận Thiên không quá muốn nói chuyện, cho nên đối với lời hỏi thăm ân cần của Mộc Nhai, phần lớn chỉ dùng hành động lắc đầu hoặc gật đầu để trả lời.

Trong phòng, chỉ còn có ba người, lại chỉ có giọng nói Mộc Nhai vang lên.

Ly Lạc ngồi ở một bên, lẳng lặng nhìn hai người họ, trong cặp mắt đạm mạc hoàn toàn không có cảm xúc gì cả, nhìn không ra vui buồn, nhưng mà tầm mắt đó, lại thủy chung luôn dừng lại ở trên thân của hai người…

Cục diện này, là hai người bọn hắn liên thủ lại mà lập nên kế hoạch, chỉ vì là, muốn biết rõ ràng chân tướng.

Hắn không phải chưa từng suy xét qua cảm thụ của Ly Hận Thiên, đúng cũng chính là vì y, hắn mới làm như vậy.

Nếu Lang Đại Bảo thật sự là kẻ nọ ở quá khứ, thì hắn chính là kẻ duy nhất biết chân tướng. Nếu hắn muốn làm gì đó gây ra bất lợi đối với Ly Hận Thiên, thì bọn hắn đều trở tay không kịp. Huống chi, vì sao lại phát sinh ra việc linh hồn bị chuyển hoán, bọn hắn vẫn còn không biết rõ.

Là do kẻ nọ giở trò quỷ, hay là có nguyên nhân nào khác.

Ly Lạc phải biết rõ ràng.

Ly Lạc muốn bảo vệ y, cùng với ở thế bị động chờ người tìm tới cửa, không bằng đi trước một bước mà xé rách phá tan hết tất cả, cứ như vậy, lại tốt cho việc cần phải chuẩn bị.

Trong lòng bị tổn thương, sẽ có lúc được chữa khỏi hẳn, không thể nhân hậu yếu đuối được, nên cái gì rồi cũng sẽ qua.

Đồng thời, Ly Lạc cũng muốn để Văn Diệu biết rõ, hắn vẫn luôn bày tỏ lầm đối tượng.

Nếu Văn Diệu có thể tuân thủ quy tắc của trò chơi này, thì Ly Lạc vốn cũng sẽ không nói ra cái gì cả. Nhưng mà hiện tại, Văn Diệu lại đang định loại trừ dị kỷ, hắn muốn đuổi một đám người là bọn hắn đang vây quanh bên người Ly Hận Thiên bỏ đi. Là do hắn phạm quy trước, thì không thể nào trách Ly Lạc hắn đây vô tình được.

Ly Lạc lựa chọn phương thức cực đoan, mà không phải là dùng cách uyển chuyển khiến cho Văn Diệu hiểu được. Việc này đối với Văn Diệu có đả kích bao nhiêu lớn, Ly Lạc đương nhiên hiểu rất rõ.

Đây là chính lựa chọn của Ly Lạc, cũng vừa thừa dịp cơ hội tốt này, Văn Diệu là người ở trong danh sách tham gia trò chơi, loại bỏ ra ngoài.

Bất quá…

Không nói đến phản ứng kỳ quái của Khâm Mặc, mà là đang nói đến tên Mộc Nhai kia, hoàn toàn là sự tồn tại ngoài dự liệu của Ly Lạc…

Ý nghĩ của Mộc Nhai, có chút tương tự giống với suy nghĩ của hắn đến gần như hoàn toàn. Chỉ có hai người bọn hắn, là vẫn luôn ở bên cạch Ly Hận Thiên mà lớn lên. Từ lúc mới sanh ra, mãi cho đến hiện tại, cho nên việc tiếp xúc cùng với sự hiểu biết của hai người bọn hắn, nhiều hơn so với hai tên còn lại rất nhiều.

Tựa như hôm nay vậy, khi Lang Đại Bảo nói ra những lời nói kia. Cảm giác đầu tiên của Ly Lạc, chính là hắn không tín nhiệm với con của hắn đây. Mộc Nhai cũng nghĩ như thế.

Tên Mộc Nhai này, thị phi rõ ràng. Hắn tuyệt đối là ngươi không đụng chạm ta, ta sẽ không vì kẻ không đáng giá mà đụng chạm người. Nếu ngươi phạm ta, hẳn nên là kẻ phải chết không thể nghi ngờ.

Mộc Nhai sẽ không mù quáng đi tín nhiệm một người, cũng sẽ không bị tình cảm lung lay trái phải mà liều lĩnh đi giúp đỡ ai cả, Mộc Nhai chỉ làm, vì hắn cho rằng, bản thân hứng thú với việc gì đó mà thôi.

Cho nên biểu hiện hôm nay của Mộc Nhai, Ly Lạc cũng đã nghĩ tới, nhưng, chỉ là không bao gồm vài câu kia…

Mộc Nhai đối xử với Ly Hận Thiên luôn không tốt. Sự thay đổi của hắn, là sau khi kẻ ở bên trong thân thể này đã được đổi thành người đang ở hiện tại này.

Ngày trước, Mộc Nhai liền xem thân thể kẻ nọ trở thành một đồ chơi, bắt buộc kẻ nọ phải mặc nữ trang, làm nhục kẻ nọ.

Những việc này, Ly Lạc đều biết rõ, Mộc Nhai đối với kẻ nọ, luôn vô tình, từ nhỏ đến lớn, đều hoàn toàn không có chút cảm tình nào.

Hiện tại, Mộc Nhai đối xử với y thực tôn trọng, hoặc nên nói là, do hắn có suy nghĩ tự chủ không muốn đi thương tổn đến y.

Biểu hiện tốt nhất chính là, tính cách của Mộc Nhai ở trước mặt Ly Hận Thiên càng ngày càng táo bạo.

Mộc Nhai ở quá khứ, căn bản sẽ không phát hỏa. Hắn sinh khí, liền trực tiếp bắt lấy nam nhân nọ mà tra tấn, khiến kẻ nọ sống không bằng chết, càng làm ra nhiều hành động tra tấn kẻ nọ càng thêm ác liệt. Nếu kẻ nọ dám phản kháng, thì Mộc Nhai hoàn toàn có thể đánh gãy xương cốt của kẻ nọ thành từng đoạn. Cho kẻ nọ biết được kết cục của kẻ dám ngỗ nghịch với hắn. Đương nhiên, Mộc Nhai sẽ không đánh lên mặt, bởi hắn thích khuôn mặt của kẻ nọ.

Nhưng mà hiện tại, Mộc Nhai cũng chỉ đơn thuần là phát giận mà thôi, không có giận chó đánh mèo, không hề động thủ. Chính là tự phát giận một mình mà cam chịu, hắn chỉ đi đến tìm một cái cây to mà đạp mạnh, thậm chí còn có cả chiến tranh lạnh, Ly Lạc lại chưa từng thấy qua hắn như vậy bao giờ…

Sự thay đổi của Mộc Nhai, không phải là không có nguyên nhân.

Tầm mắt của Ly Lạc từ trên người Mộc Nhai thu hồi lại, hai người kia tựa hồ như đã quên mất sự tồn tại của hắn, đều chăm chú mà nói chuyện với nhau. Loại cảm giác này, Ly Lạc thực không quen, lúc trước, nam nhân này mặc kệ là có làm cái gì đi nữa, thì ánh mắt của y vẫn đều luôn là đuổi theo hình bóng của hắn…

Y không còn có cố ý dõi theo nữa,  y chỉ nhìn thấy bản thân mình mà thôi, Ly Lạc hoàn toàn biết.

Cúi đầu, nhìn dưới mặt đất.

Mộc Nhai tựa hồ như, đã thích nam nhân này mất rồi…

Điều này, khiến cho Ly Lạc ngoài ý muốn, giống tựa như lời cuối cùng mà hôm nay Mộc Nhai nói ra mấy câu vừa rồi vậy.

Không chỉ có Ly Hận Thiên kinh ngạc, đến Ly Lạc, cũng giật mình không nhỏ. Thái độ của Mộc Nhai rất rõ ràng, câu nói cuối cùng kia, tuyệt đối vốn không phải là thuận miệng mà nói. Mộc Nhai là chân thành.

Việc này chứng minh rằng, hắn đã động tình…

Đối với nam nhân này, không hề xem là trò chơi, hắn coi trọng y.

Sự nhận thức này, khiến cho Ly Lạc thực không vui, nghe thấy tiếng nói giữa hai người họ thấp giọng nói chuyện với nhau, thậm chí hắn còn muốn đi tới tách hai người họ ra, cũng muốn buộc người nọ phải nhìn một mình hắn mà thôi.

Ngay thời điểm y rất cần đến sự giúp đỡ, nhưng người vươn tay ra đỡ lấy y luôn không phải là Ly Lạc. Hắn cũng muốn an ủi y, cũng muốn an ủi dỗ dành nam nhân này giống như trước đây vậy…

Trong lòng có cái gì đó, giống như đang thay đổi.

Dù sao cũng không phải có tư vị gì tốt đẹp.

– Ngươi đi qua nơi của ta ở một thời gian đi, chờ chuyện này trôi qua trở thành quá khứ, thì ngươi lại trở về.

Khi Ly Lạc nói ra lời này, đã đi tới trước mặt của nam nhân và Mộc Nhai, nguyên bản có thể ngồi ở trên ghế nói chuyện, nhưng hắn lại cố tình đi tới gần bên bọn họ.

Hắn nghĩ rằng, Ly Hận Thiên vẫn còn có thể đang lâm vào tình trạng buồn bã khổ sở của việc vừa nãy, nên mới không để ý đến hắn. Nhưng mà nam nhân này lại không có ý định này, càng không có bị đả kích mà buồn khổ, nhìn thấy hắn, lập tức giống như là nhìn thấy cứu tinh, tiến lại đây tìm kiếm an ủi. Hành động này, hoàn toàn đều không có.

Bất quá, nam nhân lại tự nhiên mà ngẩng đầu nhìn hắn. Tuy rằng trạng thái còn chưa được thực ổn định, nhưng mà y nhìn hắn, cười nhạt lắc đầu…

– Không cần, vừa rồi ta đã thương lượng qua với Mộc Nhai một chút rồi. Mộc Nhai để ta ở lại nơi này của hắn, vừa vặn lại có thể mượn phòng tu luyện ở nơi này của hắn, liền ở lại nơi này quấy rầy một một thời gian đi. Ta sẽ không kéo cho ngươi thêm phiền toái nữa.

Ly Hận Thiên cự tuyệt, nói mấy câu đó, không có ý tứ cố ý lảng tránh nào. Đối mặt với Ly Lạc, cũng không có biểu hiện gì là mất tự nhiên, giống như là không phát sinh chuyện kia vậy…

Chính là, cổ họng có chút nghẹn lại.

Nguyên nhân là thời gian dài không mở miệng.

Bất quá, tựa hồ như, y thật sự sẽ không nhắc lại chuyện kia.

Cùng với chuyện của Ly Lạc.

Buông tay rồi sao?

– Việc kia, Mộc Nhai, ta vẫn ở trong căn phòng ngày hôm qua sao? Ta muốn đi nghỉ một lát a, mệt chết đi được.

Không phải là do thân thể mệt, mà là tinh thần mỏi mệt, liên tiếp đều có một chuỗi sự việc xảy ra, khiến tâm tư cùng với sức khỏe đã lao lực quá độ. Đầu của y rất đau, không có cách nào nghĩ tiếp được việc gì nữa. Y muốn được ngủ trong chốc lát, cho nên cười cười xin lỗi với hai người bọn hắn, lung lay, liền đứng lên.

Y cố sức chống đỡ, nhưng mà sự tồn tại đả kích này vẫn như cũ.

Tổn thương rất nặng.

Y cần một đoạn thời gian để giảm đau.

Nhưng mà, nam nhân này vẫn không có biểu hiện gì ra bên ngoài. Y không muốn để người ngoài khinh thường.

Mộc Nhai “ừ” một tiếng, cũng không nói gì nữa. Nam nhân liền gật gật đầu với hai người bọn hắn, trực tiếp rời đi.

Về phần con đường về sau, cần phải đi ra sao, chờ đến khi y ngủ xong tỉnh lại, rồi nói sau.

Ly Hận Thiên đi, chỉ còn hai người ở trong phòng, nhìn theo bóng dáng rời đi kia ở dưới tầng tầng đả kích cùng với áp lực, còn có thể bảo trì bình tĩnh mà bước đi, những người ở lại đều mang tâm sự…

Khi Ly Hận Thiên trở lại phòng, Vũ Quả đã giúp y sắp xếp rất tốt rồi, cũng mang theo vật dụng cần dùng thường ngày khác đưa nơi này, xem ra Mộc Nhai sớm đều đã có tính toán tốt rồi.

Tên Mộc Nhai kia, phát huy sự thận trọng, lại cũng không thể khinh thường được.

Ngày trước, y thật đúng là coi khinh hắn.

Nam nhân nằm xuống liền ngủ. Y quá mệt mỏi, tối hôm qua lại thức trắng đêm chưa ngủ. Vừa có cảm giác rã rời, y trực tiếp liền ngủ thẳng đến mặt trăng trên bầu trời đã treo lên cao, ngủ nhiều đến mức đầu có chút phát nặng. Nam nhân xoa lên hai huyệt thái dương của mình mà từ từ ngồi lên. Giờ này, Vũ Quả hẳn là đã ngủ rồi. Nam nhân cũng không muốn quấy rầy nàng. Liền chuẩn bị tự mình đi xuống rót chút nước để uống, nhưng y vừa muốn xuống giường, một chén nước, liền đưa tới trước mặt y…

– Đa tạ.

Nam nhân tiếp nhận, y nghĩ là Vũ Quả. Y vừa định hỏi nàng, sao mà đã trễ thế này còn chưa đi ngủ, liền nhìn thấy một đôi mắt đen láy.

Ánh mắt này, ở trong ánh sáng ngược, còn lóe ra tia sáng…

Vẫn là khuôn mặt tuấn tú ngạo mạn kia, chỉ là lần này, chân mày của Mộc Nhai chau lại, cả khuôn mặt đều nhăn nhó.
Bình Luận (0)
Comment